“Nếu như bạn chỉ còn một năm để sống, bạn sẽ vượt qua như thế nào?”
Từng câu trả lời trên mạng đều vô cùng sôi nổi.
Từ trước đến nay, Khương Lâm Tình chưa từng tìm đáp án từ những câu trả lời trên mạng.
Bác sĩ không trực tiếp nói rằng cô chỉ còn một năm để sống, mà bác sĩ nói, rất có thể là…
Có thể là hai năm, ba năm, hoặc cũng có thể lâu hơn.
Nhưng dường như cuối cùng cô cũng sẽ hết thời hạn.
Bác sĩ này ở khoa hô hấp, là bạn học thời cấp hai của cô, cũng là học sinh đứng đầu lớp năm đó.
Cô không tiện nói với anh, cô là khách quen của phòng khám tâm lý, vì ngại mặt mũi nên mới không tự kết thúc cuộc đời mình.
Những chuyện giải thoát buông xuôi hết thảy như thế này không tiện nói với người ngoài.
Điều tiếc nuối là cô còn chưa từng yêu đương.
Đương nhiên cô không thể thật lòng yêu đương. Cô chỉ cần một người yêu dịu dàng, giỏi ngụy trang nhưng không thật lòng.
Cô không lưu luyến thế giới này, cũng không hy vọng người khác lưu luyến cô.
Nếu… anh ta có thể tiễn cô một đoạn, vậy thì không có gì tốt hơn.
*
Quán bar náo nhiệt.
Bên đường Khương Lâm Tình đứng có một gốc cổ thụ ba người ôm không hết, nhắm chừng đã trăm tuổi.
Không ai đến đây để ngắm cây cổ thụ cả, tất cả đều đi về hướng quán bar.
Việc mô tả quán bar này không tránh được mấy từ như “kim loại công nghiệp”,… Trên tấm sắt xám có khảm chữ tiếng Anh viết ngoáy, bốn góc của tấm sắt được đóng đinh thật chặt. Không biết là vô ý hay cố tình, cái đinh bị đóng hơi lệch.
Đem đến tổng thể giống một khối đồng sắt sứt mẻ.
Đập vào mắt những người vừa đi vào đều là kích tình mê loạn. Người với người dựa sát gần nhau, nhưng có thể không nhìn rõ mặt nhau.
Âm thanh lớn nhất được phát ra từ microphone, một người đàn ông tóc ba màu đang khàn giọng gào thét.
Ca từ rất mơ hồ, nhưng người xung quanh lại có thể ngâm nga theo.
Ban nhạc có hai nam một nữ, người phụ nữ đánh trống trong đó chính là bạn học cấp hai của Khương Lâm Tình, tên là Hướng Bội.
*
Lúc trung học, Hướng Bội rất ít khi xuất hiện ở cửa lớp, cô ấy luôn là người ngồi hàng cuối cùng. Bất kể giáo viên đổi chỗ ngồi như thế nào, Hướng Bội sẽ luôn đổi thành ngồi phía sau cùng, rất thuận tiện để đến trễ, về sớm.
Lúc đó dáng người Khương Lâm Tình không cao, lại cận thị, nên chưa từng rời khỏi ba hàng đầu. Số lần cô nói chuyện với Hướng Bội có thể đếm hết trên mười đầu ngón tay.
Cho đến năm ngoái, thật trùng hợp, hai người thuê cùng một khu chung cư.
Không biết là ai nhận ra ai trước, mặt đối mặt nhìn nhau hồi lâu, Khương Lâm Tình muốn gọi tên, sau đó lại dừng lại.
Khoé môi sắc sảo của Hướng Bội đột nhiên thả lỏng: “Khương Lâm Tình?”
“A, là tôi.” Khương Lâm Tình nghĩ một chút: “Hướng… Bội?”
“Thật sự là cậu.” Hướng Bội trang điểm đậm, đường nét càng thêm lạnh lùng so với thời trung học.
“Ừ.” Khương Lâm Tình gật đầu: “Tớ đi làm đây.”
Qua vài ngày, hai người lại gặp mặt một lần nữa.
Hướng Bội là động vật sống về đêm, vừa đến sáng là mất tinh thần, cô ấy ngáp một cái rồi nói: “Chào buổi sáng.”
Khương Lâm Tình vội vàng đi làm, lịch sự trả lời: “Chào buổi sáng.”
Hướng Bội không về nhà vào giao thừa năm nay. Quán bar đóng cửa vào tối ngày 29 Âm lịch, cô ấy không có chỗ nào để đi, ngồi ở nhà lên mạng cả một ngày. Cuối cùng nghĩ ra phải mua đồ đón Tết, khi vừa ra khỏi cửa đã gặp Khương Lâm Tình.
Hướng Bội: “Này, cậu đi đâu ăn Tết?”
“Tớ ăn Tết ở thành phố này.”
“Ồ, tớ cũng vậy.”
Khương Lâm Tình vừa định đi.
Hướng Bội gọi lại: “Một mình đón Tết sao?”
“Ừ.”
“Tớ cũng một mình.” Hướng Bội nhún vai: “Hai người đàn ông trong ban nhạc về nhà rồi.”
Khương Lâm Tình và Hướng Bội đi siêu thị mua đồ ăn, về tới căn hộ nấu lẩu. Lúc này mới bắt đầu có chút tình bạn.
Xem như là sự đồng hành ngẫu nhiên của hai kẻ lang thang.
Khương Lâm Tình cũng có chọn lọc trong việc kết bạn.
Hướng Bội là người tự do thoải mái, hiểu rõ quy tắc của thế giới, đương nhiên có thể nhìn thấu sinh tử.
*
Hướng Bội ngồi bên cạnh sân khấu, cổ áo to rộng trượt xuống vai trái, hình xăm diễm lệ tựa như được rắc thêm một lớp bột ánh kim, hơi lung linh. Đầu cô ấy chuyển động lên xuống theo dùi trống, toàn thân chìm vào tiết tấu âm nhạc buông thả.
Chẳng trách bạn cùng phòng của Hướng Bội bị tiếng nhạc lúc luyện tập của cô ấy đuổi đi.
Khương Lâm Tình chọn một quầy bar cách xa sân khấu.
Người pha chế của quầy bar đi như lướt đến trước mặt cô: “Hi.”
“Hi.” Khương Lâm Tình tuỳ ý chọn một loại nước: “Một ly Mojito.”
Cô không biết cái này là nước hay là rượu. Hôm nay là lần đầu tiên cô bước vào quán bar.
Xa hoa truỵ lạc, mập mờ hào nhoáng. Nếu kỳ vọng vào một lần diễm ngộ* thì đây là nơi phù hợp nhất.
*Gặp phải một người nào đó đẹp hoặc một người khác giới.
Ánh mắt của những người phụ nữ xung quanh luôn vô tình cố ý lướt về một góc nào đó.
Dãy sô pha ở góc đó có một đám người.
Tiêu điểm của những người phụ nữ này ở trong số đó.
Một người đàn ông dựa trên góc sô pha. Bên phải anh là một người đẹp mặc áo hai dây, bên trái cũng là một cô mặc áo hai dây khác.
Trái ôm phải ấp, rất hưởng thụ.
Nhập gia tùy tục, hôm nay Khương Lâm Tình mặc một chiếc váy ngắn hai dây lộ lưng, hơn nữa còn trang điểm đậm. Cô không quen mặc váy ngắn, phần đùi lộ ra đã nổi một lớp da gà từ lâu. Ghế trước quầy bar chỉnh tề ngăn nắp nhưng ngồi lên không thoải mái, cạnh kim loại trên ghế áp vào đùi khiến cô lạnh cóng.
Người trần không thoát khỏi việc thích nhan sắc.
Một người nam mặc tây trang mở toàn bộ cúc áo, xếp tây trang như một chiếc đuôi cá, anh ta bưng ly rượu ngồi xuống cạnh Khương Lâm Tình: “Người đẹp, đi một mình sao?”
Cô giả vờ như không nghe thấy.
Người nam mặc tây trang dùng ly thuỷ tinh gõ xuống bàn hai cái, hô: “Người đẹp, đi một mình sao?”
Khương Lâm Tình lắc đầu.
Người nam tây trang: “Có bạn à? Ở đâu?”
Cô nghiêng đầu qua, hướng về người đàn ông ngồi trong góc.
Ánh đèn chập chờn, sắc mặt anh tối tăm không nhìn rõ, chỉ lộ một phần dáng người phóng khoáng, khác biệt hẳn với những người đàn ông khác.
Giữa giống đực với nhau, chỉ cần vài giây là có thể đánh giá sức chiến đấu của đối phương. Người nam mặc tây trang nhận thua, lại đi tìm kiếm đối tượng tiếp theo.
Người pha chế đẩy một ly rượu tới.
Vài lát chanh và vài lá bạc hà xanh tôn lên rượu nhạt tựa sương trắng bên trong, sức sống tràn trề. Đúng là rượu ẩm mùa xuân.
Khương Lâm Tình hỏi: “Rượu này nồng độ cao không?”
Đêm giao thừa, cô và Hướng Bội uống hết hai ly.
Hướng Bội nói, tửu lượng của cô kém, tửu phẩm càng kém.
Người pha chế hét: “Độ cồn thấp.” Công việc ở nơi này thật hành hạ cổ họng.
Khương Lâm Tình không nhìn thấy rõ mặt mũi của người đàn ông trong góc, nhưng cô có cảm giác người này rất đẹp trai.
Cô dùng gương trang điểm tự soi chính mình, lớp trang điểm xinh đẹp, đẹp đến mức nhận không ra bản thân. Đôi mắt đeo lens, to đến dọa người, cũng đen đến dọa người.
Lúc cô nhìn về phía đó lần thứ mười hai, người đàn ông đứng lên.
Cuối cùng anh cũng đưa khuôn mặt ra ánh sáng. Ánh đèn đỏ xanh lần lượt thay đổi càng tôn lên ngũ quan tuấn tú, đuôi mày đa tình của anh.
Hai người đẹp cũng đứng dậy theo, mỗi người một bên trái phải, động tác đồng nhất khoát lấy tay anh.
Anh kéo một người, nói với người đẹp tóc xoăn điều gì đó.
Người đẹp tóc xoăn đột nhiên phẫn nộ.
Anh và người đẹp tóc thẳng rời đi.
Đám người kia lục tục rời khỏi, chỉ còn người đẹp tóc xoăn một mình thưởng rượu.
Khương Lâm Tình đi đến, cô không có kinh nghiệm, đắn đo xem nên nói chuyện gì.
Người đẹp tóc xoăn mở miệng trước: “Hôm nay là ngày gì vậy. Đàn ông không có một ai, lại có một người phụ nữ tới.” Cô ta lắc ly rượu, uống rượu, ngoài sơn móng tay thì còn có trang sức lóe sáng.
Khi nãy Khương Lâm Tình đã biết đây chính là mỹ nhân, đến gần mới phát hiện, đây là đại mỹ nhân. Mỗi cái nhăn mày cong môi đều có thể khiến hồn phách người ta chấn động.
Cô trịnh trọng nói: “Xin chào.”
Người đẹp tóc xoăn dùng đôi mắt phượng mê người quan sát Khương Lâm Tình một lượt: “Lần đầu tiên đến?”
Khương Lâm Tình kinh ngạc: “Sao cô biết?”
Mỹ nữ tóc xoăn khoa trương cười hai tiếng: “Tóc tôi rơi ở quán bar còn nhiều hơn tóc mọc trên đầu cô”
Một cô gái xinh đẹp gợi cảm nhưng lời nói ra lại đầy lỗ mãng.
Khương Lâm Tình không thể tiếp lời.
Người đẹp tóc xoăn nhấp một ngụm rượu: “Nói đi, đến đây làm gì?”
Khương Lâm Tình ngồi gần lại: “Tôi muốn hỏi, người đàn ông khi nãy ngồi bên cạnh cô là người như thế nào?”
Người đẹp tóc xoăn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đột nhiên cười rạng rỡ: “Bé xinh đẹp, đây không phải là nơi cô nên đến. Anh ấy cũng không phải là người đàn ông cô có thể chinh phục.”
“Tôi muốn hiểu một chút, anh ấy là người thế nào.” Khương Lâm Tình lấy từ trong túi tiền ra hai tờ một trăm tệ.
Người đẹp tóc xoăn nhận lấy một tờ, soi dưới ánh đèn, sau đó trả trở về.
Khương Lâm Tình: “Không phải tiền giả đâu.”
“Cô hỏi sai người rồi, tôi không quen biết anh ta.” Mỹ nữ tóc xoăn nghiêng thân mình, eo như rắn nước, dáng người tựa liễu.
Khương Lâm Tình tròn mắt nhìn: “Không phải cô nói chuyện thật lâu với anh ta sao?”
Người đẹp tóc xoăn: “Cho dù tôi có thân mật với anh ta, cũng không thể nói là tôi biết anh ta được.”
Khương Lâm Tình vì lời nói trắng trợn này mà lúng túng: “Sao cô lại biết anh ta là nhân vật không dễ chọc?”
“Đàn ông có hư hay không, hư đến mức độ nào, tôi nói chuyện ba câu là có thể biết.” Người đẹp tóc xoăn uống nửa ly rượu: “Tôi khuyên cô nên dẹp suy nghĩ đó đi. Đàn ông như thế là yêu nghiệt hạ phàm lịch kiếp. Độ kiếp xong rồi anh ta sẽ tiếp tục đi gây sóng gió, để lại cô một mình khóc lóc.”
Có một người đàn ông nhã nhặn đến gần hỏi tên mỹ nữ tóc xoăn.
Cô ta nâng lọn tóc gợn sóng lên: “Tôi tên là Vưu Nguyệt Vũ, Vưu trong báu vật.”
Quả là một báu vật xinh đẹp tuyệt trần.
*
Ngày hôm sau, Khương Lâm Tình và Hướng Bội, một người vào thang máy, một người ra khỏi thang máy. Vừa hay chính là một người đi làm, một người tan làm.
Hướng Bội ngủ không đủ giấc, lại trang điểm theo kiểu mắt khói làm cho hốc mắt không khác gì gấu mèo: “Chào.”
“Chào.” Khương Lâm Tình vội vàng đi.
Hướng Bội bất thình lình quay đầu: “Tối hôm qua tớ nhìn thấy một người ở quán bar, có bóng lưng rất giống cậu.”
Khương Lâm Tình: “Ồ.”
Vòng bạn bè của Hướng Bội đều là yêu ma quỷ quái, chính cô ấy cũng không ngờ mình sẽ kết bạn với Khương Lâm Tình. Chắc là do nhức đầu, gặp ma đêm giao thừa.
Vì là bạn bè nên cô ấy khuyên vài câu: “Thu lại lòng hiếu kỳ đi, nơi không nên đi thì tuyệt đối đừng đi.”
Khương Lâm Tình không trả lời.
Người quen biết hay người không quen biết đều khuyên cô không nên đi. Vậy mà bản thân bọn họ lại trầm luân bên trong.
Tan làm, Khương Lâm Tình đi làm móng tay. Sau đó sửa soạn chỉnh tề từ trong ra ngoài, lại đi đến quán bar.
Vẫn là quầy bar đó, vẫn là góc đó. Cô và người đàn ông đó đều ngồi đúng vị trí tối qua.
Mặt của người đàn ông ẩn bên trong bóng tối.
Khương Lâm Tình quan sát mỹ nữ bên người anh.
Vưu Nguyệt Vũ? Không phải rồi.
Người pha chế rống to: “Uống gì?”
Khương Lâm Tình như thường lệ gọi một ly Mojito.
Người đàn ông đứng dậy lướt qua quầy bar.
Ánh đèn của quán bar hoặc là tối, hoặc là vàng, không lúc nào cho người ta ánh sáng đàng hoàng.
Khương Lâm Tình nhìn thấy khuôn mặt đa tình của người đàn ông.
Chỉ một giây, anh lại biến mất bên trong bóng tối.
Bài hát trên sân khấu tạm ngừng.
Người pha chế đẩy một ly rượu đến: “Vì anh ta mà đến?”
Khương Lâm Tình nghĩ một chút: “Cứ cho là vậy đi.”
Người pha chế tỏ vẻ cảm thông: “Người đàn ông này không đáng tin đâu.”
“Anh biết anh ta?”
Người pha chế lắc đầu nói: “Ở đây có vài vị khách để lại ấn tượng sâu sắc, anh ta là một trong số đó.”
“Anh ta thường đến đây sao?”
Người pha chế chỉ lo lau ly thuỷ tinh.
Khương Lâm Tình lấy ra hai tờ một trăm tệ.
Người pha chế vui vẻ nhận lấy: “Anh ta không thường đến, một tháng đến khoảng một hai lần. Phụ nữ đi bên cạnh lại muôn hình muôn vẻ, ngây thơ, xinh đẹp, dạng nào cũng có.”
“Nghe có vẻ như là một… dân chơi.”
“Đúng vậy.” Người pha chế khó hiểu, có được đáp án như vậy, sao ánh mắt của cô lại càng sáng lên. Anh sợ cô nghe không hiểu, cường điệu nói: “Không có trái tim với phụ nữ.”
Khương Lâm Tình gật đầu như gà mổ thóc, đầy ý cười: “Anh ta có bạn gái cố định không?”
Người pha chế liếc mắt nhìn ngọn đèn mê loạn: “Ai mà biết, nhiều phụ nữ mỗi ngày mỗi dạng, tôi còn không nhận ra được ai với ai.”
“Một tháng anh ta đến hai lần… Anh ta đã đến liên tiếp hai ngày, có phải ngày mai sẽ không đến nữa?”
“Cũng có thể.” Người pha chế có lòng khuyên cô hai câu: “Bỏ ý định đi, cô không phải là đối thủ của anh ta.”
Lời còn chưa nói hết, đã thấy Khương Lâm Tình đi về phía người đàn ông.
Người pha chế nhét hai trăm tệ vào túi: “Tự làm bậy, không thể sống.”