CHƯƠNG 74
Cảm giác mình mơ một giấc mơ ngược tâm khá dài, giống như mình trải qua rất nhiều chuyện trong giấc mơ đó, trước mắt vụt qua rất nhiều khuôn mặt, nhưng cụ thể là cái gì hắn lại nhớ không nổi.
Lăng Hạ ngồi yên một hồi, sáng sớm hắn thức dậy rất ít khi mê mang như vậy, suy nghĩ kỹ một chút, hình như hôm qua đi ăn cùng lãnh đạo mới nhận chức Phùng Mẫn Xương, đối phương còn nói vài lời quá đáng chọc hắn tức chết. Sá, đầu năm nay sao Gay lại nhiều như vậy?
Công việc này hắn làm đã mấy năm, lương đã tăng gấp đôi lúc mới vào làm. Mặc dù sợ phiền phức, nhưng nói rõ ràng liền xong chuyện nhỉ? Cũng không đến nỗi từ chức chứ?
Hắn mang dép đi ra ngoài chuẩn bị rửa mặt ăn điểm tâm, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng ngủ liền giật nảy mình, chuyện gì xảy ra đây? Toàn cầu tiến hóa nhanh sao?
Lăng Hạ thích trồng chút hoa hoa cỏ cỏ, phòng khách và ban công đều là cây, có hoa lan, hoa giấy, ngũ da bì vân vân. Nhưng những loại cây kia bây giờ như điên rồi vậy! Bồn ngũ da bì giờ cao đến đỉnh trần nhà rồi, hoa giấy cùng hoa lan bò đầy đất, hoa linh lan không phải mùa nở hoa cũng như điên rồi, nở hết sức rực rỡ, so với hoa của nó lúc thường còn lớn gấp ba lần. . . . . . Mùi hoa nồng nặc tràn đầy cả căn phòng.
Vì những cây xanh kia chận cửa sổ nên gian phòng tối hơn bình thường không ít, thậm chí trên cửa phòng ngủ cũng đầy dây leo màu xanh lá, đây quả thực không phải là nhà của hắn, mà là một vườn cây hoang dại!
Lăng Hạ còn tưởng rằng mình hoa mắt rồi, dụi dụi mắt định thần nhìn lại, bấm mạnh lên người một cái, lúc này mới xác định thật sự mình không nằm mơ.
Căn phòng quen thuộc vốn bố trí hết sức ấm áp, bây giờ quả thật toát ra quỷ khí. . . . . .
Hắn nhìn mà rợn cả tóc gáy, vội vàng lùi về phòng ngủ đóng cửa lại nơm nớp lo sợ đi xuống tầng dưới nhìn thử, người trong chung cư nhìn như hết sức bình thường, đi làm, rèn luyện thân thể . . . . . . thực vật bên ngoài đều rất tốt, không có gì khác thường.
Lăng Hạ lấy dũng khí mở cửa, ngó dáo dác dùng điện thoại chụp mấy tấm, vội vàng mở máy vi tính, vào diễn đàn tìm tòi, xem thử nhà người khác có tình huống tương tự hay không.
Không tìm ra tin tức này, hắn liền đăng một tin ——《 sáng hôm nay rời giường phát hiện thực vật trong nhà đều điên rồi, ta cùng tiểu bằng hữu của ta đều sợ hãi, còn có ảnh này! 》
Hắn đăng mấy hình đó lên, sau đó hỏi có người nào gặp tình huống tương tự hay không.
Dù là sáng sớm, bài đăng vẫn được hồi âm rất nhanh. Lòng Lăng Hạ như lửa đốt mở ra, đọc xong mấy hồi âm kia hắn liền bốc lửa.
—— lâu chủ nên uống thuốc đi!
—— đúng vậy, dây thần kinh hơi lệch một chút thôi!
—— ta cùng tiểu bằng hữu của ta cũng sợ hãi, lâu chủ nhanh nhanh giải thích!
—— chúc mừng lâu chủ, nhà chú có dấu thực vật ngoài hành tinh!
. . . . . .
Biết không thể trông cậy vào web, Lăng Hạ lấy dũng khí mở cửa phòng ngủ ra nhìn cây cối một chút, hình như không có dấu hiệu sẽ di chuyển, lúc này mới thử thăm dò đi ra ngoài. Sàn nhà cùng trên trần nhà đều là dây leo chằng chịt, lá cây xanh ngắt ướt át, có chút cảm giác thôn quê.
Hơi yên tâm, Lăng Hạ vội vàng rửa mặt chuẩn bị đi làm, bữa sáng cũng không ăn.
Hắn đang nghĩ mình có nên báo cảnh sát hay không. Nhưng chuyện giống như thế này tìm cảnh sát thì không thích hợp lắm, có nên tìm mấy chuyên gia hoặc là thầy phong thủy tới xem một chút hay không?
Nhưng hắn là một người sợ phiền phức, nghĩ đến phòng nhỏ của mình vọt tới một đám người xa lạ, hắn liền buông tha những ý niệm này.
Nhà hắn cách ga tàu điện ngầm rất gần, đi bộ hơn 10′ sau, giờ cao điểm trên đường ngựa xe như nước, xác thực không có bất kỳ chỗ nào khác thường.
Lăng Hạ không yên lòng vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cho cây cối nhà hắn sinh trưởng tốt như ăn thuốc kích thích như vật? Mấu chốt là ăn thuốc kích thích cũng không thể phát rồ như vậy a! Ngày hôm qua hắn vẫn tưới nước như bình thường. . . . . .
Ngồi lên xe điện ngầm hắn thói quen lấy điện thoại di động ra nhấn mấy cái, nhưng là lăn qua lộn lại, cũng không biết mình muốn làm gì.
Khoảng thời gian này hình như mình có đọc một quyển tiểu thuyết, nhưng tên là gì nhỉ?
Đầu lại bắt đầu đau, có lẽ là do thần kinh quá mức căng thẳng, Lăng Hạ cất điện thoại di động bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần .
Trong chỗ tối hình như có một cánh tay đang đưa về phía túi xách của hắn. . . . . .
Lăng Hạ mở choàng mắt, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, phát hiện tay của mình đã nhanh như chớp bắt lất cổ tay của người kia, cái tay kia vừa mới dán lên cặp công văn của hắn. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một gương mặt đang giương mắt nhìn hắn, như là bị dọa sợ.
Lăng Hạ cũng sợ hết hồn, vội vàng buông tay ra, từ lúc nào hắn nhạy cảm như vậy?
Tên trộm kia không nói hai lời, chen chúc trong đám người biến mất, chạy phải gọi là nhanh.
Lăng Hạ trăm mối vẫn không có cách giải, vừa rồi trong nháy mắt, hắn có thể nghe rõ ràng người cách hắn rất xa nói nhỏ, đây rõ ràng là cự ly không thể nghe được tiếng động a!
Ra khỏi trạm xe lửa, hắn nhìn điện thoại di động, đại khái còn 30 phút, liền quyết định đi mua vài món ăn đơn giản lót bụng.
Hẻm nhỏ phía sau công ty bọn họ có mấy nhà bán đồ ăn sáng, nhưng đều không ngon. Lăng Hạ tùy tiện mua một ly sữa đậu nành cùng hai cái trứng luộc nước trà.
Chỉ là, lúc ăn đột nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc gọi tên hắn, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Phùng Mẫn Xương đang lái xe, hưng phấn ngoắc ngoắc mình.
Dù trong lòng không thoải mái nhưng Lăng Hạ vẫn mỉm cười lên tiếng chào, Phùng Mẫn Xương lập tức từ trong xe đi ra, cứ như vậy mang giày Tây ngồi đối diện hắn, cũng gọi một ly sữa đậu nành hai quả trứng.
Cả người Lăng Hạ đều không được tự nhiên, Phùng Mẫn Xương cười hì hì lại không ăn, chỉ dùng cái loại ánh mắt đặc biệt thân mật đó nhìn hắn, nhìn đến mức hắn nổi hết da gà.
Đều là nam, có cái gì tốt nhìn? Tâm lý Lăng Hạ không vui, liền chuyên tâm ăn, ăn xong liền đứng dậy.
Phùng Mẫn Xương lập tức đứng lên đi theo, còn cười nói với hắn chút chuyện lý thú. Lăng Hạ vẫn băn khoăn mấy chuyện kỳ lạ xảy ra buổi sáng, nghe hắn nói liền có cảm giác —— thật phiền!
Hắn liền cười nói: “Anh Phùng phải lấy xe nữa nhỉ? Vậy tôi đi lên trước.”
“Ừ. . . . . .” Phùng Mẫn Xương cười nhìn hắn nói, “Buổi sáng em ăn quá đơn giản, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa thật ngon đi.”
Lăng Hạ muốn từ chối, Phùng Mẫn Xương đã tiêu sái xoay người tới chỗ xe của hắn. Hắn nhíu mày nhìn bóng lưng Phùng Mẫn Xương, sao muốn đá một cái vậy nhỉ?
Hắn chỉ nghĩ như vậy thôi, nào biết Phùng Mẫn Xương lập tức “Phịch” một tiếng té nhào xuống đất, giống như rùa tứ chi nằm sấp ôm đất, giờ làm việc, hẻm nhỏ người đến người đi, dáng vẻ này thảm hại khỏi phải nói.
Lăng Hạ ngạc nhiên trợn to hai mắt, chỗ đó không có đá a!
Phùng Mẫn Xương cực kỳ tức giận bò dậy, mặt xám mày tro nhìn nhìn, người khác đều tò mò mà đồng tình nhìn hắn. Hắn thấy Lăng Hạ cách đó không xa, miễn cưỡng duy trì trấn định, nét mặt tự nhiên nói: “Mới vừa rồi có người đá anh một cái.”
“. . . . . . Không nhìn thấy a.” Lăng Hạ đột nhiên có chút chột dạ, hắn vội vàng gật gật đầu nói, “Anh không có việc gì là được.”
Hôm nay công việc cũng không nhiều, đến trưa Lăng Hạ đã hoàn thành hơn phân nửa, lúc nghỉ ngơi liền nhìn mình chằm chằm cái bàn ngẩn người.
Cây cối, tàu điện ngầm, bữa ăn sáng. . . . . . Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều rất quỷ dị. . . . . .
Ánh mắt Lăng Hạ vô ý xẹt qua cây vạn tuế ở cửa phòng làm việc, trong lòng thoáng hiện một ý niệm: hình như hơi khô héo, nên tưới nước đi?
Chỉ nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy lá cây vạn tuế kia hình như giật giật. Lăng Hạ còn tưởng là ảo giác, sau đó liền thấy những cành lá khô vàng kia từ từ trở nên xanh tốt, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi sinh trưởng. Dọa người hơn là, những cành lá kia như hướng về phía mặt trời, lấy tạo hình cây chổi hướng về phía hắn!
Lăng Hạ toát một đầu mồ hôi lạnh, “Cạch” đập bàn đứng lên, tim đập thình thịch chạy thẳng tới toilet.
Hắn đóng cửa phòng vệ sinh, cảm giác cả người đều không tốt.
Chẳng lẽ cây cối trong nhà bị biến dị đều là vì mình?
Hắn hoản loạn dùng nước lạnh rửa mặt, này quá hoang đường!
Soi gương hít sâu vài cái, rốt cuộc tâm tư Lăng Hạ cũng bình tĩnh lại, trở về phòng làm việc, may nhờ người khác đang bận rộn, không có ai phát hiện hai gốc vạn tuế này khác thường.
Hắn quyết định làm thí nghiệm tiếp, liền thử nhìn chằm chằm hai gốc cây vạn tuế, lệnh bọn nó xoay qua chỗ khác, không cần hướng về phía mình. Trong đầu như có một loại năng lượng kỳ lạ xuất hiện, hắn trừng to mắt nhìn hai gốc cây vạn tuế thật đúng là vòng qua, khôi phục dáng vẻ bình thường.
Chẳng lẽ ông đây thật sự bị thực vậy ngoài hành tinh cải tạo?
Lăng Hạ vô tâm làm việc, bắt đầu làm thí nghiệm với cây xương rồng trên bàn làm việc.
Lần này hắn nhìn rõ ràng hơn, khi nâng bồn hoa nhỏ đó lên, một ánh lục quang nhàn nhạt từ trong tay hắn phát ra, bao phủ lấy bồn xương rồi, cây xương rồng nho nhỏ rất nhanh nảy ra hai cái nụ.
Ông sống hai mươi bốn năm theo khuôn phép, giờ lại trở thành hiệp khách thực vật sao?
Một đồng nghiệp nam đi qua sau lưng hắn, Lăng Hạ vội vàng để cây xương rồng xuống. Người đồng nghiệp nam này vốn đang nhìn tài liệu, lỗ mũi lại đột nhiên hướng phía hắn bên này: “Tiểu Lăng, hôm nay cậu dùng nước hoa sao? Thơm vậy.”
Là một người đàn ông bình thường dường như không ai muốn người khác nói mình thơm, Lăng Hạ buồn bực nói: “Không có, chỉ mới tắm thôi, dầu gội mới mua vị đậm quá sao?”
Đồng nghiệp nam kia nhún nhún lỗ mũi an ủi: “Cũng không phải loại mùi thơm đó, rất nhẹ nhàng dễ ngửi, giống như mùi vị trong rừng rậm.”
“. . . . . .”
Rất dễ dàng nhịn đến khi tan làm, Lăng Hạ vội vàng xách cặp công văn chuẩn bị rời đi. Chỉ là, khi hắn vừa xuống dưới lầu, đã thấy tên gay Phùng Mẫn Xương đó mở xe hắn đi ra, cười rực rỡ với mình.
Lăng Hạ lập tức nhớ đêm hôm nay đối phương muốn mời mình ăn cơm, bề ngoài hắn bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại giận muốn chết. Tại sao lại có người như vậy chứ? Đã nói mình không phải là Gay rồi mà. . . . . .
Ngày hôm nay có quá nhiền chuyện khiến hắn sợ hết hồn hết vía rồi, bây giờ thần kinh đều căng thẳng .
Lăng Hạ liền bước nhanh đi tới, cau mày nhỏ giọng nói: “Phùng quản lý, thật sự tôi chỉ thích con gái, hi vọng sau này anh đừng như vậy nữa.”
“Em không thử một chút thì sao biết được?” Phùng Mẫn Xương cười đặc biệt bảnh bao, “Tôi thấy em phải.”
Ngực Lăng Hạ phập phồng mấy cái, thần kinh hắn căng thẳng thật sự nhịn không được rồi, một quyền nện lên đầu xe: “Ông đây nói không phải là không phải, anh nghe không hiểu à?”
Một quyền kia đập xuống phát ra một tiếng vang lớn, đầu xe cứng rắn vậy mà lại bị đập lõm xuống một bàn tay!
Lăng Hạ liền trợn tròn mắt, tay của hắn một chút cũng không đau!
Cằm Phùng Mẫn Xương đều muốn rớt, hoảng sợ nhìn hắn.
“Tôi cái đó. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Phí sửa chữa nhất định tôi sẽ bồi. . . . . .” Lăng Hạ vội vàng hấp tấp nói xin lỗi, vội vàng xách cặp công văn vung vẩy chùn đi.
Hắn không chỉ bị thực vật ngoài hành tinh cải tạo, có khi còn bị đưa lên khỉ đầu chó tinh cầu a a a! ! !
Càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh. . . . . .
Chờ Lăng Hạ phản ứng kịp, phát hiện tốc độ của mình đã đuổi kịp xe hơi nhỏ rồi, còn mặt không đỏ tim không đập nữa đấy!
Phía sau một đám cưỡi xe máy trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng của hắn a!
Hắn vội vàng thắng gấp xông vào một con hẻm, chờ một hồi mới chậm rãi rụt cổ đi ra ngoài.
Đây là Siêu Năng Lực sao?
Không bị phóng xạ, không bị nhện cắn, cũng không có tiến hành cải tạo gene. . . . . .
Cái gọi là năng lực càng lớn trách nhiệm càng nặng, chẳng lẽ ông trời muốn hắn chiến đấu với người ngoài hành tinh/ bác sĩ biến thái/ thây ma (Zombie) sao?
Lăng Hạ rơi lệ đầy mặt.
Trước mặt một đám người nhao nhao ầm ĩ, Lăng Hạ theo thói quen nhìn thoáng qua —— có người muốn nhảy lầu, còn là một cô gái hết sức trẻ tuổi xinh đẹp!
Phía dưới cảnh sát đang cầm loa kêu gọi, cũng có ký giả cùng nhiếp ảnh gia ở hiện trường ghi lại.
Lăng Hạ đứng bên ngoài đám người, hắn phát hiện thị lực của mình thì ra tốt như vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh mười mấy tầng phía trên.
Cô gái kia nức nức nở nở, ngồi trên lan can nói với người hòa giải phía sau nói: “Các người đừng tới đây, tới đây tôi liền nhảy xuống!”
Chỉ là, cô ta ngồi quá sát, gió cũng quá lớn, cô lui về phía sau một chút liền té xuống thật rồi ! Người phía dưới liền phát ra tiếng kêu sợ hãi che mắt lại.
Lăng Hạ đã hành động trước ý thức rồi, hắn nhanh chóng nhảy lên chiếc xe cảnh sát kia, nhào tới, giống như ngựa hoang mất cương điên cuồng chạy mười mấy bước trên bức tường, thuận lợi túm lấy hông của cô gái ở giữa không trung, sau đó lộn mèo 360 độ hoàn hảo rơi xuống đất!
Hai chân hắn khẽ gập lại, hai tay giơ cao cô gái lên quá đỉnh đầu, hậu tri hậu giác phát hiện mọi người chung quanh sắp lòi hết mắt ra. . . . . .
Nguy rồi!
Không đợi mọi người phản ứng kịp, Lăng Hạ để cô gái xuống, một đấm đập vỡ máy quay, sau đó theo phóng qua đỉnh đầu đám đông, mở hết mã lực chạy về nhà.
Chờ lúc đóng cửa lại hắn mới nhẹ thở ra một hơi, chắc giờ tạm thời không sao ha?
Ngày mai mang mũ ra khỏi cửa liền ổn. . . . . .
Hắn tỉnh táo suy tính bước tiếp theo mình nên làm thế nào, bởi vì Phùng Mẫn Xương, công việc này nhất định phải bỏ. Vừa rồi thiếu não đi cứu người, hắn hoàn toàn chưa kịp phản ứng che kín mặt a!
Tay chân hành động theo bản năng. . . . . .
Lăng Hạ buồn bực tới tủ lạnh lấy bịch sữa chua uống từng ngụm lớn, lần này thì tốt rồi, anh hùng cứu mỹ nhân nhảy luôn xuống hố. . . . . .
Tâm thần bất định mở điện thoại di động, mắt liền trừng lớn, một to cái tít đỏ chót ngay trang đầu——
Mẹ ơi, mau nhìn có siêu nhân trên trời! Ta cùng tiểu bằng hữu của ta bị hù dọa tiểu rồi!
Trên màn hình có một người đàn ông tay nâng một cô gái, dừng lại trên không trung tạo thành một pho tượng vĩnh viễn lưu truyền.
Dù đập máy quay phim, còn có điện thoại di động a a a!
Lần này xong hết rồi!
Lăng Hạ vội vàng dọn dẹp ví tiền, chi phiếu, thẻ căn cước, quyết định chờ trời tối liền chạy trốn, đi nơi nào đó tị nạn trước đã.
Chỉ là, không đợi hắn thu dọn xong, tiếng đập cửa liền điên cuồng vang lên.
Lăng Hạ thính tai nghe thấy vài âm thanh xì xào, bên ngoài có ít nhất mười mấy người, dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng những người này là ai.
Lòng hắn kinh sợ chạy ra ban công, lấy tay kéo mạnh khung thép ra hai bên đủ để một người chui ra, bên ngoài chưa tối, phía dưới còn có người. . . . . .
Hắn khẽ cắn răng, bây giờ thân thể hắn biến thái đến mức tận, sáu tầng cũng không có vấn đề gì chứ?
Lăng Hạ lưu luyến nhìn phòng nhỏ của hắn, tuy rằng vì cây cối trở nên điên cuồng nên xa lạ rất nhiều, nhưng vẫn là cái ổ nhỏ ấm áp của hắn trong nhiều năm a!
Hắn nhìn sân cỏ nhảy xuống, chỉ là, lúc rơi vào giữa không trung, không trung đột nhiên tách ra thành một vệt màu đen, hắn chết tử tế không chết cứ như vậy cắm đầu ngã vào!
Ngày hôm sau tin tức có rất nhiều tựa đề lớn bi thương ——
《 Siêu nhân ngoài hành tinh ẩn núp ở Địa Cầu hơn hai mươi năm, đột nhiên mất tích vì cái gì? 》
《 Đồng nghiệp Lăng Hạ của tôi—— một Super Hero khiêm tốn hoa lệ ! 》
《 Là siêu nhân còn là cao thủ võ lâm, chuyên gia vạch trần bí mật! 》