"Ồ." Thẩm Phóng trưng vẻ mặt "Thì ra là thế", nhiệt tình hét lên, "Tiết Diễm!"
Tiết Diễm: "Ừm."
Thẩm Phóng: "Tiết Diễm."
"Ừm?"
"Tiết Diễm, Tiết Diễm, Tiết Diễm Diễm."
"... Gì đấy?"
"Thuận miêng gọi thôi." Thẩm Phóng cười tủm tỉm. Thật ra đây là một thói quen nhỏ của anh, đối với người mới quen phải gọi tên vài lần. Bởi vì mặt đã mù tịt, đến tên còn chẳng nhớ nổi, nhỡ gặp lại người ta thì xấu hổ lắm. Anh còn nói thêm, "Chẳng phải anh nói là tôi gọi tên anh sao?"
Tiết Diễm: "... Đủ rồi."
Thẩm Phóng cầm giấy đăng ký kết hôn cảm thấy sẽ không có việc gì bèn đi ra ngoài, thế là bị Tiết Diễm kéo lại.
"Gì vậy?" Anh quay đầu, "Còn có việc gì hả?"
Mặt Tiết Diễm vẫn đơ như thế, "Chụp ảnh."
"Hả? Không phải đã chụp từ đầu rồi sao?"
Tiết Diễm không nói lời nào mà quay đầu đi, tầm mắt dừng lại ở chỗ chụp ảnh chung vài giây. Thẩm Phóng nhìn theo bèn hiểu, "À, tôi hiểu rồi, ra kia chụp đi."
Phòng đăng ký hôn nhân mặc dù bên ngoài cổ lỗ lắm rồi, thế mà bên trong lại hết sức lộng lẫy. Cửa treo rèm hoa đỏ, tơ nhung treo trên tường đầy tỉ mỉ, và cả bảng đặt giấy chứng nhận được trang trí bởi những đóa bách hợp cùng hoa hồng tươi tắn. Có lẽ vì thế mà không ít người vừa nhận giấy chứng nhận liền chụp ảnh kỉ niệm ở nơi đây.
Tiết Diễm đưa di động của mình cho một nhân viên công tác, nhờ cô giúp đỡ một chút.
Cô gái trẻ kia rõ ràng là rất có kinh nghiệm, thuần thục hướng dẫn hai người chọn góc độ cùng điều chỉnh biểu cảm, tách tách vài cái lại cẩn thận xem lại, cảm thấy vừa lòng mới đưa điện thoại trả cho Tiết Diễm, "Được rồi đó, anh xem thử xem."
Tiết Diễm nhận lấy di động cúi đầu nhìn, hơi cúi đầu với cô một chút, "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn." Cô gái vẫn cười đầy ngọt ngào, mà miệng cũng ngọt như mật, "Chúc mừng hai người tân hôn. Chúc vĩnh viễn kết đồng tâm, trăm năm hòa hợp."
Sau khi nhân viên công tác rời khỏi, Thẩm Phóng đoán lúc này hẳn sẽ không còn việc gì, bèn hỏi anh ta một câu, "Mọi chuyện đều ổn rồi phải không? Tôi trở về được chưa?"
Tiết Diễm còn đang xem di động, một lúc sau mới ngước lên lườm anh một cái, lạnh lùng nói, "Anh có một chút tự giác nào trong công việc không?"
Thẩm Phóng bị anh ta hỏi đến ngơ ngác, "... Tôi làm sao vậy?"
Tiết Diễm hơi hơi nâng tay, đưa màn hình cho anh nhìn qua, trên đó là vòng tròn bạn bè đầy quen thuộc, "Tôi gửi ảnh cho anh qua phần bạn bè."
Thẩm Phóng: "... Ồ." Rồi, phối hợp diễn ân ái có thể coi là một phần của công việc.
Thẩm Phóng mở hộp thư, chấp nhận lời mời kết bạn của Tiết Diễm, tiếp theo liền nhận được tấm ảnh chụp kia.
Anh mở vòng bạn bè, ngay trang đầu chính là tin của Tiết Diễm vừa đăng, không kèm theo lời nào mà chỉ có ảnh chụp. Đó là ảnh hai người đứng ở trên đài, một người cầm giấy chứng nhận kết hôn, mà trên ảnh chụp Tiết Diễm biểu cảm cao lãnh, vừa lạnh lùng lại còn đẹp trai, mà anh thì ngược lại, nở nụ cười toe toét, so với đám hoa thì cũng không kém cạnh là mấy...
Thẩm Phóng nhìn một lúc, lại nhìn thêm một lúc nữa, nhịn không được nhắn lại: "Tôi có thể đổi ảnh khác được không? Ảnh này nhìn tôi xấu quá đi..."
Tiết Diễm nhận được tin, cúi đầu xem di động, hừ một tiếng không rõ cảm xúc.
Đợi thêm vài phút sau, Thẩm Phóng refresh tin nhắn, phát hiện ra tấm ảnh vẫn ở đó. Anh nhìn Tiết Diễm, thấy đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm di động, không có khả năng không nhìn thấy tin nhắn của mình.
Nhất định là cố ý khiến mình trở nên thật xấu để tôn vẻ đẹp trai của anh ta rồi, quả nhiên là đồ tâm cơ boy! Thẩm Phóng trong lòng tức giận, nhanh chóng mở Meitu, lấy hình hai người vừa chụp chung tô lại cho mình đẹp trai hơn rồi gửi lên.
Tiết Diễm vừa refresh tin nhắn: "..."
Thẩm Phóng hết sức đắc ý, lại còn có phần khiêu khích cười với anh ta, "Tôi gửi rồi đấy, còn có việc gì nữa không? Quay về được chưa?"
Tiết Diễm chẳng buồn so đo với anh, cất điện thoại đi, thản nhiên lên tiếng, "Đi thôi."
Hai người lên xe, trở về tòa nhà Tiết thị.
Đại khái là vì đã xé rách mặt nạ ôn nhu dịu dàng mà lộ ra bản chất thật, Thẩm Phóng ở cùng với Tiết Diễm cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tiết Diễm lái xe, Thẩm Phóng an phận ở ghế phó lái nói với hắn, "Tiết Diễm, anh hoàn hảo như vậy chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi nhỉ?"
Tiết Diễm: "Cũng tàm tạm."
"Vậy sao anh còn cần tìm người kết hôn giả?"
"Anh không cần biết."
"Ồ." Thẩm Phóng ngoan ngoãn gật đầu, "Thâm-cung-bí-sự, tôi hiểu, tôi hiểu."
Tiết Diễm có thể không trả lời câu hỏi của anh, nhưng không thể ngăn cản được Thẩm Phóng miên man suy đoán.
Nếu là con gái, có thể giống như suy đoán trước đây của anh, đó là ăn cơm trước kẻng song lại không muốn đứa trẻ trở thành đứa con hoang vân vân abcxyz, nhưng mà đây lại là một tên đàn ông, tại sao lại vội vã tìm người kết hôn giả, thậm chí còn không ngại người đồng giới, rốt cuộc là tại sao nhỉ?
Chẳng lẽ là... Thân thể có gì đó khó nói? Chẳng hạn như là súng không lên nòng hoặc là không có đạn nhỉ?
Càng nghĩ càng thấy có lý, Thẩm Tiểu Phóng thiện lương trong lòng tràn đầy tình cảm thương xót, trong nháy mắt phát ra ánh sáng thánh mẫu.
Anh cực kỳ dịu dàng mở miệng, "Tiết Diễm Diễm."
Tiết Diễm: "Ừm?"
"Tôi có một người bạn làm ở nam khoa bệnh viện XX. Kỹ thuật anh ta tốt lắm, còn quen biết rất nhiều chuyên gia... Anh có muốn gặp anh ta một lần không?"
Đèn đỏ bật sáng, Tiết Diễm dừng xe, quay đầu nhìn anh: "Sao vậy? Muốn tôi quen biết bạn anh sao?"
"Ừm đúng vậy." Thẩm Phóng nói, "Anh ta rất giỏi nhé, có thể nhờ anh ta kiểm tra giúp anh, vân vân..."
Tiết Diễm lúc này mới phản ứng được anh đang nói đến vấn đề gì, sắc mặt nhất thời tối sầm: "Tôi không có bệnh."
"Anh không cần phải ngượng." Thẩm Phóng nghi ngờ có khi nào mình lại kích thích anh ta rồi không, "Tôi sẽ không nói cho anh ta đâu."
"Nếu anh lo lắng, quay về tôi sẽ cho anh xem báo cáo kiểm tra sức khỏe."
Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Tiết Diễm quay đầu khởi động xe.
"Tôi không phải có ý đó." Thẩm Phóng thấy thái độ anh ta, lập tức nhận ra mình vừa đoán sai, vội vàng xin lỗi, "Rất xin lỗi."
Tiết Diễm phớt lờ anh. Thẩm Phóng nói tiếp, "Anh đừng tức giận. Tôi đang nói đùa thôi."
Tiết Diễm vẫn tiếp tục bơ lác Thẩm Phóng.
Thẩm Phóng không ngừng biểu đạt sự hối lỗi cùng áy náy của mình, Tiết Diễm chỉ đơn giản cầm điện thoại, mở phần note gõ vài chữ: Đừng nói chuyện với lái xe.
Thẩm Phóng: "Ha ha ha ha."
Mặt Tiết Diễm đen thui.
Tiết Diễm rất không vui, cảm thấy trong ba ngày tới mình không muốn phản ứng lại với Thẩm Phóng.
Nhưng mà Thẩm Phóng là ai? Cho dù chỉ có mình anh ta cũng có thể tạo ra một bầu không khí gà bay chó sủa.
Trước khi đến đích, Tiết Diễm không thể ngăn cản mình dây dưa với anh ta, mở miệng nói một câu. Sau đó có một... hừm... có hai, rồi bắt đầu hỏi gì đáp nấy.
Quay trở lại tòa nhà Tiết gia, Tiết Diễm dẫn theo Thẩm Phóng vào phòng giám đốc, lấy từ ngăn kéo ra một cái thẻ: "Tiền lương của anh đây. Mật mã là XX1224."
Thẩm Phóng suy ngẫm về mấy con số lại phát hiện ra một châu lục mới: "Này, mật mã là sinh nhật anh phải không?"
"... Phải."
Thẩm Phóng bèn vui vẻ, "Không ngờ anh còn nhỏ tuổi hơn tôi, Tiết Tiểu Diễm."
Thật ra hai người sinh cùng năm, chỉ là Thẩm Phóng sinh nhật vào tháng mười một mà thôi.
Tiết Diễm dường như lại không vui: "Chỉ kém có một tháng thôi, sao có thể tính nhỏ hơn được."
Thẩm Phóng: "Mấy cái xét tuổi như này, kém một giờ cũng tính là nhỏ."
Tiết Diễm nghẹn lời: "Nhưng tôi cao hơn anh."
"Không thể nào." Thẩm Phóng sửng sốt, vốn anh đã cao 1m85, anh ta còn cao hơn cả mình nữa?
Tiết Diễm rất tự tin, "Không tin thì anh coi lại ảnh vừa chụp đi."
Thẩm Phóng lấy điện thoại di động ra săm soi, phát hiện đúng là Tiết Diễm cao hơn mình một chút, chỉ một chút thôi, đoán chừng tầm hai ba phân.
Thẩm Phóng không phục: "Không phải là anh độn giày đấy chứ?"
Tiết Diễm: "Hừ."
Thẩm Phóng xem lại ảnh chụp, không tình nguyện thừa nhận, "Cũng không khác nhiều lắm, chỉ tính cao bằng nhau thôi."
Tiết Diễm: "Mấy cái so chiều cao này, kém một phân cũng tính là thấp."
Thẩm Phóng: "..."
Muốn trả thù thì có cần xấu tính đến thế không, Tiết, tiểu, đệ!