Hôn Ước Lừa Gạt

Chương 12:




Gió đêm thổi qua cuốn theo những cánh hoa đào trên cao, rải trên mặt đất thành một mảng rực rỡ.
Thẩm Phóng cúi người nhặt vài bông hoa còn nguyên vẹn trên mặt đất, đi chậm lại vài bước. Tiết Diễm dừng lại chờ anh, xoay người, "Anh đã xem thiệp mời chưa? Thầy nói ngày hai mươi sáu tháng này là ngày tốt, cho nên định hôn lễ vào ngày đó."
"Tất nhiên là xem rồi." Thẩm Phóng đứng lên sải bước, trong tay còn cầm một đóa hoa đào nhỏ, cài lên phần tóc mai của Tiết Diễm, cười toe toét, "Tôi sao có thể không phép tắc đến vậy, thiếp mời đã phát hết rồi lại còn không biết ngày nào tổ chức hôn lễ?"
Tiết Diễm lùi từng bước tránh đóa hoa kia, hai người tiếp tục đi về trước, hắn nói thêm, "Ngày mai anh theo tôi về nhà gặp cha mẹ."
Mấy hôm trước bên Tiết Diễm không có chuyện gì lớn cả, đâm ra Thẩm Phóng cầm tiền lương bảy chữ số thấy có chút chột dạ. Lúc này cảm giác được thời điểm phát huy tác dụng của mình đã tới, anh lại có chút phấn khích không giải thích được: "Tốt rồi! Vậy anh giới thiệu tình hình gia đình anh cho tôi đi. Bọn họ có hy vọng gì về đối tượng của anh không?"
"... Chẳng lẽ anh còn có thể diễn được mấy loại hình đó?"
"Tất nhiên là có thể rồi." Thẩm Phóng cao giọng, bắt chước giọng nói cứng nhắc điện tử của người máy, "Xin chào quý khách, đây là hệ thống lựa chồng bản 1.0, đề nghị ngài chọn hình mẫu chồng ưa thích. Một, hình mẫu trưởng thành cẩn trọng. Hai, ôn nhu hiền lành. Ba, bá đạo kiêu ngạo,..."
Tiết Diễm: "... Anh cứ diễn như bình thường đi."
"Ha ha ha ha." Thẩm Phóng lại cười rộ lên, mặt không đổi sắc tiếp tục khoe khoang, "Tiết Tiểu Diễm thật là tinh mắt! Tôi cũng thấy tôi đẹp trai giỏi giang thế này, hoa gặp hoa nở người gặp người yêu."
"..." Tiết Diễm nghẹn lời vài giây, không nói gì nữa, tiếp tục chuyện chính, "Ngày mai ít người hơn nhưng đều là thân thích cùng họ hàng quan trọng. Anh cũng nên cư xử cẩn thận, đừng đi quá đà."
Thẩm Phóng lập tức nghiêm mặt, "Tiết đại gia, ngày mai phải ra mắt những ai? Tôi nhận mặt không tốt, cầu giới thiệu, để còn chuẩn bị tâm lý."
Tiết Diễm nghiêng đầu nhìn anh một cái, chậm rãi nói, "Chỉ có ông bà nội, ông bà ngoại, cha mẹ, còn có một người chú, hai người bác cùng người nhà của họ thôi."
Thẩm Phóng: "... Cái này gọi là ít người á hả? Ít người???"
"Thế là ít rồi." Tiết Diễm thờ ơ liếc anh một cái, "Ban đầu còn có nhiều người hơn cơ."
Còn không phải tại anh không nhận mặt được nhiều người như vậy à!
Được rồi, ai bảo bọn họ là đại gia tộc trâm anh thế phiệt cơ.
Thẩm Phóng tỏ vẻ mình đã hiểu rõ, "Vậy anh nói qua cho tôi tình hình đi? Chẳng hạn như tính cách mọi người, có ai không dễ ở chung không?" Nghĩ một chút, sau đó anh lại phấn khích, "Có ai vừa thấy tôi bèn ném một tập chi phiếu nói tôi rời khỏi anh không?"
Tiết Diễm trừng anh một cái, lạnh nhạt, "Anh nghĩ hay quá rồi."
Thẩm Phóng: "Hơ hơ hơ hơ."
"Gia đình tôi đều là người bình thường." Một lúc sau Tiết Diễm mới bình thản nói, "Anh cũng không cần lo lắng. Lúc gặp mặt tôi sẽ giới thiệu từng người với anh, anh chỉ cần đi theo chào hỏi là được rồi. Các trưởng bối đều rất thân thiện, trẻ con thì hơi nhiều một chút, nhưng cũng đều nghe lời."
Thẩm Phóng tò mò, "Đám trẻ con là anh chị em của anh hả?"
"...Không phải. Nói là em thì... nhà tôi không còn đứa tiếp theo nữa."
"Ồ." Thẩm Phóng lên tiếng, "Thế mấy đứa nó tên là gì? Bao nhiêu tuổi vậy?" Với trình độ mù mặt của Thẩm Phóng, tuổi tác cũng là một vấn đề quan trọng với con người.
"Tôi có một đứa em ruột tên Tiết Miểu. Chắc anh còn nhớ rõ, con bé mười ba tuổi."
Thẩm Phóng đương nhiên nhớ rõ, lúc trước anh còn tưởng đây chính là đại tiểu thư Tiết gia muốn tìm người kết hôn. Anh có chút chột dạ, nhanh chóng đổi câu, "Thế còn người khác?"
"Nhà chú có hai người em họ, một đứa hai mươi tư tuổi, một đứa hai mươi tuổi. Thằng cả tên Tiết Sâm, còn thằng thứ..." Tiết Diễm nói đến đây dừng một chút, trên mặt để lộ biểu cảm hoang mang mà không thể lý giải được.
Thẩm Phóng cảm thấy biểu cảm này rất mới mẻ, "Thằng thứ làm sao vậy?"
Tiết Diễm: "Tên nó dị lắm."
"Hả? Tên như thế nào vậy?" Thẩm Phóng như nhớ tới cái gì, đột nhiên lục túi lấy điện thoại di động ra, mở ra một tài khoản Weibo, giơ lên trước mặt Tiết Diễm cười nói, "Có dị hợm bằng như này không?"
Trên màn hình là một hàng chữ: 夨尣玊砼 毚 嘂圐圙.
Tiết Diễm:..........
Cái quái gì đây, tại sao một chữ cũng không biết thế này...
Thẩm Phóng đắc ý cười: "Ha ha ha, thật ra tôi thấy tên kỳ quái nhất là mấy món đồ ăn vặt ở Thiểm Tây, cả máy tính lẫn điện thoại đều không gõ được, nhưng mà ăn ngon cực."
Tiết Diễm:...
Sao tự dưng cảm thấy mình mới là kẻ mù chữ nhỉ...
Thẩm Phóng: "Thế rốt cuộc tên thằng thứ là gì thế?"
Tiết Diễm: "Tiết Lâm."
"Hở?" Thẩm Phóng ngây ra một lúc, "Tên này bình thường mà? Tiết Sâm, Tiết Lâm, đều là rừng rậm. Tên anh em nhà anh thủy hỏa bất dung thì cũng không thể dựa vào đó mà nói tên con nhà người ta dị hợm chứ?"
"Sao lại bình thường?" Tiết Diễm cực kỳ thẳng thừng vặn lại: "Anh không thấy Diễm, Miểu, Sâm đều là do ba chữ tạo thành, thế mà tên nó chỉ có hai chữ Mộc. Bọn tôi đều là ba, chỉ riêng nó có hai chữ mà thôi(*)."
"Tiết Diễm Diễm." Thẩm Phóng miễn cưỡng kéo khóe miệng, gọi hắn một tiếng.
"Gì đấy?"
"OCD là bệnh, phải được chữa trị nha ha ha ha ha ha ha ha." Anh thật sự không nhịn được, bật cười ha hả.
Tiết Diễm: "... Này."
"Tiết Diễm, nếu không thì anh đổi tên đi." Thẩm Phóng cười đến ngồi xổm trên mặt đất, quơ quơ di động của mình, "Đến đây chọn một chữ đi, sau đó anh sẽ thành tên dị hợm nhất trong mấy anh chị em đó ha ha ha ha...."
Tiết Diễm: "Này!"
Thẩm Phóng cười đủ rồi, đứng thẳng người dậy, tiếp tục hỏi mấy vấn đề khác của Tiết Diễm.
Tiết Diễm cảm giác bị anh ta cười nhạo, ban đầu không thèm phản ứng lại anh, bị anh không ngừng truy hỏi nên đành phải tiếp tục giới thiệu tình hình trong nhà với anh.
Hai người đi bộ cũng thấy đã lâu, bắt đầu quay trở lại.
Thẩm Phóng nghe xong một bí mật của một người đứng đầu một gia tộc giàu có khác, cả nhân vật cùng sự việc đều có chút khó hiểu bèn hỏi lại, "Anh có ảnh chụp không?"
Tiết Diễm mở di động, mở ảnh chụp ra, "Có đây, để tôi cho anh nhận mặt một chút."
Thẩm Phóng cúi đầu nhìn thoáng qua, nhất thời nhìn thấy ảnh nền hình tượng đội quân đất nung, cảm thấy tốt nhất không nên nhìn.
Nếu ở ngoài đời hoặc khái quát rõ ràng cuộc sống của họ, anh còn có thể ít nhiều căn cứ vào trang phục, khí chất cùng động tác để nhận dạng đặc điểm người ta, nhưng nhìn ảnh chụp tập thể trong di động Tiết Diễm từng người từng người dính sát vào nhau, anh không thể nào nhìn ra sự khác biệt nào của họ.
Thế mà Tiết Diễm vẫn thấy rất rõ ràng, còn nghiêm túc chỉ cho anh đây là ai.
"Ôi, tôi chịu." Thẩm Phóng đột nhiên nói, "Tiết Diễm Diễm, tôi cầu anh tha cho tôi đi."
"Cứ như thể anh còn đường lui vậy." Tiết Diễm trừng mắt nhìn anh nhưng cũng buông tha, thờ ơ, "Quên đi, mai anh đi theo tôi. Nếu anh không nhớ rõ người ta thì cũng chỉ cần nói chuyện thôi, không cần gọi đích danh ra là được. Dù sao lúc nào anh cũng vậy mà."
Không biết có phải ảo giác hay không, trong giọng nói lạnh như băng kia Thẩm Phóng nghe được một tia oán niệm.
- ----------
(*)
Miểu(淼): ba chữ thủy (水)
Sâm(森): ba chữ mộc (木)
Lâm(林): hai chữ mộc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.