”Mạc Tâm Nhan! Mau nhảy đi.” Dịch Dương nhìn thấy Mạc Tâm Nhan dại ra thì lớn tiếng rống to, sốt ruột đến nỗi trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
Đây là đường núi, hai bên đường đều có bụi cỏ và cây cối, nếu bây giờ nhảy xuống thì có thể còn một con đường sống. Nhưng nếu chờ đi hết đoạn đường dốc này, phía trước có một ngã ba đường, hai bên giao lộ đều có rào chắn, cuối cùng chỉ có hai kết quả, một là xe đâm vào rào chắn, hai là bị xe trên giao lộ đụng vào.
Cho dù là loại kết quả nào thì hậu quả đối với người trên xe cũng là nguy hiểm đến tính mạng.
Mạc Tâm Nhan chặt chẽ bảo vệ bụng mình, tim như ngừng đập, trong đầu luôn quanh quẩn những lời nói tàn nhẫn mà Dịch Dương nói làm cô tổn thương.
“Được, bây giờ tôi làm cho cô có con, để sau này cô cũng chịu thử một chút nỗi đau mất đi đứa con của mình.”
“Loại phụ nữ thay đổi thất thường tâm như rắn độc như cô không xứng được trở thành mẹ.”
A! Lời nguyền rủa của anh lại linh nghiệm nhanh như vậy. Cô nhảy được khỏi xe thì thế nào? Đứa nhỏ chưa chắc đã giữ được! Cô không muốn kết quả như vậy, cô vừa mới biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này, cô còn chưa kịp sinh nó ra, ông trời đã muốn tàn nhẫn cướp nó đi. Sao ông trời muốn cho cô một trò đùa tàn khốc như vậy? Đây là ông trời muốn trừng phạt cô sao?
Hứa Giai Lị sắc mặt trắng bệch, nắm lấy tay Dịch Dương khóc ròng nói: “Dịch Dương, làm sao đây, em rất sợ… em chưa muốn chết… làm sao đây… làm sao bây giờ…”
Dịch Dương không để ý đến cô ta, liếc mắt nhìn về phía trước một cái, lại chậm trễ… Lo lắng nhìn về phía Mạc Tâm Nhan, rống to: “Phát ngốc cái gì, mau nhảy đi!”
“Không… không…” Mạc Tâm Nhan mấp máy môi, âm thanh run rẩy lẩm bẩm. trong đầu hiện lên ý tưởng cùng chết với đứa nhỏ này.
Mắt thấy xe sắp lao xuống, chỗ ngã ba đang có mấy chiếc xe chạy nhanh trên đường, Dịch Dương nôn nóng đến đỏ cả mắt.
Đôi mắt anh nặng nề, mở ra cửa xe bên phía Hứa Giai Lị, sau đó ôm lấy Hứa Giai Lị, nhìn về phía Mạc Tâm Nhan khàn giọng rống to: “Mạc Tâm Nhan, mau nhảy đi…”
Theo một tiếng rống to này, anh ôm Hứa Giai Lị nhảy xuống xe, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Mạc Tâm Nhan vẫn không nhúc nhích ngồi trong xe, đôi mắt màu đỏ tươi lướt qua sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Cô lại không nhảy, tại sao chứ? Là sợ hãi, hay là… Đã không còn gì luyến tiếc đối với thế giới này.
Mạc Tâm Nhan lẳng lặng nhìn người đàn ông kia ôm Hứa Giai Lị ngã nhào vào trong bụi cỏ, khóe môi bỗng nhiên tràn ra ý cười cực kì thê lương.
Tạm biệt, Dịch Dương…
Em không cô đơn, em còn có con của chúng ta làm bạn…
“Bùm…”
Một tiếng nổ vang vọng cả con đường núi, trái tim Dịch Dương trong nháy mắt ngừng đập. Anh giãy giụa đứng lên từ trong bụi cỏ, một bên lung lay đi đến chỗ chiếc xe bị đâm đến biến dạng kia, một bên thì thào kêu: “Mạc tâm Nhan… Mạc Tâm Nhan…”
“Dịch Dương…” Hứa Giai Lị được Dịch Dương ôm nhảy xuống xe cho nên chỉ bị chút vết thương nhẹ, cô ta từ trong bụi cỏ đứng lên, cầm lấy cánh tay bị thương do cọ sát với bụi cỏ và nhánh cây của anh, lo lắng khóc lóc nói: “ Dịch Dương, anh sao rồi, đi, chúng ta đi bệnh viện, anh chảy máu nhiều quá.”
“Tránh ra… “ Dịch Dương bỏ tay cô ta ra, hai mắt đỏ đậm đi đến chiếc xe bị đâm hư hỏng nặng kia. Mỗi bước đi đều giống như đi trên mũi đao, trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Xảy ra tai nạn xe cộ làm cho trật tự giao thông của ngã ba đường hỗn loạn hết lên, rất nhiều xe dừng lại ở chung quanh, có người gọi điện thoại, có người báo cảnh sát, trường hợp vô cùng hỗn loạn.
Mà chiếc xe bị đâm vô cùng thê thảm của anh, cả thân xe đều lật ngược trên mặt đất, bánh xe còn đang lăn lộn trên đường. Có vết máu tràn ra từ trong xe, trong nháy mắt làm mắt anh đau đớn.
“Mạc Tâm Nhan…” Anh run giọng gọi, bước chân đột nhiên lảo đảo, nặng nề té ngã trên mặt đất.
“Dịch Dương…” Hứa Giai Lị vội vàng tiến lên đỡ anh dậy, lo lắng khóc lóc nói: “Đừng qua đó, em đưa anh đi bệnh viện, Mạc Tâm Nhan chắc chắn đã chết, xe đều bị đâm thành bộ dạng này, cô ta chắc chắn đã không còn cứu được…”
“Tránh ra…” Dịch Dương hét lớn một tiếng, giãy ra khỏi tay cô ta tiếp tục đi đến bên chiếc xe, trong miệng thì thào: “Không thể nào, cô ấy sẽ không chết, sẽ không…”
Đột nhiên, một đám khói trắng bay lên từ chiếc xe bị hỏng, mọi người xung quanh trong nháy mắt hoảng sợ, nhanh chóng lui ra thật xa, lo sợ chiếc xe kia sẽ đột nhiên phát nổ.
Hai mắt Dịch Dương đỏ ngầu đi đến bên cạnh chiếc xe, chắc là chân bị thương, anh cứ đi được vài bước là lạ té sấp xuống, Hứa Giai Lị không ngừng tiến lên đỡ anh, đều bị anh lạnh lùng đẩy ra xa. Có người tiến lên cản anh lại, không cho anh đến gần chiếc xe nguy hiểm kia, đều bị anh làm cho tức giận đến mặc kệ.
Cuối cùng, anh cũng khập khiễng đến bên cạnh chiếc xe, một cánh tay tràn đầy máu tươi nháy mắt đập vào mắt anh, đó là tay của Mạc Tâm Nhan.
Con ngươi anh nháy mắt co rút lại, chặt chẽ nắm lấy tay cô, tay cô vẫn còn ấm áp, máu chảy ra cũng còn ấm áp…
“Nhan Nhan…”
Anh run giọng gọi một tiếng, không có ai trả lời, anh thậm chí không nghe được tiếng rên rỉ của cô, chỉ nghe thấy tiếng xăng tí tách nhỏ giọt trên mặt đất, giống như tiếng bùa đòi mạng làm cho kẻ khác sợ hãi.
“Nhan Nhan, đừng sợ… anh tới cứu em…” Anh nói xong liền quỳ xuống trên mặt đất, ra sức phá vỡ cửa kính xe, anh nhìn thấy Mạc Tâm Nhan đang nằm trong vũng máu, trên đầu và trên mặt, thậm chí là toàn thân khắp nơi đều là máu, máu đỏ tươi đâm vào mắt anh đau đớn, chỗ trái tim lại càng giống như bị một bàn tay to nắm lấy, đau đến hít thở không thông.
“Mạc Tâm Nhan!” Anh khàn giọng gọi, thông qua chỗ cửa xe bị phá chui vào trong, mảnh kiếng vụn sắc bén như dao cắt vào trên người anh tạo ra vài vết máu.
Hứa Giai Lị nhìn một màn anh chật vật chui vào trong chiếc xe kia, chớp mắt che kín miệng, tiếng khóc và tiếng kêu sợ hãi bị cô ta kiềm chế bật ra, trong đôi mắt che kín nước mắt tràn đầy sự ghen tỵ.
Anh biết rõ xe sắp nổ mạnh, mà anh vẫn không chút do dự đi vào, cho dù chết, anh cũng muốn cùng Mạc Tâm Nhiên chết cùng một chỗ, anh lại yêu người phụ nữ kia như vậy sao!
Cô ta thật sự muốn… thật muốn đi lên kéo anh lại, kéo anh trở lại bên cạnh mình, nhưng mà cô ta không dám, cô ta sợ chết. Cô ta yêu Dịch Dương, nhưng mà cô ta càng yêu mạng sống của chính mình.
Dịch Dương thật cẩn thận ôm lấy Mạc Tâm Nhiên đầy người vết thương, sau đó từng chút một dịch ra xa khỏi chiếc xe.
Mọi người xung quanh đều đứng xa xa mà nhìn cảnh này, nhưng lại không ai dám tiến lên giúp đỡ. Bởi vì hai chiếc xe kia sẽ nổ mạnh bất cứ lúc nào, mỗi người đều yêu quý tính mạng của bản thân, không ai đồng ý mạo hiểm để cứu giúp một người xa lạ như vậy.
Âm thanh còi xe cảnh sát và xe cứu thương mơ hồ truyền đến. Dịch Dương ôm Mạc Tâm Nhan, một bên cẩn thận rời khỏi chiếc xe, một bên run giọng lẩm bẩm nói: “Nhan Nhan, đừng sợ, xe cứu thương sắp đến rồi, không sao đâu, em nhất định sẽ không sao đâu…”
Anh ôm Mạc Tâm Nhan đi, vết máu nhiễm trên mặt đất kéo ra một dấu vết thật dài, nhìn thấy thật giật mình.
Đi xa cách chỗ chiếc xe được mấy thước, phía sau chợt vang lên tiếng nổ, Dịch Dương theo bản năng dùng cơ thể mình bảo vệ Mạc Tâm Nhan, có chút đồ vật gì đó đập vào sau lưng anh, đặc biệt nóng bỏng nhưng lại so không được với nỗi đau trong lòng anh bây giờ.
Xung quanh vang lên tiếng thét chói tai, Hứa Giai Lị kinh ngạc nhìn Dịch Dương hoàn hảo bảo vệ Mạc Tâm Nhan, trong con ngươi yên lặng tràn ra sự ghen tỵ và ác độc.
Giờ phút này, cô ta chỉ hy vọng Mạc Tâm Nhan chết, chỉ hy vọng người phụ nữ kia chết.
“Mạc Tâm Nhan…” Dịch Dương hai tay run rẩy vuốt ve cái trán tràn đầy máu tươi của cô, liên tiếp gọi vài tiếng nhưng mà người phụ nữ trước mặt cũng không có nửa điểm phản ứng.
Ngay lúc xe cứu thương đến, đôi mắt Mạc Tâm Nhan bỗng nhiên giật giật, trong lòng anh vui vẻ, vội vàng lớn tiếng kêu gọi nhân viên trên xe cứu thương: “Ở bên này… mau tới cứu cô ấy mau cứu vợ của tôi…”
Cánh tay chợt bị nắm lấy, anh cúi đầu nhìn lại, đúng là bàn tay máu chảy đầm đìa của cô.
Cô gắt gao cầm lấy cánh tay anh, oán hận nhìn anh, khóe môi bỗng nhiên trào ra ý cười châm chọc đầy tuyệt vọng: “Dịch Dương… Lời nguyền của anh rốt cuộc linh nghiệm… Tôi… Con của tôi… A… Tôi hận anh…”
Cô yếu ớt nói xong, bàn tay cũng buông lỏng rơi trên mặt đất, đôi mắt tràn đầy hận ý cũng chậm rãi nhắm lại.
Mà Dịch Dương như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn cô cả người đầy máu.
Con? Lời cô nói có ý gì, cái gì nguyền rủa, cô có con của anh sao?
“Được, bây giờ tôi làm cho cô có con với tôi, để sau này cô cũng chịu thử một chút nỗi đau mất đi đứa con của mình.”
“Loại phụ nữ thay đổi thất thường tâm như rắn độc như cô không xứng được trở thành mẹ”
Từng lời nói tuyệt tình nhất thời thoáng qua trong đầu, anh sụp đổ che miệng lại khàn giọng rống lên.
“Không… Không phải như vậy… Không có, anh không có nguyền rủa em, không thể nào, sẽ không…”
Anh giống như người bệnh tâm thần, sụp đổ lắc đầu rống gọi, tay run rẩy chạm vào vết máu tươi đang chảy ra trên đùi cô, trong đôi mắt độ sậm tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng.
Đây là máu của con anh…
Nhân viên cấp cứu vội vàng chạy tới, thật cẩn thận đưa Mạc Tâm Nhan lên cáng cứu thương.
Dịch Dương quỳ trên mặt đất, băng bó đầu, tuyệt vọng lẩm bẩm: “Không phải như vậy… Anh không phải cố ý, anh thật sự không phải cố ý… Thật xin lỗi… Anh yêu em và con, anh không phải cố ý nói như vậy.
Anh giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, không ngừng giải thích với Mạc Tâm Nhan đang bị đưa xe cứu thương, trong đôi mắt đỏ đậm chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt.
Đều nói nước mắt đàn ông không dễ chảy, anh tuyệt vọng bao nhiêu, sụp đổ bao nhiêu mới có thể khóc thành như vậy.
Hứa Giai Lị khiếp sợ nhìn bộ dạng anh suy sụp khóc lóc, thật lâu cũng không hoàn hồn được.
Bỗng nhiên, Dịch Dương khàn giọng rống lớn một tiếng, thân hình cao lớn nháy mắt mềm mại ngã xuống trên mặt đất.
Ở một khắc mất đi ý thức đó, trong miệng anh vẫn nỉ non mấy câu như cũ: “Thật xin lỗi, anh yêu em”. Chỉ tiếc, người anh yêu trước sau vẫn không nghe được.
“Cậu nói cái gì?” Lúc Tiêu Thần Phong nghe được tin tức mà trợ lý truyền đến, chớp mắt từ trên ghế đứng lên, khiếp sợ hỏi: “Anh ta thật sự xảy ra tai nạn xe cộ?”
“Đúng vậy, chủ tịch, nghe nói đã được đưa vào bênh viện cấp cứu.”
Khóe môi tràn ra một nụ cười âm lãnh, anh ta gật gật đầu khen ngợi, cười nói: “Được rồi, chuyện này các cậu làm tốt lắm.”
Chỉ cần người đàn ông kia biến mất khỏi thế giới này, vậy Mạc Tâm Nhan chính là của anh ta.
Anh ta còn chưa có tính toán giết chết người đàn ông đó, chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, khi anh ta biết Mạc Tâm Nhan có con với người đàn ông đó, anh ta liền hoảng sợ. Anh ta không dám làm tổn thương đứa con của Mạc Tâm Nhan, nhưng anh ta dám để cho Dịch Dương biến mất khỏi thế giới này.
Trợ lý cười cười, khiêm tốn nói: “Cám ơn chủ tịch đã khen ngợi, may mà người kia tay chân nhanh nhẹn”
“Tay chân nhanh nhẹn là chuyện thứ hai, quan trọng là không để lại dấu vết gì là được.” Tiêu Thần Phong cụp mi xuống, âm lãnh cười cười.
Trợ lí vội vàng nói: “Xin chủ tịch yên tâm, người kia rất chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết, hơn nữa, xe của Dịch Dương đã nổ mất, cảnh sát cũng không điều tra được gì.”
“Vậy cậu có thể đảm bảo tên đó sẽ không để lộ cho bất cứ ai không?” Tiêu Thần Phong cười khẽ hỏi, trong mắt tràn đầy lãnh khốc.
Cả người trợ lí chấn động, không dám tin hỏi: “Ý của chủ tịch là…?”
“Tôi chỉ tin tưởng người chết mới không để lộ bí mật.”
Tiêu Thần Phong nhẹ nhàng nói ra một câu làm cho cả người trợ lí lạnh băng, dừng lại thật lâu, trợ lí mới lau đi mồ hôi, cung kính nói: “Dạ, chủ tịch, tôi đã hiểu”
Tiêu Thần Phong nhìn thấy bộ dạng trợ lí e ngại khiếp sợ, thì đi đến trước mặt hắn ta, cười khẽ nói: “Tiểu Lý, đi theo tôi cố gắng làm việc, chỉ cần cậu không phản bội tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ thăng chức rất nhanh”
“Dạ, dạ phải… “ Trợ lí Tiểu Lý vội vàng gật đầu đáp: “Xin chủ tịch yên tâm, Tiểu Lý đối với ngài vẫn luôn trung thành và tận tâm”
“Vậy là tốt.” Tiêu Thần Phong cười vỗ vỗ vai hắn ta, nửa ngày sau, trầm giọng hoie: “Chuyện của Dương Bình và Dịch Hướng Đông làm đến đâu rồi?”
“Bây giờ còn đang theo dõi toàn diện, chỉ cần bọn họ gặp riêng với nhau, chắc chắn sẽ chụp được ảnh chụp.”,Dừng một chút, Tiểu Lý nghi ngờ nhìn anh ta, nơm nớp lo sợ hỏi: “Xin hỏi chủ tịch, một người là bà chủ của nhà họ Mạc, một người là chủ tịch của tập đoàn Bách Dịch, ngài điều tra hai người bọn họ làm cái gì?”
Tiêu Thần Phong khẽ nhíu mày lạnh lùng cười nói: “Cậu chỉ cần làm theo lời tôi nói, không cần hỏi nhiều.”
Thấy chủ tịch thay đổi sắc mặt, Tiểu Lý rụt cổ lại, cung kính nói: “Dạ, chuyện chủ tịch dặn dò, Tiểu Lý nhất định dốc hết sức mình làm cho bằng được.”
“Ừm, ra ngoài đi”
“Dạ, chủ tịch”
Ngay khi Tiểu Lý cung kính lui ra ngoài, Tiêu Thần Phong đột nhiên gọi hắn ta lại.
“Xin hỏi chủ tịch còn có chuyện gì dặn dò ạ?”
Tiêu Thần Phong đè xuống nỗi lòng đang cuồn cuộn bất an một cách khó hiểu, dựa lưng vào trên ghế, cầm café lên, dửng dưng hỏi: “Lúc Dịch Dương gặp tai nạn xe cộ, trên xe còn có ai khác không?”
Anh ta không biết tại sao bản thân lại tự nhiên muốn hỏi vấn đề này, mặc dù một khắc biết được tin Dịch Dương gặp tai nạn xe cộ, anh ta thực hưng phấn, cũng rất khoái trá, nhưng mà, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một sự bất an mãnh liệt. Sau khi đè nén thật lâu, cũng mặc kệ thật lâu, cuối cùng sự bất an đó vẫn quanh quẩn trong lòng không tan.
“Dạ có.” Trợ lí Tiểu Lý thuận miệng trả lời một câu.
Trái tim Tiêu Thần Phong chợt nhảy lên, giọng nói cứng ngắc hỏi: “Là ai?”
Nghe thấy giọng nói của chủ tịch căng thẳng, đôi mắt thâm trầm, Tiểu Lý nuốt nước bọt, cung kính trả lời: “Nghe nói lúc đó còn có hai người phụ nữ. Hình như một người trong đó là vợ của Dịch Dương, nghe nói là người bị thương nặng nhất, cả người đều là máu…”