Editor: Xám
Nhan Túc ra khỏi Lệ Kinh một chuyến vì việc riêng, lúc trở về sắc trời đã vào chiều.
Ánh nắng phía Tây nhuộm đỏ nửa bầu trời, ánh nắng chiều tà rọi màu vàng kim nhàn nhạt lên lầu cổng thành, từ xa nhìn lại, tòa Lệ Kinh cổ xưa này giống như đang đứng ở trong mộng ảo.
Nhan Túc cảm thấy hình như đã rất lâu rồi không thưởng thức ráng chiều như vậy, cho nên hắn cũng không vội, ngồi trên lưng ngựa chậm rãi vào thành. Cách đó không xa, Trưởng thị vệ Nhan Thụy của vương phủ dẫn theo mười mấy thị vệ im lặng đi theo.
Nhà cửa trên phố vừa mới lên đèn, đang là lúc dùng bữa tối, vậy nên người qua lại trên đường cũng không nhiều. Hắn thúc ngựa qua phố, nhìn thấy ở chỗ đối diện không xa có một cỗ xe ngựa hoa lệ chạy nhanh tới, Nhan Túc cau mày ghìm ngựa lại.
Đó là một cỗ xe ngựa mà đỏ, trên càng xe thêu hoa văn hình chim loan tinh xảo mà phức tạp, màn che màu hồng nhạt lóa mắt che khuất thân xe, khiến người ta không thể thấy rõ tình hình trong xe được. Xe ngựa thêu hình loan phượng trên thân xe cũng không có mấy ai có tư cách để ngồi, mấy vị trong đó đều đang ở trong hoàng cung, rất ít khi xuất cung, chỉ có tam muội Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền của hắn có thể xuất hiện ở đây vào lúc này.
Xe ngựa dừng lại ở phía trước cách đó không xa, quả nhiên thấy Nhan Thủy Tuyền người mặc cung trang màu xanh nước hồ được hai thị nữ hầu hạ xuống xe, vội vã đi về phía Linh Lung các.
Mặc dù hai năm qua, lúc nào hắn và người muội muội này gặp mặt cũng cãi nhau, nhưng hắn cũng thật lòng thương yêu người muội muội này. Hôm nay thấy nàng vội vội vàng vàng chạy đến đây vào lúc hoàng hôn, dinendian.lơqid]on chân mày không khỏi nhíu lại. Kể từ sau khi Bạch gia xảy ra chuyện vào ba năm trước, Chiêu Bình rất ít khi ra khỏi cửa. Hôm nay đến Linh Lung các trong đêm, chẳng lẽ là có hẹn với người ta?
Tuy rằng Chiêu Bình và Tạ Địch Trần đã hòa ly (ly hôn), nhưng trong tư tâm của Nhan Túc vẫn hi vọng muội muội có thể hòa thuận trở lại với Tạ Địch Trần. Ngay lập tức tung người xuống ngựa, quăng dây cương vào tay Nhan Thụy, hắn chỉnh trang y phục đi nhanh về phía Linh Lung các.
Vừa bước vào cửa chính, quản sự Đỗ Nguyệt của Linh Lung các đã tiến lên nghênh đón. Nhìn thấy Nhan Túc, mang vẻ mặt tươi cười nói: "Thì ra là An Lăng Vương điện hạ đến đây, mời vào bên trong."
Đêm Tết Nguyên Tiêu đó, bởi vì chuyện trúc đăng, Nhan Túc đã qua lại với Đỗ Nguyệt, cho nên biết Đỗ Nguyệt.
Nhan Túc tay đứng ở trước cửa, khẽ gật đầu với Đỗ Nguyệt, cau mày hỏi: "Vừa rồi có một nữ tử người mặc váy áo màu xanh nước hồ vào đây, nàng ấy đã đến gian nhã thất nào rồi."
Đỗ Nguyệt thấp giọng nói: "Người điện hạ chỉ là vị vừa mới đi vào sao? Nàng ấy là bằng hữu của các chủ chỗ chúng tôi, có hẹn với các chủ chúng tôi, đã đến Thính Vũ các ở lầu ba rồi."
Quả nhiên là có hẹn với người ta.
Tròng mắt đen của Nhan Túc lóe lên, thong thả đi về phía cầu thang của lầu gác.
Đỗ Nguyệt chạy tới cẩn thận nói: "Điện hạ, ngài muốn đến Thính Vũ các tìm vị nữ tử đó sao, chi bằng để tiểu nhân dẫn điện hạ qua đó."
Nhan Túc híp mắt nhìn Đỗ Nguyệt một cái, nghi ngờ người này muốn đến đó trước để báo tin, hừ lạnh một tiếng nói: "Không cần, Đỗ quản sự cứ đi làm việc của mình đi."
"Không có việc gì hết, tiểu nhân không vội." Đỗ Nguyệt cười híp mắt nói.
Mày kiếm của Nhan Túc nhíu lại, liếc mắt ra hiệu, Nhan Thụy đi theo phía sau phất tay, lệnh cho thị vệ ngăn Đỗ Nguyệt lại. Nhan Túc đi nhanh về phía lầu ba, Nhan Thụy nhìn bóng lưng của điện hạ nhà mình, nhìn thế nào cũng thấy điện hạ giống như đi bắt kẻ thông dâm vậy.
Bên trong Thính Vũ các ở lầu ba.
Nhan Thủy Tuyền và Mộ Vu Phi chia nhau ra ngồi ở hai bên án Thanh Ngọc, một trà nô (nô tài pha trà) quỳ ở bên cạnh, đang thuần thục pha trà, làm nóng ấm chén, rót trà. Hương trà vấn vít bên trong căn lầu bài trí lịch sự tao nhã, cực kỳ khiến người ta dễ chịu.
"Ngươi nói cái gì, gian nhã thất Tố Tố ở bị trộm sao? Chuyện xảy ra vào lúc nào? Đã mất gì rồi?" Chiêu Bình công chúa bi phẫn (đau buồn + phẫn nộ) hỏi. Vừa nãy nàng nhận được tin tức Mộ Vu Phi phái người chuyển tới, nói là có chuyện liên quan đến Bạch Tố Huyên muốn nói với nàng, cho nên nàng mới ngồi xe ngựa chạy gấp đến đây. Không ngờ, lại nghe được một cái tin xấu.
Vẻ mặt Mộ Vu Phi ảm đạm, nói với giọng đau xót: "Đồ vật thường dùng đã mất sạch rồi, không để lại chút tưởng niệm nào. Công chúa điện hạ, người đã biết chuyện của tiểu nhân. Trước đây nếu không phải Bạch đại nhân ban ân, có lẽ Mộ mỗ đã chết đói rồi. Nếu không phải vẫn muốn kinh doanh phần sản nghiệp nàng ấy để lại, có lẽ Mộ mỗ... Chỉ có những vật cũ kia có thể khiến lòng ta thoải mái một chút, nhưng ai biết được, lại bị người khác trộm đi mất. Ta lại chẳng thể báo quan chuyện này, trong lòng thật sự rất phiền muộn. Ta biết nhất định trong tay công chúa vẫn còn vật cũ của nàng ấy, chẳng biết có thể tặng cho Mộ mỗ hay không, để có cái tưởng niệm."
Sắc mặt của Chiêu Bình công chúa đau thương, trong tròng mắt trong veo hiện lên vẻ bi thương chán chường, nàng lẩm bẩm: "Trên đời này, người tưởng nhớ nàng ấy như thế, có lẽ chỉ có hai người chúng ta thôi."
Nàng đưa tay tháo một chiếc túi hương treo bên hông mình xuống, giơ tay đưa tới tay Mộ Vu Phi, nói: "Lẽ nào ngươi... với nàng, đúng là một tấm chân tình, túi hương này do nàng thêu ngày trước, ngươi cầm lấy đi!"
Mộ Vu Phi giơ tay nhận lấy túi hương Chiêu Bình công chúa đưa sang, nhìn thấy phía trên thêu hoa văn tinh xảo, hốc mắt không nhịn được nóng lên. Hắn đang duỗi ngón tay chạm vào hoa văn trên túi hương, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, có người sải bước đi đến.
Nhan Thủy Tuyền kinh hãi, nhìn về phía cửa. Chỉ thấy Nhan Túc mặc một bộ y phục hoa lệ màu tím bước nhanh đến. Trên khuôn mặt tuấn mỹ là vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, mày kiếm nhướng lên, môi mỏng hơi mím, trong tròng mắt hẹp dài thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng.
Nhan Thủy Tuyền không khỏi có chút lo sợ, bởi vì Linh Lung các này là sản nghiệp của Bạch Tố Huyên, Nhan Túc không hề biết. Mấy năm nay, nàng cũng chưa từng nói cho Nhan Túc, nguyên nhân chính là vì sợ hắn tịch biên mất. Lúc này nhìn thấy hắn đột nhiên đến đây, cho rằng hắn đã biết bí mật của Linh Lung các, làm sao trong lòng có thể không sợ được.
Vừa rồi Nhan Túc nghi ngờ muội muội của mình gặp riêng người khác, bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ. Một người vẻ mặt có chút lo sợ, một người siết chặt túi thơm trong tay, lập tức cho rằng mình đoán không sai.
Ngay cả tín vật hai người cũng đã trao đổi rồi sao?
"Nhị hoàng huynh, huynh tới đây làm gì?" Nhan Thủy Tuyền bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi.
"Nếu như hoàng huynh không đến, chẳng phải đã xảy ra chuyện lớn rồi sao?" Nhan Túc không muốn giáo huấn Nhan Thủy Tuyền ở đây, tránh để chuyện lọt vào mắt người khác, liền nén giận nói, "Theo ta về!"
"Huynh dựa vào đâu mà quản ta?" Nhan Thủy Tuyền lạnh giọng nói.
Mắt phượng của Nhan Túc híp lại, trong lòng đau xót.
Ba năm rồi.
Người muội muội này và mình đã cãi vã ba năm rồi, từ trước đến giờ nàng đều không nghe lời hắn nói. Hắn biết rõ nếu như mình dùng sức mạnh, chỉ sợ ngược lại sẽ bức ra tư tưởng chống đối của nàng. Ngay sau đó cũng không nổi giận, ngược lại cười tủm tỉm nói: "Không về cũng được, nếu lưu luyến nơi đây quên về như vậy, chẳng lẽ là do nước trà này chăng, vậy bản điện hạ cũng muốn xin một chén để uống."
Mộ Vu Phi vội vàng đứng dậy, khom người mời: "Mời điện hạ ngồi."
Nhan Túc cũng không khách khí, chậm rãi bước đến ngồi ở trước bàn.
Mộ Vu Phi tự mình đến mặt bàn bên cạnh, bưng ly trà có nắp chưa sử dụng tới, đặt xuống trước mặt trà nô.
Trà nô nhận lấy chiếc chén, thuần thục làm nóng chén, rót trà đã đun xong vào trong chén. Nhưng không biết trà nô nảy xảy ra chuyện gì, hình như trong lòng có chuyện, nước trà trong chén đã đầy, gã vẫn tiếp tục rót vào.
Mộ Vu Phi cau mày, lạnh giọng quát: "Trà nô, ngươi có chuyện gì sao? Mà lại làm việc không tập trung như thế!?"
Trà nô cả kinh, cúi đầu nhìn, nước trong chén đã tràn ra ngoài rồi. Gã sợ đến mức mặt không còn sắc máu, vội vàng đứng dậy quỳ xuống trước mặt Mộ Vu Phi, đau buồn nói: "Trà nô biết tội, xin các chủ thứ tội."
Mộ Vu Phi tự mình đi đến, đổ hết nước trong chén đi, tự tay rót một chén, đặt xuống trước mặt Nhan Túc. Lúc này mới nghiêng đầu lạnh giọng nói với trà nô: "Ngươi đã mạo phạm An Lăng Vương điện hạ mà vẫn có mặt mũi cầu xin tha thứ, kể từ hôm nay, ngươi khỏi phải làm việc ở Linh Lung các nữa." Trà nô vội vàng quỳ xuống dập đầu bồm bộp, nói: "Cầu xin các chủ tha cho trà nô lần này, xin điện hạ tha cho trà nô, trà nô còn có mẹ già phải phụng dưỡng, nếu như mất đi công việc này, mẹ già và trà nô đều sẽ chết đói mất. Chuyện vừa rồi thật sự có nguyên nhân, xin các chủ và điện hạ nghe trà nô nói cho hết lời."
Nhan Túc đặt ly trà trong tay xuống, thản nhiên nói: "Mộ các chủ, ta thấy trà nô này làm việc vẫn còn lanh lợi lắm, vì chút chuyện thế này mà bảo hắn đi thì có phải hơi nặng rồi không. Ngươi đừng ngại nghe hắn nói cho hết lời, có lẽ nói không chừng thật sự có nguyên nhân."
"Cũng được, nể mặt An Lăng Vương điện hạ, ta cho phép ngươi nói hết." Mộ Vu Phi lạnh lùng nói.
Trà nô vội vàng hướng về phía Nhan Túc dập đầu, nói: "Tạ An Lăng Vương điện hạ. Là thế này, vừa nãy khi tiểu nhân hầu hạ ở một gian nhã thất khác đã nghe được một chuyện khủng khiếp, vậy nên trong lòng vẫn luôn bất an, mới xảy ra sai sót."
"Là chuyện gì?" Nhan Thủy Tuyền nhíu mày hỏi.
Nhan Túc bưng ly trà lên, tỉ mỉ thưởng thức một ngụm trà, quả nhiên cảm thấy miệng đầy hương thơm. Không ngờ kỹ thuật của trà nô này không tệ, đuổi đi thì thật là đáng tiếc.
"Là thế này. Nghe nói, Tô tiểu thư đã xảy ra chuyện." Trà nô nhẹ giọng nói.
Nhan Túc nghe vậy, đột ngột ngẩng đầu, mắt phượng híp lại, nói: "Ngươi nói cái gì?"
Trà nô giật nảy mình, rụt rè lặp lại một lượt: "Nghe nói Tô tiểu thư đã xảy ra chuyện, là tên cẩu tặc Lưu Lai Thuận thừa dịp Tô tiểu thư đến am Từ An dâng hương, hắn bám theo, muốn làm ô nhục Tô tiểu thư. Tiểu nhân nghe được chuyện này, trong lòng vẫn luôn khó chịu. Tiểu nhân biết điện hạ thích Tô tiểu thư, thấy dáng vẻ điện hạ dường như không biết chuyện này di@en*dyan(lee^qu.donnn), vẫn luôn nghĩ rốt cuộc có nên nói cho điện hạ hay không, vậy nên mới lỡ tay rót tràn nước trà. Kính xin điện hạ tha thứ cho tiểu nhân."
Chiếc chén trong tay Nhan Túc rơi bộp xuống đất, lập tức vỡ thành mảnh vụn, nước trà màu lục nhạt hơi nóng văng ra khắp nơi, bắn lên góc y phục cưỡi ngựa màu tím của Nhan Túc, nhanh chóng nhuộm thành màu tím sậm.
Nhan Túc vươn tay ra lập tức kéo trà nô trên mặt đất dậy, kéo thẳng đến trước mặt hắn, nhấc vạt áo của gã lên, lạnh giọng hỏi: "Ngươi lặp lại chuyện đã xảy ra lần nữa đi."
Trà nô nơm nớp lo sợ nói: "Tiểu nhân nghe người khách kia nói, chuyện này vẫn chưa lưu truyền trong kinh thành, tin tức đã bị người ta nén xuống rồi. Nghe nói là một tiểu phu đốn củi trong núi nghe được chuyện này ở am Từ An, đã kể cho vợ của mình, thân thích của người vợ lại đang ở kinh thành, đúng lúc nhà hắn (vị khách) đi thăm người thân, đã nghe được chuyện này. Sau khi về kinh, vừa khéo khi hắn đến Linh Lung các uống trà đã nói chuyện này với hảo hữu, bị tiểu nhân nghe được. Hắn nói, Lưu Lai Thuận muốn làm chuyện trái phép tắc với Tô tiểu thư ở am Từ An. Nghe nói, Tô tiểu thư được xe ngựa đưa đi, trên xe nàng khóc lóc liên tục không ngừng. Vừa rồi vị khách kia còn đang đoán, chỉ e là Lưu Lai Thuận đã xong việc rồi. Tiểu nhân chỉ nghe được nhiêu đó thôi."
Trà nô cố ý không nói đến chuyện Lưu Lai Thuận bị thiến và bị đánh, cố tình phóng đại thương tổn của Tô Vãn Hương.