Nhưng mà Thạch Mục còn chưa kịp thở phào một cái, bên cạnh thân có một bóng người nhanh như tia chớp bay đến. Đó chính là Nam Cung Cảnh.
Nhưng thấy trong mắt hắn lóe lên vẻ dữ tợn. Đầu ngón tay của hắn có ánh sáng trắng nhất thời sáng lên, một chỉ điểm ra!
Xuy xuy xuy!
Giống như vừa rồi, hơn trăm bóng ngón tay màu trắng bắn ra, lấy thế sét đánh lao về phía thân thể Thạch Mục.
Lúc này không gian huyền hỏa còn chưa thể hoàn toàn ổn định, Thạch Mục không có cách nào rút hai tay về. Hơn nữa, lần này khoảng cách hai bên quá gần. Mặc dù muốn né tránh, cũng đành chịu thua.
Dưới tình thế nguy cấp, hắn mặc dù kinh sợ nhưng không loạn, tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển.
Dù sao nơi này không giống với bên ngoài, là ở trong không gian huyền hỏa.
Tâm niệm hắn thoáng động, không gian quanh người lập tức vặn vẹo biến hình. Một lực không gian cực lớn cuốn lấy hơn trăm bóng ngón tay.
Trong phút chốc, hơn trăm bóng ngón tay giống như lá rụng trong gió to thổi, đều lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, bay lướt qua thân thể Thạch Mục.
Thân hình Nam Cung Cảnh đang bay tới cũng lập tức chậm lại. Hắn cũng bị một lực không gian cực lớn bọc quanh. Tốc độ nhất thời chậm lại vài phần.
- Hừ!
Trong mắt Thạch Mục chớp hiện ánh sáng lạnh lẽo. Tâm niệm hắn thoáng động, hai Hạo Thiên Thánh Diễm lớn từ không gian sát biên giới bay vụt đến, hóa thành hai thanh kiếm hỏa diễm lớn, đan xen chém về phía thân thể Nam Cung Cảnh.
Sắc mặt Nam Cung Cảnh trầm xuống. Hắn không có ý định công kích Thạch Mục, thân hình lập tức dừng lại.
Lúc này né tránh đã không kịp nữa. Lực không gian xung quanh áp chế hành động của hắn. Hắn chỉ có thể hét lớn một tiếng, phất tay đánh ra hai Băng Phách Thần Quang lớn, ngưng tụ thành hai thanh đao hàn băng, chặn lại kiếm lớn hỏa diễm.
Ầm ầm!
Đao kiếm va chạm vào nhau, cả hai cùng vỡ vụn ra.
Thạch Mục nhân cơ hội hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng. Lòng bàn tay hắn có ánh lửa lóe lên, lại một lần nữa phun ra hai Hạo Thiên Thánh Diễm lớn bằng thùng nước, dung nhập không gian huyền hỏa.
Không gian cuối cùng hoàn toàn ổn định lại. Hạo Thiên Thánh Diễm cuồn cuộn kích động. Tất cả ánh sáng trắng đều bị bị xua tan.
Thạch Mục buông hai tay xuống, sắc mặt lại không có bao nhiêu vui mừng. Trái lại ánh mắt hắn có chút trầm trọng.
Duy trì đại trận Huyền Hỏa này, cần tiêu hao Hạo Thiên Thánh Diễm rất lớn. Hôm nay hắn luân phiên phát động đại trận diệt địch, vừa rồi thi pháp một phen, Hạo Thiên Thánh Diễm trong cơ thể hắn lúc này gần như tiêu hao không còn.
Không có Hạo Thiên Thánh Diễm, đại trận Huyền Hỏa có thể phát động được hay không cũng là vấn đề, càng không cần nói tới chuyện phát huy ra uy lực căn bản.
- Thì ra là thế. Không gian này không phải đơn thuần dựa vào bí thuật hình thành, mà là có pháp bảo trợ giúp. Thảo nào có thể chịu được bí thuật băng hoa của ta. Ba lá cờ lớn màu đỏ vừa nãy đều là linh bảo, thật ra hiếm thấy. Chỉ có điều muốn phát động đại trận này, cần một hỏa diễm màu vàng nhạt vừa nãy. Nếu ta không nhìn nhầm, hỏa diễm màu vàng nhạt này chắc là thần thông thượng cổ, Hạo Thiên Thánh Diễm. Không biết bên trong cơ thể ngươi còn có bao nhiêu lực thánh diễm có thể sử dụng?
Nam Cung Cảnh mở miệng nói, thần sắc cười mà như không cười.
Trong lòng Thạch Mục có chút lo lắng. không ngờ ánh mắt Nam Cung Cảnh lại nhạy bén như vậy. Chỉ liếc mắt liền khám phá cảnh túng quẫn của hắn.
Ý niệm trong đầu hắn nhanh chóng xoay ngược, sốt ruột suy nghĩ đối sách.
Vào thời khắc này, biến đổi khác thường chợt nổi lên!
Phù văn đỉnh nhỏ đỏ đậm trong cơ thể Thạch Mục chợt chấn động. Sau một khắc lực hỏa Cửu Chuyển Huyền Công từ trong đó tuôn ra, dung nhập vào Hạo Thiên Thánh Diễm vốn không còn sót lại bao nhiêu trong cơ thể hắn.
Hạo Thiên Thánh Diễm nhất thời nhanh chóng tràn đầy. Chỉ trong mấy hơi thở, liền đạt tới trạng thái đỉnh phong nhất.
Chỉ có điều so sánh ra, lực hỏa Cửu Chuyển Huyền Công lại giảm bớt hơn phân nửa.
Trong lòng Thạch Mục thầm mừng rỡ. Hóa ra lực hỏa Cửu Chuyển Huyền Công còn có hiệu lực và tác dụng thần kỳ như vậy.
- Nơi này là không gian của ta. Các hạ vẫn nên lo lắng cho mình một chút đi. Nếu đã tiến đến, vậy cũng không cần nghĩ tới chuyện đi ra nữa!
Trong lòng Thạch Mục đã bình tĩnh lại. Hắn cười lạnh một tiếng, trong miệng nói lẩm bẩm, hai tay bấm quyết.
Không gian huyền hỏa nhất thời phát ra ánh sáng cuồn cuộn. Vô số Hạo Thiên Thánh Diễm hiện ra, rậm rạp gần như chiếm hết toàn bộ không gian huyền hỏa.
Mí mắt Nam Cung Cảnh thoáng động. Hắn cảm thấy không thể tin nhìn những Hạo Thiên Thánh Diễm ở xung quanh.
Hắn tuyệt đối không tin rằng mắt của mình đã nhìn nhầm. Vừa rồi Hạo Thiên Thánh Diễm trong cơ thể Thạch Mục tuyệt đối đã cạn tới đáy, làm sao có thể đột nhiên lại long tinh hổ mãnh như vậy.
Trong miệng Thạch Mục lẩm bẩm, trong tay bấm động pháp quyết. Xung quanh Hạo Thiên Thánh Diễm rung chuyển một hồi, thình lình hóa thành vô số sợi ánh sáng màu vàng nhạt, rậm rạp không biết bao nhiêu.
Hắn phất tay phát ra một đạo pháp quyết. Vô số sợi ánh sáng lập tức bắn ra, đánh về phía Nam Cung Cảnh.
Sắc mặt Nam Cung Cảnh nghiêm trọng, khẽ quát một tiếng. Toàn thân hắn có ánh sáng trắng nhất thời tăng mạnh. Hàn khí giống như hình xoáy ốc cuốn theo tất cả. Một tầng băng tinh màu trắng dày hiện ra, ở quanh người hắn, hình thành một quả cầu băng màu trắng.
Chính là bí thuật quả cầu băng ngày ấy hắn đã từng thi triển ra ở Di Thiên Cự Viên tộc.
Chỉ có điều thời khắc này quả cầu băng đã dày hơn so với lúc trước gấp mấy lần. Hơn nữa trên quả cầu băng hiện ra từng phù văn huyền diệu, tản ra khí tức pháp tắc mãnh liệt.
Vô số sợi ánh sáng hung hăng đâm vào trên quả cầu băng, phát ra những tiếng bụp bụp giống như tiếng mưa đánh vào tàu lá chuối.
Quả cầu băng chấn động ong ong. Phía mặt ngoài bị đánh, tạo ra vô số lỗ sâu. Chỉ có điều nó lại không bị đánh nát.
Thạch Mục tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn nhíu mày, lập tức hừ lạnh một tiếng, hai tay lại bấm quyết.
Bên trong không gian, vô số Hạo Thiên Thánh Diễm lại rung chuyển, giống như sóng biển dâng lên cuồn cuộn. Hiển nhiên nó đang nuôi dưỡng sóng công kích tiếp theo.
Trong quả cầu băng, ánh mắt Nam Cung Cảnh không ngừng biến đổi.
Băng Phách Thần Quang trong cơ thể hắn cũng còn dư lại không nhiều lắm. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng thật sự có khả năng sẽ bị thua bởi không gian này.