Đạt Thản hét lớn một tiếng, trên mũi kiếm một luồng sức mạnh kinh người bùng nổ tựa như một ngọn núi lửa đang phun trào mãnh liệt.
Tuy nhiên cũng vào thời khắc này, một luồng sóng dữ có lực cực mạnh từ trong côn của đối phương truyền ra. Uy lực tất nhiên không hề thua kém Viêm Bộc.
Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, cả cơ thể của Đạt Thản và Thạch Mục đều bị chấn động mạnh, thân ai nấy lo phi nhanh ra ngoài, dĩ nhiên là ngang tài ngang sức.
- Không thể nào! Ngươi chẳng qua chỉ là một tên Thánh Giai, sao có thể có công lực như vậy!
Đạt Thản như không tin vào mắt mình, phẫn nộ thét lên.
Thạch Mục khẽ hừ một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt, sau lưng mọc ra một đôi “hắc bạch song dực” rộng lớn, bóng người liền biến mất không chút tung tích.
Chốc lát sau, hư không phía sau Đạt Thản lóe sáng, hình dáng Thạch Mục tái hiện ra, “Như Ý Tân Thiết Côn” trong tay huyền ảo biến hóa thành mấy chục đạo côn ảnh, đan dệt thành một tấm côn võng bất ngườ đánh xuống.
Đạt Thản nhanh như chớp chuyển mình quay lại, trọng kiếm trong tay liên tục bổ ra, trong nháy mắt đã bổ ra mấy chục kiếm.
Mấy chục đạo “kim sắc hỏa diễm kiếm ảnh” bay ra, hội tụ lại một chỗ, hình thành bông “kim sắc liên hoa”.
Mỗi một cánh hoa đều là một đạo “hỏa diễm kiếm ảnh”, từ trong “kim sắc liên hoa” phát tán ra chấn động vô cùng khủng, đụng vào côn võng bên trên.
“Ầm ầm” một âm thanh rất lớn vang lên.
“Hỏa diễm liên hoa” nổ tung ra, đánh rách tan côn võng.
Tuy rằng miễn cưỡng đánh tan được côn võng, nhưng thân thể vạm vỡ của Đạt Thản lại lần nữa bị đánh bật ra.
Đạt Thản phẫn nộ gào lên một tiếng, trong miệng niệm chú, cánh tay vung lên.
Từ trong tay Đạt Thản một chuỗi cát đá kim quang sáng chói bay ra, hóa thành một dải “kim sắc tinh hà” bay đầy khắp trời, phát ra âm thanh ầm ĩ.
Hắn bấm tay một cái, “kim sắc tinh hà” bất ngờ khếch tán ra, hóa thành một màn “kim sắc sa mạc” hướng tới bao trùm lấy Thạch Mục.
Phạm vi bao trùm của “kim sắc sa mạc” cực kỳ rộng lớn, nháy mắt Thạch Mục đã bị bao trùm vào trong đó.
Thạch Mục sắc mặt có chút thay đổi, lập tức đem chân khí toàn thân dẫn vào “Như Ý Tân Thiết Côn”, Tân Thiết Côn hào quang bất ngờ phát ra mạnh mẽ. Bên ngoài “xích sắc hỏa diễm” mạnh lên gấp hai lần, mạnh mẽ đánh lên “kim sắc sa mạc”.
“Keng” một tiếng rất lớn vang lên, “kim sắc sa mạc” khẽ chấn động một chút liền khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Đạt Thản mắt nhìn thấy cảnh này, cười phá lên, trong miệng niệm chú, trong “kim sắc sa mạc” hiện ra vô số điểm kim quang, đánh tới Thạch Mục.
“Ầm ầm ầm!”
Những kim quang kia vừa tới gần Thạch Mục lập tức nổ tung, phát ra tiếng “ầm ầm” rung trời, kim quang đã nhấn chìm thân thể của Thạch Mục.
- Để ta cho tên ngang ngược càn rỡ ngươi nếm thử lợi hại của “luyện thần tinh sa”!
Đạt Thản cười sang sảng khoái chí, vẻ vô cùng đắc ý.
- Công tử!
An Hoa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vô cùng kinh hãi.
An Hoa nghiến răng, bay lên tấn công Đạt Thản. Một đạo “xích sắc diễm quang” cao mấy chục trượng chém thẳng đến phía Đạt Thản.
Đạt Thản cười lạnh một tiếng, cong tay búng ra một vòng hào quang kim sắc hình dáng như hạt đậu rất lớn, đánh vào kiếm quang.
Kim quang bất ngờ nổ tung, trong nháy mắt xuyên thủng kiếm quang.
Một thanh “xích sắc phi kiếm” xuất hiện, có điều bề mặt có trăm ngàn lỗ thủng, hồng quang lóe sáng rồi vỡ vụn ra.
An Hoa sắc mặt trắng bệch, người lảo đảo lùi về sau.
- Giết hắn!
Đạt thản chỉ vào An Hoa, cười nham nhở hét.
Mấy tên thủ hạ của Đạt Thản đáp lại vâng lời rồi tấn công ào ạt xuống phía An Hoa.
Đạt Thản nhìn sang “kim sắc sa mạc”, vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, “kim sắc sa mạc” ngay lập tức thu nhỏ diện tích lại nhưng mật độ kim sa lại nhiều lên gấp bội. Rất nhiều kim quang tấn công tới Thạch Mục, âm thanh nổ tung vang lên liên tục không có lúc nào dừng lại mà còn càng ngày càng mạnh và nhanh hơn.
Cũng vào lúc này, một luồng sức mạnh uy lực không gì địch nổi từ trong “kim sắc sa mạc” truyền ra, giống như một đầu Thái Cổ Hung Thú mở to hai mắt vô cùng hung dữ.
Đạt Thản sắc mặt biến đổi, đang định làm gì đó thì “kim sắc sa mạc” bỗng nhiên rung lên kịch liệt rồi ầm ầm vỡ vụn ra.
Một luồng sức mạnh uy lực cực lớn bất ngờ nổ tung ra, đạt Thản bị chấn động lùi ra sau mấy bước.
Mấy tên thủ hắn và An Hoa lại càng không thể chịu đựng được, bị một luồng sức mạnh vô hình cuốn bay ra ngoài.
Hình bóng Thạch Mục từ từ hiện ra không chút tổn hại, trong tay cầm một thanh ‘kim sắc trường côn”, khắp mặt đều là “kim sắc văn lộ” phát ra kim quang như dòng nước. Đó chính là Phiên Thiên Côn.
Uy lực cực mạnh khếch tán ra, thân côn khẽ nhúc nhích, hư không xung quanh đã bắt đầu đổ sập xuống, xuất hiện ra từng vết nứt nhỏ li ti.
Đạt Thản nhìn vào Phiên Thiên Côn trong tay của Thạch Mục, trong mắt lộ ra tinh thần vô cùng kinh hãi và hoảng sợ.
Thạch Mục thoắt một cái biến mất không dấu vết, chốc lát sau xuất hiện trước người Đạt Thản, tay cầm Phiên Thiên Côn bất ngờ đánh xuống.
Đạt Thản rất nhanh đã giật mình tỉnh táo lại nhưng hắn vẫn chưa kịp làm gì thì một luồng “kim sắc hồng lưu” đã từ Phiên Thiên Côn phun ra. Trong “kim sắc hồng lưu” có vô số “kim sắc phù văn” xán lạn, nhấn chìm Đạt Thản vào trong đó.
Tình hình biến đổi bất ngờ, An Hoa và mấy tên thuộc hạ của Đạt Thản lúc này đã ngừng giao đấu, đứng từ xa ngơ ngác nhìn theo.
“Kim sắc hồng lưu” rất nhanh tiêu tán đi, làm lộ ra thân thể của Đạt Thản.
Đạt Thản toàn thân nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch ra, một cánh tay phải của hắn không biết đã đi đâu mất rồi, thanh “xích sắc trọng kiếm” trong tay cũng biến mất không tung tích, và dĩ nhiên là đã bị hủy mất.
- Ngươi lại dám hại ta mất đi một cánh tay!
Đạt Thản mắt nhín chòng chọc vào Thạch Mục, tràn ngập lòng thù hận nhưng vẫn pha trộn trong đó chút kinh sợ.
Sắc mặt của Thạch Mục cũng hơi trắng, trong tay đã lấy ra một viên “Tiên Phẩm Linh Thạch” khôi phục lại chân khí khô cạn trong người.
Sau khi tấn công xong, Phiên Thiên Côn đã quay vào linh hải của Thạch Mục.
Trước mắt, Đạt Thản hình như đang vận dụng một loại thế thân bí thuật nào đó, trả giá bằng một cánh tay để triệt tiêu hơn nửa uy năng đòn tấn công của Phiên Thiên Côn.