Khế Ước Của Cửu Vĩ Thiên Hồ

Chương 13: Tôi có vị hôn phu rồi




Bên phía Sơ Tình, sau khi Như Ngọc đuổi theo Tuấn Thiên thì Thanh Thảo và Yến Oanh cũng bỏ đi không gây hấn với cô nữa.
Sơ Tình quay sang nhìn ông bác đã lên tiếng bên vực cho mình tỏ vẻ áy náy rồi lên tiếng “Bác à, con thay bọn họ xin lỗi bác nha, mấy người bạn này ở thành phố thuộc gia đình giàu có được nuông chiều quen rồi nên mới nói những lời khó nghe như thế bác đừng có để trong lòng nha.”
Ông bác kia gật đầu khẽ cười hiền từ “Con đúng là cô gái tốt nhưng mà hình như ta thấy bọn người kia thường xuyên bắt nạt con lắm có đúng không hả?”
Sơ Tình nghe vậy thì chỉ cười trừ “Dạ con cũng quen rồi, chỉ còn một thời gian ngắn nữa là tốt nghiệp đại học rồi nên con cũng chẳng muốn làm lớn chuyện với bọn họ làm gì, bởi vì hoàn cảnh của con không cho phép, cô ta không phải hù dọa con đâu chỉ cần ba cô ta can thiệp thì có khi con bị tước bỏ học bổng toàn phần thật, nhịn một chút trời cao biển lặng vậy cũng tốt mà ông.”
Ông bác kia là do Yên Cảnh biến thành, anh vẫn luôn dõi theo Sơ Tình khi nhìn thấy cô bị ba bạn nữ sinh kia bắt nạt liền muốn lên tiếng lấy lại công bằng cho cô, anh cảm nhận được Sơ Tình chịu uất ức những lần bị bắt nạt như thế nhưng do hoàn cảnh nhận học bổng toàn phần nên cô đành phải cắn răng chịu đựng cho qua ngày.
Sơ Tình bỏ qua được cho bọn người cậy quyền cậy thế kia nhưng mà Yên Cảnh thì không anh thầm nghĩ trong đầu [Dám buông lời sĩ nhục phu nhân tương lai của ta thì nhất định phải gánh chịu hậu quả, cô ấy thân bất do kỷ nhưng mà ta thì không, ta nhất định trút giận lấy lại công bằng cho cô ấy.]
Yên Cảnh lên tiếng an ủi Sơ Tình “Con gái à, con là một cô gái tốt, con hãy tiếp tục cố gắng bước đi trên con đường mà con đã lựa chọn, ta tin là những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với con trong tương lai.”
Sơ Tình nghe vậy thì liền mỉm cười tỏ vẻ cảm kích “Dạ con cảm ơn ông đã động viên con ạ, con sẽ luôn cố gắng phấn đấu vì mục tiêu của mình ạ.”
Ông bác đi đến một chỗ vắng vẻ trong thôn rồi biến lại hình dạng thật của mình là một chàng trai mặc bạch y mang nét đẹp tuyệt trần, anh thầm nghĩ [Sơ Tình, sau này vi phu sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng thật chu toàn, nhất định không để nàng chịu ủy khúc như hôm nay nữa, vi phu sẽ cho nàng tất cả mọi thứ để nàng có cuộc sống tốt nhất, có tôn nghiêm, có danh dự và được người khác kính trọng chứ không để nàng chịu sự uy hiếp từ cái học bổng toàn phần đó nữa đâu.]
Sơ Tình đang phân loại thuốc trong phòng thì Phi Nhiên đi vào với vẻ mặt rất gấp gáp “Cậu còn ngồi ở đâu được sao Sơ Tình?”
Sơ Tình ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn Phi Nhiên rồi lên tiếng hỏi “Bộ núi lở hay lũ lụt ập đến hả?”
Phi Nhiên đưa tay đỡ trán rồi nhíu mày lên tiếng “Thời khắc nào rồi mà cậu còn nói đùa được nữa, tức thật mà.”
Sơ Tình nhướng mày “Thì mình thấy sắc mặt của cậu hốt hoảng như thế tưởng núi lở hay lũ lụt đến nơi rồi.”
“Không phải, lúc nãy mình đi khám bệnh cho thôn dân thì thấy Tuấn Thiên đang cõng Như Ngọc trên lưng đấy, mình thấy vậy nên vội vàng về đây báo tin cho cậu đấy.”
Sơ Tình nghe vậy thì dửng dưng như chẳng phải chuyện của mình rồi tiếp tục chăm chú phân loại thuốc “Chuyện của hai người đó thì liên quan gì đến mình chứ, nhìn cái vẻ hốt hoảng của cậu mình còn tưởng trời sắp sập đến nơi ấy.”
Phi Nhiên nổi điên lên “Sơ Tình à, cậu bị làm sao vậy hả cậu mà cứ dửng dưng như thế thì có ngày mất Tuấn Thiên vào tay con nhỏ Như Ngọc đó thật đấy.”
Sơ Tình nghe vậy liền cười lớn “U là trời, mình còn mong ngày đó đến nhanh một chút để cái tên Tuấn Thiên đó khỏi làm phiền mình nữa, còn con nhỏ Như Ngọc thì thôi kiếm chuyện với mình, mình chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên thôi chẳng muốn day vào thị phi chút nào hết.”
Phi Nhiên nghe xong thì há hốc mồm “Cậu nói thật đó hả Sơ Tình? Mình cứ tưởng cậu làm giá với Tuấn Thiên thôi chứ, cậu không thích cậu ta thật hả?”
Sơ Tình gật đầu “Phải.”
Vừa lúc đó giọng của Tuấn Thiên đột nhiên vang lên sau lưng Sơ Tình “Cậu không thích mình ở điểm nào mình sẽ sửa.”
“Mình không thích cậu ở điểm cậu thích mình đấy, chỉ cần cậu đừng thích mình nữa là được.”
Tuấn Thiên mang theo nét thất vọng trên gương mặt “Mình đã nói là mình không bỏ cuộc rồi mà Sơ Tình, chuyện lúc nãy Phi Nhiên nhìn thấy mình cõng Như Ngọc là do chân cậu ấy bị bong gân không thể đi được nên mình mới giúp đỡ cậu ấy thôi.”
Sơ Tình nhún vai “Cậu không cần phải giải thích với mình đâu.”
Tuấn Thiên mất mát buồn bã lên tiếng “Mình vội vàng đến đây là để giải thích với cậu, mình không muốn cậu hiểu lầm mối quan hệ giữa mình với Như Ngọc, mình chỉ thích cậu thôi Sơ Tình à.”
Sơ Tình đứng dậy nhìn thẳng vào mắt của Tuấn Thiên rồi dõng dạc lên tiếng “Nhưng mà tôi có vị hôn phu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.