Thạch Mục khẽ nhăn mày, những thứ này đều rất tầm thường, vậy sao Đạt Thản lại muốn hủy đi giới chỉ này.
Thạch Mục lắc lắc đầu, chắc hắn không phải là người hẹp hòi như vậy chứ.
Thần thức của hắn liên tục tìm kiếm bên trong giới chỉ, chốc lát sau ánh mắt Thạch Mục lóe lên, trong tay có thêm một cái “bạch sắc ngọc hạp”.
Những thứ còn lại trong giới chỉ hắn đều tỉ mỉ quan sát không có gì khác thường, chỉ có hộp “bạch sắc ngọc hạp” này được một luồng năng lượng kỳ lạ bao phủ, thần thức của hắn cũng không cách nào xâm nhập vào bên trong được.
Trong tay Thạch Mục hỏa quang tỏa sáng, năm đạo hỏa quang không thể đi vào được trong hộp, mạnh mẽ đâm trên bề mặt của luồng năng lượng kỳ lạ kia.
“Đùng” một tiếng khẽ vang, tầng năng lượng kỳ dị bao phủ bị đâm thủng.
Thạch Mục sắc mặt vui mừng, đang định mở hộp ngọc ra thì ngay lúc này hộp ngọc phát ra tiếng “phần phật”, bỗng nhiên bốc lên một luồng “bạch sắc hỏa diễm, bao bọc lấy hộp ngọc.
Thạch Mục kinh ngạc, chỉ ra một điểm.
Một hắc một bạch, hai luồng hào quang bay ra bao phủ lại hộp ngọc, nháy mắt hình thành nên một màn “hỗn độn sắc” phong ấn cả “bạch sắc hỏa diễm” lẫn hộp ngọc lại với nhau.
Bên trong phong ấn, “bạch sắc hỏa diễm” dường như bị kết đông lại nhưng vẫn duy trì hình thái nhấp nháy của hỏa diễm.
Thạch Mục thở nhẹ một hơi, may mà hắn phản ứng nhanh, tuy nhiên cho dù nhanh như vậy nhưng một phần của hộp ngọc đã bị thiêu đốt mất.
Thạch Mục trong miệng niệm thần chú, tay vung lên một chiêu, từ trong phong ấn “bạch sắc ngọc hạp” bay ra rơi vào trong tay hắn.
Hào quang “hỗn độn phong ấn” tỏa sáng, vỡ tan ra, “bạch sắc hỏa diễm” ở bên trong cũng theo đó mà biến mất.
Bị nung chảy mất một bộ phận của hộp ngọc, cơ quan để mở ra hộp ngọc đã bị hủy mất. Trên đầu ngón tay của Thạch Mục bốc lên một chút kim quang sắc bén, từ từ cắt hộp ngọc ra. Bên trong lộ ra một miếng ngọc giản, có điều ngọc giản cũng vó một bộ phận bị thiêu hủy rồi.
Thạch Mục cầm ngọc giản lên, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Ngọc giản này vì sao lại được bảo vệ cẩn trọng ở bên trong, hơn nữa dùng lực rất mạnh mở ra lại còn thiết lập cấm chế, chắc chắn không hề đơn giản.
Thần thức của hắn thâm nhập vào trong ngọc giản, Thạch Mục hơi nhăn mày.
Nội dung bên trong của ngọc giản bị mất đi một phần do ngọc giản bị thiêu hủy mất một bộ phận, chỉ còn lại một nửa ít nội dung.
Thạch Mục lập tức đọc phần nội dung còn sót lại lên.
Vừa đọc có một chút xíu, sắc mặt lập tức biến đổi.
Tiếp tục đọc tiếp, biểu hiện lại tiếp tục thay đổi.
Một lát sau, Thạch Mục từ từ mở to mắt, nhìn ngọc giản trong tay, vẻ mặt đã cực kỳ nghiêm trọng.
Ngọc giản này là mật hàm của Thiên Đình, Thiên Đình đang tiến hành một kế hoạch tác chiến khổng lồ. Nội dung cụ thể chính là muốn lật đổ Bát Hoang Cổ Tộc.
Chỉ là nội dung khiếm quyết không còn nguyên vẹn, có điều nội dung bên trong rõ ràng nhắc đến chuyện của Thiên Phượng Nhất Tộc và Tử Tinh Nhất Tộc.
Còn về những nội dung khác, bởi vì ngọc giản bị khiếm quyết, chỉ còn lại một ít câu dang dở, không thể lý giải thông suốt.
Thạch Mục trầm ngâm suy nghĩ một chút, mở miệng gọi:
- An Hoa, ngươi vào đây một chút.
- Công tử có gì phân phó?
Nửa buổi sau, An Hoa đi vào trong mật thất hỏi.
Thạch Mục nhìn An Hoa một cái, do dự một chút rồi đưa ngọc giản cho An Hoa.
- Ngươi xem cái này thì biết liền.
An Hoa ngẩn ra một chút, nhận ngọc giản, thần thức xâm nhập vào bên trong, mặt bỗng nhiên biến sắc.
Hắn rất nhanh đã đọc xong, vô cùng kinh ngạc nhìn sang Thạch Mục
- Vật này là lấy được ở đâu vậy? Sao nhìn có vẻ bị thiếu mất gì đó?
An Hoa hỏi.
Hắn vừa nảy một bên vừa khống chế phi thuyền vừa kiểm tra mấy túi chứa pháp khí của mấy tên mặc ngân bào Thánh Giai, không chú ý đến tình hình bên phía Thạch Mục.
Thạch Mục đem lai lịch của ngọc giản ra nói một lượt, sắc mặt của An Hoa trở nên nghiêm trọng lên.
- Lại dùng thủ đoạn bí mật như vậy cất giấu, nội dung bên trong ngọc giản này có lẽ là thật đó.
An Hoa nói.
- Đúng vậy.
Thạch Mục gật đầu.
- Trong kế hoạch này mặc dù không nhắc đến Viêm Hổ Tộc, có điều đã là kế hoạch để đối phó với Bát Hoang Cổ Tộc, Viên hổ Tộc chắc chắn cũng bị bao hàm trong đó. Công tử, tôi muốn nhanh chóng quay về Viêm Hổ Tộc, cảnh báo cho mọi người.
An Hoa bỗng nhiên liên tưởng đến điều gì đó, có chút gấp gáp nói.
- Vậy tăng tốc nhanh hơn một chút đi.
Thạch Mục dẫn An Hoa ra ngoài mật thất, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, bên ngoài Long Vũ Phi Xa hiện ra một tầng linh văn mới, tốc tộ nay lập tức gia tăng gấp đôi.
An Hoa thấy vậy, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, nhìn Thạch Mục có lời muốn nói nhưng lại thôi.
- Công tử, lần này Viêm Hổ Nhất Tộc tôi gặp nạn, không biết người có thể ra tay cứu viện không?
An Hoa hơi do dự một chút nhưng vẫn mở lời nói ra.
- Được, ta với ngươi cùng nhau đi xem thử.
Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi nói.
Viêm Hổ Nhất Tộc tuy rằng sa sút nhưng tốt xấu gì cũng là một trong Bát Hoang Cổ Tộc, nhất định không được có mất mát gì nếu không đối với Thiên Hà Tinh Vực sẽ là một đả kích rất lớn.
- Quá tốt rồi, đa tạ công tử!
An Hoa vui mừng nói.
Thạch Mục khua khua tay, hỏi:
- Hiện nay tình hình trong Viêm Hổ Nhất Tộc như thế nào? Lần trước nghe ngươi nói Viêm Hổ Nhất Tộc kiên quyết ẩn cư, cách li với thế giới bên ngoài. Nếu như thật sự là như vậy thì không cần quá lo lắng.
An Hoa cười đau khổ nói:
- Công tử có điều không biết, Viêm Hổ Nhất Tộc mặc dù ẩn cư, tuy nhiên tình hình trong tộc cũng không được yên ổn, thậm chí có thể nói là trong ngoài đều có tai họa rình rập.
- Nội ưu ngoại hoạn? Tình hình cụ thể như thế nào?
Thạch Mục có chút ngạc nhiên hỏi.
- Viêm Hổ Nhất Tộc và Tử Tinh, Thiên Phượng các tộc không giống nhau, thi hành chế động song tộc trưởng, trong tộc phân thành hai phái. Một phái chủ trì việc đối ngoại, một phái chủ trì việc trong tộc, kiềm chế lẫn nhau để duy trì trạng thái cân bằng.
An Hoa nói.
- Thì ra là vậy.
Thạch Mục đối với chế độ của Viêm Hổ Nhất Tộc trong lòng vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Trước mắt thông qua tiếp xúc với mấy người trong Bát Hoang Cổ Tộc này cho thấy mỗi tộc đều có đặc điểm riêng. Thiên Hà Bách Tộc quả là không có chuyện kỳ lạ gì không có, mà giữa chúng lại khác nhau một trời một vực.