Tiết Diễm an ủi cô: "Em đừng vội, để anh hỏi mấy người bạn khác xem có nhìn thấy nó không, em cũng hỏi người thân trong nhà xem nó có tới đó không. Anh sẽ liên lạc lại với em sau."
Hoắc gia ở đây cũng được xem như quen biết rộng rãi, bạn bè hay thân thích Hoắc Tiểu Trì cũng đều là dân bản địa. Tuy rằng cậu ta trong nhà bị quản rất nghiêm, không thường xuyên tới những địa điểm hỗn tạp như quán bar, thậm chí ngay cả khu trung tâm náo nhiệt cũng rất ít đến, nhưng xác suất trên đường gặp người quen vẫn vô cùng lớn.
Hoắc Xảo Xảo bèn cúp điện thoại gọi hỏi người thân, Tiết Diễm cũng vừa ăn cơm vừa gọi điện cho bạn bè.
Tiết Diễm nghe điện thoại cũng không giấu anh, Thẩm Phóng cũng nghe được đại khái. Tấm ảnh show ân ái vừa đăng lên cũng không ngừng có người tương tác, Thẩm Phóng được nhắc nhở bèn nói với Tiết Diễm đang gọi điện thoại có thể hỏi thăm Tiểu Trì thông qua vòng bạn bè của hắn.
Tiết Diễm làm theo.
Hỏi một vòng liền có mấy người bạn nói rằng hôm nay có nhìn thấy Hoắc Tiểu Trì, nhưng là từ buổi sáng.
Hoắc Xảo Xảo cũng gọi điện thoại tới, nói rằng Tiểu Trì không ở nhà người thân.
Hoắc Tiểu Trì đi theo bọn họ nên mới mất tích, đừng nói Tiết Diễm, ngay cả Thẩm Phóng cũng cảm thấy mình cũng có trách nhiệm tìm cậu ta về.
Nhìn thấy hội thoại Wechat với Hoắc Tiểu Trì, Thẩm Phóng ngẫm nghĩ, "Có khi nào nó đến quán bar tìm chúng ta nhưng vì không khí ở đó ồn ào mà không nghe thấy chuông điện thoại?"
Tiết Diễm đặt điện thoại xuống, nhìn anh nói: "Cũng có thể. Ăn cơm trước."
Thẩm Phóng gật gật đầu, vừa ăn vừa cân nhắc xem đứa nhỏ ngốc nghếch này có thể đi đâu.
Nếu mình mất liên hệ cùng người khác thì tám phần là tới nơi nào vui vẻ nên không nghe thấy tiếng chuông. Còn Tiết Diễm, thì chắc hẳn là đánh mất điện thoại rồi.
Hoắc Tiểu Trì cũng ham vui, ngây ngô như một đứa trẻ, rất có thể cũng tới chỗ nào góp vui, không nghe thấy tiếng chuông.
Nhưng nếu cậu ta ngu ngốc giống Hà Tiểu Vân thì sao?
Thẩm Phóng có phần lo lắng, ăn mấy xiên thịt nướng liền dừng, tưởng tượng ra mình cùng Tiết Diễm tới từng quán bar hỏi thăm tình hình, lẩm bẩm, "Đúng rồi, để tôi xem cậu ta có ảnh chụp nào không."
Nói xong bèn mở vòng bạn bè của Hoắc Tiểu Trì ra.
Hoắc Tiểu Trì là một đứa nhóc cuồng tự sướng, vòng bạn bè tràn ngập ảnh selfie, muốn tìm cũng không tốn nhiều sức. Thẩm Phóng kéo xuống, chọn một tấm chụp mặt rõ ràng.
Tiết Diễm đẩy đĩa lên phía trước, lạnh nhạt, "Tập trung ăn đi."
Thẩm Phóng đặt điện thoại xuống, cầm chân gà gặm, vừa gặm vừa mơ hồ hỏi: "Tại sao anh không sốt ruột? Không phải chúng ta mau ăn xong rồi đi tìm cậu ta sao? Cậu ta không phải là Sweetheart bé bỏng của anh sao?"
Tiết Diễm: "..." Cho tới bây giờ cũng không phải.
Nhưng lại nói, "Đã gọi người đi tìm."
Động tác gặm chân gà của Thẩm Phóng dừng lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, "À, vậy thì tôi an tâm rồi. Quả nhiên bá đạo tổng tài đều là bày mưu kế bên trong, còn việc nhỏ thì giao cho tay chân ở dưới làm."
"..." Tiết - bá đạo tổng tài - Diễm.
Thẩm Phóng nghĩ ngợi một lúc, "Chúng ta ở đây chờ kết quả có sao không?"
Tiết Diễm: "Hoặc cũng có thể đi làm việc khác. Anh muốn làm gì?"
"Không thì chúng ta cũng đi tìm đi?"
"Cũng được." Những người vừa liên lạc đều là nhân viên tìm kiếm chuyên nghiệp, mười phần tin cậy, nhưng mà nếu anh muốn đi tìm thì chính mình đi cùng anh ta cũng không gây trở ngại.
Thẩm Phóng vẫn phỏng đoán Hoắc Tiểu Trì đang ở trong một quán bar nào đó, vì thế một tay ăn thịt nướng một tay mở bản đồ trên di động, rất nhanh đã xác định tất cả các quán bar ở địa phương.
Vừa mở ra bản đồ, di động lại tích một tiếng, thoạt nhìn, thế mà lại là tin nhắn Wechat từ Hoắc Tiểu Trì.
"Tiết Diễm!" Thẩm Phóng hô một tiếng, "Tiểu Trì nhắn Wechat cho tôi!"
"Hả?" Tiết Diễm ngẩng đầu nhìn anh, "Có tin nhắn?"
Không biết tại sao, ngay một khắc kia, trong lòng Thẩm Phóng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm nguy hiểm khó có thể miêu tả. Anh nâng tay ra hiệu với Tiết Diễm, đặt điện thoại giữa hai người, mở tin nhắn thoại dài một phút đồng hồ ra.
Ngay từ đầu đã chỉ có âm thanh hết sức ồn ào, âm nhạc xập xình chỉ có thể nghe ra có người đang lớn tiếng cười đùa, không nghe rõ nói cái gì.
Thẳng đến vài giây cuối cùng mới truyền đến tiếng gào thét của Hoắc Tiểu Trì: "... Buông ra! Anh tôi biết tôi đến quán bar X dạ--"
Tin nhắn thoại đến đây là kết thúc.
Có vẻ như thật sự xảy ra chuyện.
Thẩm Phóng vội vàng mở lại lần nữa, vẫn không nghe rõ tên quán bar là cái gì dạ.
Tiết Diễm nhíu chặt mày, nhanh chóng lấy ví đưa cho Thẩm Phóng ý bảo tính tiền, chính mình gọi cho nhân viên cứu hộ để thông báo.
"... Tên quán bar là X dạ, từ đầu tiên không rõ ràng? Phân công nhau đi tìm, nhanh lên."
Thẩm Phóng dùng tốc độ nhanh nhất thanh toán hóa đơn, cùng Tiết Diễm quay lại quán bar lấy xe. Thời điểm này không cần nhiều lời, họ cũng hiểu được đối phương muốn làm gì.
"Tôi vừa kiểm tra, trong khu vực này có năm quán bar có tên Dạ, chúng ta đến đâu trước?" Thẩm Phóng nhìn đánh dấu trên bản đồ.
Tiết Diễm tin tưởng vào vận khí của anh, lời ít ý nhiều, "Anh chọn một cái."
"Được." Thẩm Phóng dựa theo trực giác chọn một quán bar tên là "Ám Dạ", thuận tay mở dẫn đường trên di động.
Có lẽ thuộc tính đánh đâu thắng đó của Thẩm Phóng một lần nữa phát huy tác dụng, hai người đến quán bar đầu tiên đã tìm được manh mối của Hoắc Tiểu Trì.
Lễ tân quán bar Ám Dạ tiếp đón hai người, lại híp mắt đánh giá ảnh Hoắc Tiểu Trì trên điện thoại Thẩm Phóng, chần chừ, "Thằng nhóc này... Hình như cậu ta cũng đã tới đây. Ừ, chính là cậu ấy. Nhưng mà vừa rời đi rồi, đi cùng vài người bạn."
Tiết Diễm: "Vài người bạn?"
"Phải, đứa nhóc này cũng gây rối lợi hại, hình như uống say nên mượn rượu làm càn, bị người kéo đi. Cũng vừa mới thôi, lúc này phỏng chừng cũng chưa ra tới bãi đỗ xe đâu."
Thẩm Phóng rùng mình, "Bãi đỗ xe ở đâu gần nhất?"
"Ở bên kia đi xuống, tầng hầm đầu tiên." Lễ tân chỉ một hướng, trong nháy mắt trước mặt đã không còn ai, chỉ còn một câu "Cảm ơn" bay bay trong không trung, chứng tỏ hai anh đẹp trai vừa nãy không phải là ảo giác.
Cũng đã hơn mười giờ đêm, cho dù bên ngoài đèn đóm sáng trưng nhưng ở những nơi như bãi đỗ xe ngầm vẫn là một mảnh yên tĩnh, thậm chí có chút âm trầm đáng sợ.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên một chiếc ô tô đang đỗ ngay ngắn, kéo ra thành một cái bóng dài. Thỉnh thoảng sẽ có tiếng động cơ ô tô khởi động cùng tiếng người đánh vỡ im lặng, vang vọng trong tầng hầm trống trải.
Bãi đỗ xe ngầm này diện tích cũng rất lớn, phóng mắt nhìn cũng không thấy đầu kia. Thẩm Phóng không chút do dự, cùng Tiết Diễm ăn ý tách thành hai đường, đi giữa các hàng xe tìm kiếm chiếc xe có Hoắc Tiểu Trì có lẽ còn chưa kịp rời đi.
- ---
Hoắc Tiểu Trì bị hai người đàn ông cao lớn vây chặt, chung quanh còn có bốn người nữa, hướng tới một chiếc ô tô đỗ ở sâu trong bãi đỗ xe.
Trong quán bar không kịp phòng bị những người không quen biết này, đầu óc choáng váng nặng nề, thân thể cũng nhũn ra không dùng được sức, giờ phút này thứ duy nhất có thể ngăn cản cậu di chuyển chính là trọng lượng của bản thân. Nhưng bất chấp việc cơ thể cứng đơ này, cậu vẫn bị kéo về phía trước.
Cậu kinh hoàng cùng sợ hãi, không nghĩ được sự tình lại biến thành cái dạng này.
Cậu rõ ràng tính đến quán bar tìm hai người Diễm ca ca cùng Thẩm Phóng, tìm bốn năm quán bar đều không có. Cậu giận dữ nhắn tin tìm vị trí của Thẩm Phóng, thế mà anh ta lại không phản hồi.
Cậu nghĩ người này cũng thật sự rất xấu tính, tại sao có thể xấu xa đến vậy? Không chỉ đoạt đi Diễm ca ca, mà ngay cả cơ hội đi chơi cùng của mình cũng bị tước đoạt mất.
Sau đó còn không phản hồi cậu.
Cậu tức giận tiếp tục đi tìm, vẫn không có được tin tức gì của hai người, thẳng đến quán bar Ám Dạ này.
Lễ tân tươi cười nói với cậu rằng không có, cậu đang tính rời đi, kết quả bên cạnh lại có người giữ chặt cậu, nói rằng hắn nhìn thấy người cậu muốn tìm, nếu đồng ý sẽ dẫn lên phòng.
Cậu bèn ngoan ngoãn đi theo, sau đó phát hiện mình bị lừa. Căn phòng ngập tràn hơi rượu, người bên trong cậu chẳng quen một ai. Bọn họ tưởng cậu là dân mời rượu, hướng cậu nở nụ cười khả ố.
Người dẫn cậu lên gọi cậu là chú cừu con lạc đường, nói cậu tới rót rượu cho người trong phòng. Hoắc tiểu thiếu gia tâm cao khí ngạo sao có thể chịu được, hung hăng quăng chén rượu, giận dữ nói: "Tôi không phải dân mời rượu!"
Giây tiếp theo, cậu hứng một cái tát thật mạnh.
Người lừa cậu đi lên mắng cậu không biết phân biệt, nói không chỉ muốn cậu mời rượu mà còn muốn cậu ngủ cùng.
Hoắc Tiểu Trì sợ hãi. Cửa bị người khóa trái, mà cửa gần đó có người ngồi, cậu chạy không thoát, đánh không lại, đành phải làm bộ bị đánh sợ, rót rượu cho bọn chúng.
Mà những người đó không thỏa mãn việc cậu chỉ rót rượu, bắt cậu hát, ngay sau đó còn có tên say khướt sờ vào người cậu.
Cậu né tránh, run run đụng tới điện thoại trong túi quần, vẽ mở khóa màn hình, nói ra tên quán bar, lừa bọn họ rằng anh trai sẽ đến, nói bọn chúng thả cậu ra.
Cậu nhớ rõ di động mở ra là Wechat, không xác định rõ tin nhắn có được gửi đi hay không, gửi cho ai, đối phương có tới cứu cậu hay không.
Những tên kia không biết có tin không hay là chuẩn bị đi, bắt đầu ngồi bàn bạc. Bọn chúng không những không thả cậu đi mà còn cầm theo một ly chất lỏng không rõ là gì, ép cậu uống, còn nói muốn dẫn cậu đi "Chơi một chút."
Hoắc Tiểu Trì nhìn biểu tình dâm tà của chúng liền hiểu nghĩa "Chơi" ở đây là gì, cửa vừa mở ra đã bắt đầu giãy dụa, la hét cứu mạng. Nhưng chất lỏng kia dường như phát tác, tứ chi cậu như nhũn ra, tâm trí cũng hỗn loạn, đến đi đường cũng không vững. Hai tên đàn ông tưởng chừng như đang giúp cậu kèm hai bên, mà người qua đường cũng tưởng cậu say rượu, thậm chí còn có mấy người đi vòng quanh.
Bọn chúng thuận lợi đem theo cậu tới bãi đỗ xe ngầm, nam nhân trước mắt đã mở cửa xe, chờ đồng lõa đem con mồi nhỏ thu hoạch ngoài ý muốn này nhét vào.
Hoắc Tiểu Trì lúc trước cũng còn may mắn những tên này uống rượu nên động tác cũng có phần chậm chạp, có lẽ có thể trên đường tìm cơ hội trốn thoát hoặc cầu cứu. Nhưng tới giờ phút này, sự chậm chạp lại như đang kéo dài nỗi đau bị trừng phạt của cậu.
Dưới ánh đèn lờ mờ của bãi đỗ xe ngầm, cửa sau của chiếc ô tô mở rộng cách đó mấy mét trong mắt Hoắc Tiểu Trì giống như quái thú mở rộng cái miệng đẫm máu, trơ mắt nhìn cậu bị cắn nuốt.
Khí lực giãy dụa trong mắt đối phương tựa hồ nhỏ bé đến không đáng kể, bối rối cùng sợ hãi trong lòng cậu dường như đã chuyển hóa toàn bộ sang tuyệt vọng sâu sắc.