Hơp Thể Song Tu

Chương 114: Tước Thần Tử - Con đường ngộ đạo




Minh phần tầng thứ hai, âm vũ liên tục, mà vũ thú ở chỗ tối đó không biết nguyên nhân gì không công kích qua hai người Ninh Phàm nữa. 
Hết thảy các thứ này Tiết Thanh không cách nào lý giải... Nhưng ông ta đem tất cả công lao quy kết đến trên người Ninh Phàm. 
- Sư phụ không chỉ là tứ chuyển luyện đan sư, còn có thể đánh bại Bạch tôn, khiến vũ thú kinh sợ... Tuy là thiếu niên, nhưng làm sư phụ của ta tuyệt đối vậy là đủ rồi.
Tâm tính của Tiết Thanh mơ hồ phát sinh thay đổi. Lúc trước bái sư, vì ông ta từ trong tay Ninh Phàm lừa gạt chút thuật luyện đan, nhưng hôm nay ông ta cũng thật lòng thật ý, nguyện ý theo Ninh Phàm ngồi xuống, bắt đầu lại từ đầu, tu luyện cho thật tốt. Không chỉ có tu luyện thuật luyện đan, càng tu luyện pháp lực cảnh giới, cùng với lần nữa tu luyện tâm cảnh. 
Ninh Phàm trước đó nhìn vũ đường, mắt lộ ra ý động, Tiết Thanh cũng phỏng đoán, trong vũ đường nhất định có bảo vật, đưa tới Ninh Phàm coi trọng. Đối với Ninh Phàm người mang cực phẩm pháp bảo mà nói, ngay cả Vạn Hồn Phiên hắn đều coi thường, có thể coi trọng, nhất định là đồ tốt. 
Nhưng hắn vẫn rời đi vũ đường, điều đó không thể nghi ngờ nói rõ, trong vũ đường có sự tồn tại khiến Ninh Phàm cũng kiêng kỵ không dứt. 
Trọng bảo phía trước, có thể sắc mặt không thay đổi rời đi... Phần tâm cảnh này, Tiết Thanh tự hỏi không làm được. 
Dưới hơn mười tòa tháp đen vây quanh, một nấc thang dọc theo mây trôi xuống phía dưới, đi thông lòng đất u ám. 
Trước cái hố khổng lồ, Ninh Phàm lần nữa thu bước chân, nhắm mắt, cảm thụ nước mưa rơi thấp trước người. 
Lần này, Tiết Thanh cũng bắt chước Ninh Phàm, nhắm mắt cảm thụ nước mưa. Ông ta bừng tỉnh phát hiện, nước mưa này có một cổ ý uẩn đặc biệt, có thể bồi bổ lòng người, đề thăng tâm cảnh tu vi. 
Đáng tiếc lấy nhãn giới của Tiết Thanh, vô luận như thế nào không nhìn ra ý uẩn đó rốt cuộc là vật gì. 
Nhưng so với Quỷ tước trưởng lão khác tiến vào Minh phần, Tiết Thanh vẫn là người may mắn. Bởi vì trừ Ninh Phàm, sợ rằng ông ta là người thứ nhất ý thức được nước mưa đề thăng tâm cảnh. 
Chuyện xung quanh mình, hết thảy đều vào trong đầu của Ninh Phàm. Lòng hắn đắm chìm trong mưa phùn, nhất định nghe ra sự cảm ngộ của Tước Thần tử ở lại Minh phần tầng thứ hai. 
Dần dần, tiếng mưa kia lắng xuống, thế giới không còn tiếng mưa rơi... Mà lúc này, xuyên thấu qua sơ vũ, đầu của Ninh Phàm tựa hồ thấy một hình ảnh. 
Một lão giả mặc áo đen, không thấy rõ dung nhan, chống cây dù, ở trong mưa tiêu điều đi qua. 
- Thiên phân tứ minh, địa phân cửu giới, trong đó có Vũ giới, miên vũ không dứt. Mưa sống ở trời, chết ở đất đai... Mưa này sở dĩ chết, không phải là bỏ mình, mà là lòng chết... Thân của nó sẽ hóa vân khí, quay ngược trở lại trời. Nhưng lòng của nó lại rơi vào phàm trần, nát bấy... Lúc giọt mưa tan vỡ lần nữa ngưng tụ, nhưng vẫn là nó. Một trận mưa, ức ức giọt mưa, nhìn như giống nhau, thực tế mỗi giọt mưa đều có vận vị bất đồng của nó... Thân tuy cùng, đạo cuối cùng bất đồng. Chém hết ức ức chi vũ, hóa một trận đạo ngộ... Nơi đây từ nay chính là Quỷ Tước tông...
Hình ảnh đến chỗ này, hơi ngừng lại... Ninh Phàm chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có một tia nghi hoặc cùng mờ mịt. 
Lời của lão giả ở tầng thứ nhất mặc dù cảm ngộ cực sâu, cũng vô cùng huyền ảo, nhưng rất khó đánh động lòng của Ninh Phàm. 
Tầng thứ hai, lão giả lần nữa cảm ngộ, lời nói như có cảm thán, đem sự bi thương một thân gặp được sáp nhập vào trong mưa. 
Tước Thần tử, tại sao lại xuất hiện ở Vũ chi tiên giới...? Là như lúc ông ta cảm khái nước mưa như vậy hay không? Mưa bị đánh xuống bầu trời, ông ta thì bị đánh rơi phàm trần... 
Cho nên, Tước Thần tử ở trong mưa, ra đời sự cảm ngộ đặc biệt của ông ấy! Sợ rằng mỗi một tầng Minh phần, đều có dấu chân của Tước Thần tử! 
Tước Thần tử từng ở chỗ này cảm ngộ Vũ chi thần ý! 
Mà vô cùng có thể chính là cảm ngộ trong mưa, khiến cho Tước Thần tử trọng chấn hùng tâm, đánh trở về Tứ Thiên tiên giới! 
Lấy tâm trí của Ninh Phàm tùy tiện liền suy đoán ra nhiều ẩn tình như vậy, cùng chân tướng cũng chẳng khác gì. 
Mà hắn mắt lộ ra suy tư, nhìn mưa ở bầu trời bắt đầu biết được... biết Tước Thần tử nói, thế gian ức vạn giọt nước mưa, vì sao mỗi giọt bất đồng. 
Vũ chi thần ý, chỉ có vậy, nhưng hóa tách ra có thể có vô số... Bởi vì thần ý ra đời không chỉ có cần thiên địa chi đạo, còn cần đem đạo của bản thân dung nhập vào thần ý kia. 
Mặc dù mưa giống nhau, nhưng việc trải qua của tu sĩ bất đồng, cảm ngộ bất đồng, Vũ chi thần ý ngưng tụ cũng không cùng! 
Tầng thứ nhất cảm ngộ, không đánh động Ninh Phàm, bởi vì trong đó không dung nhập vào những việc mà Tước Thần tử đã trải qua. 
Tầng thứ hai cảm ngộ, Ninh Phàm hơi cảm xúc, bởi vì Tước Thần tử trong lòng buồn oán động... Động một cái đó là bỉ động, là lòng của Ninh Phàm, làm sao không động. 
Minh tước mộ phần trân quý nhất, không phải đan ma, không phải Huyền Âm Khí, không phải thần hiệu của âm hàn lại đề thăng tốc độ tu luyện, thậm chí không nhất định là Minh tước tiên cốt trong tầng chín... 
Đối với Ninh Phàm mà nói, trân quý nhất là trong mưa này giống như một trận đạo ngộ tàn! 
- Tầng thứ ba ... Tước Thần tử, kết quả ngộ được cái gì…?
Ninh Phàm mắt lộ tinh quang, một bước đạp xuống trong cái hố khổng lồ, đi thông tiên vân của tầng thứ ba. 
Hắn mơ hồ cảm giác, lần này tới Minh phần, sẽ có thu hoạch lớn không tưởng được.
- Nếu ta đi con đường của Tước Thần tử tiền bối... có thể cảm ngộ Vũ chi thần ý hay không? Nếu thành công...
Mắt của hắn lộ ra lửa nóng. 
Tầng thứ ba, xuống từng tầng một thang mây, Ninh Phàm nhảy xuống đất mặt. Tiết Thanh vội vã đi theo, mắt đầy kiêng kỵ cùng cẩn thận. 
Tầng thứ ba... Mưa đã tạnh!? 
Mà bốn phía thật đúng là như câu chuyện quỷ lúc ban đầu Tiết Thanh miêu tả vậy, bốn phía u ám, tùy ý có thể thấy bạch cốt không biết bao nhiêu năm tán lạc... Những thứ bạch cốt này không thuộc xương người... Mà là xương thú! Vả lại cốt chất không tầm thường, những thứ xương thú này khi còn sống khẳng định đều là yêu thú cấp kim đan! 
Đất âm lãnh này gấp đôi tầng thứ hai. Không khí âm lãnh khiến Ninh Phàm cũng hơi khó chịu, nhưng tốc độ của pháp lực vận hành chu thiên nhanh hơn! 
Mà bốn phía, không còn đông đảo thú đồng huyết quang như vậy... Nhưng chỗ tối lại ẩn giấu từng đạo yêu thú khí tức cực kỳ mạnh mẽ. Tiết Thanh cảm giác không ra, Ninh Phàm có thần niệm mạnh có thể cảm thụ! 
- Một con, hai con... Bảy con, trong vạn trượng tổng cộng có bảy con kim đan yêu thú rình rập chúng ta. Tuy nhiên chúng đều là kim đan sơ kỳ, chỉ có một con là kim đan trung kỳ, không đáng để lo...
Ninh Phàm thu hồi thần niệm, giọng nói vô cùng điềm tĩnh. Nhưng lời ấy vừa dứt trong tai Tiết Thanh lại hóa thành vẻ sợ hãi. 
- Trong vạn trượng lại có bảy con kim đan yêu thú! Đây, đây... Nơi đây lại nguy hiểm thế này! Sư phụ, chúng ta hay là trở lại tầng thứ hai đi...
Ông ta sinh lòng khiếp ý, nhưng khiếp cũng không phải là sai. Lấy thực lực của Tiết Thanh, căn bản không thể nào chống lại bảy con yêu thú, không nghi ngờ tất sẽ chết. Nếu ông ta không khiếp, không lùi là mãng phu! Là ngu xuẩn! 
Nhưng Ninh Phàm, không thể nào khiếp sợ... Lấy thực lực của hắn, cho dù là bảy con phổ thông kim đan yêu thú mà có thể làm khó hắn ư? Hắn nếu khiếp rồi thì một thân tu vi, thật là tu đến trên thân chó. 
- Không cần, bọn nó không dám tới! Đông Minh chung, nhanh lên!
Ninh Phàm vỗ một cái vào trữ vật đại, lần đầu tiên hắn lấy ra cái chuông nhỏ màu vàng ròng cổ xưa! 
Cái chuông nhỏ ở lòng bàn tay của hắn, pháp lực chấn động, xoay tít xoay tròn, hóa thành một cái cự chuông lớn trăm trượng, sừng sững bên cạnh, dưới pháp lực của Ninh Phàm kích thích truyền ra tiếng chuông pháp bảo cực kỳ kinh khủng! 
- Cực phẩm... cực phẩm pháp bảo!
Ánh mắt của Tiết Thanh sáng lên. Mặc dù ông ta không hứng thú với luyện khí, nhưng đối với cực phẩm pháp bảo, vẫn không cách nào làm được trong lòng bất động. 
Tuy sớm biết Ninh Phàm người mang cực phẩm pháp bảo, nhưng trong cuộc chiến cùng Bạch tôn hắn cũng không sử dụng qua. Mọi người đều cho rằng bởi vì Ninh Phàm là pháp lực không đủ để thúc giục ngự sử cực phẩm pháp bảo, cho nên không dùng. Hôm nay Tiết Thanh xem ra, Đông Minh chung này mặc dù chỉ phát huy một phần trăm uy năng, nhưng Ninh Phàm xác xác thật thật bằng dung linh điên phong pháp lực, thúc giục pháp bảo này! 
Một tiếng tiếng chuông truyền ra. Tiếng chuông này như ma âm, trực chấn lòng người, dưới Ninh Phàm thao túng, đồng thời vang lên trong lòng của bảy con kim đan yêu vật! 
Sáu con kim đan sơ kỳ yêu vật, trực tiếp bất tỉnh dưới tiếng chuông! Còn con kim đan trung kỳ yêu vật, cũng bị chấn động hoa mắt choáng váng đầu, sợ hãi kinh hãi, làm gì còn dám rình rập Ninh Phàm nữa! 
- Nơi đây, có lẽ có yêu chủ tồn tại... Không cần loạn sát sinh nhưng cũng không thể mặc nó khi dễ!
Ninh Phàm giọng nói đông lại một cái, chợt vỗ cự chung trăm trượng. Cự chung lần nữa hóa thành một cái chuông nhỏ màu vàng, trở lại lòng bàn tay của hắn. 
Còn đối với uy lực của Đông Minh chung, Ninh Phàm lộ ra vẻ hài lòng. Lấy một phần trăm uy năng càn quét kim đan sơ kỳ, chấn nhiếp kim đan trung kỳ, đây là kết quả mà Ninh Phàm khống chế pháp bảo lực đạo... Nếu hắn nguyện ý dựa vào chuông này, hoành sát sáu tên sơ kỳ yêu thú, cũng như trọng thương trung kỳ yêu vật! 
Đây cũng là oai của cực phẩm pháp bảo! Nếu hoàn toàn kích thích uy lực của pháp bảo này, Ninh Phàm sẽ có thể phát huy nguyên anh cao thủ một kích lực... 
- Ha... Sư phụ cùng Bạch tôn nhìn như khổ chiến, thì ra lại còn ẩn giấu lá bài tẩy lợi hại như vậy... Nếu lá bài tẩy của người dốc hết, chẳng lẽ có thể tùy tiện chém chết Bạch tôn?!
Trong đầu của Tiết Thanh hơi khiếp sợ. Tiếng sáu đạo yêu thú kêu gào, rơi vào trong tai ông ta, mỗi một đạo pháp lực còn mạnh hơn một đường so với ông ta... Một thức công kích, chấn choáng váng sáu con kim đan yêu thú... Đây cũng là thực lực kinh khủng mà Ninh Phàm ẩn giấu đây sao!? 
Mà nghe Ninh Phàm nói, nơi đây tựa hồ còn có yêu chủ tồn tại... Tiết Thanh rùng mình nói thầm, yêu chủ kia không phải là đan ma chứ! 
Ninh Phàm không giết yêu thú, quả thật có băn khoăn... Minh phần tầng thứ hai, gặp phải vũ đường ma vật, cho hắn cảm giác nguy cơ rất mạnh... Mà những thứ vũ thú đó tựa hồ cũng nghe theo ma vật kia ra lệnh, vô cùng có thể là thủ hạ của ma vật. Ma vật có tu vi rõ ràng trên Ninh Phàm, nhưng chưa hề ra tay giết người, thậm chí còn phân phó yêu thú, dọn đường cho Ninh Phàm đi... Tuy không tính là ân tình, cũng coi là có hảo ý. 
Cho nên Ninh Phàm không tùy tiện ở chỗ này sát sinh. Đó đã là kiêng kỵ, cũng coi là trả lễ lại. 
Hắn thu Đông Minh chung, không để ý đến Tiết Thanh khiếp sợ, mà ngẩng đầu, nhìn bầu trời u ám mà ướt át. 
- Nơi đây, vì sao không có mưa... Vì sao...?
Hắn lộ ra ánh mắt hết sức nghi hoặc, dựa theo hắn suy đoán, Tước Thần tử năm đó hẳn ở tầng thứ ba cảm ngộ tiến hơn một bước mới đúng. 
Không có mưa, tại sao cảm ngộ? 
Hoặc chính là không có mưa, mới có cảm ngộ! 
Một tia ý ướt át ý, chợt lạnh trong đầu của Ninh Phàm, mà hắn nhất thời lộ ra ánh mắt nửa đoán chừng, nhắm hai mắt. 
- Tiết Thanh, không được quấy rầy ta...
Hắn nhàn nhạt lưu một lại câu ra lệnh, rồi sau đó đóng chặc sáu giác quan. 
Duy nhất không nhắm là thần niệm... Đây là một bản năng của tu sĩ, dựng thân bảo toàn tánh mạng. 
... 
Trong u ám, Ninh Phàm bắt đầu ngộ đạo. Còn Tiết Thanh thì da đầu càng ngày càng tê dại. 
Không khí âm lãnh bốn phía, bạch cốt hoang vu, không một cái nào là không xúc động thần kinh của ông ta, khiến cho ông ta nhớ lại gương mặt nữ tử tràn đầy máu tươi ngày đó. 
- Đan ma... Đan ma sẽ không xuất hiện chứ...!?
Ông ta mặt lộ vẻ cười khổ, mình một kim đan sơ kỳ tu sĩ, còn lộ ra vẻ sợ, thật là sống đến trong bụng chó rồi. 
- Ha ha, đan ma có gì phải sợ, chớ sợ chớ sợ... Ta cũng tới cùng sư phụ vậy, nhắm mắt cảm ngộ đi... Chẳng qua là không có mưa, thì làm sao cảm ngộ...?
Ông ta cười khan nhắm mắt, phảng phất nụ cười khan đó có thể thêm can đảm khí. 
Nhưng sau một khắc, Tiết Thanh rõ ràng cảm nhận được, một cái tay nhỏ bé mềm mại nhưng lạnh như băng vỗ vào bả vai của ông ta. 
- Ta thật hận nha...
Một tiếng nữ tử lộ vẻ sầu thảm, vang lên sau lưng ông ta! 
Một chớp mắt, Tiết Thanh rợn cả tóc gáy. 
Không xong rồi, là đan ma! Đây là tu vi bực nào, khi gần đến phía sau mình lại không có nửa điểm khí tức! 
Tiết Thanh cắn răng nhìn lại, thấy sau lưng một khuôn mặt nữ tử trắng hếu, tràn đầy máu tươi, lộ ra nụ cười quái dị, răng trắng tinh, đang nhìn ông ta, liếm liếm cái lưỡi dài, tựa như đối đãi một đạo thức ăn ngon! 
- Sư... sư phụ...
Tiết Thanh muốn nhắc nhở Ninh Phàm. 
- Không được ồn ào... Ngươi theo nàng vui đùa một chút, đừng quấy rầy ta...
Thần niệm của Ninh Phàm chợt cảm giác về phía “nữ quỷ” đó, đột nhiên thu thần niệm, không nhiều lời nữa. 
- Cái gì chứ, để cho ta tiếp nàng... tiếp nàng vui đùa ư? Nàng sẽ ăn ta!
Tiết Thanh lộ ra vẻ bất đắc dĩ. 
Cao thủ trấn định, cũng không phải trấn định như vậy a! Đan ma đang ngay trước mắt a! Sư phụ, người không thể ngộ đạo rồi, người phải cứu ta! 
Đối với “nữ quỷ” đó, Ninh Phàm cũng không để ý... Bởi vì “nữ quỷ” không có sát ý... ngược lại có một tia nghịch ngợm của hài đồng vui đùa. 
“Nữ quỷ” kia làm gì là vật hung ác, bản thể cũng là một cô bé, chỉ có điều pháp thuật che đậy dung mạo mà thôi. 
Lần trước, nữ quỷ không bị thương Tiết Thanh, lần này, nàng vẫn không có ý làm bị thương Tiết Thanh. 
Còn Ninh Phàm dứt khoát không để ý đến Tiết Thanh cùng nữ quỷ... Tâm cảnh của Tiết Thanh cần rèn luyện xa hơn, chí ít cũng đạt tới lâm nguy không thay đổi mới có thể... Nữ quỷ này liền cho ông ta rèn luyện tâm cảnh đi. 
Hắn đối với nữ quỷ dửng dưng xử chi, trong đầu lại suy tư Vũ chi thần ý quanh mình. 
Không có mưa... nhưng trong không khí một tia ý ướt át lại rõ ràng là Vũ chi thần ý biến thành. 
Rõ ràng không có mưa, lại có vũ ý... Năm đó Tước Thần tử kết quả lần nữa cảm ngộ cái gì...? 
- Tâm tình của ta, không được nhất trí như Tước Thần tử, cho nên không cách nào đem lòng dung nhập vào cảnh không có mưa này...
Trong lòng của Ninh Phàm, dần dần bình tĩnh, nhưng chỉ bình tĩnh vẫn chưa đủ. Hắn bắt đầu hiểu tường tận nỗi tang thương cùng bi ai của Tước Thần tử, cũng đem bản thân đổi thành Tước Thần tử, đại diện người này bước vào bên trong câu chuyện. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.