Trên xe, gương mặt Quốc Thịnh lạnh lùng, anh không nói gì chỉ chăm chú lái xe, cũng chẳng nhìn lấy người bên cạnh.
Thanh Đan muốn giải thích nhưng lại thôi, cô cứ ngồi nhìn Quốc Thịnh rồi lại thở dài nhìn ra bên ngoài.
Quốc Thịnh dừng xe, anh vẫn không thể nói gì với Thanh Đan.
Chuyện này không phải do cô ấy, nhưng cảm giác vợ mình bị người đàn ông khác lôi kéo như vậy thật không dễ chịu.
Bất ngờ Quốc Thịnh nhỏ giọng nói với Thanh Đan.
"Anh xin lỗi...anh khi nãy nóng giận quá, hợp tác giữa Trần Kì và..."
"Không sao, hai bên cũng vừa chấm dứt hợp đồng mà!"
Thanh Đan cười nhẹ quan sát anh, chợt cô bật cười lớn, Quốc Thịnh cũng bối rối nhìn cô, gương mặt lạnh lùng khi nãy bây giờ đang ửng đỏ nhìn Thanh Đan.
Thanh Đan định chọc ghẹo Quốc Thịnh, điện thoại cô reo lên từng hồi chuông.
Thanh Đan nhìn tên người gọi, cô ngạc nhiên nghe máy.
Bên kia, bà Hoa rụt rè hỏi Thanh Đan về ngày giỗ của ông Trần sẽ làm những gì.
Thanh Đan nghe xong thì trả lời sẽ về bàn bạc với bà Hoa, Quốc Thịnh ngồi nghe cô nói, liền hiểu mà lái xe đi.
......................
Sau vụ việc giữa Thành Hiếu và Thanh Đan, lập tức cổ phiếu của công ty anh bị sụt giảm.
Sự việc Giám đốc lôi kéo người phụ nữ của Quốc Thịnh đã bị những người đối tác e ngại.
Dù sao họ cũng sợ Quốc Thịnh, sợ rằng công ty nhỏ bé của họ sẽ bị công ty Thịnh Vượng thâu tóm.
Thành Hiếu ngồi trong phòng gục đầu, anh tức giận bản thân vì một phút nóng nảy mà đẩy công ty vào thế khó.
Những mối quan hệ trước kia đều ngại khi Thành Hiếu ngỏ lời hợp tác, họ đều tìm lý do để trì hoãn.
Những việc này không khó để Thanh Đan biết được người đứng sau.
Cô tuy khó chịu với Thành Hiếu, nhưng hành động ép công ty khác như vậy khiến cô không vui.
Thanh Đan nói chuyện với Quốc Thịnh, cô khuyên anh dừng những hành động này.
Có thế nào thì Thanh Đan vẫn không bị tổn thương, không thể vì việc cá nhân làm ảnh hưởng đến việc làm của người khác.
Quốc Thịnh nghe xong chỉ nhìn ra bên ngoài trả lời vợ mình.
"Anh muốn cảnh cáo hắn, đụng vào người phụ nữ của anh sẽ có kết cục thế nào!"
Thanh Đan không đồng ý mà phản đối lại.
"Nhưng mọi việc đang đi quá xa, anh không nghĩ nếu anh làm vậy.
Thì sau này ai dám hợp tác cùng Trần Kì? Anh có nghĩ Trần Kì cũng sẽ lụi tàn không?"
"Ý em là anh đang làm sai?"
"Em không nói anh làm đúng hay sai.
Nhưng mọi việc nên chấm dứt trước khi không thể cứu vãn.
Hiện tại những bên đang hợp tác cùng Trần Kì cũng đã có hành động tự vệ..."
Quốc Thịnh tức giận đập bàn, Thanh Đan giật mình, chưa khi nào cô thấy Quốc Thịnh tức giận trước mặt cô như vậy.
Bàn tay vừa đập bàn run run, Quốc Thịnh nhắm nghiền mắt, giọng nói đầy sự hờn trách.
"Em nói anh sai thì anh sai, em lo cho Trần Kì của em, còn cảm giác của anh thì em chưa hề nghĩ đến!"
Thanh Đan khó chịu, những lời nói vừa rồi chẳng phải anh đang trách cô, Quốc Thịnh cho rằng Thanh Đan không hiểu mình, cho rằng cô đang bỏ lơ anh, không nghĩ cho anh.
Thanh Đan thở dài, cô nhìn Quốc Thịnh.
"Em không nói là anh sai.
Nhưng Trần Kì là của cha em, em không thể vì những hiểu lầm mà khiến Trần Kì bị ảnh hưởng!"
Thanh Đan mệt mỏi, cô sao không hiểu anh, làm sao Thanh Đan không hiểu cảm giác ghen tuông của anh.
Thanh Đan cũng đã từng kiềm nén nước mắt khi Quốc Thịnh bị mất trí.
Nhưng cô không thể để việc riêng làm ảnh hưởng đến công việc chung của mình.
Càng không thể tàn nhẫn ép buộc một công ty nào đó đến mức phá sản, đẩy những người nhân viên vô tội rơi vào cảnh thất nghiệp.
Vậy mà Quốc Thịnh lại cho rằng Thanh Đan không hiểu anh, cho rằng cô đang hờn trách anh..