Editor: Xám
Thật ra Tần Cửu không thích đến những nơi giống như Vô Ưu Cư lắm, thế nhưng không còn cách nào, bởi vì đó là nơi Nhan Duật thường lui tới, ngoài ở đó ra, dường như cũng chỉ có đến sân kịch mới có thể tìm được hắn.
Lần trước Tần Cửu đến Vô Ưu Cư đã mặc nam trang, lần này, nàng chẳng buồn cải trang nữa. Ở Lệ Kinh, nàng cũng đã xem như có chút danh tiếng, mặc dù không nói người người đều biết, nhưng đi lại trên phố, thỉnh thoảng cũng có người có thể nhận ra nàng, chắc chắn có nữ giả nam trang nữa cũng không gạt được người.
Quân nô giữ cửa Vô Ưu cư nhìn thấy Tần Cửu thướt tha yểu điệu đi đến, vốn muốn ngăn cản không cho nàng tiến vào, nhưng sau khi nhìn thấy dung nhan của Tần Cửu, bèn vội vàng khom người mời nàng vào trong. Lần trước, sau khi nàng bao dưỡng Lan Xá ở Vô Ưu cư, cũng đã xem như là khách của Vô Ưu cư rồi.
Thôi ma ma vừa nhìn thấy nàng, thoạt đầu cũng sửng sốt, bởi vì ở Lệ Kinh hoàn toàn không nhìn thấy nhiều nữ tử có thể đến thanh lâu đi dạo. Thôi ma ma cười nghênh đón: "Thì ra là Cửu gia, lần trước sau khi Cửu gia đi, ngày nào Lan Xá cũng ngóng trông Cửu gia đến, giờ Cửu gia ngài đã đến rồi."
Lần trước khi Tần Cửu bao dưỡng Lan Xá, mặc dù là nữ giả nam trang, nhưng về sau bởi vì tiếng tăm của nàng lan quá rộng, ai cũng đã biết thân phận của nàng.
Thôi ma ma tự mình dẫn Tần Cửu đến hậu viện của Vô Ưu cư, ở đây nhà cao cây đẹp, có hoa có hồ, cực kỳ tĩnh mịch. Gần hồ có một vài căn phòng, chỉ những căn phòng hoa mỹ có khách quý mới đến được.
Gió đưa đến tiếng đàn sáo du dương, còn có tiếng huyên náo của nữ tử.
Tần Cửu cười nói: "Thôi ma ma, trong căn phòng này náo nhiệt như vậy, chẳng biết đang thết đãi vị khách quý nào?"
"Cửu gia, vị khách quý này ngài cũng biết đấy, là Nghiêm Vương."
Tần Cửu nhíu mày cười nói: "Trùng hợp vậy, hôm nay ta đến, vốn dĩ cũng là muốn tìm ngài ấy. Phiền ma ma lát nữa bảo Lan Xá đến thẳng đây tìm ta." Nói xong, nàng lập tức cùng Tỳ Ba đi thẳng về phía căn phòng.
Rèm trân châu trắng bị gió xuân thổi lên, mơ hồ nhìn thấy một bức bình phong thủy mặc, phía sau bình phong hiện ra một bóng người tao nhã mà cao quý.
Tần Cửu và Tỳ Ba chậm rãi bước dọc theo hành lang dài, ở cuối hành lang là một tòa đại sảnh hoa lệ, nàng vừa bước vào đại sảnh, đã nghe thấy giọng nói tà mị của Nhan Duật truyền đến, "Chậc chậc, nhìn thẻ bài trong tay bản vương, xem ra bản vương đã biết ngay hôm nay nàng mặc yếm màu gì rồi."
Tần Cửu vòng qua bình phong vẽ thủy mặc, lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng trước mặt.
Nhan Duật ngồi ở trên nệm gấm, trên người chỉ mặc áo trong quần trong màu trắng, trong tay cầm thẻ bài. Đối diện hắn có bảy tám nữ tử hoặc ngồi hoặc đứng, trong đó có tứ đại mỹ nhân của Nhan Duật, một người trong số đó chính là Phán Hinh, có điều, trên người nàng ta không mặc váy, chỉ mặc một chiếc quần trong màu trắng, thân trên mặc áo ngực màu vàng nhạt, gần như là nửa thân để trần.
Một nữ tử phía sau Phán Hinh che miệng cười nói: "Vương gia muốn nhìn yếm của Hinh tỷ thì chờ lát nữa lên giường nhìn là được rồi, bây giờ bọn thiếp muốn xem quần lụa bên trong quần của vương gia có màu gì."
Nhanh Duật nhếch môi cười, cười câu hồn đoạt phách, "Vậy thì ngả bài đi!" Nói xong, ném bài trong tay lên mặt bàn. Đọc 𝒕hê𝓶 các chươ𝑛g 𝓶ới 𝒕ại ( ТrU𝓶𝒕r 𝙪𝘆ệ𝑛.VN )
Mấy nữ tử vừa tiến lên phía trước để nhìn, đã tươi cười đến mức mặt mày rạng rỡ, "Vương gia, ngài thua rồi, mau mau cởi đi."
Dưới sự thúc giục của mấy nữ tử, Nhan Duật lười biếng cởi áo trên màu trắng xuống.
Ánh đèn nhẹ nhàng tản ra, bao phủ sống lưng cao thẳng của Nhan Duật, da thịt không tính là trắng nõn hiện ra màu mật ong dưới ánh đèn, khiến cho người ta có kích động muốn cắn một miếng.
Tần Cửu nhíu mày, khinh bỉ một tiếng ở trong lòng, vô liêm sỉ.
Nàng chậm rãi bước đến gần, cao giọng nói: "Thật là náo nhiệt, Nghiêm Vương gia, mấy người đang chơi gì vậy?"
Nhan Duật nghe thấy tiếng, sống lưng cứng lại, chậm rãi xoay người, mắt phượng híp lại, mỉm cười với Tần Cửu, nói: "Cửu gia đến thật là khéo, thế nào, cũng đến đây chơi đi. Bản vương cũng cảm thấy rất hứng thú với màu yếm của Cửu gia."
"Thì ra đang chơi bài sao?" Tần Cửu cười tủm tỉm nói, "Chỉ tiếc là ta không cảm thấy hứng thú với màu quần trong của vương gia, thậm chí là thân thể của vương gia." Lần trước đã bị ép nhìn sạch bách rồi, cũng không biết có bị đau mắt hột hay không, bây giờ, nàng không muốn phải nhìn thêm lần nữa.
Trước đây nàng và Chiêu Bình cũng đã từng chơi bài giấy, người thua phải cài hoa lên đầu, đến cuối cùng, ai cài hoa nhiều nhất thì người đó sẽ thua. Ai thua người đó phải thoát y như kiểu của Nhan Duật, nàng chưa bao giờ nghĩ đến.
Nhan Duật bưng chén trà lên uống một ngụm, trên mặt hiện lên ý cười, ý cười đó nhìn thế nào cũng thấy đáng đánh đòn, "Nói ra, bản vương cũng đã từng nhìn thân thể của Cửu gia rồi, thật sự cũng không có hứng thú nhìn nữa đâu."
Phán Hinh đã sớm đứng dậy khỏi vị trí, Tần Cửu tự ý ngồi xuống đó, híp mắt cười với Nhan Duật ở đối diện, nói: "Vương gia, nếu đã vậy, chi bằng chúng ta chơi một ván lớn, ai thua thì tối nay sẽ mặc cho người kia sắp xếp, thế nào?"
Nhan Duật chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, thân trên tráng kiện để trần, đưa ngón tay ra đẩy bộ bài lá trên mặt bàn, mắt phượng lim dim nhìn nàng hỏi: "Ý ngươi là, sắp xếp trên giường?"
Tần Cửu nhếch môi, ánh mắt tao nhã lướt qua phần ngực trần của Nhan Duật, cười tủm tỉm nói: "Vương gia nghĩ thế nào thì chính là như thế!" Kẻ xấu xa, cho dù thế nào cũng sẽ có ý nghĩ xấu xa, nàng khịt mũi khinh bỉ ở trong lòng.
Nhan Duật liếc nhìn Tần Cửu một cái, ý cười gợi đòn trên khuôn mặt từ từ sâu thêm, "Cửu gia đã nể mặt như vậy, vậy thì cược một lần đi! Phán Hinh, xào bài."
Ai trong hai người cũng là cao thủ chơi bài, bốc bài xong, bắt đầu chơi.
Bên ngoài là ánh trăng mập mờ, trong phòng là tiếng cười trong trẻo.
Chỉ một lát sau, một ván kết thúc, Tần Cửu thắng.
Nàng nhặt thẻ bài, cười tao nhã mà quyến rũ.
"Vương gia, ngài thua rồi!" Nàng liếc Phán Hinh và mấy nữ tử khác một cái, nói, "Các ngươi ra ngoài đi, nếu như Lan Xá đến đây, cứ nói đêm nay vương gia tiếp ta, bảo hắn không cần đến nữa."
Mấy nữ tử thi lễ với Nhan Duật rồi lui ra ngoài, Tỳ Ba cũng lui ra ngoài cửa.
Nhan Duật ngồi trên đệm gấm, bộ ngực để trần to rộng hoàn mỹ, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn Tần Cửu cười nói: "Cửu gia, chẳng lẽ sắp xếp mà ngươi nói thật sự là muốn lên giường."
Tần Cửu cười như không cười, nói: "Xem ra vương gia vẫn rất chờ mong, chỉ tiếc rằng phải để vương gia thất vọng rồi. Mặc dù vương gia có chút nhan sắc, có điều, cái ta nói không phải lên giường, mà là ——" Nàng dừng lại một lát, nhấn mạnh giọng, "Nghĩa địa."
Nhan Duật cười quái dị, nói: "Ngươi muốn đến nghĩa địa, chỗ đó ta không thấy có hứng thú."
Tần Cửu không đáp lại câu hỏi của Nhan Duật, ánh mắt đảo đi, lập tức nhìn thấy chiếc bàn trang điểm ở một góc đại sảnh, nàng chậm rãi bước đến, đặt chiếc bọc trong tay lên bàn trang điểm. Chiếc bọc này do nàng mang từ phủ đến, vừa rồi khi Tỳ Ba ra ngoài đã đưa đến tay nàng. Nàng lấy từ trong ra hai bộ phục sức màu đen, một bộ là đồ bó của nữ tử, một bộ là y phục của nam tử, nàng ném y phục nam tử lên người Nhan Duật, "Nghiêm Vương gia, đêm xuân mát mẻ, ở trần lâu sẽ nhiễm phong hàn." Nàng vừa nói, vừa di chuyển ra sau bình phong, thay bộ đồ bó của nữ kia. Y phục nữ tử hoa lệ bị ném vào một góc trong phòng, bộ đồ bó kia đã phác họa được đường cong lung linh của nàng, mang theo chút quyến rũ, nhưng lại nhanh nhẹn phóng khoáng như báo săn.
Ánh mắt Nhan Duật đảo vài vòng trên người Tần Cửu, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút dao động, cười như không cười nói: "Trang điểm thành thế này, lẽ nào thật sự muốn đi trộm mộ?"
Tần Cửu nghiêng đầu, cho hắn một nụ cười quyến rũ: "Chẳng phải mặc ta sắp xếp sao?"
Nhan Duật cong môi cười, ước lượng y phục, lười biếng nói: "Ngay cả y phục của bản vương cũng đã chuẩn bị xong, xem ra đã sớm có chuẩn bị rồi, vậy được, bản vương lại muốn xem xem, ngươi muốn sắp xếp ta thế nào. Có điều, trước giờ bản vương mặc y phục đều do tứ đại mỹ nhân hầu hạ, ngươi kêu bọn họ ra ngoài cả rồi, chi bằng ngươi đến hầu hạ ta đi."
Tần Cửu sửng sốt, không ngờ người này mặt dạn mày dày đến mức độ này, có điều, đêm nay có việc, thật sự không có thời gian qua lại tiếp với hắn nữa. Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, vóc người Tần Cửu thấp hơn Nhan Duật rất nhiều, còn chưa đến vai hắn. Nàng âm thầm rủa Nhan Duật một câu trong lòng, tại sao lại cao như vậy để làm gì, nàng khoác y phục màu đen lên người hắn, bộ y phục này màu đen, ở bả vai và khuỷu tay đều có thuộc da. Tần Cửu lại vòng ra phía trước hắn, thắt từng nút áo cho hắn.
Nhan Duật cúi đầu là đã có thể nhìn gương mặt cúi xuống của Tần Cửu, nửa bên mặt đó rất đẹp, lông mi rất dài chớp nhẹ, quyến rũ mà xinh đẹp, có điều, ánh mắt nàng lướt qua khuôn ngực khỏe đẹp của hắn, trong mắt phượng đen láy không hề có chút dao động nào, tựa như nước đọng đầm sâu. Trong lòng Nhan Duật dâng lên cảm giác là lạ, nói ra, tại sao trong mắt nàng, dáng người của hắn lại giống như tảng đá vậy?
Hắn ho một tiếng trầm thấp, híp mắt cười pha trò, làn môi mỏng cong lên tạo thành độ cong hoàn mĩ, "Sao nào, dáng người của bản vương cũng không tệ phải không!"
Tần Cửu ngẩng đầu, trong đôi mắt vốn tĩnh lặng như đầm tối hiện lên ý cười điên đảo chúng sinh, nàng đưa ngón tay chạm lên xương quai xanh trước ngực Nhan Duật, "Vương gia còn phải hỏi những lời này sao?"
Ngón tay trắng muốt của nàng chạm lên người Nhan Duật, một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng Nhan Duật.
Tần Cửu chú ý đến ý cười pha trò vừa nãy trên môi Nhan Duật, khóe môi cong lên tạo thành nét cười lạnh lùng, sau khi thắt nút y phục xong, nàng đưa tay quấn đai lưng lên eo Nhan Duật một vòng, đột nhiên dùng lực kéo.
"A." Nhan Duật đang chìm trong suy nghĩ, bị kéo như vậy, hắn không nhịn được kêu thành tiếng.
"Làm sao vậy?" Tần Cửu cười tít mắt ngẩng đầu, khóe môi có ý cười dịu dàng như gió xuân, nhưng dưới tay lại không dịu dàng chút nào, ra sức nắm chặt đai lưng, ngón tay nhanh chóng thắt thêm một nút chết nữa.
Tần Cửu kiễng gót chân, vỗ vỗ vai Nhan Duật, thong thả nói: "Vương gia, đêm nay ra ngoài, có thể hơi nguy hiểm, cũng không thể để người khác nhận ra thân phận của ngài, cho nên phải mặc đồ bó."
"Đồ bó, phải bó chặt như vậy sao?" Nhan Duật hừ một tiếng, thở hổn hển đưa ngón tay cởi đai lưng.
Đáng tiếc là Tần Cửu đã thắt nút chết, hắn bận rộn hồi lâu cũng không cởi được.
Tần Cửu ở phía trước hắn ôm cánh tay, cười xinh đẹp nói: "Vòng eo của vương gia cũng thật nhỏ nha! Nếu như vương gia đến Vô Ưu cư treo biển, nhất định tên đứng đầu bảng là vương gia rồi."
Nhan Duật cởi một hồi lâu cũng không cởi được, cuối cùng không nỗ lực nữa, bước nhanh đến bên cạnh bàn, cầm một thanh chủy thủ trong tay, cắt đứt đai lưng. Hắn nhìn Tần Cửu chằm chằm, màu mắt tối đen như đêm, nghịch chủy thủ trong tay, nói từng chữ từng câu: "Cửu gia! Ngươi cũng thật độc ác!"