[Triển Chiêu Đồng Nhân] Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Chương 47: Tiền doanh trấn




Đảo mắt một cái, ngày khởi hành đã đến, Hứa Hướng Dương trừ bỏ dặn dò Triển Chiêu phải cẩn thận, thì không biết phải nói gì thêm. Lần đầu tiên tiễn hắn đi xa như vậy, khó tránh thấy vướng bận trong lòng. Nhưng đây là chức trách của hắn, nàng không thể để lộ ra nhiều lo lắng, kẻo lại khiến hắn đã ra ngoài còn phải lo chuyện trong nhà. Tiễn bước Triển Chiêu, nàng yên lặng nhìn giàn nho, nhạt nhẽo cười, đợi đến lúc hắn trở về, chắc nho đã leo kín cả giàn rồi.
Đoàn người Triển Chiêu rời khỏi thành, Đinh Triệu Lan cũng tính mang Đinh Nguyệt Hoa trở lại Mạt Hoa thôn. Đinh Nguyệt Hoa có vẻ rất thuận theo, đã sớm thu thập hành trang chuẩn bị về nhà với đại ca, nhìn nhìn sắc trời, nói muốn đến thăm Bảo Nhi một cái, thuận tiện nói lời từ biệt với Quan Húc. Đinh Triệu Lan không hề nghi ngờ gì, nói nàng đi sớm về sớm, ăn xong cơm trưa sẽ khởi hành. Kết quả, hắn ở khách sạn một hồi lâu cũng không thấy nàng quay lại, mắt thấy sắp qua buổi trưa, trong lòng nổi lên nghi ngờ, đi đến chỗ Quan Húc một chuyến, lại nghe được tin nàng căn bản chưa từng tới đây!
Đinh Triệu Lan hổn hển tức giận, Đinh Nguyệt Hoa đã đi đâu, không cần nghĩ cũng biết. Nhất định là đuổi theo Triển Chiêu rồi! Quả thật hết nói nổi! Quan Húc nghe vậy cũng hiểu cách làm của Đinh Nguyệt Hoa không ổn chút nào, có gì thì từ từ bàn bạc, lại đi mà không nói lời nào khiến người trong nhà lo lắng. Nhưng hắn không tiện nói nhiều về chuyện của nàng, khuyên nhủ:" Võ nghệ của Đinh cô nương cao cường, chắc sẽ không có việc gì." Một cô nương tập võ để phòng thân cũng tốt, nhưng ỷ có võ công tùy hứng làm bậy lại không đúng.
Đinh Triệu Lan khó thở:" Biết võ công thì sao? Ngươi cũng biết nó đi đâu rồi đấy? Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra ngoài tra án, giờ nó lại vụng trộm đuổi theo! Nó chỉ là một nữ nhân, dính vào chuyện này làm quái gì? Quả thực là tức chết người!"
Quan Húc rùng mình một cái, xem ra Đinh cô nương vẫn không thể buông xuống phần tình cảm với Triển Chiêu được. Ai, tuy nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng hắn thấy nàng cũng quá mức khăng khăng cố chấp. Cũng không thử ngẫm xem, Triển Chiêu nhất định sẽ tức giận khi thấy nàng bốc đồng chạy đến như vậy. Nàng làm thế này thì đâu được coi là đi giúp đỡ? Chính là càng thêm phiền mà thôi! Trước mắt không phải thời gian bình luận thị phi:" Nếu Đinh đại hiệp đã biết Đinh cô nương đi về hướng nào, việc này không nên chậm trễ, mau đuổi theo, hẳn là có thể kịp tìm trở về."
" Chuyện vụ án mạng ta cũng chưa từng hỏi đến!" Đinh Triệu Lan thở dài một tiếng, thật sự không để cho hắn bớt lo, có chút bất lực nói:" Quan huynh đệ, đã quấy rầy rồi. Ta đi Khai Phong phủ hỏi một chút, bằng cách nào cũng phải mang Nguyệt Hoa về nhà."
Quan Húc đứng nhìn Đinh Triệu Lan rời đi, thật lâu sau mới xoay người trở lại phòng. Lần này Đinh Nguyệt Hoa thật sự quá mức tùy hứng rồi. Nếu nàng và Triển Chiêu mà ở chung một chỗ, chỉ sợ cái đầu hắn sẽ chẳng được yên. So ra, Hứa cô nương vẫn tốt hơn chút, là người biết lo lắng cho gia đình.
Chuyện của Đinh Nguyệt Hoa tạm thời không đề cập tới, đoàn người Triển Chiêu ra roi thúc ngựa đi suốt ngày đêm, rốt cục cũng chạy đến Tiền doanh trấn. Tiền doanh trấn nói lớn không quá lớn, nói nhỏ cũng không hề nhỏ. Nhân chứng từng ở đây ngây ngốc mấy ngày, dọc theo đường đi nói không ít chuyện về trên trấn. Nhân chứng nói trấn này rất náo nhiệt, bởi vì có rất nhiều người nghe tiếng bảo thạch mà đến đây, bọn họ tập trung ở một chỗ, phần lớn là những người trẻ tuổi. Nghe xong, Triển Chiêu càng chắc chắn đối với việc Lý lão bản lợi dụng người khác để khai thác quặng.
Vào Tiền doanh trấn, một đoàn người ngựa liền cảm nhận được sự bất đồng, có rất nhiều người ngoài trấn ở đây, thậm chí quán trọ đều kín hết chỗ. Nhân chứng cũng băn khoăn, lần trước tới đâu có sốt như vậy a. Đi liên tiếp mấy quán trọ đều đầy khách, Bạch Ngọc Đường nói:" Quán trọ ở đây làm ăn tốt thật, có khi ta cũng nên mở một chi nhánh, so với đầu cơ trục lợi bằng bảo thạch còn lợi nhuận hơn."
Mã Hán ha ha cười:"Nếu là như vậy, ta cũng muốn góp ít vốn."
"Được thôi được thôi." Bạch Ngọc Đường cười, chuyển sang Triển Chiêu:"Triển Chiêu, ngươi có muốn góp vốn chung không?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Khóe miệng Triển Chiêu khẽ cong:"Chuyến đi này có vẻ gian nan, chưa nói đến việc tìm kiếm bảo thạch đã khó, ngay cả quán trọ vẫn chưa tìm được một cái."
Bạch Ngọc Đường nghe xong thì mất hứng, đảo mắt quét một vòng đại sảnh chật kín người:"Trước mắt làm sao bây giờ? Phòng loại nào cũng đều hết rồi, chẳng nhẽ phải ăn ngủ ngoài đầu đường?"
Mấy người có chút bất đắc dĩ, lúc đi đâu lường trước được sẽ phát sinh loại sự tình này. Vừa mới bước nửa chân ra khỏi quán trọ, một tiểu tử mười một mười hai tuổi xông tới, cười:" Các vị là muốn ở trọ sao?" Mọi người dừng lại, sau đó đi theo tiểu tử kia.
"Hàng năm vào khoảng thời gian này, người tới đây đặc biệt nhiều, các quán trọ cơ hồ không còn phòng trống." Tiểu tử giới thiệu tên mình là Tráng Tử, dẫn đám người Triển Chiêu đi về quán trọ của nhà mình:" Cho nên, nhà ai mà rộng rãi chút, còn thừa phòng, cũng đều để cho người ta đến thuê trọ."
Triển Chiêu nói:" Tầm này mọi năm đều xuất hiện nhiều người như vậy sao?"
" Trấn chúng ta chuyên khai thác bảo thạch, từ tháng sáu đến tháng mười hàng năm đặc biệt nhiều. Trừ bỏ một số tiểu thương nghe danh mà đến, còn có những người đến đây để kiếm ăn."
" Vì sao từ tháng sáu đến tháng mười lại khai thác đặc biệt nhiều? Có nguyên do gì không?" Mã Hán nghe xong thì tò mò, cũng chẳng phải hoa màu gì, còn phải đợi đến mùa? Tráng Tử quay đầu, nói:" Ta cũng không rõ, nghe người ta nói bởi vì thời tiết lúc đó ít mưa."
Triển Chiêu suy tư, có lẽ vào mùa hạ, thời tiết khô ráo sẽ an toàn hơn mùa mưa, cho nên bọn họ mới chọn mùa này để khai thác? Bất luận là tình huống gì, cần phải đến khu vực khai thác mỏ điều tra một phen mới rõ ràng được. Nghe như lời Tráng Tử nói, mọi người trong trấn đều biết gần đây có một cái quặng bảo thạch, vì sao nhân chứng lại không tìm thấy? Hắn cười cười, thử dò xét:" Ngươi nói vậy giống như người ở đây chỉ tùy tiện là lấy được bảo thạch."
Bạch Ngọc Đường nói tiếp:"Ta nghe nói ở trong sông cũng đào được bảo thạch, cái này là thật sao?"
Tráng Tử cười rộ lên:"Ta cũng từng nghe qua chuyện đó, bất quá, thôn Hồng Thạch không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào."
Thôn Hồng Thạch? Mấy người hai mặt nhìn nhau, sao lại xuất hiện thêm một cái thôn Hồng Thạch thế này? Tráng Tử nói tiếp:" Giếng mỏ ngay tại thôn Hồng Thạch, nhưng toàn bộ thôn đều đã được Lý lão bản thầu hết, trên đường có đặt các trạm gác, không có giấy thông hành thì không thể đi qua."
"Còn có việc này nữa sao? Lý lão bản là ai mà lại hống hách như vậy?" Bạch Ngọc Đường có chút bất mãn.
" Các ngươi ngay cả Lý lão bản còn không biết mà cũng đến đào bảo thạch? Không có giấy thông hành của hắn, các ngươi không vào được thôn Hồng Thạch đâu." Tráng Tử kì quái liếc mắt nhìn bọn họ một cái:" Lý lão bản tên thật là Lý Khánh Nguyên, quả thật là có bản lĩnh hô mưa gọi gió, đi lại gần với lão quan gia trong trấn."
Sắc mặt Triển Chiêu trầm xuống, có cấu kết quan phủ?
Trong lúc nói chuyện, Tráng Tử đã mang mấy người đến nhà của mình, đây là một tiểu viện khá rộng rãi. Cái sân được quét dọn sạch sẽ, Tráng Tử vừa vào cửa liền hướng bên trong gọi:" Nương, ta đưa mấy vị khách đến."
Bạch Ngọc Đường nhìn một vòng, nói:" Ở đây có bao nhiêu người ở?"
Một phụ nhân đi từ trong nhà ra, cười ha ha trả lời:" Chỗ chúng ta chỉ có bốn gian phòng trống, vừa đủ để tiếp đãi các vị quan khách. Ta đưa các ngươi đi xem phòng trước, nếu vừa lòng thì ở lại."
Nhà của Tráng Tử được thu thập chỉnh tề, phòng ở sạch sẽ, ngăn nắp, mọi người đều thấy hài lòng. Trước mắt không thể ở quán trọ, chỉ có thể tìm tạm một chỗ để đặt chân thôi. Sau khi dàn xếp xong xuôi, bọn họ rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi một chút, đi liền mấy ngày đường khó tránh khỏi thấy mệt mỏi. Triển Chiêu đặt mình một cái liền ngủ qua trưa, thời điểm tỉnh lại thì mặt trời đã ngả về tây, trong viện rơi xuống một rặng mây đỏ. Đang đứng trong viện trầm tư, bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng nói lẩm bẩm lầu bầu của một lão nhân gia, nhìn lại, là một lão thái thái đã gần bảy mươi tuổi, đang ngồi trong sân bóc vỏ đậu, miệng nhắc tới cái gì đó.
Lúc ăn cơm trưa, Tráng Tử có nói qua về người trong nhà, vậy thì lão nhân gia này chắc là tổ mẫu (bà nội) của hắn. Triển Chiêu thu hồi tâm tình, thong thả đi đến bên cạnh lão nhân gia:" Lão nhân gia, người vừa nói cái gì vậy?"
Lão nhân gia giương mắt nhìn Triển Chiêu, có chút bất đắc dĩ nói:" Cái thôn kia chính là một cái động ăn thịt người, vậy mà mọi người vẫn cứ lao đầu vào."
"Động ăn thịt người?" Triển Chiêu cảm thấy cái từ này rất thú vị:" Ngài nói là thôn Hồng Thạch?" Mọi người đều cho rằng nơi đó khắp nơi là bảo thạch, đi đến chắc chắn sẽ phát tài, vì sao lão nhân gia lại nói là động ăn thịt người.
"Cái gì mà thôn Hồng Thạch, là do mấy năm trước phát hiện ra bảo thạch ở đó mới sửa lại tên, trước đó không gọi như vậy!" Lão nhân gia có phần khinh thường:" Lúc trước, nơi này chỉ là một cái thôn xóm không ai để ý đến, tên nghe cũng không tốt lành gì, gọi là thôn Bất Vãng. Không biết như thế nào mà Lý lão bản phát hiện bảo thạch, ngay cả tên thôn đều sửa. Không trở lại, không trở lại, nghe đã thấy xui xẻo. Nay chẳng ai nhắc tới cái tên cũ nữa, có khi đều quên hết rồi."
Triển Chiêu ngẩn ra, thôn Hồng Thạch cũng chính là thôn Bất Vãng sao? Thảo nào đám người Trình lão gia hỏi thăm không được! Không nghĩ tới dừng chân ở chỗ này còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, vội vàng hỏi tiếp:" Lão nhân gia, vì sao ngài lại nói thôn Hồng Thạch là cái động ăn thịt người?"
Lão nhân gia trào phúng cười:" Người đời chỉ biết bảo thạch là thứ trân quý, lại không hiểu việc khai thác quặng nguy hiểm thế nào. Hàng năm, người đi đến thôn Hồng Thạch rất nhiều, chỉ thấy lúc đi bọn họ cực kì hào hứng, nhưng về sau có mấy ai trở lại. Không phải ăn thịt người thì là gì? Đã như thế mà người người cứ kéo đến. Các ngươi cũng vì muốn đào bảo thạch mà đến chứ gì, ta khuyên các ngươi vẫn nên trở về đi, chẳng may không thu hoạch được gì lại đánh mất tính mạng."
" Sao có thể? Nếu không phát tài được, vì sao lại hấp dẫn nhiều người đến đào bảo thạch như vậy?"
" Có phát tài hay không lão bà tử ta không biết rõ, ta chỉ thấy Lý lão bản kiếm được không ít bạc." Lão nhân gia bóc xong vỏ đậu, chậm rì rì đi đến phòng bếp. Triển Chiêu lâm vào suy tư, cả Lý lão bản và giếng mỏ đều rất đáng nghi, bọn họ phải bàn bạc kĩ lưỡng một chút xem tiếp theo nên làm thế nào.
Thời tiết tháng sáu nóng nực, hiện tại nho đã leo lên giá, tuy lá cây còn chưa rậm rạp nhưng cũng là một bộ tươi tốt tràn đầy sức sống. Hứa Hướng Dương tưới nước xong, ngẩng lên nhìn một mảnh xanh biếc trên đỉnh đầu, ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá khiến nàng hơi hơi híp mắt lại. Triển Chiêu đã đi được gần một tháng, không biết mọi chuyện có thuận lợi hay không, đợi khi hắn trở về, chắc ước chừng nho cũng đã ra quả.
Triển Chiêu không ở nhà, trong viện lập tức trở nên hiu quạnh. Hắn nói ít nhất phải hai tháng mới trở về, mấy ngày đầu nàng còn có chút lạ lẫm, cảm thấy trống trải, vắng vẻ, nhưng hiện tại cũng quen thuộc hơn rồi. Nàng bắt đầu nhận đồ thêu từ Cẩm Tú phường, hoặc là làm một ít đồ thủ công, thường thường sẽ đi đến thăm Bảo Nhi. Chuyện của Đinh Nguyệt Hoa, Quan Húc cũng đã nói qua với nàng, trong lòng không biết là tư vị gì, chỉ có thể yên lặng nghe một chút thôi.
Ngày trôi qua thanh nhàn, trừ bỏ thêu thùa may vá, nàng nghĩ muốn làm thêm việc gì đó mới mẻ. Triển Chiêu suốt ngày bôn ba bên ngoài, trên người không thiếu vết thương do đao kiếm gây ra, nàng nghĩ bản thân nên học hỏi một ít về y dược và cách chăm sóc người bệnh. Trong lòng cất chứa tâm tư này, nàng liền cố ý đi tìm Công Tôn tiên sinh, nói ra ý tưởng của mình. Công Tôn tiên sinh mỉm cười hòa ái, lập tức đáp ứng, để cho nàng mỗi buổi sáng dành ra một canh giờ đến chỗ hắn nhận biết một số loại thảo dược.
Ngày trôi qua đối với Hứa Hướng Dương tràn đầy mong chờ, toàn tâm toàn ý đợi Triển Chiêu trở về. Mà Đinh Nguyệt Hoa bên kia, cũng một đường phong trần chạy đến Tiền Doanh trấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.