Kẹo Thủy Tinh

Chương 14: Vịt con



Khương Lâm Tình đến bệnh viện.

Toàn bộ bác sĩ và y tá đều khen cô dũng cảm.

Cô nói: “Do mệnh lớn thôi.”

Còn không phải mệnh lớn sao. Không những cô, đến người đàn ông trung niên cũng cảm thấy cô chết chắc rồi.

Khương Lâm Tình bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Sau khi được bác sĩ xử lý, cô rời khỏi bệnh viện.

Cô còn nhớ đến việc chính.

Trì Cách nói đợi mười phút, nhưng đến lúc này vẫn chưa hối thúc cô.

Khương Lâm Tình: “Anh Trì, chỗ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ đến muộn một chút.”

Trì Cách: “Không vội.” Anh gửi cho cô một địa chỉ mới.

Lại là quán bar.

Khương Lâm Tình chỉ đến quán bar vào ban đêm, biết dưới gốc cổ thụ rất vắng vẻ.

Không ngờ vào ban ngày dưới gốc cổ thụ lại náo nhiệt như vậy.

Một ông cụ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ngồi trên ghế thấp kéo đàn nhị, giai điệu bi thương da diết. Khúc “Lương Chúc” đầy sầu bi thiếu chút nữa đã kéo Khương Lâm Tình đi.

Bên cạnh có một cái bàn nhỏ hình vuông, bên trên bày ra một bàn cờ. Có hai người ngồi đối diện nhau đang đánh cờ. Ngoài ra còn có những người sắc mặt còn thâm trầm hơn cả người đánh cờ, chính là người xem.

Cổ thụ rậm rạp tạo nên một bóng mát thật to. Bên trong bóng mát này, chỉ có Trì Cách là người trẻ tuổi.

“Anh Trì.” Khương Lâm Tình chạy bước nhỏ tới.

Trì Cách mang theo nụ cười hứng thú.

Ánh mắt của anh mang theo tìm tòi nghiên cứu? Tìm tòi nghiên cứu cái gì? Tìm tòi nghiên cứu… cô?

Đáy lòng Khương Lâm Tình trào lên sợ hãi. Người này có thể cười chính trực một chút được không. Cô hỏi: “Chìa khoá đâu?”

Ngón tay anh xỏ qua một cái vòng kim loại, bên dưới vòng kim loại là chìa khoá. Anh ném qua: “Cô giữ đi. Tôi không chắc ngày nào cũng qua đó.”

“Anh không để ai ở lại tiệm à? Hoàn toàn giao cho chúng tôi sao?”

“Trên đảo tạm thời dừng buôn bán đồ ăn thức uống một tháng, ra vào chỉ có các cô. Nếu mất đồ, các cô nhất định không thể tránh khỏi có liên quan.”

“Anh Trì, anh yên tâm. Chúng tôi sẽ không động vào đồ trong tiệm của anh.”

“Ừ.” Ánh mắt của Trì Cách hạ xuống dưới, thấy băng gạc trên cổ cô.

Cô nhẹ nhàng sờ một chút: “Không cẩn thận bị thương.”

Anh cười nhẹ: “Vậy sao?”

Mỗi khi âm cuối của Tống Khiên nâng lên, Khương Lâm Tình cảm thấy rất câu dẫn. Nhưng Trì Cách thì không giống vậy. Anh xấu xa, tựa như không vạch trần, không xé rách lời nói dối của cô, nhưng biết hết mọi chuyện.

Anh đột nhiên vươn tay, tựa như muốn sờ vết thương của cô.

Cô vội vàng lấy tay giữ chặt miếng băng gạc.

Anh nghiêng đầu, mở tay ra: “Có con muỗi.”

Khương Lâm Tình nhìn thấy một con muỗi trong lòng bàn tay anh: “Tôi phải đến tiệm cà phê, đi trước đây. Tạm biệt anh Trì.”

Vừa dứt lời, điện thoại của cô đã vang lên. Khúc “Lương Chúc” ai oán bị tiếng trống làm mất đi khí thế.

Trong lòng Khương Lâm Tình hô to cảm tạ trời đất.

Từ sau buổi rượu hoa điêu, cô đối diện với Trì Cách có chút xấu hổ, vừa hay nương theo tiếng điện thoại rời khỏi.

Cuộc điện thoại giải thoát này lại làm cho cô rơi vào một sự kích động khác.

Người gọi đến là Ngu Tuyết Huỷ: “Tình Tình, có phải cậu bị bắt làm con tin không?”

Khương Lâm Tình ngẩn người.

Ngu Tuyết Huỷ: “Trên Wechat lan truyền một đoạn video, là cậu đúng không?”

Lòng bàn tay Khương Lâm Tình tứa mồ hôi. Hai người là bạn lâu năm, muốn giấu cũng không giấu được, cô chỉ có thể nói: “Tuyết Huỷ, cậu đừng nói ra ngoài. Nếu có người nào hỏi thì cậu cứ nói không phải là tớ.”

“Tại sao chứ? Tình Tình, thật sự là cậu sao!” Ngu Tuyết Huỷ cười: “Mọi người đều đang nói cậu rất dũng cảm!”

“Tớ không muốn có thêm rắc rối.”

“Hiểu rồi.” Ngu Tuyết Huỷ cam đoan: “Nếu người khác hỏi, tớ sẽ một mực chắc chắn người nọ chỉ là nhìn giống cậu thôi. Yên tâm đi.”

Khương Lâm Tình vẫn không an tâm.

Ngày nay thông tin mạng phát triển, việc nhỏ đầu đường cuối ngõ trong vài phút đã truyền khắp nam bắc. Trong nhóm cấp ba có người nhắc đến việc hôm nay, nhóm đại học cũng có. Về phần nhóm làm việc, may là mọi người chỉ bàn về công việc, dường như không nói chuyện phiếm.

Không lâu sau đó, Dương Phi Tiệp gọi điện tới: “Khương Lâm Tình.”

Cô trấn tĩnh tinh thần: “Lớp trưởng.”

“Cậu không sao chứ?” Anh không hỏi có phải là cô hay không, căn bản xác định đó chính là cô.

Cô giả ngốc: “Tớ không sao, xảy ra chuyện gì sao?”

Dương Phi Tiệp nghe ra gì đó: “Không sao thì tốt.”

“Tớ đi làm việc đây.”

“Xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”

Khương Lâm Tình ngây người ở bến xe công cộng.

Trên Wechat có người truyền, thật ra những trang mạng khác cũng có. Bắt giữ con tin tuyệt đối là một tin tức lớn.

Cô vẫn mở ra video trong nhóm cấp ba. Người quay video đứng ở xa, gương mặt của cô tương đối mơ hồ. Nhưng nếu như là người thân thiết, thật sự có thể nhận ra được.

Lại có mấy người bạn đại học hỏi thăm.

Ai hỏi, cô đều phủ định.

Khương Lâm Tình dùng băng cá nhân thay cho băng gạc, trở về tiệm cà phê.

Lưu Thiến thích tin tức giải trí, nhưng không quan tâm những tin tức nóng của xã hội. Cô ấy hỏi: “Này, cổ của cô bị sao vậy?”

Khương Lâm Tình không trả lời.

Lưu Thiến thần thần bí bí nói: “Có phải là dấu hôn không!”

Khương Lâm Tình: “…”

“Aaa, cô có bạn trai rồi!”

“Thật ra chỉ bị móng tay cào rách da thôi.”

“Thật đáng tiếc, không phải dấu hôn sao.” Lưu Thiến không còn hứng thú.

Đến buổi chiều, một phóng viên không biết từ đâu có được số điện thoại của cô, hỏi có thể đến phỏng vấn hay không. Tất nhiên, phóng viên cũng nói những lời khen ngợi sự dũng cảm của cô.

Khương Lâm Tình lạnh nhạt từ chối: “Người đó không phải là tôi.”

Lúc chập tối, lại đến một cuộc điện thoại.

Khương Lâm Tình cho rằng Tống Khiên đã sớm quên cô rồi: “Anh Tống.”

“Vừa thấy một tin tức trên mạng.” Tống Khiên cười: “Không nghĩ tới nha, nữ anh hùng.”

“Không phải là tôi.” Cô kiên trì.

“Chính là cô.” Tống Khiên không chút lưu tình.

“Anh Tống, tôi đang làm việc, không nói nữa”

“Sắp sáu giờ, tan làm rồi.”

“Tôi tăng ca.”

“Cuồng công việc.”

Trò chuyện đến đây, Khương Lâm Tình muốn ngắt điện thoại.

Nhưng mà Tống Khiên nói: “Được thôi, cô còn có thể tăng ca chứng tỏ không có vấn đề gì. Tôi yên tâm rồi.”

Người trước đó liên lạc, ngoại trừ Dương Phi Tiệp, những người khác đều khen cô dũng cảm. Lúc này nghe được thanh âm ôn nhu của Tống Khiên, cô có chút cảm động: “Cảm ơn anh, anh Tống.”

“Tôi không hiếm lạ mấy từ cảm ơn suông này.”

Cô thấp giọng: “Anh cũng chỉ hỏi thăm suông thôi mà.”

“Miệng lưỡi sắc bén, vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván, trở mặt vô tình.”

Khương Lâm Tình nhìn thời gian, công việc hôm nay đã hoàn thành rồi. Cô nói: “Anh Tống, hay là tôi mời anh một bữa cơm?”

“Đây mới gọi là có thành ý. Cô ở đâu? Tôi tới đón cô.”

Khương Lâm Tình không nói ở tiệm cà phê, cô chỉ nói đang trên đảo.

Cô sợ Lưu Thiến nhìn thấy Tống Khiên thì lại bắt đầu nhiều chuyện.

Khương Lâm Tình khoá cửa tiệm cà phê, đi đến một góc của đảo, lên xe.

Tống Khiên nhìn thấy băng cá nhân trên cổ cô, lại hỏi một câu: “Thật sự không sao à? Bị thương có nặng không?”

“Không sao, bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da.” Khương Lâm Tình bày ra khuôn mặt như trái khổ qua: “Việc này cho qua đi, tôi không muốn nói đến nữa.”

“Được thôi, theo ý cô.”

Địa điểm hẹn ăn cơm của Tống Khiên trước giờ đều không trùng nhau. Lần này anh chở cô đến một đập chứa nước nằm ở ngoại thành.

Nhà hàng là một con thuyền, ông chủ từ vớt cá từ trong hồ, mang khuôn mặt vui vẻ cho hai người nhìn thử cá. Sau đó cân, đưa vào bếp. Quả thật tươi sống.

Gió đêm rất lớn.

Tống Khiên nhìn thấy tóc Khương Lâm Tình bị gió thổi tung: “Ông chủ, đóng cửa sổ đi.”

Khương Lâm Tình vén tóc ra sau tai: “Bữa cơm này để tôi mời đi, xem như cảm ơn sự quan tâm của anh Tống.”

“Lần sau đi. Cô nói đúng, không thể chỉ quan tâm suông bằng miệng, tôi phải thể hiện bằng hành động. Tương lai mới có mặt mũi để cô bỏ tiền.”

Cô mơ hồ cảm thấy, cô sẽ không có cơ hội mời khách: “Anh Tống, anh và những người phụ nữ khác thật sự có thể dễ họp dễ tan sao? Anh rất ôn nhu, các cô ấy không luyến tiếc sao?”

“Đều nói rõ trước, cơ bản đều tuân thủ quy tắc trò chơi.” Tống Khiên nhìn lại: “Cô không dám, là bởi vì sợ trầm luân sao?”

Khương Lâm Tình nâng mắt: “Anh không lo lắng tôi sống chết quấn lấy anh sao?”

Tống Khiên bật cười: “Từ biểu hiện mà thấy thì tôi mới là người sống chết quấn lấy cô.”

“Anh Tống nói đùa rồi.”

Tống Khiên đương nhiên là đang nói đùa. Hôm nay anh ngồi đây cũng là một chuyện ngoài ý muốn.

Trên Wechat có người tải lên một đoạn video tại hiện trường, anh nhận ra cô.

Cô không giống những cô gái anh đã từng qua lại.

Cô nhất thời kích động, tương lai sẽ hối hận. Chuyện này đối với anh mà nói, hậu hoạ vô cùng. Nhưng nghĩ tới cô, anh đột nhiên không bỏ được một chút nhớ nhung. Cũng có thể do khát vọng chinh phục của đàn ông quấy phá, không chiếm được nên nhớ mãi không quên.

Đêm mưa lớn ngày hôm đó, Tống Khiên hiếu kỳ nhiều hơn. Cho dù bị phá rối, anh vẫn cảm thấy chẳng qua là mèo vồ hụt mà thôi. Trận chiến này tạm hoãn quá lâu, lại một lần nữa gặp Khương Lâm Tình, anh cảm thấy cô rất đẹp, thậm chí khí chất cũng trở nên mê người.

Cá nướng của chủ quán đang được nướng kêu “tách tách”.

Ánh mắt Tống Khiên trở nên sâu xa.

Khương Lâm Tình ăn một lát cá sống: “Anh Tống, anh không ăn sao?”

“Khương Âm Thiên, cô vẫn chưa suy nghĩ xong sao?”

“Hôm nay không phải là cuối tuần.” Cô có đủ loại lý do.

Anh gật đầu: “Sẽ không chiếm dụng thời gian làm việc ban đêm của cô.”

Lúc lên thuyền, Tống Khiên không đỡ cô. Nhưng khi xuống thuyền, anh quay đầu, đột nhiên muốn tới đỡ cô.

Khương Lâm Tình nắm chặt nắm tay, đang do dự thì dưới chân đột nhiên trơn trượt. Không thể không đưa tay ra duy trì cân bằng, rồi được Tống Khiên nắm lấy.

Cô đứng trước mặt anh: “Anh Tống, quá trình qua lại của anh tiến hành theo tuần tự sao?”

“Không, thời gian rất quý giá.”

“Ồ.” Cô không nghĩ ra được chuyện để nói.

Tống Khiên buông cô ra, đút hai tay vào túi quần: “Tại sao cô lại ra ngoài chơi?”

“Muốn có người bầu bạn.”

“Tại sao không tìm cho mình một bạn trai?”

Cô trả lời: “Tại sao anh không tìm bạn gái?”

“Tôi không có kiên nhẫn, dễ có mới nới cũ. Tổng kết lại thì, tôi không chịu trách nhiệm với tình cảm.”

“Tôi cũng vậy.”

“Cô không chịu trách nhiệm hơn tôi. Rõ ràng là cô tới trêu chọc tôi, còn chơi trò lạt mềm buộc chặt.”

Sau đó Tống Khiên nghe điện thoại: “Tôi có hẹn với bạn, để tôi tiễn cô trở về.”

Xe dừng ở đầu đường.

Khương Lâm Tình tháo dây an toàn: “Anh Tống, chúng ta có thể bắt đầu từ việc nắm tay không?”

Anh lắc đầu: “Thật xin lỗi, tôi không có thời gian.”

Khương Lâm Tình nghĩ thông rồi.

Tống Khiên đẹp trai nhiều tiền, lưu luyến bụi hoa nhưng nửa phiến lá không dính thân. Nhưng sự dịu dàng là giả, anh có một loại quyết đoán vô hình. Cô không thể nào bàn điều kiện với anh.

Trì Cách lại tương đối thực tế. Anh bộc lộ một nguyện vọng bình thường – kiếm tiền mua nhà. Anh có mục đích, đánh giá qua việc anh kiếm lời trung gian, bỏ tiền vào túi riêng thì thấy anh vì đạt được mục đích, sẽ có lúc làm việc không có đạo đức. Anh nói anh nghèo, có thể chỉ là anh nói thôi. Nhưng cô có thể dựa vào từ “nghèo” để thả mồi.

Đương nhiên anh có cắn câu hay không lại là một việc khác.

So sánh giữa hai người đàn ông, cô cảm thấy đau cả đầu. Chỉ là muốn thoải mái bầu bạn một lần, nhưng chính mình lại rơi cục diện hỗn loạn.

Chơi trò tình yêu nam nữ làm gì chứ, còn mệt hơn cả đi làm.

*

Tống Khiên đi đến phòng bida, người đầu tiên đập vào mắt là Trì Cách.

Trì Cách không đoan không chính ngồi trên sô pha, miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa. Không biết đã ngậm được bao lâu rồi.

“Tống Khiên, cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Một người đàn ông nhuộm tóc nâu lên tiếng.

Tống Khiên cởi áo vest.

Người đàn ông nhuộm tóc nâu nói: “Nghe nói cậu đang bận với kế hoạch làm vịt?”

Tống Khiên liếc nhìn Trì Cách: “Miệng chó không phun được ngà voi.”

Trì Cách ngay cả mí mắt cũng lười nâng.

Một người đàn ông đứng bên cạnh bàn bida: “Cái gì? Cái gì? Cái gì? Vịt gì?”

“Ván tối nay tôi đánh cho cậu phải kêu quác quác như vịt.” Tống Khiên đi đến, cầm lên cây gậy bida.

Người đàn ông: “Tống Khiên, bắt đầu chiến.”

Tống Khiên: “Lúc tôi chưa tới cậu đánh thua phải không.”

Người đàn ông: “Tôi ngứa tay thôi. Giống như qua ải trong trò chơi vậy, không đánh bại cậu, tôi khó mà an lòng.”

Người đàn ông nhuộm tóc nâu ngồi xuống: “Cái gì là kế hoạch làm vịt?”

Trì Cách cười: “Một người phụ nữ muốn mua đàn ông.”

“Mua?” Người đàn ông tóc nâu hỏi: “Tống Khiên có thể nhịn?”

“Co được giãn được.”

“Đối phương ra giá bao nhiêu?”

“Ồ, tôi quên hỏi rồi.” Trì Cách thật sự gửi tin nhắn Wechat cho Khương Lâm Tình: “Cô mua đàn ông bao nhiêu tiền?”

Lần này tới cô rất lâu vẫn chưa trả lời.

Anh gọi điện thoại.

Chuông vang lên hơn mười giây, cô mới bắt máy: “Alo, anh Trì.”

Một tay Trì Cách chống thái dương, ngồi không nghiêm chỉnh: “Cô mua đàn ông bao nhiêu tiền?”

Khương Lâm Tình thiếu chút nữa thì bị sặc nước bọt, cô ho khan rồi lại ho khan, ho đến mặt đỏ tai hồng: “Anh nói gì cơ?”

“Công việc không đứng đắn mà lần trước cô nói hợp lý đó.”

Cô hắng giọng: “Đây không gọi là mua đàn ông. Coi như là trợ lý cuộc sống đi, tựa như thuê thư ký vậy.”

Trì Cách lười so đo cách dùng từ với cô: “Bao nhiêu tiền?”

Khương Lâm Tình chần chờ: “Ba tháng lương đi, anh… nhận lời sao?”

Trì Cách ngẩng đầu, nhìn chùm đèn thuỷ tinh chói sáng trên đỉnh đẩu: “Làm thêm công việc bằng tay thứ ba thì gọi là gì? Kẻ trộm? Kẻ cắp? Đổi thành cái chân thứ ba kiếm tiền, chính là trợ lý cuộc sống rồi.”

Khương Lâm Tình: “…”

“Cái chân thứ ba kiếm tiền nhiều hơn làm thêm bằng tay thứ ba.”

“Tôi đang bận, không nói nữa, tạm biệt.” Cô cúp điện thoại.

Trì Cách vẫn để điện thoại bên tai.

Người đàn ông nhuộm tóc nâu đụng anh: “Cười cái gì vậy? Ánh mắt còn sáng hơn cả đèn thuỷ tinh.”

Trì Cách lại nhìn về chùm đèn: “Độ sáng quá cao rồi.”

Tống Khiên đánh xong một ván, vừa hay đổi lượt với người đàn ông nhuộm tóc nâu. Anh gỡ hai nút sơ mi ở trên, đi tới, đối diện với ánh mắt của Trì Cách.

Tống Khiên: “Sao lại nhìn tôi cười nham nhở như vậy?”

Lúc này Trì Cách mới thu di động, lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn, châm thuốc. Lúc bật lửa đốt thuốc bay lên một làn khói trắng, anh hỏi: “Kế hoạch làm vịt của cậu thế nào rồi?”

Tống Khiên đá Trì Cách một phát.

Trì Cách nâng chân tránh được.

Tống Khiên rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trong tay Trì Cách: “Người ta muốn chơi trò yêu đương, nắm tay, ủ ấm chân, đắp chăn nói chuyện phiếm.” Anh ngồi xuống bên cạnh Trì Cách.

Trì Cách nhấn bật lửa.

Tống Khiên miệng ngậm thuốc, cứ như vậy châm lửa: “Tôi không đi làm hại cô gái nhỏ ngây thơ nữa.”

Trì Cách cười xấu xa nói: “Vịt con tội nghiệp."

Tống Khiên thật muốn nhét điếu thuốc này vào miệng Trì Cách: “Cậu có thấy phiền hay không! Đi làm chuyện của mình đi, đừng có phiền tôi.”

“Tôi có chuyện để làm.” Trì Cách nghiêng đầu: “Tôi phát hiện một người.”

Tống Khiên hút một ngụm thuốc: “Người nào?”

“Người thú vị. Ngay từ đầu đã cảm thấy thú vị. Sau đó lại cảm thấy chơi không vui nữa. Chẳng qua…” Mắt mày Trì Cách cong cong: “Hôm nay lại thấy thú vị rồi.”