- Vậy được, Thạch Mục huynh.
An Hoa nghe vậy, gật gật đầu.
- Viêm Hổ Tộc bây giờ còn rát nhiều việc phải làm để chấn hưng lại. Giữa nội tộc và ngoại tộc vẫn còn có rất nhiều mâu thuẫn, Thiên Đình vẫn như hổ đói rình rập. Ngày hôm nay ngươi làm rất tốt, có điều vẫn cần phải thận trọng từng bước.
Thạch Mục lại nói.
- Vâng, đa tạ Thạch huynh chỉ điểm. Đúng rồi, hiện giờ ta đã là tộc trưởng, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh. Không biết Thạch huynh dự định khi nào sẽ đi vào trong?
An Hoa đột nhiên nhớ đến điều gì, nói.
- Càng sớm càng tốt.
Thạch Mục ánh mắt lóe lên, đáp lại.
Hắn thật sự có chút lo lắng về Di Thiên Cự Viên.
- Được, sau khi tiến hành xong đại điển tiếp nhận tộc trưởng thì chúng ta sẽ đi vào.
An Hoa gật đầu nói.
Thạch Mục cũng gật đầu.
Vào chính ngọ trưa ngày hôm sau, Viêm Hổ Nhất Tộc liền cử hành điển lẽ long trọng, trải qua một nghi thức long trọng xong, An Hoa bái tế tổ tiên, tiếp nhận vị trí tân tộc trưởng.
Thạch Mục có chút không quen với không khí này nên không đến dự.
Đêm đến.
Đại điển ban ngày, toàn bộ Viêm Hổ Nhất Tộc vui mừng nào nhiệt không gì bằng, có điều bây giờ đã đến đêm rồi, tất cả mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Đêm nay trên trời có trăng sáng, chiếu xuống như màn sương mang lại cho người ta cảm giác vô cùng thanh tịnh.
Một sơn cốc bình thường ở phía tây Viêm Hổ Nhất Tộc, trong hẻm cốc một màn “hoàng sắc hà quang” có đường kính mấy trăm trượng bay bồng bềnh như một màn sương khí, bay đi chầm chậm, trong màn đêm không trung nhín rất thần bí.
Vào ngay lúc này, hai đạo độn quang từ nơi xa bay đến, hạ xuống trong sơn cốc, hiện ra hai bóng người. Chính là An Hoa và Thạch Mục.
- Thạch Mục huynh, nơi đây chính là nơi có Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh.
An Hoa nói.
Thạch Mục nhìn ra bốn phía, sắc mặt hơi thay đổi.
Xung quanh sơn cốc núi cao chập trùng, sơn cốc lại khúc khuỷu huyền ảo, mờ mờ ảo ảo mang lại cho hắn cảm giác rối mắt.
Đứng ở dưới này nhìn lên bầu trời, màn đêm buông xuống, tinh không lấp lánh.
Nhìn một hồi lâu, màn đêm lại có một loại cảm giác áp bức kỳ dị chậm rãi đến. Sao trên trời càng sáng càng làm cho hắn hoa mắt chóng mặt.
Thạch Mục hít vào một hơi sâu, lắc lắc đầu, cảm giác kỳ lạ trong người mới dần dần biến mất.
- Thiên Nhiên Hoan Trận thật lợi hại, còn có thể tụ hợp sức mạnh tinh quang trời đất, chẳng trách có thể hình thành nơi Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh này.
Thạch Mục không khỏi ca ngợi, nói.
- Đúng vậy, nghe nói tiền bối tộc tôi suy đoán, chính bởi vì ở đây có Thiên Nhiên Hoan Cảnh, ngàn vạn năm tụ hội sức mạnh tinh quang nhật nguyệt mới hình thành ra Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh.
An Hoa nói.
Thạch Mục trong lòng cảm khái, tạo hóa của trời đất vượt xa khả năng và sức lực của con người.
- Cổ Tỉnh ẩn ngay trong cấm chế này, Thạch huynh chờ một chút.
An Hoa nói cong, thân hình liền biến mờ ảo, bay lên.
Chốc lát sau, hắn bắt đàu khép hờ hai mắt, miệng bắt đầu lẩm nhẩm thần chú, hai tay trước người bấm động pháp quyết.
Phía trước người hắn hống quang tỏa sáng, Hổ Vương Tỉ Ấn hiện ra, bên ngoài tỉ ấn linh quang chớp động, phát ra một màn hào quang xích sắc rộng lớn.
Hai mắt hắn bỗng nhiên trợn tròn giống như mắt hổ, trong miệng thần chú càng nhẩm nhanh hơn, Hổ Vương Tỉ Ấn chậm rãi xoay tròn, cũng từ trong đó bay ra vô số “xích sắc phù văn”.
An Hoa thần sắc trở nên nghiêm trọng hơn, hai tay đánh ra từng đạo pháp quyết, ở giữa không trung vô số phù văn lượn lờ xoay quanh, ngưng kết thành một đầu Cự Hổ Hư Ảnh to nhỏ chừng hơn mười trượng.
Theo đó một tiếng hổ gầm, cự hổ bốn chân chạy như bay lao xuống màn “hoàng sắc hà quang” phía dưới rồi lóe sáng lên, nhập vào trong đó.
Chốc lát sau, từ trong “hoàng sắc hà quang” truyền ra một âm thanh nặng nề, “hoàng sắc hà quang” như sóng biển lóe sáng cuồn cuộn, đồng thời chầm chậm rẽ ra hai bên lộ ra một đưuòng đi cao hơn người.
- Đi thôi.
An Hoa thấy vậy, thân hình hạ xuống, xoay tay thu về Hổ Vương Tỉ Ấn, dẫn theo Thạch Mục bay vào trong thông đạo.
“Hoàng sắc hà quang” sáng lên một trận, thông đạo từ từ khép lại.
Hai người nhanh chóng đã vào trong đáy cốc.
Đáy cốc quanh co khúc khuỷu, bóng rừng che đậy.
Thạch Mục và An Hoa kề vai nhau đi, đi qua một con đường mòn quanh co xong đến được nơi sâu bên trong.
Phía cuối ánh nhìn là một cái giếng cổ, đường kính khoảng bốn năm trượng, ven giếng dùng đá xanh lát lên, thoạt nhìn có vẻ chỉ là một cái giếng cổ bình thường.
Tuy nhiên, bên trong giếng cổ ẩn chứa một luồng hào quang nguyệt hoa nhàn nhạt, hơn nữa trong vòng chu vi mười mấy trượng, có thể cảm nhận rõ rệt được một lực hút rất mạnh, càng lại gần thì bước chân càng có chút nặng nề hơn.
Thạch Mục ánh mắt sáng ngời, nơi này quả nhiên là nơi có chút tiếng tăm.
Ngay vào lúc này, túi linh thú ở eo hắn hào quang hóe sáng, Thái Nhi từ trong thò đầu thò ngực bay ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn lên giếng cổ phía trước.
- Lực của nguyệt hoa rất mạnh, Thạch đầu, ta cũng vào trong tu luyện.
Thái Nhi hai mắt sáng lên nói.
- Nhỏ tiếng chút!
Thạch Mục nhíu mày, Thái Nhi cũng là yêu thú, Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh này có lẽ cũng có chút tác dụng với nó. Có điều nơi đây dù sao cũng là lãnh địa của Viêm Hổ Nhất Tộc.
- Không sao đâu, Thái Nhi cùng vào trong tu luyện cũng được.
An Hoa mỉm cười nói.
- Vậy thì đa tạ ha.
Thạch Mục còn chưa nói gì, Thái Nhi đã hoan hô trước, cất cánh bay ra, xung phong bay vào trong giếng cổ.
- An huynh, như vậy liêu có ổn không?
Thạch Mục nhíu mày nói.
- Không sao, đi, chúng ta cũng vào trong thôi.
An Hoa khẽ cười, bay lên hướng vào trong giếng cổ.
Thạch Mục nghe vậy cũng không nói gì thêm, lập tức bay theo.
Bên trong giếng cổ tràn ngập hào quang ánh bạc, hai bên vách giếng là “ngân sắc tinh thể” phát ra từng luồng khí tức kỳ dị.
Bên trong giếng cổ được lấp đầy hào quang ánh bạc, hào quang này gần như ngự tụ thành hình dạng sương mù thực chất, bồng bềnh trong giếng.
Thạch Mục hít sâu vào một hơi, hít vào một luồng “ngân sắc sương khí”, trong cơ thể khuếch tán ra một cảm giác mát lạnh. Lục phủ ngũ tạng dường như được ngâm trong nước mát, rất thoải mái.
Luồng “ngân sắc sương khí” đó hóa thành một dòng khí mát, dung nhập vào trong cơ thể hắn, chân khí cũng tinh túy hơn nhiều.