Long Tiểu Hoa đã có kinh nghiệm say rượu một lần. Rất ngất ngây! Rất cấm kỵ! Nàng đã ôm cháu trai của phu quân và hôn lấy hôn để. Chính vì như vậy
nên đến giờ thằng cháu của nàng cũng không thể nào quên được lúc đó. Hắn căn bản không chịu thừa nhận tiểu thẩm thẩm phóng đãng này. Hình tượng
tiểu thẩm thẩm uy nghiêm đã sụp đổ. Điều này khiến cho nàng khắc cốt ghi tâm rằng muốn làm người vợ hiền thì phải bắt đầu bằng việc cai rượu.
Nhưng...
- Xem ra cuộc sống về đêm của thúc tẩu hai người quả là không tồi. Rất phong phú!
Giọng nói ghen tuông đó bay từ trên đỉnh đầu nàng xuống. Sau khi nôn xong,
men rượu dội lên đầu khiến nàng mơ mơ màng màng không biết gì nữa. Nàng
chỉ có thể tựa vào người Bạch Phong Ninh, nắm vạt áo hắn cười khì khì
ngây ngô. Có lẽ có người đang hỏi nàng họ gì. Nàng không biết phải trả
lời thế nào.
- Long Tiểu Hoa, cô còn nhớ cô họ gì chứ?
Í! Đây là ai vậy? Nàng vừa quên mất mình họ gì rồi mà. Hắn làm gì mà lại
gây khó dễ cho nàng thế? Ồ! Nàng họ gì? Ồ! Bây giờ nàng chỉ muốn hét lên thật to để hơi nóng trong người phát hết ra. Nàng họ gì cũng được.
- Long Nhi, họ Bạch thế nào?
- Ồ! Họ Bạch ư?
- Trả lời huynh ấy đi. Không lâu nữa chúng ta sẽ cùng mang họ Bạch.
- Được. Họ Bạch. - Nàng vỗ vai Bạch Phong Ninh một cách nghĩa khí rồi giơ ngón tay cái lên: - Họ Bạch giống huynh. Tôi họ Bạch. Tôi là Bạch Tiểu
Hoa. Á á á á! Có người kéo tai tôi. Đừng mà. Mẹ kế ức hiếp người. Hắn
kéo tai tôi. Bạch mã hoàng tử cứu với.
Long Hiểu Ất hít một hơi thật sâu, kéo kẻ đang khua khoắng hai tay lung tung về phía mình. Nhưng kẻ đó lại chê bộ đồ đen của hắn, đẩy hắn ra và đứng bên tên tiểu nhân họ Bạch. Hắn liếc mắt nhìn tên tiểu thúc cùng kẻ đó
vượt tường, cười lạnh lùng:
- Huynh còn định đứng đây trong cái mùi kinh khủng để nói chuyện với ta sao?
Bạch Phong Ninh cúi xuống nhìn vết bẩn trên người mình, rồi lại nhìn kẻ đang say bí tỉ:
- Thảo nào huynh không để cho cô ấy động đến một giọt rượu nào. Đúng là
cô ấy không uống rượu sẽ đáng yêu hơn nhiều. - Nôn ra người hắn xong lại còn quát tháo chủ kỹ viện. Thật là chẳng có chút phong độ, khí độ gì
cả. Hắn phải toát mồ hôi, khó khăn lắm mới kéo được nàng về đến phủ
Huyên vương. Đang mệt đứt cả hơi, còn chưa có thời gian để nghỉ ngơi thì Long lão gia đã dắt ba bông hoa đói khát đứng chặn ở cổng.
- Đáng yêu hay không cũng không liên quan gì đến huynh. - Hắn nhếch môi,
giận dữ nhìn kẻ không yên phận trong lòng mình. Dứt khoát phải cho nàng
một trận mới được. Bản thân đã say đến bảy tám phần, bị quát mắng, nàng
lập tức tỏ vẻ đáng thương. Hắn ngẩng đầu lên nói với Bach Phong Ninh: -
Ta đã sai người chuẩn bị nước tắm cho huynh rồi. Huynh mau tắm rửa đi.
- Huynh có cần quan tâm đến Bạch mỗ như vậy không? Quan hệ giữa hai chúng ta dường như không thích hợp với việc huynh quan tâm đến Bạch mỗ như
vậy đâu. Long Nhi rất dễ nghĩ ngợi linh tinh. Ngộ nhỡ cô ấy cho rằng
quan hệ giữa chúng ta không minh bạch thì sẽ khó ăn nói lắm đấy.
- Huynh yên tâm. Huynh cứ đi tắm xong thì sẽ biết quan hệ giữa hai chúng
ta rất minh bạch. - Hắn cười lạnh lùng, vẫy tay ra hiệu cho mấy nha đầu
đi hầu hạ Bạch Phong Ninh.
- Bạch thiếu gia, Vương gia sai chúng nô tỳ hầu hạ thiếu gia tắm ạ.
- ... Này! Long huynh, chiêu này của huynh có độc quá không vậy?- Nhìn
mấy nha đầu trước mặt, Bạch Phong Ninh cười khổ sở liếc nhìn Long lão
gia. Sai mấy cô nương ném hắn vào bồn tắm, khiêu khích hắn. Sau đó lại
coi khinh hắn không trong sạch, nhồi ý nghĩ đó vào đầu tiểu nữ nhà mình. Chiêu này độc thật! Rõ ràng là muốn giáng họa cho hắn mà.
- Là ai lớn tiếng muốn có nữ nhi nhà ta? Đợi huynh qua được cửa này rồi
hãy nói. - Long Hiểu Ất nhướng mày đáp. Canh ba nửa đêm dẫn khuê nữ nhà
người ta đi ngao du không về, lại còn say sưa bí tỉ, vượt tường ra rồi
lại vượt tường vào. Hắn đã chuẩn bị sẵn một thùng nước lạnh để cho kẻ đó lạnh thấu xương.
Hắn dặn dò xong thì kéo nha đầu nào đó đi nhưng lại nghe tiếng Bạch Phong Ninh gọi phía sau:
- Này!
- Gì vậy? - Hắn khó chịu quay đầu lại.
- Giữ phong độ nhé. - Gã Long Hiểu Ất này đã giữ phong độ tám năm qua,
bây giờ, chớ có nhân cơ hội nha đầu kia chưa tỉnh mà làm bừa.
- Hừ! Nói chuyện phong độ với ta? Đợi mai huynh dậy nổi rồi hãy nói. -
Quan hệ giữa hắn và Long Tiểu Hoa cả thế gian này đều biết, đâu cần nói
chuyện phong độ. Lại còn muốn giữ phong độ thế nào. Hắn đã dặn các nha
đầu rồi. Hành hạ tên bạch mã hoàng tử này thế nào cũng được. Tuyệt đối
không cần phải khách sáo. Nếu làm cho Bạch thiếu gia thoải mái, giãn
xương cốt, ngây ngất thì sẽ có thưởng.
- Kéo đi đi. Nhớ chăm sóc cho tốt đấy.
- Vâng thưa Vương gia. Bạch thiếu gia, mời đi bên này.
- Này! Các cô muốn đẩy Bạch mỗ đi đâu thế? Này này này! Ai? Cô chạm vào
đâu thế? Này! Không được cởi. Bạch mỗ nói không được cởi cơ mà. Ai cho
cô làm thế?
Thấy Bạch Phong Ninh bị dồn đi, càng lúc càng xa, Long Hiểu Ất cúi xuống
quan sát Long Tiểu Hoa đang ngủ say trong tay mình. Giải quyết xong tên
bạch mã hoàng tử ngốc nghếch đó, bây giờ hắn cần phải xử lý nốt thứ này.
Xuất ngôn bừa bãi, đối đầu với phu quân, nửa đêm mới về, hơi rượu nồng nặc,
gào thét ầm ĩ, vui vẻ đến mức vô sỉ đổi cả họ của mình! Hừ!
- Ồ!
Chiếc bát sứ cứng cứng kề sát môi Long Tiểu Hoa. Nàng ngửi thấy mùi chua cay, mơ màng tỉnh giấc. Mắt nàng vẫn nhắm và đẩy bát canh giải rượu đó ra.
Mùi của nó vừa đắng vừa cay, chắc chắn rất khó uống!
- Tôi không muốn uống. Kinh quá!
- Uống đi. - Giọng quát lạnh lùng vang lên.
- Ai da! Huynh bóp mũi tôi làm gì? Ôi! Ực ực ực ực! Ặc ặc... Khó uống
quá! Ặc... Ực ực... Ối! Huynh chẳng có chút tình cảm gì cả... Ực ực...
đàn ông. Ực ực ực ực...
Cho nàng uống xong bát canh giải rượu, Long Hiểu Ất đặt chiếc bát sứ lên
bàn rồi rót một cốc nước nóng, cho hai viên đường vào. Hắn quay người đi về bên giường nhìn kẻ chịu ngược đãi đã tỉnh táo hoàn toàn. Kẻ đó ngồi
dậy, trừng mắt nhìn hắn ai oán. Đồ trên người nàng bẩn thỉu, mặt cũng
ướt đẫm.
Hắn nhếch môi đưa cốc nước cho nàng. Nàng vẫn hậm hực không chịu đưa tay ra nhận. Hắn cúi xuống kề chiếc cốc sát miệng nàng:
- Uống nước đi. Bát thuốc đó rất đắng. Hắn đã sai người sắc rất đặc. Đây
coi như là cách để trừng phạt nàng. Phạt nàng phải sợ, phải biết rằng
sau này không được phóng túng như vậy nữa. Nói năng, làm việc đều phải
suy nghĩ. Hắn phải dạy cho nàng một bài học. Dạy xong rồi thì hắn lại
thương xót nàng, rót nước cho nàng uống.
Một câu nói khiến nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cốc nước đường kề
sát môi mình. Nếu như trước đây, chắc chắn nàng sẽ chửi mắng hắn xấu xa, giải thích với hắn. Hắn đã cho nàng uống thuốc rất đắng, làm cho nàng
thê thảm thế này. Đây là hành động ngược đãi nàng. Nhưng bây giờ nàng
biết hắn đang đối xử tốt với nàng. Hắn đã sắc thuốc cho nàng, cho nàng
uống, rót nước cho nàng mà còn không quên bỏ đường vào để nàng bớt đắng
miệng. Nhưng tại sao hắn đối xử tốt với nàng như vậy mà còn muốn bỏ
nàng. Vì nàng nói muốn giành được tình yêu của hắn nhưng lại không làm
được gì sao? Nàng muốn làm nên nàng mới chịu đi phiên bang. Nhưng càng
làm thì càng khiến hắn tức giận. Nàng đã cãi nhau với hắn, khiến hắn mất mặt trước mọi người.
- Lão gia... lão gia đừng bỏ thiếp. Lần sau, thiếp sẽ không ném giày vào
lão gia nữa. Thiếp không dám nữa, thiếp không muốn quay về thành Đồng
Khê. Tuy ở đây không có Tiểu Giáp, Tiểu Đinh, Tiểu Bính, 813, lại lạnh
muốn chết. Tuy đi đến đâu cũng có cô nương “chỗ này” to hơn thiếp, “chỗ
kia” hấp dẫn hơn thiếp, hoặc là mắc bệnh thần kinh thích cầm kỳ thi họa. Chỗ này của thiếp không đủ to, chỗ kia không đủ hấp dẫn. Lão gia bảo
thiếp học cầm kỳ thi họa, thiếp không học được. Thiếp sợ mình không
giành được tình yêu của lão gia. Lão gia đừng bắt thiếp về. Thiếp đã
nhận lời cha chồng đi phiên bang vì thiếp cho rằng cuối cùng mình có thể làm được một việc để lão gia khen ngợi. - Nào ngờ lại ngược lại.
Hắn thẫn thờ giơ tay véo cái má ướt đẫm nước mắt của nàng. Hắn thật sự hà
khắc như thế sao? Chưa từng một lần khen ngợi nàng sao? Chắc chắn là có
rồi chứ. Chẳng hạn như nàng nấu mỳ cho hắn ăn rất ngon. Nàng đã dậy sớm
đi mua thức ăn cho hắn. Nàng ngồi trên chiếc ghế con ăn cơm mà không hề
làm phiền hắn nói chuyện với các vị đại nhân khác. Chỉ là hắn không nói
ra thôi. Không phải hắn có vỗ đầu khích lệ nàng sao? Đâu cần phải nói ra chứ? Nàng không hiểu được điều đó sao?
Hắn nhếch môi nghĩ đến lời vị quan nhiều chuyện hôm đó:
- Theo kinh nghiệm của hạ quan, loại nữ nhân này cực kỳ mẫn tuệ, nhưng
lại cực kỳ ngốc nghếch. Chẳng hạn Vương gia có lén lút bên ngoài thì cô
ta lập tức phát hiện ra ngay, cãi lộn với Vương gia, làm cho mọi thứ
loạn cả lên. Nhưng khi bản thân bị động chạm thì lại ngốc nghếch đến mức khiến nam nhân trước mặt phải nói với cô ta rằng: “Bảo bối à, ta biết
làm thế nào với nàng đây?”, cũng không biết nam nhân này có phải cố ý
nói như vậy không nữa.
Chắc chắn là cố ý. Ai rảnh rỗi treo mấy câu mờ ám này trên miệng chứ?
- Thế mới nói, đây là đạo phu thê. Vương gia chỉ cần xem vài câu ngọt
ngào trong mấy cuốn tiểu thuyết nam nữ thì sẽ hiểu. Hạ quan cũng đang
phải học trong đó, chẳng thể giúp Vương gia giải quyết được mối ưu này,
làm phiền Vương gia có thể tới nơi khác bức cung được không?
... Bức cung cái gì? Hắn đến để thỉnh giáo. Chỉ tiện thể dẫn theo mấy con chó nhà mình đi thôi. Hình tượng này tệ hại thế sao?
Những lời ngọt ngào...
Hắn nhếch môi. Tiếng khóc nấc nghẹn khiến hắn khó kìm nổi:
- Đừng khóc nữa. Ngẩng đầu lên.
- Làm gì?
- Ta khen ngợi nàng.
- Hả?
Nàng ngước lên thì thấy lão gia đang ngẩng cổ uống cốc nước đường đó. Hắn
nâng cằm nàng lên, in dấu môi lên đôi môi còn dính thuốc đắng của nàng.
Đôi môi ngọt ngào đó kề sát vào đôi môi thuốc đắng, vị ngọt ngào mê hoặc
nàng. Chỉ cần nàng há miệng là có thể xua đi cái đắng. Nhưng nàng không
hiểu, ngây người nhìn hắn. Hắn nhếch môi, nhướng mày như đang nói với
nàng: “Nàng không hé môi ra thì làm sao ta cho những lời ngọt ngào vào
được?”
Nàng khẽ hé môi, vị ngọt tràn vào trong khiến nàng tham lam uống cạn. Nàng
không nỡ rời xa đôi môi ngọt ngào mềm mại đó, không muốn hắn rút khỏi
chiến địa của mình, cho đến khi hắn phát một tiếng hứ đẩy ra.
Nha đầu này thật là giỏi! Hắn đã phải tốn bao công sức mới thu được đôi môi của mình về. Vị thuốc đắng của nàng lan hết sang miệng của hắn. Hắn giơ tay gạt môi:
- Đủ ngọt ngào chưa? - Những lời ngọt ngào thật sự dùng môi để truyền tải đấy nhé. Nàng mà còn không hiểu, lại cứ coi mình là tiểu nữ của hắn thì đúng là đại ngốc. Hắn không thừa nhận là hắn nuôi dạy nàng đâu.
Nàng liếm liếm môi, bộ mặt mơ màng nhìn về phía lão gia nhà mình. Chắc chắn
là lão gia đã bị ai đó dạy hư rồi chứ không thể tự nghĩ ra hành động như thế.
- Lão gia hôn người ta!
- ... Việc này không cần dùng miệng để nói ra.
- Lão gia đã dùng miệng để làm rồi. Tại sao thiếp lại không thể nói ra chứ?
- ...
- Mùi vị thế nào?
- ... Rốt cuộc kẻ ngốc nào đã nuôi dạy ra nha đầu đen tối nàng thế? Câu này không cần dùng miệng để nói ra! - Hắn véo má nàng.
- Lão gia không nói thật.
- Long Tiểu Hoa! Ai cho phép nàng nhìn chằm chằm ta thế? - Hắn véo má
nàng mạnh hơn, ép môi nàng phải hé ra. Nàng dám nói ra những câu như vậy thì thật sự cần phải dạy dỗ rồi.
- Lão gia thật sự khó xử thế sao? Lão gia nói thật lòng cho thiếp nghe
khó vậy sao? - Nàng nghiêng đầu, bất chấp khuôn mặt bị biến dạng, phản
đối: - Người ta rất yêu lão gia, không nỡ để lão gia phải chịu khổ, muốn có được tình yêu của lão gia khó thế ư?
- ...
- Lão gia đừng có vừa bị vạch trần là liền nhìn đi chỗ khác như vậy. -
Nói xong, nàng đặt hai tay lên vai hắn: - Haizzz! Lão gia, thiếp nên làm thế nào đây?
Cử chỉ của nàng đáng yêu như vậy, thuần khiết như vậy rồi còn gì. Nàng nên làm thế nào với người đàn ông cứ muốn bị chà đạp này đây? Nàng giơ tay
vỗ vỗ vào khuôn mặt đang đỏ ửng lên của hắn, khiến cho đôi mắt đen sâu
thẳm lại bất mãn nhìn nàng chằm chằm. Nàng cười một tiếng khơi gợi,
chẳng nói mà truyền đạt hết mọi ý tứ.
Dù sao cả đời này nàng cũng đừng mong nghe được một câu ngọt ngào từ miệng hắn. Thà cứ tự mình nói cho rồi.
- Bây giờ, thiếp hỏi thật chàng, mùi vị của nó thế nào?
Hắn nhìn nàng. Nha đầu này rõ ràng vừa đạt được là liền làm tới, cái gì mà
mẫn tuệ, cái gì mà ngốc nghếch, tất cả toàn là những nhận định hồ đồ.
Điều gì nàng cũng biết, lại còn bắt hắn phải tận miệng nói ra. Thật đúng là gian xảo:
- Biết rồi còn hỏi.
Biết rồi còn hỏi ư? Đây mà tính là câu trả lời sao? Ý của nó là nụ hôn của nàng rất ngất ngây sao?
- Tại sao không cho thiếp đến phiên bang?
- ... Sợ nàng xảy ra chuyện?
- Chàng có thích thiếp không?
- Đừng nói vớ vẩn nữa.
Đừng nói vớ vẩn nữa ư? Ý là hắn thật sự rất thích nàng, thích đến mức câu
nói vớ vẩn này không tài nào thể hiện hết tình cảm của hắn sao?
- Bắt đầu từ khi nào?
- Tùy. - Hắn chẳng muốn nói ra.
Tùy ư? Nghĩa là tùy nàng nghĩ sao? Lẽ nào từ khi nàng mới bảy tuổi? Hắn
thật là khác người. Đến cả tiểu cô nương còn tè dầm cũng không tha.
Nàng hài lòng cười híp cả mắt:
- Chàng còn muốn nữa không?
- ... - Cái yết hầu thật thà của hắn lập tức chạy lên chạy xuống, câu trả lời rất rõ ràng nhưng hắn lại cảm thấy mình thật ấm ức, bị chính kẻ
mình nuôi lớn trêu chọc, cảm giác này đúng là uất nghẹn. Hắn nhếch môi
nói: - Chỉ hôn một mình ta thôi. Nàng nghĩ kỹ đi.
- ... Chàng chê tiếp không trong sạch sao?
- Nói thật, có một chút. - Ánh mắt hắn tối lại, đặt tay lên môi nàng,
trong chớp mắt, kề sát vào nàng, hơi thở nóng hổi phả ra, chờn vờn trên
sống mũi nàng. Hắn cố ý dừng lại để cho nàng nếm trải cảm giác giày vò
của cái gọi là “hỏa băng lưỡng trọng thiên”[1] , bắt đầu quở trách nàng: - Nàng không chỉ khiến người ta coi thường ở
điểm ấy, thứ ở trên chân, thứ ở dưới cổ, và cả thứ trong đầu nghĩ cũng
đều khiến cho người ta coi thường.
[1] Hỏa băng lưỡng trọng thiên: Có nghĩa là trong một thời gian cực ngắn,
phải đồng thời tiếp cận hai loại tình huống hoàn toàn tương phải khiến
bản thân không kịp thích nghi.
Nàng nhìn vào đôi môi hắn mà muốn nhào đến nhưng hắn lại cố lùi lại, không để nàng chạm vào. Nàng không cam lòng phản đối:
- Những cô nương kia đều chỉ như vậy thôi, cả đời chẳng có ước mơ, sống
như vậy thật không đầy đủ. Ai bảo chàng không thích màu trắng chứ? -
Tình yêu đầu của nàng là màu trắng. Điều này không cách nào có thể thay
đổi được.
- Màu dễ bẩn, lại khó giặt sạch thì có gì hay ho mà nàng thích chứ?
- Vậy chàng, cái kẻ lúc nào cũng muốn là cha người ta, nghĩ một đằng nói
một nẻo, thì có gì hay ho để thiếp thích? - Ngụ ý của câu này: Thích
chính là thích, muốn thay đổi cũng chẳng có cách nào. Người ta đã chịu
rồi thì cứ vậy mà tiến tới đi.
- Thích ta thật đúng là khó cho nàng. Ngại quá!
- Vẫn ổn mà. Chỉ cần chàng bớt khó chịu đi. Hôm nào cũng đáng yêu như hôm nay thì thiếp sẽ càng thích hơn... Này! Chàng tránh xa thiếp ra là ý gì thế?
- Không muốn cho nàng hôn nữa. - Hắn dùng ngón tay gõ vào trán nàng, đẩy nàng ra xa.
- Vừa khen chàng đáng yêu, chàng lại bắt đầu khó chịu rồi. - Nàng kéo hắn lại, hai tay vòng qua vai hắn, kéo cổ hắn nói: - Lần này để thiếp đi
phiên bang nhé. Cha chồng nói, chỉ cần thiếp đi, người sẽ công nhận
thiếp là con dâu.
- Không cần ông ấy thừa nhận. Ta thừa nhận là đủ rồi. - Hắn giơ tay gõ gõ vào cái đầu để thể hiện sự khen ngợi.
- Nhưng thiếp cũng muốn có được tình yêu của chàng, là chỗ dựa cho chàng. Thiếp muốn hiếu thuận với chàng mà.
- ... - Hai chữ “Hiếu thuận” nghe thật khó chịu.
- Lập công một lần, dùng được cả đời. Kế hoạch hay đấy chứ.
Hắn suy tư. Nếu thật sự muốn giữ nàng lại bên mình thì hắn không thể không
thừa nhận, nàng thật sự cần có một danh phận an toàn bên hắn. Hắn chỉ
không yên tâm rốt cuộc ông già đó đang có mưu tính gì. Liệu ông ta có
tốt bụng cho nàng cơ hội lập công bằng một nhiệm vụ đơn giản như vậy
không?
- Cho dù gặp phải chuyện gì thì nhất định nàng cũng phải quay về. - Hắn muốn nàng hứa với mình.
- Chàng yên tâm. Nơi của những cô gái ngực to thì có gì hay ho khiến
thiếp phải lưu luyến chứ? - Nàng vỗ vỗ vai hắn, ưỡn ngực hứa. Hứa xong,
nàng trở lại với khuôn mặt và cái miệng của Long Tiểu Hoa, chu môi muốn
hôn: - Người ta đã hứa với chàng một chuyện. Chàng cũng nên thỏa mãn
người ta một lần đi chứ.
- Chuyện gì? - Hắn nhìn nụ cười nham hiểm của nàng thì lập tức đề cao cảnh giác, chỉ thấy nàng thì thầm bên tai:
- Lão gia, người ta muốn chàng nói một câu... chàng nói cho người ta nghe đi.
Nói xong, nàng thì thầm bên tai hắn câu đó.
- Nào! Nói cho người ta nghe đi.
- ...
- Chàng đừng im lặng nhìn người ta như thế nữa. Nói đi mà.
- ...
- Người ta muốn nghe.
- ... Nương tử... ta muốn làm.
- Xì! Ha ha ha ha ha! Ối mẹ ơi, vẻ mặt của chàng buồn cười quá! Đỏ ửng lên rồi. Thật thú vị!
- Long Tiểu Hoa! Nàng chép điều răn nhi nữ năm trăm lần cho ta. Thiếu một lần cũng không được đi ngủ.
- ... - Vui quá hóa buồn! Con người này thật sự không biết đùa chút nào. Xì! Phải cẩn thận mới được.