Lam Dư Khê đứng ngoài cửa trước mặt cô gái mặc bộ váy màu đỏ, anh thất thần, quên mất là đi đỡ lấy cô.
“Lam Dư Khê?” Tần Hàm Dịch nhìn Lam Dư Khê trong bộ dạng đó, trong lòng cô thở dài một tiếng.
Xe màu đỏ, váy màu đỏ, màu sắc ấm áp cổ điển trong thiết kế của căn biệt thực này, những thứ đó dường như là sở thích của một người.
“Dĩ Muội, xin lỗi, tôi hơi mất tập trung.” Lam Dư Khê bước lên phía trước một bước, đang định đỡ cô liền bị cô né đi: “Tự tôi đi được.”
Bây giờ cô hơi sợ anh, việc anh đối tốt với cô nó tới quá nhanh, tới một cách không chân thực.
Và hôm nay tất cả những gì xảy ra vừa đủ để giải thích cho cô hiểu vì sao lại thế.
Anh đối tốt với cô chẳng qua là anh coi cô là vật thế thân cho một người con gái khác.
Trước khi biết được điều này, cô còn thực sự muốn cùng anh làm bạn, nhưng, lúc này cô vô cùng căm ghét cái cảm giác bị đưa ra làm vật thay thế.
“Dĩ Muội, xin lỗi.” Lam Dư Khê từ từ bước bên cạnh cô, lúc này anh đã nhìn ra sự bài trừ của cô.
“Lam Dư Khê, ngày hôm nay anh đã nói rất nhiều lần câu xin lỗi rồi.” Diệp Dĩ Muội dừng chân lại nhìn anh, do dự một lát rồi cô mới nói: “Lam Dư Khê, tôi là Diệp Dĩ Muội, thực tâm muốn làm bạn với anh chứ không phải là người khác.”
“Dĩ Muội, tôi.....” tuy anh luôn thất thần bởi sự giống nhau, tương đồng giữa cô và cô gái ấy, nhưng anh đối tốt với cô hoàn toàn không liên quan tới việc hai người giống nhau, chỉ là anh thấy thương khi cô gặp khó khăn hoạn nạn.
Thế nhưng anh phải giải thích thế nào đây? Dường như anh có giải thích thế nào thì đều giống anh đang giảo biện.
Diệp Dĩ Muội nhìn ra được sự lúng túng và khó xử của anh, cô khẽ cười, đưa tay ra: “Chào anh, tôi là Diệp Dĩ Muội, rất vui được biết anh.”
Anh hơi choáng váng, nhìn bàn tay bị bỏng đỏ lên của cô, trong lòng anh thấy đau đớn vô cùng, nhưng lại vẫn nở nụ cười gượng gạo: “Xin chào, tôi tên là Lam Dư Khê, rất vinh dự được biết một cô gái xinh đẹp thế này.”
Tránh đi vết thương, anh cẩn thận nắm lấy tay cô nhẹ nhàng.
Khi hai bàn tay nắm vào nhau, hơi ấm trong lòng bàn tay cô truyền sang tay anh, chạy tới con tim anh, dường như góp một phần kì diệu vào làm dịu vết thương nhiều năm trong lòng anh.
“Lam tiên sinh, cổ chân của tôi bị thương, anh có thể đỡ tôi không?” Diệp Dĩ Muội không còn bài trừ anh nữa, nếu đã nói ra muốn làm bạn với anh vậy thì nên mở lòng, đúng không?
“Rất vui được giúp đỡ tiểu thư.” Anh đỡ cô, trong lòng cảm thấy rất vui trước câu nói của cô.
Anh cẩn thận khẽ khàng đỡ cô đến bên cạnh ghế sô pha, ngồi xuống: “Đợi tôi một chút, tôi đi lấy hộp thuốc, giúp cô bôi thuốc lên vết thương.”
“Ừm.” Diệp Dĩ Muội gật đầu rất tự nhiên.
Lam Dư Khê vừa mới lên tầng đi lấy hộp thuốc, chuông cổng căn biệt thự liền vang lên liên tục cho thấy người bấm chuông dường như đang rất nống vội mà không ngừng ấn.
Tiếng chuông cửa vang lên bất thường làm cho hai người đều đơ người ra.
Lam Dư Khê nhìn vào cánh cửa đang lắc ngoài kia, anh nheo mày lại, đứng im không nhúc nhích.
“Sao không ra mở cửa?” Diệp Dĩ Muội nhìn anh, hỏi vẻ không hiểu.
“Không có gì, bây giờ đi đây.” Lam Dư Khê khẽ cười như không cười, anh đi phía ngoài cửa.
Người biết anh trở về chỉ có Tần Hàm Dịch, lẽ nào anh biết bản thân và Diệp Dĩ Muội đang ở gần nhau, đến để hỏi tội?
Khi anh vẫn còn đang do dự, phía ngoài cửa truyền vào giọng nói dứt khoát, rõ ràng của một cô gái: “Dư Khê, chị biết em ở bên trong, mau mở cửa cho chị.”
“Chị.” Lam Dư Khê nheo mày thắc mắc, kéo cửa ra: “Chị, sao chị lại về nước rồi.”
“Lam Khê, sao em không cẩn thận như vậy chứ, xảy ra chuyện rồi.” cô nheo mày nhìn em trai, ngữ khí có vẻ bất lực lại có phần trách móc.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lam Dư Khê nhìn vào phía trong: “Chúng ta vào nhà trước đã!”
Vu Uyển Dung vừa mới bước về phía trước một bước, liền nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đang đứng trước mặt, cô bèn đơ người ra và dừng bước lại: “Sao Dĩ Muội lại ở đây? Lập tức đưa cô ấy đi đi.”