Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 39: Trường học khiếm thị




"Anh gạt tôi..."
"Nhưng mà không sao."
Phơi bày lời nói dối, giọng nam trầm lạnh lùng tiếp tục cười khúc khích nói.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai Hứa Tri Ngôn làm cậu rùng mình, cậu biết lần này bản thân gặp phải đối thủ đáng gờm rồi.
Nguy cơ dồn dập!
Dao chặt xương của cậu vừa nãy không cẩn thận rơi ra rồi, chỉ có thể dùng hai tay víu vào khung cửa, chỉ cần không chú ý là sẽ bị kéo vào ngay.
Sự tồn tại bên trong dường như không để ý chút giãy dụa này vào mắt, mở miệng nói: "Chỉ cần giết chết anh, anh sẽ không tiếp tục lừa tôi được nữa, cũng sẽ không rời đi lần nữa,..." Âm thanh có chút phấn khích và hoài niệm không thể che giấu.
Má! Ở đâu ra con chó điên biến thái này!
"Cậu nhận sai người rồi! Tôi căn bản chưa từng gặp qua cậu!"
Hứa Tri Ngôn nhân lúc còn có thể nói chuyện, lớn tiếng phản kích.
Tính luôn hôm nay, cậu mới vào phó bản được có 3 ngày.
Đêm nay là đêm thứ 2 cậu ở khuôn viên trường này, cũng chẳng tiếp xúc bao nhiêu NPC.
Hơn nữa, cậu luôn có chừng mực, biết loại người nào có thể chọc vào, loại người nào lại không.
Tên phía sau không biết là người hay quỷ, nhìn ra có vẻ không dễ ở chung, cậu cũng đâu phải chán sống rồi, làm sao lại chủ động đi lừa gạt đối phương!
Tuy vừa rồi dùng tên của Diêu Tiên Tiên bị vạch trần, nhưng Hứa Tri Ngôn vẫn không nhịn được biện giải cho bản thân.
"Tôi hiền lành thật thà từ nhỏ! Làm sao có thể lừa gạt người ta?"
"Người cùng họ cùng tên trên thế giới này có rất nhiều, cậu có thể là bị người khác lừa rồi!"
"Những người cùng tôi giao dịch đều là tự nguyện, làm gì có chuyện gạt hay không gạt!"
Những lời này tựa hồ có chút tác dụng, bóng đen đang lôi kéo cậu dừng lại, lực đạo nhỏ hơn mấy phần, nhưng muốn tránh thoát cũng có chút khó khăn.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, ban đầu mọi người đều tỏ ra lo lắng, nhưng sau khi nghe được lời giải thích thì tất cả đều phá lên cười.
【Trạch tâm nhân hậu Hứa Tri Ngôn! Thành thật hiền lành Tiểu Bách Vạn!】
【Hahahahahaha! Sao cậu ta lại nói ra được những lời này chứ?!】
【Người thành thật như chúng ta lừa người thì làm sao gọi là lừa được chứ.jpg】
【Cười chết rồi mẹ ơi! Cậu ta vừa mở miệng là bầu không khí không còn khủng bố nữa! Quỷ cũng đơ rồi hahahaha!】
【Các anh trai tốt, tín hiệu chỗ mọi người sao rồi? Bên tôi từ lúc cánh cửa đó mở ra, tín hiệu cứ chập chờn, hình như muốn rớt mạng rồi.】
【Có khi nào đụng vào bug phó bản rồi không? Lời NPC đó nói tôi bên đây không nghe được gì cả.】
Hứa Tri Ngôn không biết tín hiệu phòng phát sóng của mình đã yếu đi, cậu chỉ biết nếu còn không tránh khỏi cái tên đằng sau thì sẽ có chuyện xảy ra!
Liếc nhìn bàn tay phải, bây giờ đã không kịp tháo găng tay ra rồi!
Một lúc sau, mấy cái bóng dường như có phản ứng, lực kéo cậu trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, đôi tay đang giữ cổ cậu cũng siết chặt hơn.
"Tôi sẽ không để anh chết, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi,..."
"Tôi chờ anh quá lâu rồi, tôi tha thứ cho những lời nói dối của anh."
Nghe lời dụ dỗ dịu dàng phía sau, Hứa Tri Ngôn trợn mắt nhìn trời.
Đây là cái gì với cái gì vậy?!
Cậu có thể thề, cậu thật sự chưa từng lừa gạt tình cảm!
Dao mất rồi, súng gây mê cũng không thích hợp cận chiện, bom khói? Không, không! Gần quá rồi, loại vũ khí gây nhiễu này rất khó có hiệu quả, còn dễ gây ra thương tích ngoài ý muốn.
Đếm đến đếm lui, thứ duy nhất Hứa Tri Ngôn có thể sử dụng làm vũ khí tấn công chính là cái Tráp Thời Gian không rõ cách sử dụng đó.
Cái tráp đó nặng trịch như viên gạch.
Thân là đạo cụ cấp S, ít nhất cũng nên có độ cứng chứ!
Thiếu dưỡng khí dẫn đến khó thở, hơi thở tử thần dần dần bao trùm lấy cậu, từng phút từng giây đều quý giá.
Sau khi quyết định, cậu không chờ đợi nữa.
Hứa Tri Ngôn lập tức buông tay, gọi ra Tráp Thời Gian trong ba lô hệ thống, để mặc cho mình bị bóng đen lôi kéo, xoay đầu đối diện với cái tên đằng sau, dùng hết sức đập về phía đó.
Đối phương dường như không nghĩ đến cậu sẽ có động thái này, buông ra đôi tay đang siết cổ cậu, đem người ôm trọn vào lòng.
Hứa Tri Ngôn cảm thấy hô hấp của mình trở nên dễ dàng hơn, tưởng mình đã thắng cược, nhưng tay cậu lại nhẹ đi, trong lòng lại có cảm giác không ổn.
Vậy mà vào thời khắc quan trọng xích sắt trên tráp lại rơi ra, cái tráp đột nhiên mở ra rồi!
"Cùm cụp --"
Một đạo ánh sáng màu lam nhấp nháy rọi từ bên trong ra.
Mượn ánh sáng này, Hứa Tri Ngôn sững sờ ngay tại chỗ trong bóng tối.
Cậu nhìn thấy một đôi mắt khiến cậu suốt đời khó có thể quên được.
Phần lớn quái vật trong phó bản này đều không có mắt, nhưng đôi mắt của cái tên này lại như chứa đựng cả tinh hà, ánh sáng nhỏ vụn như những ngôi sao điểm xuyết lên con ngươi màu vàng kim, đôi dựng đồng kim sắc nhìn chằm chằm vào cậu, bên trong tràn đầy điên cuồng cùng thỏa mãn.
Một giây tiếp theo, Hứa Tri Ngôn bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, toàn thân đột nhiên rơi xuống phía dưới khoảng không vô định. ngôn tình sủng
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ngay cả giao diện hệ thống hiện ra mà cậu cũng không nhìn thấy được.
【Ting! Chúc mừng người chơi kích hoạt Tráp Thời Gian!】
Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp cũng hiện ra cửa sổ mới.
【Trường học khiếm thị -01- Hứa Tri Ngôn】
【Đã phát hiện lỗi hệ thống, phòng phát sóng hiện đang tiến hành sửa chữa!】
Màn hình tối sầm, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn nhau kinh ngạc.
......
Không biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mặt Hứa Tri Ngôn dần dần trở nên rõ ràng hơn, cậu cuối cùng cũng đặt chân xuống đất, đứng trên sàn bê tông.
Ánh tà dương lúc chập tối từ cửa sổ đằng sau lưng rọi vào, chiếu trên lưng cậu tỏa ra những tia nhiệt còn sót lại.
Cậu nhìn một vòng xung quanh, đánh giá không gian mà mình đang ở.
Đây là gian phòng làm việc một người.
Cả không gian phân ra từ chính giữa, bên trái là khu vực làm việc, có một dãy giá sách dựa vào bờ tường bên trái, nhìn lên phía trước chút nữa có một cái ghế boss và một cái bàn dài, bên phải là khu vực tiếp khách, có đặt sô pha và bàn trà nhỏ, bên trên còn để chén trà chưa dọn đi, phần còn lại là tủ trưng bày các loại cúp thưởng và giấy khen.
Nếu như không nhìn thấy nét bút trên giấy khen, có lẽ Hứa Tri Ngôn sẽ thật sự cảm thấy đây chỉ là một gian phòng làm việc bình thường.
[Chúc mừng Trường Khiếm Thị Thế Minh đạt được giải nhất Cây Kéo Vàng toàn thành phố......]
[Trường Khiếm Thị Thế Minh trong lần bình chọn này......]
Hứa Tri Ngôn quét mắt một vòng, xác định đây chính là phòng hiệu trưởng của Trường Khiếm Thị Thế Minh, nghĩ đến nhiệm vụ Tiến vào Trường học khiếm thị, trong lòng cậu đã có suy đoán, sau khi chắc chắn rằng bên trong hành lang không có người, cậu mở cửa bước ra ngoài.
Nhưng hành lang trước mắt này, cậu chỉ nhìn một cái rồi ngẩn ngơ.
Hành lang này, từ phong cách đến kết cấu, thậm chí cả đồng hồ trên tường, đều không khác gì hành lang mà cậu vừa mới đặt chân lên lúc nãy!
Cảm giác đột ngột du hành xuyên thời gian và không gian đặc biệt mạnh mẽ.
Chẳng lẽ không phải là có thể thông qua một căn phòng nào đó mà tiến vào một thế giới khác sao?
Hứa Tri Ngôn sờ cằm, lật đổ giả thiết vừa nãy của mình, cậu cứ nghĩ rằng cái gọi là tiến vào Trường học khiếm thị là cần phải thông qua kích hoạt một điểm mấu chốt nào đó để tiến vào nơi gọi là khe hở thế giới gì đó các loại.
Nhớ đến Tráp thời gian, cậu lập tức kiểm tra ba lô hệ thống.
Quả nhiên, nơi để cái tráp lúc trước trống rỗng như không, cái Tráp thời gian bị cậu xem như viên gạch mà sử dụng, biến mất rồi!
Đúng lúc cậu đang bối rối thì giao diện trò chơi xuất hiện.
【Ting! Tráp thời gian đã được sử dụng, người chơi đang ở trong thời không của 10 năm trước.】
【Dòng chảy thời gian của 2 bên đều không hơn kém nhau, yêu cầu người chơi nhanh chóng trở về điểm thời gian chính xác, nếu không sẽ bị nhốt lại nơi này vĩnh viễn!】
Mặc dù nghi hoặc đã được giải đáp, nhưng nó cũng giáng cho Hứa Tri Ngôn một đòn nặng nề về mặt tinh thần.
"Cái gì? Trò chơi mấy người đều phung phí đạo cụ vậy sao?" Cậu đỡ trán, nghiến răng mắng chửi.
"Không biết làm đạo cụ thì đừng có làm!"
Đạo cụ tồi không nêu rõ cách sử dụng, đem người đưa về quá khứ, sau đó nói với người chơi 'Cố lên lại tìm một cái khác để quay trở về ó, nếu không sẽ chết ở đây ó.' Thật tức chết người rồi.
Nhưng cho dù cậu mắng chửi như nào, giao diện trò chơi cũng bất động, có hỏi thì cũng chỉ bảo cậu nhanh chóng tìm được điểm thời gian chính xác thôi.
Không còn cách nào khác, Hứa Tri Ngôn chỉ đành quay trở lại phòng hiệu trưởng.
Tráp thời gian là bị mất ở chỗ này, chỉ có thể tìm kiếm từ đây, còn về tên chó điên biến thái với đôi mắt đẹp lúc trước? Bây giờ là 10 năm trước, nơi này vẫn đang còn được sử dụng, loại quái vật đó chắc sẽ không xuất hiện vào ban ngày đâu.
Nghĩ như vậy, cậu bắt đầu tìm kiếm từ chỗ mình vừa mới đứng dậy.
Thảm trên sàn rất sạch sẽ, thậm chí không có hạt bụi nào.
Ngay lúc đang lục lọi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Hứa Tri Ngôn nhanh chóng chạy đến bên sô pha cúi người xuống nấp kĩ.
Sô pha không được tính là lớn, so với bàn làm việc rộng rãi thì không phải là chỗ trốn tốt nhất, nhưng giờ này trở về văn phòng thì chỉ có thể là để lấy văn kiện, vậy thì khu vực xung quanh bàn làm việc sẽ là nơi nguy hiểm nhất.
Lòng cậu hung hữu thành trúc, lại không nghĩ rằng người bước vào cửa lại không an theo kế hoạch mà làm.
*Thành ngữ Hung hữu thành trúc: Hung chỉ ngực người, Hữu chỉ sở hữu, có; Thành Trúc nghĩa là có hình ảnh cây trúc. Ý của 4 từ này là "Trong tâm và suy nghĩ đã có sẵn hình ảnh cây trúc rồi".
Sau này câu thành ngữ Hung hữu thành trúc được người Trung Quốc sử dụng rộng rãi để chỉ một việc đã có kế hoạch chu đáo và hoàn thiện trước khi được thực hiện.
Khi cửa phòng hiệu trưởng mở ra, một mùi thơm nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện, giống như mùi của một loại thức ăn nào đó, trộn lẫn với mùi máu.
"Cạch!"
Nghe âm thanh thì là tiếng đồ gốm sứ được đặt trên bàn trà, chiếc thìa chạm vào đĩa sứ phát ra âm thanh chói tai.
Trong phòng không còn một tiếng động nào nữa, yên tĩnh như không có ai.
Hứa Tri Ngôn nín thở dựa sát vào sau ghế sô pha, không dám gây ra tiếng động nào vì sợ bị phát hiện.
Dự đoán thất bại, cậu tức thì tức, nhưng giờ phút này không thể làm gì, cũng không muốn lãng phí đống đạo cụ ít ỏi của mình, chỉ có thể chờ đợi.
Hiện tại đã là chập tối, ánh sáng trong phòng không được tốt lắm.
Rất nhanh, cánh cửa lại lần nữa được đẩy ra.
Người ngồi trên sô pha lập tức đứng dậy, miệng cứ ' a a a' nói gì đó, thì ra là một người câm.
"Bữa tối hôm nay đưa đến rồi? Rất tốt, cậu trở về trước đi."
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Người câm lấy đồ vật trên bàn trà lên đưa cho người đàn ông ở cửa, rồi đi ra ngoài.
Cảm ơn trời đất, người vừa bước vào không có đến bên sô pha ăn cơm.
Đối phương chỉ bật đèn khu vực làm việc, bưng chén đĩa rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Khu vực mà Hứa Tri Ngôn đang nấp triệt để rơi vào bóng tối, cậu lặng lẽ điều chỉnh vị trí của mình rồi lén lút quan sát.
Người này là hiệu trưởng của Trung học Thế Minh, vừa nãy cậu đã thấy ông ta trong một số bức ảnh chụp chung.
Chỉ nhìn thấy ông ta đứng lên, một tay cầm chiếc đĩa phát ra mùi máu tanh nồng, tay còn lại đẩy một quyển sách nào đó ở hàng thứ 2 của giá sách.
Ngay sau đó, giá sách từ từ mở ra hai bên, ở giữa xuất hiện một lối đi bí mật.
Bên trong có ánh sáng lờ mờ, hiệu trưởng bưng chiếc đĩa đi vào bên trong.
Mấy phút sau, ông ta giống như là đã hoàn thành nhiệm vụ nào đó, lúc quay trở ra chiếc đĩa trong tay đã biến mất.
"Ầm--"
Cửa lớn của lối đi bí mật đóng lại, cả văn phòng làm việc khôi phục lại như lúc đầu, giống như chưa từng có việc gì xảy ra.
Chờ đến sau khi hiệu trưởng rời đi, nghe được âm thanh khóa cửa, thì Hứa Tri Ngôn mới chầm chậm bò ra từ phía sau ghế sô pha.
"Mật thất của Trường học khiếm thị sao?"
Vừa nói cậu cũng vừa đi đến trước giá sách, học theo động tác của hiệu trưởng, đẩy quyển sách ở hàng thứ 2.
"Oành oành--"
Sau khi thử vài lần, mật đạo lần nữa xuất hiện.
Tường của thông đạo này được làm từ một loại đá đỏ sậm, chỉ chứa được một người trưởng thành, từ bên trong tỏa ra một mùi ẩm ướt và thối rữa.
Hứa Tri Ngôn nhăn mũi, tiếng trống rút lui gõ vào tim cậu ầm ầm.
Chẳng qua cửa cũng đã mở rồi, hơn nữa lúc nãy hiệu trưởng đi vào rồi trở ra cũng không hề hấn gì, chắc là sẽ không sao.
Cậu hạ quyết tâm, nhấc chân bước vào.
Thông đạo rất ngắn, là một con dốc nghiêng xuống phía dưới, chỉ có một con đường, đi chưa được bao lâu thì cậu đã đến được nên cần đến.
Đây hẳn là một không gian giống như tầng lửng của một tòa nhà, cao chưa đến hai mét, chật chội và buồn tẻ, xung quanh là những tảng đá nham thạch màu đỏ, chỉ cần nhìn một lúc cũng sẽ khiến người ta khó thở.
Đứng ở cửa hang, Hứa Tri Ngôn nhìn về phía chính giữa.
Ở đó đặt một chiếc lồng sắt cao bằng nửa người, bên trong nhốt một thiếu niên 14, 15 tuổi.
Mà chiếc đĩa sứ trắng được hiệu trưởng mang vào lúc nãy, đang được đặt trước chiếc lồng.
Trong phút chốc, Hứa Tri Ngôn nghĩ tới rất nhiều tin tức khó mà diễn tả được.
Thiếu niên trong lồng ôm đầu gối ngồi ở trong góc, hai mắt nhắm nghiền không nhìn vào thức ăn trước mặt.
Vốn có tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Hứa Tri Ngôn lặng lẽ bước vào.
Trước khi cậu có thể tới được trước chiếc lồng, thiếu niên bên trong đã lên tiếng, giọng khàn khàn và khô khốc.
"Anh là ai?"
"Anh không phải người của thế giới này."
"Tôi không nhìn thấy tương lai của anh."
"......" 3 câu nói, Hứa Tri Ngôn đơ ngay tại chỗ.
Mọi chuyện có vẻ khác với những gì mà cậu nghĩ? Thiếu niên trong lồng trông khá có năng lực, nhìn thoáng qua thì có thể biết cậu không đến từ thế giới này.
Nhìn thấy tương lai? Chẳng lẽ cậu ta mới là 'Ngụy Thần' trong tin đồn khuôn viên trường?
Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dáng gầy gò, suy dinh dưỡng của đối phương, cậu vẫn cảm thấy thương xót, nói với giọng điệu chậm rãi hơn: "Tôi tên Hứa Tri Ngôn, tôi đến đây để cứu cậu ra ngoài."
"Anh không cứu được tôi." Thiếu niên trong lồng nghĩ cũng không nghĩ, lắc đầu trả lời.
"Không thử thì làm sao biết được?" Hứa Tri Ngôn cười đáp lại.
Trong tay cậu có chìa khóa vạn năng, có thể mở cửa thả người ra, tuy không thể cho đối phương sự giúp đỡ lớn lao nào, nhưng giúp đối phương thoát khỏi khuôn viên trường học có lẽ không phải vấn đề gì lớn.
Khi đến gần hơn, cậu cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai.
Ngũ quan không tồi, mũi cao cằm nhọn, có thể nhìn ra là một thiếu niên xinh đẹp, chính là quá gầy rồi, cự tuyệt thức ăn trong thời gian dài làm cậu ta gầy đến mức gần như có thể bẻ gãy được.
Thiếu niên trong lồng có lẽ không biết phải nói gì, rơi vào im lặng.
Ngay khi Hứa Tri Ngôn đang định nghiên cứu cách mở ổ khóa, cậu vô tình liếc nhìn chiếc đĩa mà hiệu trưởng mang vào, chân mày lần nữa chau lại.
Bên trong chiếc chén nhỏ được làm bằng gốm sứ xương trắng toát, đựng đầy dịch thể sền sệt màu đỏ.
*Đồ gốm sứ xương là một loại gốm được làm từ tro xương, vật liệu fenspat và cao lanh. Nó đã được định nghĩa là "đồ có phần thân trong suốt" chứa tối thiểu 30% phốt phát có nguồn gốc từ xương động vật và phốt phát canxi đã được tính toán.
Hai nhãn cầu của con người đang trôi nổi bên trên...
Hứa Tri Ngôn chỉ vào cái chén, muốn hỏi một câu 'Bọn họ cho cậu ăn cái này à?' Nhưng nhìn bộ dạng của thiếu niên, cậu lại đem câu hỏi nuốt trở về.
Rõ ràng là được đưa đến, nhưng thiếu niên này lại không ăn.
Nếu không cũng sẽ không đói thành bộ dạng như vậy.
Cậu thở dài một hơi, trước tiên đem bánh quy từ trong túi xé vỏ bọc ra rồi đưa vào trong lồng nói: "Ăn đi." Cảm ơn bộ phận bán hàng đã thúc đẩy tiêu thụ!
Thiếu niên trong lồng hiển nhiên là rất lâu rồi chưa có ngửi được mùi thức ăn bình thường, cậu ta ngửi ngửi, đến gần mép lồng, mím mím môi, cuối cùng vẫn nhận lấy bánh quy.
"......Cảm ơn."
Nói xong thiếu niên ôm bịch bánh quy lên ăn.
Nhìn thiếu niên 2 3 miếng đã ăn xong bánh quy, Hứa Tri Ngôn lấy đạo cụ, một bên câu có câu không nói chuyện với đối phương, một bên thử mở khóa xem sao.
Không ngờ rằng sau khi đút chìa khóa vào lại không có phản ứng gì xảy ra.
【Ting! Không thể mở được vật phẩm đặc thù.】
Giọng điệu trò chơi lãnh khốc vô tình nhắc nhở.
"Được thôi..." Hứa Tri Ngôn chau mày, cất chìa khóa, suy nghĩ biện pháp khác.
Thiếu niên trong lồng nhắm mắt, sau khi ăn xong bánh quy thì im lặng dị thường.
Một tiếng sau, khi Hứa Tri Ngôn đang vò đầu suy nghĩ, thiếu niên ngập ngừng mở miệng hỏi: "Anh thật sự có thể cứu tôi ra khỏi đây sao?"
Thật sự Hứa Tri Ngôn trong lòng chưa nghĩ được gì cả, nhưng thiếu niên trước mặt quá thảm rồi, cậu thật sự không hiểu đối phương đã làm sai gì để mà bị đối xử như vậy, chỉ có thể cẩn thận an ủi.
"Thật mà, tôi chưa gạt ai bao giờ."
Thiếu niên trong lồng cúi đầu mở mắt, vươn tay ra ngoài nắm lấy tay phải của Hứa Tri Ngôn, nhỏ giọng nói: "Tôi đã nhìn thấy thứ mà anh muốn tìm."
Hứa Tri Ngôn cảm giác được thiếu niên đang tháo găng tay của mình ra, cả bàn tay phải đều nóng bừng.
Nếu có ai nhìn thấy khung cảnh hiện tại thì chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên.
Trên mu bàn tay của thanh niên, có một bộ xương tay phải cắm chặt vào da thịt, mang đến vẻ đẹp quỷ dị.
Đó là xương bàn tay phải của Quỷ Thần.
Khi tìm thấy Phòng An Toàn trong phó bản thì sẽ có phản ứng.
【Nhiệm vụ bổ sung: Tìm kiếm Phòng An Toàn trong phó bản.】
【Tiến độ: 50%】
Còn chưa đợi Hứa Tri Ngôn xoay người đi tìm tung tích của Phòng An Toàn, thì cậu nhìn thấy thiếu niên trước mặt ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt.
Đó là một đôi mắt màu vàng kim.
Đẹp đến kinh tâm động phách.
Nhưng đáng tiếc là đôi mắt vàng kim đã để lại trong lòng Hứa Tri Ngôn nỗi sợ to lớn, cảm giác nghẹt thở vẫn chưa tan biến hết, cậu lập tức đứng dậy, lùi về sau vài bước.
Thiếu niên bên trong chiếc lồng dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngơ ngác mà nhìn qua, đôi mắt đó dường như chứa đựng sự khao khát trốn thoát và sự ỷ lại vào người trước mặt, sự yêu thích bên trong đó làm Hứa Tri Ngôn cảm thấy bản thân đã gặp phải ảo giác.
Hứa Tri Ngôn chau mày, nhìn vào đôi mắt vàng kim, mang theo nỗi sợ hãi còn chưa dứt, rì rà rì rầm nói: "Thì ra vừa rồi là tên tiểu tử nhà cậu suýt chút nữa đã bóp chết tôi?"
.......
Trong khi đó ở một tương lai mà Hứa Tri Ngôn không nhìn thấy được.
Trên tầng 5 của tòa nhà hành chính bị bỏ hoang, có một bóng đen từ phòng hiệu trưởng đi ra, đem bọc bánh quy mà cậu đã vò lại quăng đi lúc nãy nhặt lên, cẩn thận tỉ mỉ vuốt phẳng ra, cứ lo sợ sẽ làm hư một chút nào đó.
****
Liệu có khả năng nào mà chúng ta có một chiếc couple niên hạ ở đây không nhỉ? 🤤🤤🤤🤤
Mình sẽ sửa lại xưng hô tùy vào nhận thức nhân vật và tình tiết truyện nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.