Nói xong sắc mặt hắn có chút khác thường nhìn sang vị trưởng lão râu ngắn bên cạnh, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng mà gật đầu.
Trưởng lão râu ngắn biết ý của Phương Sách tuy có chút do dự nhưng vẫn hét lớn rồi tiên phong xông lên phía Đạt Thản.
Có trưởng lão râu ngắn dẫn đầu, tất cả các trưởng lão khác trên tế đài đều gấp rút lấy ra pháp bảo, rồi phi thân xông lên.
Vị trưởng lão Thần Cảnh tóc bạc lại không vội vàng động thủ mà ánh mắt khác thường quan sát Phương Sách và Đạt Thản, bắt đầu băn khoăn.
Mà ở ngoài tế đàn, mấy trăm người Tử Tinh Ma Ngưu Tộc công lực khá mạnh cũng lóe sáng hào quang xông lên tấn công Đạt Thản.
Đạt Thản thấy vậy, sắc mặt lộ vẻ khinh bỉ. Bàn tay to lớn tỏa ra hào quang kim sắc, từ trên xuống dưới ép xuống một lực như dời non lấp biển.
Quần chúng Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc trên ngọn núi nhỏ dưới chưởng lực cực mạnh kia, dù to nhỏ hay là giun dế cũng không khác nhau. Trừ mấy chục vị trưởng lão có công lực ở mức Thánh Giai hậu kỳ ra, tất cả tộc chúng còn lại đều bị chưởng lực cực mạnh đó mang đến canh phong (một cơn gió mạnh) thổi bay loạn xạ, ngã xuống.
Trước tình hình này, rất nhiều người trong Tử Kim Cốc sắc mặt sợ hãi, chen lấn xô đẩy nhay chạy toán loạn ra ngoài cốc.
Mấy chục vị trưởng lão của Tử Tinh Ma Ngưu Tộc sau khi chống đỡ chưởng lực của Đạt Thản, mười mấy vị trên người bảo quang sáng rực, giương binh khí phi thân tấn công Đạt Thản.
Bên này lôi thanh vang lên giòn giã, mấy chục đạo “tử sắc điện quang” mạnh mẽ từ không trung xoắn xuống. Bên kia mấy đám hỏa quang, một màn “xích viêm” cuồn cuộn lao tới, tất cả đều nhắm thẳng vào điểm yếu của Đạt Thản mà xông tới.
Trên người Đạt Thản đột nhiên sáng rực lên một vầng hào quang hoàng sắc, trên da thịt xanh đen bỗng được bao phủ bởi một tầng thạch giáp rất dày, ngăn cản toàn bộ đòn công kích từ các trưởng lão của Tử Tinh Ma Ngưu Tộc.
Nhưng vào ngay lúc này, phía sau Đạt Thản bất ngờ sáng lên một đạo tử sách quang ảnh. Một đạo hư ảnh “tử sắc cự ngưu” cao cả trăm trượng đột ngột hiện ra.
Bên trên cai cái sừng trâu cực lớn tử quang chói sáng, trên mặt có hai xoáy ốc tử sắc, dũng mãnh lao vào tấn công sau gáy của Đạt Thản.
Đòn tấn công này tính ra cũng khá âm hiểm, nhân lúc mọi người tấn công ở phía trước vòng ra sau lưng Đạt Thản rồi bất ngờ tấn công dữ dội.
Đạt Thản nhất thời không cảnh giác quan sát liền bị hạ thủ.
Một tiếng “ầm ầm” vang lên, thân người to lớn vạm vỡ của Đạt Thản đổ xuống phía trước, xém xíu là đâm lên “hắc sắc thạch ngưu”, cổ của hắn áp sát trên hai cái sừng của thạch ngưu.
Trên vai gần sau gáy của Đạt Thản, có hai lỗ rất lớn, màu từ trong không ngừng phun ồ ạt ra ngoài.
- Phương Hối trưởng lão, người lúc này còn không ra tay thì định chờ tới khi nào nữa?
Phương Sách thấy vậy, liền vui mừng, vội vã quay sang phía trưởng lão Thần Cảnh tóc bạc kêu hô.
Ánh mắt của trưởng lão Thần Cảnh tóc trắng lóe sáng, bay lên trên, hơi xoay cổ tay lấy ra một thanh “tử sắc trường kiếm” chém về phía Đạt Thản.
Đạt Thản vừa mới đứng dậy liền nghe thấy phía sau đầu một trận phong thanh, mới khẽ nhaaccs đầu lập tức hạ thấp xuống.
Đằng sau Đạt Thản, vị trưởng lão râu ngắn, trong tay đang nâng lên một cái Khai Thiên Phủ cực to lớn (cái rìu) chém ngang phía sau gáy của hắn.
Đồng thời lúc này phía trước Phương Hối trưởng lão tay cầm trường kiếm đã dí qua rồi.
Trên thân kiếm của Phương Hối trưởng lão quấn vòng quanh một đạo tử sắc, giống như vột cơn lốc xoáy tử sắc không ngừng lưu chuyển, từ trong truyền ra từng trận cường lực, lao thẳng đến ngực của Đạt Thản.
Đạt Thản trước sau đều đang bị tấn công, tiến thoái lưỡng nan, ngay lúc mà mọi người cho rằng Đạt Thản chắc chắn làn này sẽ chết thì đột nhiên hắn chuyển mình một cái, quay mặt ra sau nghênh đón nhát rìu cực mạnh của trưởng lão râu ngắn và quay lưng về nhát kiếm của Phương Hối trưởng lão.
Phương Hối trưởng lão thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất kinh ngạc nhưng kiếm trên tay không thể dừng lại, tiến một bước đâm về phía trước.
Thời khắc mà mũi kiếm của mình gần như sắp đâm vào tim của Đạt Thản thì bỗng nhiên một đạo hắc sắc bừng sáng lên trước mũi kiếm của Phương Hối trưởng lão. “Tranh” một hồi liền cản lại nhát kiếm đó.
Ngay sau đó, trong hắc quang bỗng nhiên phi ra một đạo “hắc quang nhân ảnh” chiến đấu với Phương Hối.
Thân hình vạm vỡ của Đạt Thản vừa quay lại thấy trưởng lão râu ngắn kia hai tay đã cầm chắc rìu lớn bổ xuống phía cổ gáy của hắn.
Đạt Thản phẫn nộ hét lớn một tiếng, nắm mộ quyền dũng mãnh đập mạnh qua phía trưởng lão râu ngắn.
Một đạo “kim sắc quyền ảnh” từ tay Đạt Thản dũng mãnh xuất ra tực tiếp hướng tới trưởng lão râu ngắn.
“Ầm ầm” một âm thanh cực lớn vang lên.
Hào quang sáng lạn trên Khai Thiên Cự Phu trực tiếp bổ đôi đạo “kim sắc quyền ảnh” kia, hướng tới vùng ngực bụng của Đạt Thản tiếp tục bổ buống.
Ánh mắt Đạt Thản ngưng lại, hai cánh tay đan chéo cản ở trước ngực.
Trên hai cánh tay của Đạt Thản hoàng quang sáng lên, thanh, kim ba tâng hào quang cùng lúc rực sáng, cùng với rìu lớn cùng nhau đối kháng.
“Ầm” một tiếng vang lên.
Cơ thể vạm vỡ của Đạt Thản bị nhát rìu hung hãn kia nện cho ngã nhào xuống, đè bẹp “hắc sắc thạch ngưu” và nửa tế đàn, đá vụn và bụi bay mù mịt.
Trưởng lão râu ngắn thấy vậy, liền vui mừng, hai tay lần nữa nhấc cao rìu lớn.
Trên người hào quang sáng chói, một đạo “tử sắc cự ngưu hư ảnh” xuất hiện trong không trung, giống như đang dồn sức cúi xuống, chân trước không ngừng đào bới mặt đất.
- Chịu chết đi!
Trưởng lão râu ngắn miệng hét lớn quát, trong tay dũng mãnh giơ cao rìu lớn bổ mạnh xuống.
Đạo “tử sắc cự ngưu hư ảnh” kia lại có thể biến thành thực tế, hóa thành một cái đầu “tử sắc cự ngưu” cực kỳ to lớn ngay lập tức bốn vó lao nhanh, hung hãn đâm tới Đạt Thản đang nằm ở kia.