Kẹo Thủy Tinh

Chương 15: Cắn câu




Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị cho triển lãm, Khương Lâm Tình mời Bành Dần tới.
Bành Dần nói, ông mời thêm một người.
Việc dùng từ “mời” cho thấy đối phương là một vị khách quý.
Khương Lâm Tình đến đợi trước cửa để nghênh đón.
Bành Dần ngồi trên chiếc xe đặt trực tuyến, khách quý bước xuống từ trên xe chính là Trì Cách.
Cái lưng chào đón của Khương Lâm Tình đột nhiên thẳng lại.
Hôm nay Trì Cách không mặc đồng phục của tiệm cà phê mà mặc một cái áo sơ mi và quần dài. Không giống như tranh sơn dầu của Bành Dần, quần áo của Trì Cách một là trắng hoặc là đen bình thường. Quần áo trở thành nền cho người mặc.
Khương Lâm Tình dẫn theo Bành Dần và Trì Cách đi xem một vòng. Từ lầu một đến lầu hai, lại từ lầu hai đi xuống. Sau đó cô thảo luận với Bành Dần.
“Khách quý” tựa vào bàn cà phê, lười nhác lại thoải mái, không nói lời nào.
Có lúc Bành Dần sẽ hỏi anh vài câu.
Anh chỉ “Ừ”, “Ờ”.
Khương Lâm Tình biết Bành Dần thưởng thức người phục vụ này nhưng lại không ngờ Bành Dần coi trọng Trì Cách như vậy.
Mãi đến khi Bành Dần nói: “Đây là không gian nghệ thuật của các cậu, vẫn nên nghe một chút ý tưởng từ phía cậu.”
Cô mới hiểu được, Trì Cách không phải “khách quý” mà chỉ là “người phục vụ”. Đây là sự tôn trọng của Bành Dần đối với “Hữu Quang”.
Trong lúc lơ đãng, cô phát hiện Trì Cách đang nhìn mình. Cô tiếp tục thảo luận với Bành Dần, đến lần ngẩng đầu tiếp theo, vẫn đối diện với ánh mắt của Trì Cách.
Trì Cách cười: “Tôi pha hai ly cà phê cho hai người vậy.”
Bành Dần rất cao hứng: “Tôi thích nhất là tay nghề của cậu.” Ông không cần nói thích khẩu vị gì, tất cả đều như cũ.
Trì Cách nhìn về phía Khương Lâm Tình.
Cô nói: “Cảm ơn, latte nóng.”
Sau khi thảo luận xong, Bành Dần nổi lên hứng thú nói chuyện phiếm, thao thao bất tuyệt.
Khương Lâm Tình không tiện rời đi.
Bành Dần hỏi Trì Cách: “Cậu có ý kiến gì không?”
Đối với chuyện không liên quan tới mình, Trì Cách gác một bên mặc kệ: “Đối với nước hoa, tôi là người ngoài ngành. Đối với triển lãm tôi cũng là người ngoài ngành.”
Khi ly cà phê của Bành Dần cạn, người cũng rời đi.
Trương Nghệ Lam muốn đến, nhưng chưa thấy người đâu.
Tiệm cà phê to như vậy lại chỉ có Khương Lâm Tình và Trì Cách.
Cô bày ra thái độ làm việc, nghiêm túc nói: “Đúng rồi, anh Trì, bàn trong cửa tiệm tạm thời không dùng tới, có thể cho tôi mượn làm bàn triển lãm hay không?”
Trì Cách: “Cô đúng thật là một phân tiền cũng không muốn tiêu.”
“Để không thì cũng không dùng đến mà, tôi bù thêm cho anh một chút phí được không.”
Anh đi đến trước mặt cô.
Khương Lâm Tình lập tức đứng thẳng dậy, lui về phía sau một bước, thắt lưng dựa vào quầy bar.
Trì Cách vươn tay.
Cô cảnh giác, cho rằng anh muốn ôm cô.
Nhưng anh không làm vậy, hai tay anh chống lên quầy bar, vây cô trong một không gian khép kín.
Cô thấy áo sơ mi của anh mở hai nút. Anh thật đúng là được ông trời ưu ái, đến xương quai xanh cũng đẹp. Cô không có đường lui, góc cạnh của quầy bar sau lưng tựa như súng kim loại, cô gượng gạo ho hai cái.
Ho khan không bức lui được anh, ngược lại cô nghe được tiếng anh cười. Giọng cười quen thuộc, nụ cười thoải mái không chút để ý.
Anh hỏi: “Người tính toán tỉ mỉ như cô, nỡ chi tiền mua đàn ông sao?”
“Tính toán tỉ mỉ là vì dự toán của công ty eo hẹp.”
“Bản thân cô thì sao? Là một tiểu phú bà ẩn núp sao?”
“Không phải.” Cô ngửi được hương cà phê, không giống với nước hoa cao cấp. Anh làm cô thèm ăn, hương cà phê tràn ngập miệng cô.
“Tiền mua đàn ông là từ đâu?”
“Chuyện này không liên quan đến anh.”
Tiếng trống của điện thoại vang lên.
Cô chờ được vị cứu tinh: “A, điện thoại của tôi.”
Trì Cách lùi ra.
Trước khi Khương Lâm Tình nghe điện thoại, cô hỏi: “Anh có đồng ý với vấn đề bàn ghế không?”
Anh không để ý: “Được thôi, mong đợi bàn triển lãm của cô.”
Trương Nghệ Lam gọi tới, buổi chiều công ty có cuộc họp, cô ấy không đến được.
Khương Lâm Tình vừa nói xong.
Điện thoại của Trì Cách lại vang lên, anh đang nói về chuyện tiền nong.
Khương Lâm Tình dỏng tai lên.
Trì Cách nói: “Không bàn nữa.”
Cô mơ hồ nghe được, hình như anh muốn bán cái gì đó, đối phương gọi điện đến mặc cả. Anh đã lưu lạc đến mức bán tài sản rồi sao, còn không chịu cho đối phương chiếm một chút lợi.
Cửa hàng ăn tại chỗ bị cấm, chỉ phục vụ đồ ăn mang đi ba bữa một ngày trên đảo.
Đến buổi trưa, Trì Cách nói: “Đồ ăn bên ngoài giao tới cũng mất nửa tiếng, tôi muốn ra ngoài ăn.”
Thời gian triển lãm sắp đến, Khương Lâm Tình không hy vọng lại xuất hiện con thiêu thân. Vì thế phải cung phụng vị đại gia này: “Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm.”
Ông lão lái xe taxi đầu tiên chọn một đài radio. Giữa trưa không phải là thời điểm phát các tin tức giao thông quan trọng, nên ông đổi thành nghe radio.
Người dẫn chương trình đang điểm lại các tin nóng trong tuần. Ngày hôm đó, vừa hay là một ngày trong tuần. Kẻ bắt cóc bắt một con tin, là tin nóng của xã hội hoà bình.
Khương Lâm Tình không rên một tiếng.
Chuyện này tốt ở chỗ không có ai đào bới tin tức về cô. Tất cả thảo luận tập trung chủ yếu lên người đàn ông trung niên đó. Cô không theo dõi mạng xã hội, đã sớm tháo hết các app giao tiếp hỗn loạn.
Cuối cùng, người dẫn chương trình khen con tin bình tĩnh gan dạ.
Nghe tới đây Trì Cách cười.
Ngày hôm đó, là Trì Cách hẹn cô đến chỗ đó. Anh khẳng định biết chuyện này, thậm chí có thể đã nhận ra cô chính là con tin.
Anh không nói, cũng không hỏi.
Anh dường như biết gì đó, hiểu biết sâu hơn những người khác một tầng. Cô không muốn nghĩ nhiều.
*
Đại gia Trì Cách nghèo thì nghèo, nhưng vẫn rất biết hưởng thụ.
Miếng sushi dài chưa bằng ngón tay cái, lót một miếng cá sống. Cắn xuống một ngụm, tất cả đều là bạc trắng.
Lần trước đi quán ăn Giang Chiết là anh nhân từ.
Lần này là một nhà hàng món Nhật.
Trì Cách gọi một căn phòng bao.
Vừa đóng cửa, hai người không có chủ đề chung để nói, bầu không khí im lặng tẻ ngắt.
Khương Lâm Tình bưng chén trà, đếm kỹ những đợt sóng gợn. Bởi vì yên tĩnh, Trì Cách lại nói chuyện điện thoại, cô không thể không nghe.
Anh nói: “Không bàn nữa, xe này không bán.” Nói xong thì ngắt.
Khương Lâm Tình kinh ngạc: “Anh còn có xe?” Không phải là xe điện chứ?
“Ừ, xe thay đi bộ.”
“Cuộc sống cũng không quá nghèo túng.”
“Không sa sút thì cô sẽ bán xe sao? Ngày nay, ăn, mặc, ở, đi lại đều là vấn đề. Lại gặp phải người không biết nhìn hàng, xe không sang tay được.”
Cô yên lặng nhìn anh.
Một tay anh chống trên bàn, nhìn lại cô: “Sao cô không ăn?”
Cô định nói không đói, nhưng sao lại không đói đươc. Cô không giả vờ nữa, đơn giản thẳng thắn: “Quá đắt.”
Một miếng sushi lấy đi tiền ăn ba ngày của cô. Đây mới là một miếng, nếu tiếp tục ăn, chỉ sợ hôm nay cô phải để tiền lương một tháng tại bữa cơm này.
“Tiểu phú bà đau lòng rồi.”
“Tôi không phải tiểu phú bà.”
“Không có tiền sao lại bỏ tiền mua đàn ông?”
“Vì dùng tiền mua thì sẽ nghe lời.” Cô có lý có lẽ.
“Cô nhìn trúng tôi là vì cảm thấy tôi sẽ nghe lời cô sao?”
“Không phải anh muốn kiếm tiền sao? Ra ngoài làm việc không thể theo ý mình được mà phải nghe lệnh cấp trên.”
“Cô nhắc nhở tôi rồi.” Trì Cách ngồi nghiêm chỉnh lại, cũng không phải quá nghiêm chỉnh: “Nếu tôi không nhận công việc này của cô thì thật xin lỗi gương mặt này.”
Cô nghe ra manh mối: “Ý của anh là?” Cắn câu rồi?
“Tôi thiếu tiền, đặc biệt thiếu tiền. Làm kẻ trộm quá tủi thân và uất ức cho tôi rồi. Thế này đi, tôi đến làm người đàn ông của cô, thế nào?” Anh như đoá hoa xinh đẹp mới nở đầu tháng ba, hết sức phô trương.
Cô hỏi: “Sao đột nhiên lại thay đổi ý định?”
“Suy nghĩ kỹ rồi, tôi trời sinh lười biếng. Nếu có thể dựa vào người khác để sống qua ngày thì quá thoải mái rồi.”
Biết tên đàn ông này không nên đức hạnh gì, lại không đoán được anh hết ăn lại nằm. Cô thêm một điều kiện: “Anh nghe lời không?”
“Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, huống chi tôi là một tên quỷ nghèo. Cô bảo tôi đi phía đông, tôi sẽ không dám đi phía tây. Cô bảo tôi lên giường, không có mệnh lệnh của cô, tôi chỉ có thể cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi.”
Miệng lưỡi dẻo quẹo, cô chỉ hỏi: “Thật sự nghe lời?”
“Đương nhiên.” Anh cong môi cười: “Từ trước tới nay tôi không lừa người.”
Có quỷ mới tin. Nhưng anh quả thật hấp dẫn, đặc biệt là lúc này, anh bình tĩnh nhìn cô, giống như anh không cần cả thế giới, trong mắt chỉ có cô.
Ánh mắt của đàn ông là một trò lừa bịp. Nhưng cô và anh không bàn chuyện thật lòng, cô cũng không ngại anh là loại người lòng dạ lang sói.
Đối mặt với một túi da tốt như vậy, trong lòng cô có thể tận hưởng một chút.
“Tôi vẫn biết quy củ, tôi làm một phần sơ lược lý lịch.” Trì Cách lấy ra một tờ giấy được gấp làm ba.
Cô chăm chú đọc.
Anh chỉ tóm tắt những nội dung chính, kèm theo là giấy tờ tuỳ thân. Có thể chụp giấy tờ tuỳ thân đẹp như chỉnh ảnh, quả thật là có gương mặt đẹp.
Trên tư liệu có chiều cao, cân nặng và… số đo ba vòng.
Ngay cả lý lịch sơ lược cũng có, không phải anh là trai bao từng trải chứ. Khương Lâm Tình nhíu mày.
Trì Cách hỏi: “Cô không vừa lòng à? Đây chỉ là tư liệu cơ bản, không có tin tức quan trọng. Thứ đó không hợp với trẻ em.”
“Cái gì không hợp với trẻ em?”
“Ví dụ như kích cỡ của cái chân thứ ba. Trời sinh tôi tính cách tương đối ngượng ngùng, không nói trắng ra như cô nên không dám trực tiếp ghi lên trên.”
“…” Mặt Khương Lâm Tình đỏ hồng, nếu so về da mặt, cô đọ không lại anh.
“Nhưng tôi nghĩ một chút, công việc này của cô, trọng điểm chính là cái đó đúng không.” Trì Cách suy nghĩ một chút: “Kích thước chính xác thì tôi chưa đo, tôi đưa ra kích thước đại khái vậy. Quả thực là thiên phú dị bẩm…”
“Anh im miệng đi!”
Trì Cách “ách” một tiếng rồi thật sự im miệng.
Khương Lâm Tình nâng mặt: “Tôi nói rõ với anh trước, anh đừng làm chuyện như trộm cắp. Nếu không tôi sẽ đưa anh đi gặp cảnh sát.”
Anh nhướn mày: “Không phải tôi làm gì đều nghe theo cô sao?”
“Thông báo tuyển dụng sẽ có kỳ thực tập.”
“Kỳ thực tập sẽ có tiền lương chứ? Tiệm cà phê cấm buôn bán, không có thu nhập. Khoản tiền triển lãm vẫn chưa kết toán, xe của tôi lại không bán được. Vừa mở mắt ra đã không có tiền, quả thực nửa bước cũng khó đi.”
Có một động tác Khương Lâm Tình làm đặc biệt thuận tay, cô đã làm từ lúc ở quán bar, cô đưa hai trăm tệ qua: “Xem như là khoản ứng trước.”
Anh cười cà lơ phất phơ: “Cô nuôi tôi sao?” Anh đang hỏi, cũng đang trần thuật.
“Ừ.” Cô gật đầu: “Nhưng nuôi không được bao lâu, ba tháng đi.”
“Đồng ý.”
*
Cơm nước xong trở về, trên cầu xảy ra tai nạn giao thông, toàn bộ con đường đều kẹt.
Xe taxi vẫn chưa lên cầu, hai người đã xuống xe rồi.
Dưới chân cầu có một thanh niên đang biểu diễn văn nghệ, vừa đàn ghita vừa hát. Hộp đựng đàn bày ra phía trước, bên trong có một ít tiền. Hai tệ, mười tệ, bên cạnh dán một mã QR chuyển tiền.
Trì Cách dừng lại: “Nghe hát không?”
“Anh muốn nghe thì nghe đi.” Khương Lâm Tình vẫn chưa có thói quen có đàn ông bên cạnh.
Trì Cách trực tiếp đặt hai trăm tệ vàp hộp đựng đàn.
Tiền mặt đỏ thẫm doạ thanh niên ôm đàn ghita nhảy dựng. Cậu đàn sai mấy nốt, liên thanh nói cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Trì Cách cười nhẹ: “Xin hỏi có thể chọn bài hát không? Là ca khúc định tình của tôi và cô ấy.”
“Không vấn đề. Hai vị đúng là một đôi trời sinh. Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, xứng đôi vừa lứa, sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử.” Thanh niên cầm đàn ghita đàn vài âm điệu, chân thành hỏi: “Không biết ca khúc định tình là ca khúc gì?”
“Đúng vậy. Ca khúc định tình của chúng ta là gì đây?” Khương Lâm Tình ngửa đầu nhìn Trì Cách. Ca khúc anh và cô cùng nghe là dưới gốc cổ thụ, tiếng đàn nhị ai oán.
Chẳng lẽ là “Lương Chúc”?
Trì Cách nghiêng đầu nhìn cô cười: ““Tình yêu mua bán”.”
Khương Lâm Tình: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.