Kẹo Thủy Tinh

Chương 2: Lớp trưởng



Khương Lâm Tình đi đến cầu thang, đẩy cánh cửa xám xịt ra.

Hô hấp lay động đột nhiên trở nên vắng lặng. Trước và sau cánh cửa tựa như là hai thế giới.

Hành lang dài trồng hàng trúc xanh thẳng tắp. Gió thổi, trúc vang, rất có nét nghệ thuật của cổ thụ trăm năm.

Không biết người đàn ông đã đi đâu rồi.

Khương Lâm Tình vừa định trở về, di động phát ra tiếng reo.

Người gọi tới tên là Ngu Tuyết Huỷ, là bạn cấp ba của Khương Lâm Tình. Cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Tình Tình, có một tin tức.”

“A?” Khương Lâm Tình nghe thấy thanh âm của mình quanh quẩn ở giữa không trung, lập tức thấp giọng: “Cái gì?”

“Dương Phi Tiệp về nước rồi.”

“Ồ, cậu ấy về nước rồi sao.” Khương Lâm Tình lặp lại cho có.

“Đại béo và Gấu mập đã gặp qua Dương Phi Tiệp rồi. Quả nhiên đàn ông với đàn ông mới có thể chơi cùng một hội. Tớ được tính là người gần cuối biết được. Cậu thì sao?”

“Chắc là người cuối cùng…”

“Tớ còn tưởng rằng…” Ngu Tuyết Huỷ dừng lại, lại nói tiếp: “Đại béo làm chủ, tổ chức tiệc tẩy trần cho cậu ta. Cậu có đến không?”

“Tớ không biết có phải tăng ca hay không.”

“Đợi bọn họ quyết định thời gian tớ sẽ báo cho cậu.” Ngu Tuyết Huỷ cũng hạ thấp giọng: “Tớ nói trước cho cậu, để cậu chuẩn bị tâm lý. Nghe Gấu mập nói, ừm…. lần trước bọn họ ăn cơm, Dương Phi Tiệp đi cùng một cô gái tới.”

Khương Lâm Tình gật gật đầu, rồi nghĩ đến việc Ngu Tuyết Huỷ không nhìn thấy, cô mới nói: “Ừ.”

Tắt điện thoại không lâu, trong nhóm lớp được thêm vào một tài khoản mới.

Trường cấp ba không ở thành phố này, nhưng bạn học đến nơi này nỗ lực thì chiếm hơn nửa nhân số lớp. Tốt nghiệp rồi, nhóm lớp vẫn sôi động như cũ.

Đại béo và Gấu mập cùng gửi biểu tượng cảm xúc: “Đại Tiệp trở về!”

Dương Phi Tiệp: “Chào mọi người.”

Khương Lâm Tình nhấp vào thông tin của anh, phóng to ảnh đại diện. Là một bức tranh thuỷ mặc chấm phá.

Anh vẫn luôn phiêu dật tiêu sái.

Mọi người trong nhóm lập tức sôi trào gửi tin nhắn.

Dương Phi Tiệp bắt đầu đoán tài khoản này là của bạn học nào.

Tim Khương Lâm Tình nghẹn lên đến cổ họng.

Dương Phi Tiệp: “Trời xanh, Khương Lâm Tình?”

Cô thở ra một hơi, giống như có thể nghe được âm thanh ôn hoà của anh: “Khương Lâm Tình.”

Lúc học cấp ba, có vài người gọi tên cô luôn giản lược chữ ở giữa, gọi nhanh là “Khương Tình”.

Chỉ có Dương Phi Tiệp phát âm ba chữ này đặc biệt rõ ràng.

Thiếu niên năm đó có làn da trắng, đôi mắt sáng, làm người khiêm tốn, không nhanh không chậm, mọi chuyện luôn định liệu trước.

Anh ngồi hàng phía sau cô, lúc gọi tên cô có khi là bất đắc dĩ, có lúc lại ôn hoà, thỉnh thoảng cũng có nôn nóng. Vô số lần tiếng gọi “Khương Lâm Tình” chồng chất rơi xuống trái tim cô.

Khương Lâm Tình bắt chước lại lời của một bạn học: “Lớp trưởng cuối cùng trở về rồi.”

Lúc đó Dương Phi Tiệp là lớp trưởng, đến nay mọi người trong lớp vẫn sử dụng xưng hô này.

Nhưng hai từ “cuối cùng” này có phải sẽ ẩn chứa rất nhiều ngóng trông hay không? Xoá đi có vẻ sẽ tốt hơn.

Trong lúc đó, tin nhắn của Dương Phi Tiệp bị người khác tán gẫu đẩy đi mất. Anh lại tiếp tục đoán các bạn học khác: “‘Block thế giới làm chính mình’, có phải là bạn cùng bàn năm đó của tôi không?”

Khương Lâm Tình bỏ qua cơ hội đáp lại.

“Cô là ai? Ở đây làm gì?” Một giọng nam êm dịu cắt ngang suy nghĩ của cô.

Cô giật mình, nhìn thấy khuôn mặt đa tình trước mặt, cô mới nhớ đến mục đích đến quán bar hôm nay.

Đèn đã được bật sáng. Vẻ phong lưu anh tuấn, tự nhiên hào phóng của người đàn ông đều hiện rõ trên mặt anh ta.

Lời khuyên của Vưu Nguyệt Vũ, lời khuyên của Hướng Bội, ngay cả lời khuyên của người pha chế, Khương Lâm Tình sao có thể không hiểu được. Nếu cô có thể có được cuộc sống an ổn bình thản, đương nhiên tự biết phải cách xa người hỗn loạn.

Mà tình cảm chân thật của người đàn ông này đều được thu lại.

Cùng lúc đó, người đàn ông cũng quan sát Khương Lâm Tình.

Phụ nữ trong quán bar đều na ná nhau, có đủ loại màu sắc điểm xuyết. Môi đỏ, hai má màu hồng nhạt, đôi mắt đánh phấn mắt rực rỡ. Anh đánh giá theo tiêu chí đơn giản là ngũ quan có ngay ngắn xinh xắn hay không, dáng người có lồi lõm phù hợp hay không.

Là người đẹp, tiểu gia bích ngọc*.

*con gái cưng, con gái rượu, chỉ những người phụ nữ xinh đẹp trong gia đình bình thường.

Điều đặc biệt chính là khí chất của cô rất tươi mới. Từ lúc nhìn thấy anh, bả vai cô hơi rút, hai chân khép lại, đây là biểu hiện của sự bất an.

“Lạc đường rồi sao?” Cằm anh hất về phía trước: “Đi theo hướng này ra ngoài là được.”

“Tôi… khi nãy nhìn thấy anh.”

Người đàn ông gật đầu: “Ừ.”

Khương Lâm Tình hạ thấp giọng: “Tôi có một yêu cầu nho nhỏ.”

“Yêu cầu? Với tôi?” Người đàn ông cười: “Chẳng lẽ cô đi theo tôi vào sao?”

“Đúng.”

“Tại sao?”

“Thật ra.” Khương Lâm Tình cắn răng: “Tôi đối với anh nhất kiến chung tình.”

Người đàn ông bán tín bán nghi, hoặc có thể anh một chữ cũng không tin. Anh cân nhắc: “Đối với tôi nhất kiến chung tình, nhưng lại tỏ tình như mối thù sâu nặng, cô là người đầu tiên đấy.”

“Bởi vì tôi căng thẳng… thật đó. Trong quán bar tôi không nhìn thấy ai đẹp trai như anh.” Lời này là thật, cô đến đây hai ngày, anh là người thu hút nhất.

“Hoá ra là đến vì gương mặt này của tôi sao?” Khi nói, mặt của người đàn ông tiến lại gần cô.

“Nhất kiến chung tình, nếu không phải là chung tình với vẻ bề ngoài thì còn có thể chung tình với cái gì khác sao?” Cô vừa nói, vừa né tránh ánh mắt anh.

Người đàn ông cảm thấy hứng thú: “Không phải thích gương mặt này của tôi sao? Cô trốn cái gì?”

Cũng có thể là vì gió, cũng có thể là vì anh, cánh tay và đùi lộ ra ngoài của cô thi nhau nổi da gà: “Tôi khá là căng thẳng.”

Đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ cách đó không xa.

Còn có người khác?

Khương Lâm Tình mơ hồ nhìn thấy một bóng người.

Anh ta ở bên trong bóng đêm, là cao hay thấp, là béo hay gầy, tất cả đều mơ hồ không rõ. Anh ta nói: “Tống Khiên, cậu còn tiếp tục như vậy, nếu là tôi thì cũng sẽ căng thẳng.”

Cô nhớ rồi, cái người mặt đa tình này tên là Tống Khiên.

“Rất lâu rồi chưa nhìn thấy chuyện lạ như trịnh trọng tỏ tình, tim của tôi đập thình thịch đây này.” Lời nói của Tống Khiên muốn lỗ mãng bao nhiêu thì lỗ mãng bấy nhiêu: “Bé xinh đẹp, tôi cũng rất khẩn trương.”

Có người thứ ba ở đây, dũng khí của Khương Lâm Tình chợt giảm: “Nếu có bạn của anh ở đây, vậy tôi đi trước.”

“Bé xinh đẹp, để lại số điện thoại chứ.” Tống Khiên nói: “Tối hôm nay tôi có bạn rồi, cô vào hàng chờ đi.”

Khương Lâm Tình không ngờ anh nói trắng ra như vậy: “Lời này… anh sao có thể không biết xấu hổ nói ra như vậy hả?”

Người đàn ông trong bóng tối lại cười: “Tống Khiên, tôi đi trước đây, cậu từ từ chơi.”

Tống Khiên không quan tâm người đó, chăm chú nhìn Khương Lâm Tình: “Bé xinh đẹp, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra à?” Anh đưa tay về phía cô.

Cô muốn tránh, nhưng không tránh được, bị anh nắm bả vai bên trái.

Anh thưởng thức dây áo nhỏ nhắn, ngón tay ma sát bờ vai mỏng manh của cô: “Tôi không muốn trúng cử thành đàn ông mười tốt.”

Khương Lâm Tình sợ anh tiếp tục kéo xuống dưới, vội vàng giữ lấy dây áo.

“Cô không nguyện ý, tôi cũng không cưỡng ép cô.” Tống Khiên bày ra bộ dáng đầu hàng: “Về nhà sớm đi, bé xinh đẹp.”

*

Khương Lâm Tình lại đến quán bar, cũng không nhìn thấy Tống Khiên nữa.

Cô gặp được Hướng Bội.

Hướng Bội trực tiếp hỏi: “Khương Lâm Tình, cậu đến nơi này làm gì?" Cô ấy dường như quên mất đây là nơi cô ấy làm.

Khương Lâm Tình nghĩ một chút: “Đến bây giờ tớ đến vẫn chưa từng nếm thử tư vị yêu đương.”

Hướng Bội trợn trắng mắt: “Cậu có cần đàn ông thì cũng không nên đến nơi này tìm.”

“Nơi này có hiệu quả hơn.” Khương Lâm Tình ra vẻ tiêu sái: “Tớ không có tâm tình gì, thuần tuý chỉ là muốn thả lỏng một chút. Người đi vào quán bar, phần lớn có thể dễ hợp dễ tan. Cho dù không phù hợp, tới lúc chia tay cũng không phức tạp.”

Mày liễu của Hướng Bội nhướn cao: “Làm gì vậy? Coi cảm tình là trò chơi gia đình, tìm tên khốn nạn làm tình đầu sao?”

“Yên tâm đi, tớ sẽ không coi một tên khốn nạn là tình đầu đâu.” Khương Lâm Tình chủ động đảm bảo: “Người đó tên là Tống Khiên, tớ thiếu chút nữa thì lấy được số của anh ta.”

Hướng Bội không biết cô đang nói đến ai, chỉ nhún vai: “Mặc kệ anh ta là ai, đều là cặn bã cả.”

“Nể tình anh ta đẹp trai, cặn bã thì cặn bã vậy.”

Hướng Bội khi học trung học đã nhìn thấu tính cách của Khương Lâm Tình, cô gặp phải người cặn bã lập tức trốn.

Hướng Bội châm một điếu thuốc, thuần thục ngậm trong miệng: “Ồ, có phải cậu muốn đùa giỡn người cặn bã hay không? Tính lấy độc trị độc?”

Khương Lâm Tình không nói gì.

“Cẩn thận, đừng để bị giật tiền cướp sắc.” Hướng Bội phun ra một ngụm khói: “Khương Lâm Tình, tớ xem cậu là bạn nên mới khuyên cậu.”

“Hướng Bội, cảm ơn.”

Cổ tay kẹp thuốc của Hướng Bội cong ra ngoài: “Tự cầu phúc cho bản thân đi.”

*

Tiệc tẩy trần chậm chạp chưa quyết định.

Khương Lâm Tình nhận được yêu cầu kết bạn của Dương Phi Tiệp.

Cô nghĩ không ra lý do để từ chối.

Khi con người đi đến những ngày cuối cùng sẽ đặc biệt nhớ thương những thứ không chiếm được, bởi vì vĩnh viễn cũng sẽ không có được.

Thêm bạn bè, đơn giản nói vài câu, coi như niệm tình nghĩa từng là bạn học.

Dương Phi Tiệp hẹn gặp mặt.

Có tận mấy lý do từ chối, nhưng vì anh là Dương Phi Tiệp…

Cô nói: “Được.”

Cô vẫn nhớ hình bóng của anh, luôn luôn là như vậy.

Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, nữ sinh ngồi ở hàng phía trước.

Dương Phi Tiệp đứng ở phía sau cô, làm tư thế lấy tay chụp đỉnh đầu cô.

Khi ảnh được đưa tới tay, cô mới phát hiện được động tác này. Cô do dự rất lâu. Nếu như có ý nghĩa đặc biệt nào, anh là con trai, anh sẽ đến nói với cô.

Nhưng anh không có, anh chỉ xuất ngoại.

Gặp mặt Dương Phi Tiệp khiến cô căng thẳng hơn nhiều so với lúc đi quán bar.

Bởi vì kẹt xe, Khương Lâm Tình đến trễ. Cô nhìn vào cửa kính của cửa hàng một hồi lâu, hít sâu ba lần, mới đi đến cửa tiệm cà phê.

Cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Dương Phi Tiệp. Sau đó, cô dường như không còn khả năng cất bước, trong lúc lúng túng, cô phát hiện cô có thể đi cùng tay cùng chân.

Thật không dễ dàng tới trước mặt anh, cô cố gắng tươi cười: “Lớp trưởng.”

Dương Phi Tiệp đứng lên: “Khương Lâm Tình.”

Hai tiếng xưng hô này, giống như trở về thời trung học.

“Về nước rồi.” Cô ngồi xuống.

“Học xong rồi thì trở về thôi.” Người đã trưởng thành, nhưng khí chất hiền hòa của anh chưa hề giảm đi chút nào.

Cô cúi đầu, hai tay đặt dưới bàn nắm chặt lấy nhau.

Khách hàng chung quanh đều là cao thủ nói chuyện phiếm, chỉ có bàn này nhạt nhẽo tẻ ngắt.

Dương Phi Tiệp nhẹ nhàng nếm một ngụm cà phê, rồi hỏi: “Mấy năm nay cậu thế nào?”

“Vẫn như cũ, từng bước mà đi.”

“An ổn cũng rất tốt.” Anh cười giễu: “Tớ thì trắc trở hơn, chơi khắp nơi, thiếu chút nữa không thể tốt nghiệp.”

Cô hiếu kỳ: “Cậu cũng sẽ không thể tốt nghiệp sao?”

“Trước khi thi đại học, tớ ngoại trừ giải đề thì chính là giải đề. Hoàn thành nhiệm vụ thi đại học, tớ lập tức thả lỏng.”

“Lớp trưởng, cậu khiêm tốn đúng không?” Khương Lâm Tình ngẩng đầu: “Các bạn học đều nói, cậu là nhân tài trình độ cao trở về.”

Dương Phi Tiệp cười rồi bình tĩnh nhìn cô: “Khương Lâm Tình, rốt cuộc cậu cũng ngước mắt nhìn thẳng vào tớ rồi.”

Trong tim trong mắt cô đều từng là anh, sao có thể chưa từng nhìn thẳng: “Lớp trưởng nói đùa rồi.”

“Cậu có hay hội họp cùng mọi người không?”

“Không, mọi người đều rất bận.”

“Tớ trở về chưa bao lâu, có hẹn mấy người Đại béo, Gấu mập ăn cơm.” Dương Phi Tiệp lấy tấm ảnh chụp ngày đó đưa cho cô: “Thần kỳ không, Đại béo tuy rằng vẫn gọi là Đại béo, nhưng người lại ốm, tràn đầy năng lượng.”

Ngón tay lướt quá nhanh, trong album ảnh xuất hiện ảnh chụp chung của Dương Phi Tiệp và một cô gái.

Giây tiếp theo, anh lại lướt qua.

Khương Lâm Tình giả vờ không nhìn thấy, nhìn vào bức ảnh anh và mấy người Đại béo, nói mấy lời thừa như năm tháng không buông tha ai.

Cà phê cạn rồi.

Dương Phi Tiệp lại hỏi: “Đúng rồi, cậu có bạn trai chưa?”

Khương Lâm Tình không biết anh có ý gì, giữ im lặng.

Anh dần dần thu lại nụ cười: “Xin lỗi, tớ…”

“Tớ có bạn trai rồi.” Cô cướp lời anh.

“Ồ, không tồi.” Anh cười: “Người ở đâu đấy?”

“Người ở đây.”

Dương Phi Tiệp gật đầu: “Ngày nào đó cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”

Tay Khương Lâm Tình đặt dưới bàn bấu chặt quần mình: “Anh ấy đi công tác rồi.”

“Không vội, đợi anh ta đi công tác về vậy. Tớ chuẩn bị định cư ở đây, sau này có rất nhiều cơ hội gặp mặt.”

“Không biết lúc nào trở lại, anh ấy là người làm thuê. Ông chủ không cho phép trở về nên anh ấy luôn phải đi công tác.”

Dương Phi Tiệp cầm ly cà phê lên: “Các cậu hiện tại là yêu xa sao?”

“Ừ, đúng vậy.” Khương Lâm Tình không giỏi nói dối, mặt cô phiếm hồng, mồ hôi lạnh túa ra.

Nếu cô thật sự có bạn trai thì tốt rồi.

Người đàn ông tên Tống Khiên, vừa nhìn chính là một tên đểu bạc tình bạc nghĩa. Làm bạn trai của cô, thật đúng là vừa vặn.

Cô không cần chịu trách nhiệm với anh.