Nhân vật nam và nhân vật nữ của bà cãi nhau rồi.
Khi Bạch Trì Như Ý thật sự ý thức được điều này thì tiểu thuyết Đại tẩu, tận hưởng đi đã có một kết cục hoàn mỹ. Bà giao bản thảo cho phường in, chuẩn bị ăn mừng thành công bằng những ngày ăn no ngủ say thoải mái. Nhưng bà phát hiện ra rằng khi hai mẹ con dùng bữa tối, con trai mình cứ chống cằm nhìn bát thịt kho trước mặt đờ đẫn. Đại tẩu trong tiểu thuyết và tiểu thúc đã rời xa người chồng cũ, coi thường mọi luân lý đời thường, ngày ngày hạnh phúc cùng nhau, ngồi ngắm mấy trôi, nhìn mặt trời lặn, cuộc sống vô cùng tuyệt vời, nhưng thực tế lại không được như người ta mong muốn…
Bà và cơm, đang định gắp miếng thịt để ăn thì bị con trai giơ đũa ra ngăn lại. Bà rụt đũa về, sờ tay vào trong túi lấy ra một chiếc bình sứ ngọc nhỏ đặt mạnh lên bàn.
- Cái gì thế ạ? – Đũa của Bạch Phong Ninh vẫn giữ lấy miếng thịt đáng ghét đó. Hắn chẳng hề có hứng thú nhìn chiếc bình nhỏ bị mẹ mình đối xử mạnh tay.
Bạch Trì Như Ý tiếp tục cầm đũa lên và cơm, nói:
- Xuân dược.
- Bạch Trì thị, mẹ mang theo người loại thuốc nguy hiểm như thế sao? – Hắn cười nhạo nói.
- Con đừng nghĩ linh tinh. Ta e có thể gặp cha con bất cứ lúc nào. Ai bảo ngày ngày ông ấy bận rộn với chuyện hành tẩu giang hồ ở trung nguyên chứ. Gặp phải ta thì… Phì! Bây giờ không phải là lúc nói chuyện của ta. Vì con là con trai ta nên ra mới đem loại xuân dược tiêu hồn phách tán tuyệt đỉnh của Tây Vực này cho con. Trong nhà không còn nhiều lắm đâu.
- Mẹ toàn dùng thứ này để đối phó với cha ư? Cao thủ! – Hắn nhấc chiếc bình nhỏ xinh xắn lên xem rồi đặt nó lại bàn.
- Con trả lại mẹ làm gì? Mẹ con chúng ta không cần khách sáo. Con gặp khó khăn, cứ cầm đi dùng trước. – Bà lại và cơm vào miệng.
- Mẹ muốn con dùng ở đâu? – Hắn nhíu mày: - Mẹ chỉ giáo cho con được chứ?
- Vớ vẩn! Tất nhiên là dùng với tiểu nữ nhà Hiểu Ất rồi. Con quên mẹ đã dạy con thế nào rồi sao?
- Hoan lạc chính là cách nhanh nhất để chạm tới được trái tim nữ nhân. Dù người đó có ương bướng thế nào thì cứ chinh phục thể xác của cô ta rồi hãy nói?
- Đúng rồi. Vậy thì con đi đi. Không phải con đã nhớ rất kỹ rồi sao? Sao còn ngồi buồn bã như thế làm gì? Hãy đi làm xong chuyện con nên làm đi. Làm cho Hiểu Ất khóc thảm thiết, tiện thể kế tục hương hỏa nhà họ Bạch luôn. Nhất cử tam tứ tiện. Tuyệt diệu quá rồi!
- Nhưng mẹ cũng đã từng nói, nữ nhân luôn coi trọng người đến trước. Dù có mười con trâu cũng khó kéo lại nổi. – Hắn liếc mắt nhìn người thầy triết lý bên cạnh mình: - Con sợ bỏ thuốc này xong, người ta lại biến con trai mẹ thành vật thay thế, miệng toàn nhắc đến tên người khác. Mẹ cảm thấy con trai mẹ có thể chịu đựng nổi áp lực tâm lý này không?
- Ừm… Với tính khí của con, có lẽ…
- Chắc chắn con sẽ nổi giận dìm cô ấy vào nước lạnh, bắt ra hứng gió, rồi treo lên phơi trăng cả tối.
- … - Nói về hình thức tra tấn tàn khốc thì nó thật sự là đệ nhất cao thủ.
- Thế nên, để tránh mất mạng người, có lẽ nên thôi đi. – Hắn đẩy lọ xuân dược về phía mẹ mình, cầm đũa rồi lại nhìn miếng thịt, hắn nói: - Mấy ngày nữa, con sẽ vào kinh dự thi.
Bạch Trì Như Ý dừng và cơm, nhìn đứa con trai đang làm bộ thản nhiên của mình:
- Cuối cùng, con cũng quyết định đi?
- Không đi thì làm gì nữa ạ? Con trai mẹ là thế mà. Nhớ nhung một người con gái trái tim đã thuộc về người khác. – Hắn đùa thế là đủ rồi. Đến lúc rút lui, toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp của hắn rồi.
- Nhưng không phải Hiểu Ất đã khôi phục lại tước vị hoàng tộc rồi sao? Xem ra lão hoàng đế này cũng có ý muốn truyền ngôi cho hắn. Con vội vào kinh thành như thế làm gì chứ?
- Con chỉ sợ hắn về kinh rồi sẽ quên hết thôi. Mẹ có cảm thấy tính cách của Hiểu Ất có thể dễ dàng quên những người năm xưa không? Tuy tâm tư của lão Hoàng đế không khó đoán nhưng dù sao họ cũng có quan hệ cha con, con sợ hắn lại mềm lòng.
- Xì! Toàn những chuyện vớ vẩn! Chỉ có con là thích hành sự ở trung nguyên thôi. Con và cha con đúng là giống nhau, người lăn lộn trên giang hồ, người lăn lộn trên quan trường. Ở trung nguyên có chuyện gì là dễ dàng đâu chứ. Theo mẹ thấy, con làm quan rồi thì chớ có làm những việc thường làm ở nước phiên bang chúng ta, kẻo lại làm cho người trung nguyên nổi giận.
- Bạch Trì thị, phu quân của mẹ ghét nhất mẹ nói về người trung nguyên và người phiên bang đấy. Tốt nhất mẹ nên thôi đi, không thì kẻ tạp giao giữa người trung nguyên với người phiên bang như con khó làm người lắm. – Bạch Phong Ninh cười. Hắn chuẩn bị nhấc đũa và cơm thì mẹ hắn lại nói một câu khiến hắn dừng lại.
- Này, mẹ hỏi con. Nếu Hiểu Ất làm hoàng đế như con nói thì liệu hắn có… đánh người phiên bang chúng ta không?
- …
- Hắn từng sang thăm nước ta nhiều lần và thường ở lại nhà chúng ta, không phải đều là muốn cứu mẫu phi của hắn trở về sao? Con sẽ không giúp hắn đánh gia tộc của mẹ con đấy chứ? Đó là nhà của chúng ta. Mẹ biết con ra ngoài đã lâu, mẹ không…
- Mẹ, mẹ nghĩ ngợi nhiều quá đấy! Với thực lực của trung thổ hiện nay, không bị phiên bang tấn công đã là tốt lắm rồi. Làm gì dư sức mà nghĩ đến những điều khác chứ?
- Bây giờ không nghĩ đến, không có nghĩa là sau này không nghĩ đến.
- Đợi Hiểu Ất đuổi lão Hoàng đế đi rồi hãy tính.
- Mẹ ghét nhất là hoàng đế trung thổ. Có chuyện liền đem thê tử của mình ra làm hàng hóa, chẳng phù hợp với nhân vật nam hoàn mỹ trong tiểu thuyết. Mẹ nghe được rất nhiều chuyện đau lòng nhưng vẫn chưa có cách nào đưa vào tiểu thuyết cả. Giấc mộng của những kẻ xấu xa. Con cứ ở bên Hiểu Ất. Sắc đẹp của Hiểu Ất là đủ tư cách rồi. Chỉ cần hắn không mang di truyền những thói xấu của cha hắn thì hắn có thể trở thành một hoàng đế hoàn mỹ. Nguyện vọng của mẹ dựa cả vào con đấy.
- Bạch Trì thị, mẹ là một người có tư tưởng tiên tiến nhưng tư tưởng đó lại không lưu hành ở trung nguyên, trong hoàng cung càng không. Có lẽ không tác dụng gì với Hiểu Ất đâu.
- Khó mà tưởng tượng nổi Hiểu Ất sẽ xây hậu cung.
- Là hoàng đế mà. Không khó tưởng tượng đâu. Tất cả đều thuận theo lẽ thường thôi.
Bạch Phong Ninh nói xong, buông bát cơm, đứng lên rời khỏi phòng ăn. Chân hắn vừa bước qua bậc cửa thì dừng lại. Hắn ngoái đầu nói với mẹ mình đang ăn cơm:
- Buổi tặng chữ của nha đầu đó… mong mẹ đừng lỡ hẹn nhé.
- Ồ! – Bạch Trì Như Ý vừa nghe xong thì lông mày dựng lên: - Không phải con không thèm để ý gì đến nữ nhi đã có người trong lòng rồi sao? Con cần gì biết mẹ có lỡ hẹn với cô ấy không chứ?
Nói thật, bà rất muốn ngay lập tức trốn về nước phiên bang của mình trong đêm. Dù sao tiểu thuyết cũng đã viết xong, nha đầu đó cũng không còn giá trị lợi dụng nữa. Bà không muốn vì tiểu nha đầu mà để lộ thân phận của mình, phá vỡ vẻ thần bí của mình.
Hắn bỗng tắt nụ cười, nhìn chằm chằm vào mẹ mình, cong môi ấm ức. Nét mặt đó khiến cho Bạch Trì Như Ý run rẩy.
- Con đúng là oan nghiệt. Vì đứa nha đầu đó đã có người trong lòng mà cố ý đem nét mặt đó ra làm khổ mẹ. Bao nhiêu năm nay, con chưa từng làm nũng mẹ như vậy. Híc… Được rồi. Được rồi. Cho dù về có bị cha con phạt quỳ thì mẹ cũng sẽ giúp Long Tiểu Hoa chết tiệt đó. Con rõ ràng biết mẹ viết rất xấu, lại còn cố ý làm cho mẹ mất mặt. Híc…
Bà vừa ấm ức vừa và cơm vào miệng, đợi buổi cho chữ chết tiệt đó đến.
Ngày Bạch Phong Ninh lên đường vào kinh cũng là ngày diễn ra buổi tặng chữ của Tiểu Như Ý.
Người đến khách điếm Đại Long Môn đông đúc như đàn ong. Tiểu Như Ý ở trên tầng hai. Mọi người xếp thành hàng dài kéo ra tận ngoài cửa khách điếm. Rất nhiều cô nương đỏ mặt ôm sách từ trong khách điếm chạy ra. Hắn nhếch môi khó ngờ đến ý tưởng của nàng. Nàng nhất định đã ép mẹ hắn phải giả trai để phù hợp với hình tượng người trong mộng của các cô nương rồi. Như vậy cũng tốt, để tránh cha hắn phát hiện. Hắn mỉm cười. Chắc nàng đang đếm bạc đến mỏi cả tay, không rảnh rỗi mà tiễn hắn đâu. Hắn cũng chỉ vì cổng thành ở ngay phía Bắc của khách điếm, không thể đi qua chỗ này, cho nên mới xuống đi dạo một vòng.
- Vô Ưu, chúng ta rời khỏi thành thôi.
- Thiếu chủ không báo cho phu nhân một tiếng sao?
- Không cần đâu. Mẹ ta biết hôm nay ta lên đường mà.
- Vậy Long tiểu thư thì sao ạ?
- …
- Hình như thuộc hạ vừa thấy cô ấy chạy xuống lầu. Có cần đợi cô ấy không ạ?
- … Cô ấy lúc nào cũng làm mình làm mẩy với ta, ta có thể không đợi sao?
Bạch Phong Ninh nhìn đám đông chen chúc ra khỏi khách điếm. Thấy Long Tiểu Hoa mặt đỏ phừng phừng, hắn chỉ nở nụ cười chào nàng:
- Lần này kiếm đủ bạc chưa?
Nàng đã thắng. Chưởng quỹ không còn coi thường nàng nữa. Người dưới cũng không thể không phục nàng. Đến cả Long Tiểu Bính cũng nhìn nàng với ánh mắt trung thành. Nàng không còn là một kẻ đáng thương nữa. Nàng đã giành lại được cơ nghiệp của tổ tiên. Hắn cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ mà nàng cần ở bạch mã hoàng tử. Thành công nên phải rút lui thôi. Như vậy có được coi là cái giá của việc bắt nạt nàng không?
- Bây giờ huynh sẽ đến kinh thành sao?
- Ừm. Ta không thể đưa muội theo được. Thật xin lỗi.
- … - Long Tiểu Hoa im lặng một lúc. Trống ngực nàng đập thình thịch. Nàng cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhưng nghe giọng nói của mình không còn tự nhiên nữa: - Hóa ra, huynh luôn là hoàng tử không cưỡi ngựa trắng.
Bạch Phong Ninh hơi sững người. Hắn nhìn con ngựa mình đang cưỡi. Đó là một con ngựa màu đỏ thẫm, cả người không có một sợi lông trắng nào. Đây mới là con ngựa mà hắn thường cưỡi mỗi lúc đi xa. Con ngựa trắng ngốc nghếch chỉ là con ngựa hắn nhất thời hứng chí mua về để trêu chọc nàng và Hiểu Ất mà thôi. Có lẽ hắn vẫn nên để nó gặm cỏ trong sơn trang. Đến giờ, hắn vẫn nhớ rõ lần đầu nàng nhìn thấy con ngựa trắng đó. Dường như hắn là ai cũng đều không quan trọng. Điều quan trọng là hắn cưỡi ngựa trắng. Lúc ấy, hắn rất đắc ý nhưng bây giờ… hắn chỉ cảm thấy chua xót…
- Ừm! Thực ra, ta chưa từng cưỡi ngựa trắng. – Tất nhiên cũng không phải là hoàng tử của lòng nàng. Nàng nên sớm tỉnh giấc mộng. Đến giờ, tất cả đã rõ: - Hình như, ta lại bắt nạt muội một lần nữa.
- … - Nàng hít hít mũi, hơi nhếch môi, cố ra vẻ thanh thản, mỉm cười nói: - Trời ơi, tôi đã quen với tật xấu của huynh rồi. Sau này nhớ sửa đổi nhé. Nếu không sẽ không có ai chịu nổi huynh đâu.
- … - Ừm! Coi như nàng còn có lòng, không nói là chẳng có cô nương nhà nào chịu nổi hắn. Có lẽ nàng sợ vì thấy hắn cưỡi con ngựa này. Nó không phải là con ngựa trắng đó. Nếu chọc giận nó thì nó sẽ đạp lên người nàng ngay.
- Trả huynh này. – Nói xong, nàng đưa cao tay về phía hắn.
Hắn hoài nghi, không biết mình có thứ gì ở chỗ nàng. Hắn hơi cúi người, chìa tay ra trước mặt nàng. Một chiếc cúc bạch ngọc lăn vào lòng bàn tay hắn, khiến tim hắn đau nhói. Hắn nghĩ đến câu nói trêu đùa nàng ngày đó:
- Đây là tín vật đính ước. Tới ngày cô có hứng với người đó, Bạch mỗ sẽ thay thiếu chủ đợi cô.
Hắn bỗng thấy hối hận vì hôm đó không kiên trì ở lại phòng nàng tìm xong chiếc cúc bạch ngọc này rồi mới ra ngoài. Lúc đó, tâm trí nàng mơ màng, nàng vốn không biết trong lòng mình đang nhớ đến ai. Sao hắn lại đánh thức nàng chứ? Chỉ cần mê hoặc nàng, khiến nàng hồ đồ thêm một chút mà ở lại bên hắn thì chẳng phải là tốt rồi sao? Đến nay, tín vật đính ước đã trở về tay hắn, coi như hắn cũng chẳng còn cớ để vào phòng nàng nữa.
- Hóa ra, muội luôn giữ vật này? – Hắn xoay xoay chiếc cúc áo trên đầu ngón tay, mỉm cười. Phong độ, khí độ nhất thời chưa thể nói là thua người ta, chỉ có điều hắn đã thua ván cược mà thôi. Hắn cũng không đến nỗi thảm bại lắm. Chẳng qua là người trong lòng hắn đã có người khác ở trong lòng. Hắn không hề từ bỏ, chỉ đơn giản bị người ta đẩy ra, hắn chẳng thấy xấu hổ chút nào.
Hắn nắm chặt chiếc cúc áo trong lòng bàn tay, kéo dây cương ngựa. Con ngựa đỏ thẫm đi ngang qua nàng. Hắn buông một câu “Cáo từ” rồi cưỡi ngựa ra khỏi thành, bỏ lại Long Tiểu Hoa đứng đó thở dài. Nàng cố gắng hít một hơi thật sâu rồi quay lại khách điếm, sau đó tìm 813, gục đầu vào lưng người ta mà nức nở:
- 813, tôi khổ quá! Cho tôi dựa một lát.
- Ồ! Đừng dựa nữa. Nói chuyện làm ăn đi. Cô hại tôi bận rộn như thế đấy. Trước đây, làm việc nhàn nhã vẫn kiếm được tiền. Tất cả là tại cô. Đến cả Tiểu Như Ý cũng bị cô tìm thấy. Nếu không nể mặt thần tượng thì thật sự tôi rất muốn cắn cho cô một cái. Tôi bỗng thấy nhớ lúc đương gia còn ở đây, chúng ta chưa bao giờ phải bận rộn như vậy. Hu hu…
- Tối nay tổ chức tiệc mừng công mà, cô còn kêu ca gì chứ?
- Nếu không có buổi ăn mừng thì tôi đã sớm đi nghỉ rồi. 1227, Bạch công tử đi đâu thế? Bạch công tử cưỡi ngựa với vẻ mặt rất nặng nề.
- Kinh thành.
- Hả? Sao mọi người đều đến kinh thành cả thế?
- Tôi cũng muốn đến kinh thành. Dù sao, không lâu nữa, chúng tôi cũng sẽ gặp lại nhau thôi. Thế nên căn bản không cần phải buồn làm gì cả. – Thu lại cảm xúc, tiếp tục làm việc kiếm tiền mới quan trọng.
- Ồ! Cô buồn vì đương gia hay là… vì Bạch công tử thế?
- Cô nghĩ thế nào?
- Tôi thấy… dường như trái tim của cô có cả hai người.
- … Tôi đâu có. Tôi rất giữ đạo làm vợ. Trong lòng tôi chỉ có một người thôi. Cho dù đó không phải là người hoàn mỹ, có lúc thích ngược đãi người khác. Những lúc quan trọng, còn thích ép người khác làm những việc mà người ta không thích. Lòng muốn nhưng miệng không nói ra, vô cùng phiền phức, thích bắt người ta học cầm kỳ thi họa đến phát cuồng nhưng… 813… cô nói xem đương gia và Thập cửu điện hạ có gì khác nhau?
- Ồ! Chẳng có gì khác nhau cả. Đều khiến người khác phải ao ước.
- … Không ai hỏi cô về phương diện vẻ đẹp. Thôi đi. Tôi không nên hỏi cô vấn đề khó hiểu mà ngay đến tôi cũng không thể lý giải nổi.
- Vậy cô đừng dựa vào tôi nữa. Tôi đang bận lắm. Cô tránh ra đi.
Uỵch!
Long Tiểu Hoa bị 813 đẩy ra không thương tiếc, chẳng có chút tình tỷ muội nào. Than ôi, tình bằng hữu giữa những nha đầu!