Minh La cùng luyện hư yêu thú giao chiến, yên tĩnh không tiếng động, ẩn trốn mất tăm, nhưng quanh mình từng mảnh rừng cây, hàng trăm dặm đất đai thiêu hủy, băng kết, núi sông sụp đổ, cánh đồng hoang vu nứt nẻ trăm dặm... Tiếng nổ vang không dứt!
Đấu pháp cấp bậc như vậy, Ninh Phàm chưa hề để ý, tâm thần của hắn, toàn bộ đắm chìm trong mưa của Minh phần tầng thứ sáu.
Nước mưa ở tầng thứ sáu, từng giọt cũng không băng hàn, lại cực kỳ sắc bén, thật giống như kiếm mang... Từng giọt nước mưa đều tựa hồ là kiếm khí biến thành... Loại thủ đoạn này, không phải đơn thuần hóa kiếm vi vũ, ảo diệu hoàn toàn trong vũ chi thần ý...
Ninh Phàm lắng nghe một câu cảm ngộ của Tước Thần tử. Năm đó Tước Thần tử ở tầng thứ sáu, động sát cơ, tăng lên lòng báo thù... Cho nên mưa ở tầng này, bị sát khí của ông ta nhiễm vào, mà Tước Thần tử cảm ngộ vũ chi thần ý, cũng bắt đầu cùng sát khí dung hợp.
- Lấy động tâm giết, lấy giết hóa kiếm, lấy kiếm thành mưa, lấy mưa giết người... Đây là sự cảm ngộ của Tước Thần tử trong tầng thứ sáu.
Ninh Phàm ngôn ngữ điềm đạm, cũng không dựa theo sự cảm ngộ của Tước Thần tử, đi dung hợp vũ chi thần ý.
Hắn lĩnh ngộ một tia vũ chi thần ý, nhưng muốn chân chính nắm giữ thần ý thần thông, còn cần đem thần ý cùng con đường của mình dung hợp!
Sát ý chi vũ này, là đường của Tước Thần tử, cũng không phải đường của Ninh Phàm!
Nhưng chỉ là nhìn, lại rất có ý tham khảo...
Minh phần tầng thứ sáu bắt đầu cực kỳ rộng lớn, Minh La đánh tiên vân, ít nhất phi độn mấy trăm ngàn dặm... Đến đây, mới xuất hiện một cái hố khổng lồ, mà Minh La rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Tiên vân của lão đầu chợt hạ xuống, xông thẳng Minh phần tầng thứ bảy, mà phía cái hố khồng lồ trốn vào, lập tức có một lão đầu giống như đúc với Minh La, sau một đạo độn quang, vào trong cơ thể, hai người hợp hai là một!
Một thoáng khí thế của Minh La đột nhiên leo lên!
Luyện hư trung kỳ, hậu kỳ, điên phong, toái hư đệ nhất trọng, đệ nhị trọng, đệ tam trọng, một mực nhảy lên tới đệ tứ trọng, mới vừa ngừng nghỉ!
Đến đây, Minh La mới thở phào nhẹ nhõm, nói lạnh lùng:
- Được rồi, đến tầng thứ bảy, lão phu cùng bổn tôn hợp nhất, khôi phục được toái hư đệ tứ trọng thực lực. Như vậy trong Minh phần tầng thứ bảy, những thứ yêu vật toái hư đệ nhất trọng, đệ nhị trọng đối với lão phu mà nói, ngược lại không có gì uy hiếp... Chỉ cần an toàn qua Minh phần tầng thứ tám, tiến vào tầng thứ chín, đều là thiên hạ của lão phu!
Vẫn là Ninh Phàm ôm người của Minh Tước. Minh La giờ phút này đã tin chắc, Ninh Phàm sẽ không đối với Minh Tước nổi lên oai niệm, trong lòng buông lỏng một chút. Lão bắt đầu toàn bộ tinh thần chăm chú, vận hành pháp lực, ngưng tụ ở lòng bàn tay, dường như đang nổi lên nhất thức pháp thuật.
Minh La chưa từng có giải thích thêm, nhưng Ninh Phàm có thể suy đoán, Minh La thật tình ngưng tụ pháp thuật như vậy, nhất định là phát động một kích phải chết đối với một ít lão quái vật ở Minh phần tầng thứ tám...
Vì cứu Minh Tước, lão đầu này ngược lại rất ra sức... Không đúng, phải là rất liều mạng.
Dưới tình huống này, Ninh Phàm cho dù có lòng giúp lão đầu cùng chung nhau kháng địch, cũng không cách nào đến giúp lão đầu một phần. Toái hư cuộc chiến, căn bản không phải Ninh Phàm một giới dung linh có thể tham gia...
Nhiệm vụ của hắn, chỉ là sau khi tiến vào Minh phần tầng thứ chín, thi triển toàn lực cứu chữa Minh Tước. Mà trước lúc này, hắn có nguyên vẹn thời gian lĩnh ngộ vũ ý của Minh phần tầng thứ bảy.
Minh phần tầng thứ năm có băng vũ. Tầng thứ sáu là kiếm vũ. Tầng thứ bảy cũng là lôi vũ!
Lôi đình nổ ầm, nổ vang bên tai, trong cuồng phong, mưa như thác đổ rơi vào chậu, nghiêng trời ngã đất.
Thanh thế cuồng bạo như vậy, khiến Ninh Phàm tâm thần kích động. Hắn bị chiến ý sục sôi mà bất khuất trong tiếng mưa nhiễm vào.
Năm đó Tước Thần tử nhất định ở chỗ này, thần ý đại tiến một bước, cũng mượn tu vi này tiến nhiều, chiến ý kích động!
Chiến ý của ông ấy kích động, hòa vào trong vũ chi thần ý, đem mưa của đất này hóa thành lôi đình chi vũ!
- Đất bằng phẳng sinh lôi, trời sắp mưa, ta sắp giết người!
Bên tai vang vọng, chỉ là tuyên ngôn một đạo chiến ý của Tước Thần tử năm đó lưu lại trong vũ chi thần ý!
Ninh Phàm mở ra hai mắt, như có điều suy nghĩ.
Tước Thần tử ở Minh phần tầng thứ năm, hiểu thấu vũ chi thần ý, ở tầng thứ sáu hòa sát ý trong mưa, ở tầng thứ bảy thì hòa chiến ý trong mưa... Ở tầng thứ tám lại sẽ dung nhập vào đạo niệm gì tiến vào trong mưa đây!?
Đáp án này không khỏi khốn nhiễu Ninh Phàm rất lâu, bởi vì trong Minh phần tầng thứ bảy, Minh La lái tiên vân, như vào chỗ không người, nhanh như điện chớp, ngắn ngủi nửa giờ, liền vượt ngang qua phạm vi trăm vạn dặm, nhảy vào cái hố khổng lồ đi thông tầng thứ tám.
Toái hư đệ nhất trọng, đệ nhị trọng yêu thú, căn bản không dám ngăn trở một hai. Toái hư cảnh, mỗi nhất trọng tu vi, đều khác biệt trời vực... Lấy Minh La toái hư đệ tứ trọng tu vi, đánh chết đệ nhất trọng yêu thú, chỉ cần một chưởng! Đánh chết đệ nhị trọng yêu thú, chỉ cần ba chưởng!
Xuyên qua lôi vũ thế giới, Minh phần tầng thứ tám, nước mưa của tầng này lần đầu tiên khiến ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe.
Mưa ở nơi này, cùng mưa ban đầu ở tầng một, hai và tầng thứ tư không cùng. Nó chỉ chảy xuôi bình tĩnh, thật giống như đại dương bình lặng.
Nhưng mà trong đại dương, nhất định tích chứa ý bất khuất vô biên, nếu không nước mưa đầy trời vì sao từ trên đất hạ xuống bầu trời!
Minh phần tầng thứ tám, nghịch thiên chi vũ!
Ninh Phàm không cần nghe Tước Thần tử cảm ngộ, mắt thấy cảnh tượng này, trong đầu của hắn bỗng nhiên rét một cái.
Hắn hồi tưởng lại một lời thề của Tước Thần tử, lời thề đó đã biến thành sự thật ở tầng thứ tám!
- Bổn tôn muốn cho mưa này, sống ở đất đai, chiến với ông trời, trường sanh bất tử!
Ninh Phàm khe khẽ thở ra một hơi. Vũ chi thần ý của tầng thứ tám đối với Ninh Phàm mà nói, cảm ngộ không thể bảo là không lớn.
Tu sĩ mà hắn đối mặt, từng người nhượng bộ số mạng, ngay cả lão ma nhân vật lợi hại như vậy, đều bị số mạng trêu cợt. Mà tự bản thân Ninh Phàm, cũng chưa từng dâng lên qua lòng dạ nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng Tước Thần tử cùng người khác bất đồng. Người này cảm tưởng dám làm. Ông ta ở Minh phần thề rằng, trọng chiến Tứ Thiên tiên giới, hôm nay sợ rằng ở Tứ Thiên tiên giới, được đền bù mong muốn.
Người này có can đảm nghịch thiên phạt thương!
Ninh Phàm ôm Minh Tước trong ngực, hai mắt lại chậm rãi nhắm lại... Trong đầu của hắn, vốn một tia cố chấp, vô hạn phóng đại. Sự cố chấp ấy là vô luận như thế nào cũng không trảm tình kết đan! Một tia chấp niệm đó mỗi người đều biết có, nhưng có thể đem chấp niệm tu thành mấy đạo thì cũng hiếm hoi!
Ninh Phàm trong cuộc hành trình Tước Thần tử ngộ đạo, tự hỏi lòng mình, cảm ngộ đạo của mình.
- Ta không trảm tình!
Trong đầu của hắn, chớp mắt vang lên lời này, lập tức một tia cảm ngộ huyền dị, cùng vũ chi thần ý dung hợp... Vốn đây là một bước của dung hợp thần ý nhìn như không thể nào hoàn thành lại bắt đầu xuất hiện!
Thần ý lại dung hợp ư!?
Ninh Phàm giương đôi mắt, mang hơi khiếp sợ. Chẳng qua là, hắn không có thời gian đi suy tư dị biến trong cơ thể, xa xa, mấy đạo thanh âm gào thét mà đến đã tới gần!
Ba tên toái hư, hai tên đệ tam trọng, một tên đệ tứ trọng, mắt lom lom nhìn Minh La, một bộ dáng thù oán không nhẹ!
- Hắc hắc, Minh La, cháu gái nhà ngươi tựa hồ gặp phải phiền toái nha... Có cần mấy người lão phu hỗ trợ một chút hay không?
Một lão đầu mặt mặt mang vảy rắn, âm dương quái khí cười lạnh. Con ngươi rắn của lão gắt gao nhìn chằm chằm Minh Tước trong ngực Ninh Phàm, liếm liếm đầu lưỡi.
Hỗ trợ là giả, giết người là thật!
Xà Lân lão giả kia ánh mắt trầm xuống, lập tức một cổ yêu khí quái dị, kẹp hồn phách lực, dò mạnh vào thức hải của Ninh Phàm.
Yêu hồn! Chỉ có yêu tộc mới có thể tu luyện hồn phách hình thái!
- Đứa nhóc này không tệ, không bằng thuận đường đoạt xá đi!
Lão quái đó chính là xà hình yêu thú hóa hình làm người, yêu hồn mạnh mẽ mà quỷ dị, lại trực tiếp tránh qua thân thể của Minh La, xâm nhập vào trong cơ thể Ninh Phàm, khẳng định là xâm nhập vào thức hải của hắn, đoạt xá thân thể của hắn, tế luyện thành hóa thân.
Minh La sắc mặt đại biến, vạn vạn không ngờ được, xà đồng lão giả trước mắt, yêu hồn so với mình đều mạnh hơn một phần, lại trực tiếp vượt qua mình, đánh lén Ninh Phàm.
Với Ninh Phàm... trong đầu Minh La hết sức phức tạp. Lão chỉ mong Ninh Phàm chết, nhưng ít ra trước khi cứu sống Minh Tước, lão không muốn Ninh Phàm có bất kỳ chuyện gì.
Nếu Ninh Phàm bị Xà Lân lão giả thành công đoạt xá, không thể nghi ngờ hắn tất chết... Như vậy, còn có ai có thể cứu Minh Tước đây?
Minh La lộ ra ánh mắt lo lắng, trong lòng thầm nghĩ, Ninh Phàm có kiếm niệm thủ đoạn, hơn phân nửa thức hải ngưng tụ kiếm thức... Cũng không biết kiếm thức của người này vững chắc hay không, nếu có thể chống đỡ Xà Lân lão giả đoạt xá nhất thời nửa khắc, cũng giỏi rồi... Trì hoãn nhất thời nửa khắc, mình lập tức đánh nát yêu hồn trong óc của người này!
Lòng bàn tay của lão nổi lên pháp lực đã lâu, ắt phải thu hồi, chỉ điểm một chút hướng mi tâm của Ninh Phàm, nhất định tranh đoạt từng giây từng phút, hóa giải Xà Lân lão giả đoạt xá.
Nhưng hai tên toái hư tam trọng yêu quái bên cạnh cũng không nhàn rỗi. Vào lúc Xà Lân lão giả đoạt xá Ninh Phàm, hai người một trái một phải, giáp công Minh La, ép lão sanh sanh rút lui xoay tay chưởng.
- Xà cực! Ngươi chớ có lấn hiếp người quá đáng! Người này, vô luận như thế nào không thể đảm nhiệm ngươi chém chết!
Minh La lộ ra vẻ tức giận.
- Hắc hắc, khi ngươi thì như thế nào? Giết hắn thì sao? Hùng khôn, hổ tuyệt, hai người các ngươi ngăn lại Minh La, đợi lão phu đoạt xá người này, đem hắn luyện thành một hóa thân, trở lại giúp hai người các ngươi...
Xà Lân lão giả cười lạnh một tiếng, không đem chuyện đoạt xá Ninh Phàm coi là một chuyện quan trọng.
Loài người cấp bậc dung linh lại dám tiến vào Minh phần tầng thứ tám... Nơi này, ngay cả là ngoại giới Vũ điện toái hư cao thủ, cũng không dám tiến vào... Tiểu tử này, thật là chán sống quá rồi!
Vốn Xà Lân lão giả, sẽ không đem dung linh tiểu bối xem vào trong mắt, nhưng mà lão ta nhìn ra Minh La một đường đối với Ninh Phàm vô cùng bảo vệ, nhìn ra Ninh Phàm đối với Minh La có trọng dụng... Ninh Phàm bất quá dung linh, cực kỳ dễ giết, giết người này, rối loạn lòng của Minh La, khi đó lại giết Minh La dễ dàng!
Nhưng ý tưởng của lão ta vừa mới tiến hành đến đây, lập tức trên thần niệm, truyền tới một đạo cảm giác tê liệt đau triệt tim óc.
- A!
Xà Lân lão giả kêu thảm một tiếng, lộ ra ánh mắt kinh hãi muốn chết, gắt gao trợn mắt nhìn Ninh Phàm!
Lão ta đem một phần ba hồn phách lực vào thức hải của Ninh Phàm dùng để đoạt xá, tự cho là đã dư sức có thừa.
Nhưng kết quả, hồn phách chi lực không vào thức hải của Ninh Phàm, lại bị một cổ kiếm niệm ác liệt đến mức khiến cho người hít thở không thông, không một ngoại lệ xoắn cho nát bấy.
- Đây là... Đây là kiếm niệm... Không, cho dù là kiếm niệm kiếm thức, cũng không phải có uy lực như vậy...? Ngươi ngưng tụ kiếm khí của kiếm thức rốt cuộc là kiếm khí gì...?
- Ngươi không cần phải biết... Minh La lão đầu, còn chờ gì! Động thủ đi!
Trong mắt Ninh Phàm hàn mang thoáng hiện, mình dựa vào kiếm thức, chém bể nát một phần ba hồn phách của Xà Lân lão giả, nhưng cũng bị chút thương thế... Mối thù này, Ninh Phàm ghi nhớ!
Từ khi Xà Lân lão đầu bạo khởi đoạt xá Ninh Phàm, đến lúc lão ta hét thảm một tiếng, hai tên toái hư đệ tam trọng yêu quái, còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có Minh La mơ hồ đoán được, Ninh Phàm không biết dựa vào thủ đoạn quỷ dị gì, ám toán Xà Lân lão giả.
Làm gì cần Ninh Phàm thúc giục động thủ, Minh La vừa thấy tình hình nghịch chuyển, lập tức bắt một tia cơ hội thắng, đem pháp lực nổi lên đã lâu trong cơ thể hội tụ giữa chưởng, một chưởng vỗ ra!
Một khô mộc cự chưởng to lớn đạt tới vạn trượng, áp xuống về phía ba tên Xà Lân lão giả, mang uy áp kinh khủng cuốn ùa thiên địa.
Ba người bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức toàn lực phòng ngự chưởng lực. Mà trước mắt chỗ này, Minh La lập tức toàn lực lái tiên vân, xông thẳng cái hố khổng lồ thông hoàn tầng thứ chín.
Minh phần tầng thứ chín, có Minh tước tiên cốt, còn có một trăm ngàn phân thân của Minh La thụ!
Nơi đó là địa giới của Minh La xưng bá... Chớ nói đám người Xà Lân lão đầu không dám tiến vào, cho dù là chân tiên, tiến vào nơi đây, cũng phải lột da!
Liên tục độn trăm ngàn dặm, thần niệm của Minh La trở về, thấy đã bỏ rơi ba người Xà Lân lão giả, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời nhìn Ninh Phàm một cái, lần đầu tiên, đối với người này có một tia ý coi trọng.
Người này lại ám toán đến toái hư đệ tứ trọng lão quái... Bất kể là do Xà Lân sơ suất khinh thường, nhưng Ninh Phàm cũng có thể lấy đó làm thứ để kiêu ngạo rồi.
- Tiểu tử, lão phu Minh La thiếu ngươi một ân tình...
- Vậy sao...?
Ninh Phàm chợt vỗ vào trữ vật đại, uống vào mấy viên liệu thương đan dược, sắc mặt mới hơi khá hơn một chút.
Hắn ám toán Xà Lân lão giả, thuần túy vì tự vệ, nhưng nếu Minh La nhận định, mình thiếu Ninh Phàm ân tình, Ninh Phàm sẽ không ngu đến mức từ chối.
Minh phần tầng thứ chín, không xa.
...
Cự chưởng chưởng lực, là một chưởng đã lâu của Minh La nổi lên, uy lực cực mạnh. Ba tên toái hư lão quái hợp lực đi đón, mỗi người thi triển các loại thủ đoạn, mới hóa điệu chưởng lực, đánh nát cự chưởng che trời.
Hai tên toái hư đệ tam trọng yêu quái, mỗi người thổn thức không dứt... Một chưởng này đúng thật có thể thấy thực lực mạnh mẽ của Minh La. Dựa vào hai người với thực lực toái hư đệ tam trọng, trêu chọc Minh La tựa hồ là một điều sai lầm.
Còn Xà Lân lão giả, sắc mặt hết sức âm trầm.
Lão ta vốn chuẩn bị dẫn người dùng âm mưu hại Minh La một chút, nhưng không ngờ, không chỉ có bị một tên dung linh tiểu bối, chơi ngầm một cái, đả thương hồn phách, càng bị Minh La một chưởng, làm động tới hồn phách thương thế...
- Đáng hận! Đuổi, đuổi, đuổi theo! Không thể để cho bọn họ chạy, nhất là, không thể để cho tên dung linh nhân tộc đó chạy mất!
Trong lòng của Xà Lân lão giả cực hận Ninh Phàm, thậm chí sự căm ghét càng mạnh hơn so với Minh La.
Chẳng qua là Minh La đã sớm trốn xa, Xà Lân lão giả lại bị thương, lại làm sao có thể đuổi theo.
- Đáng hận a! Đây là lão phu, bình sinh nỗi nhục lớn nhất!
Trước cái hố khổng lồ đi thông Minh phần tầng chín, Xà Lân lão giả ôm đầu phát ra một tiếng gào thét đau đớn.