Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 15: Quê




Chú thích:
Tên chương là 社死 (viết tắt của cụm từ 社会性死亡): hiểu đơn giản là làm chuyện gì đó cực kỳ mất mặt ở nơi công cộng, đến mức không dám nhìn mọi người xung quanh khi ấy.
Tui: nghĩa là QUÊ MUỐN ĐỘI QUẦN LUÔN ĐÓ =)))) Vậy nên tui để tên chương là "Quê" cho nó gần gũi.
》❆《
Edit: Lune
Sau khi Cố Cẩm Miên đăng lên, cả vòng bạn bè của cậu đều im lặng.
Dù không thích giao du hay hiếm khi đi dự tiệc tối, nhưng với tư cách là cậu chủ nhà họ Cố, không quá lời khi nói rằng vòng bạn bè của cậu có một nửa là giới nhà giàu quyền lực trong thành phố S.
Bề ngoài bình lặng, nhưng thực tế sóng ngầm bên trong đang sôi sùng sục cùng với những nụ cười kinh ngạc xen lẫn bàn tán xôn xao.
Chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều bình luận bên dưới.
Chủ yếu là "..."
Cũng có một vài bình luận kiểu "mạnh mẽ" và "phấn chấn lên".
Cố Lịch Phàm gần như phát điên ngay sau khi nhìn thấy bài này trong vòng bạn bè của mình.
Đang xảy ra chuyện gì thế!? Mấy ngày nay tới đoàn làm phim, không những không thoát khỏi vòng xoáy của Quý Nam mà ngày càng lún sâu xuống là thế nào?
Còn tuyên bố gì mà không thích Hàng Uyển Đình, điều này còn cần phải nói nữa à?
Đáng sợ hơn là còn nhấn mạnh "hy vọng Quý Nam biết", Quý Nam có thể không biết được chắc? Đây là đang cố tình giận dỗi hay đe dọa???
Khéo những người khác còn đang cười thầm trong bụng nữa ấy!
Anh có thể tưởng tượng được những người biết chuyện sẽ nghĩ thế nào:
Hy vọng Quý Nam biết... Cậu nghĩ ở trong lòng Quý Nam mình có sức nặng lắm chắc, không hiểu là ngu ngốc đến mức độ nào lại có thể nghĩ Quý Nam vẫn còn quan tâm đến suy nghĩ cùng cảm nhận của cậu nữa.
Cố Lịch Phàm nổi giận, lập tức hỏi thư ký cùng quản gia xem rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra, không phải lúc trước vẫn đang tốt lắm à.
Thư ký Cố chỉ nói rằng cần phải có thời gian, trong khi quản gia lại không thấy chỗ nào có vấn đề. Vì thế trước khi xác định được thì rất khó nói.
Người tỏ ra câm nín nhất là Hàng Uyển Đình cùng Quý Nam.
Bọn họ vừa nhìn thấy bài đăng của Cố Cẩm Miên đều có chung một suy nghĩ... Đầu cậu ta có vấn đề à?
Thậm chí Hàng Uyển Đình trong lúc này đến cả cười nhạo cũng không nổi.
Lông mày của Quý Nam nhíu chặt vào nhau, cảm xúc hai ngày nay có cả sợ hãi xen lẫn nghi ngờ, bị Cố Cẩm Miên liên tục chọc tức nên tâm trạng cũng không tốt là bao, giọng nói còn kèm theo tiếng nổ lách tách, "Cố Cẩm Miên, sao cậu vẫn không chịu hiểu? Dù cậu có nói không thích cả trăm lần nữa cũng vô ích thôi!"
Anh được lắm!
Lại còn nói một trăm lần cũng vô ích!!
“Đừng có ép người quá đáng!” Đôi mắt Cố Cẩm Miên mở to, có phần hơi dữ tợn.
"Hả? Tôi ép người quá đáng?" Quý Nam nghe cậu nói, tức đến mức bật cười, "Cố Cẩm Miên, cậu thử sờ lương tâm của mình mà nói xem, đến tột cùng thì ai mới là người ép người quá đáng hả!?"
Cố Cẩm Miên: "Tôi nói hai lần không đủ, một trăm lần cũng không đủ, vậy anh muốn thế nào, nói cũng vô ích vậy giờ anh muốn làm sao đây?"
"Việc cậu làm còn ít chắc!"
Những người xung quanh không ngờ hai người này lại cãi nhau.
Ngay cả Hàng Uyển Đình cũng không nghĩ tới. Nói cách khác, y chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày Cố Cẩm Miên cãi nhau với Quý Nam.
Mọi người hay có xu hướng cảm thấy cáu kỉnh vì những điều bất thường lặp đi lặp lại. Hơn nữa, y vốn đã ghét Cố Cẩm Miên từ lâu rồi, "Cố Cẩm Miên, tôi từng nghĩ rằng cậu chỉ là một thứ độc hại thôi, nhưng không ngờ cậu không những độc hại mà còn ngu ngốc nữa. Cậu nghĩ nói ghét tôi thì Quý Nam sẽ bỏ tôi chắc?"
Cố Cẩm Miên: "Cái đồ ếch ngồi đáy giếng, anh nghĩ tôi muốn chia rẽ hai người á?"
Hàng Uyển Đình: "....."
"Đủ rồi đấy! Mặc kệ cậu có làm trò quỷ gì đi nữa, Quý Nam cũng tuyệt đối không thích cậu đâu! Đã bao nhiêu năm rồi, sao cậu vẫn chưa chịu chấp nhận hả?"
Hàng Uyển Đình tức đến mức vứt bỏ cả hình tượng để gào lên.
Tiếng gầm này giống như một cơn cuồng phong lướt qua, làm gương mặt đờ đẫn của Cố Cẩm Miên nứt ra từng mảnh nhỏ.
Gì chứ? Cậu thích Quý Nam? Lại còn rất nhiều năm??
Điều này đúng là... rất có khả năng —— Cậu thích Quý Nam nhiều năm, trong khi Quý Nam lại chỉ thích Hàng Uyển Đình, vì vậy cậu ghét Hàng Uyển Đình, sau đó còn thích tra tấn mấy ngôi sao nhỏ có ngoại hình hoặc khí chất giống y?
Mẹ nhà nó!
Cái tên trời đánh Hà Bất Tẫn kia!!!
Anh viết truyện nam tần cơ mà, anh nghĩ mình ở nam tần Tấn Giang nên cũng phải nhập gia tùy tục đá sang mảng đam mỹ chắc!
Hay là anh sắp đặt như thế để làm nổi bật độ biến thái của Cố Cẩm Miên!?
Đúng lúc này, trong WeChat nhảy ra một tin nhắn mới, cậu cũng không rõ là tên công tử bột nào, nhưng có lẽ là một trong số người bình luận dưới bài đăng của cậu ban nãy.
"Cậu Cố này, tôi thật sự không thể nhìn nổi nữa. Sao cậu cứ nhất thiết phải treo cổ trên cái cây Quý Nam kia vậy. Để hôm nào tôi dẫn cậu đến vài câu lạc bộ để mở mang kiến thức nhé. Chứ cậu đừng hành hạ bản thân như vậy nữa."
Im lặng.
Im lặng đến đáng sợ.
Sau đó, anh cả của cậu cũng gửi tin nhắn đến: "Cố Cẩm Miên, xóa ngay bài vừa đăng đi, đừng làm anh mất mặt!"
Trầm mặc.
Sự trầm mặc đến nghẹt thở.
Anh ba chưa từng liên lạc kể từ sau khi cậu xuyên đến cũng gửi tin nhắn tới: "Miên Miên à, anh ở Mỹ cũng biết hết đấy, em lại còn đăng lên vòng bạn bè như thế nữa, đúng là... mẹ đang khóc còn anh đang cười đây này."
Không thể bùng nổ trong im lặng nhưng lại sắp chết trong im lặng.
Trước khi chết Cố Cẩm Miên vẫn gắng giãy dụa một chút, "Ai bảo tôi thích Quý Nam?"
Vẻ mặt Hàng Uyển Đình đầy dấu chấm hỏi, chuẩn bị mở miệng lại bị Bách Tâm Vũ cắt ngang, "Tôi không nhìn nổi nữa, các anh có nhầm ở đâu không thế, làm sao cậu ấy thích Quý Nam được. Cậu ấy là giấy tính luyến đó."
"......"
Không biết có nên cảm ơn hắn hay không nữa.
Nhưng may mà hơi thở nặng nề của "người nhà quê" kia cuối cùng vẫn chưa đè chết cậu.
Ngay lúc Quý Nam muốn nói chuyện, Đỗ Bạch An cũng đứng dậy, "Hai người đúng là nhầm chỗ nào rồi, cậu Cố không thích ai trong hai người cả, cậu ấy thích người khác cơ."
Đỗ Bạch An đúng là một thiên thần nhỏ. "Người kia" đã làm biết bao chuyện không tốt với y, vậy mà một người vốn nhút nhát như thế lại đứng dậy lên tiếng thay cậu, tuy là đang nghiêm túc nói nhảm.
Ngay khi Hàng Uyển Đình lại muốn nói gì, đạo diễn Lâm hạng nặng đã đứng lên.
Ông nói với Cố Cẩm Miên trước: "Người cậu thích là Ân Mạc Thù phải không. Chúng tôi ở đây chỉ cần có mắt đều nhìn ra được, thích một người thì sao phải giấu, hơn nữa có muốn giấu cũng không được."
Dứt lời ông quay sang nói với Hàng Uyển Đình và Quý Nam: "Các anh không biết cậu ấy vì để Ân Mạc Thù tiến tổ mà đã làm bao nhiêu chuyện, cũng không biết cậu ấy thích Ân Mạc Thù đến mức nào đâu."
"Không biết thì không biết, các anh đều ngoài 30 tuổi rồi mà ngay cả khả năng cảm nhận tình yêu cũng không có à? Các anh thấy mắt Cố Cẩm Miên nhìn mình có chứa tình yêu lúc nào thế?"
Cố Cẩm Miên: "......"
Hàng Uyển Đình: "......"
Ngay cả một vị đạo diễn bậc thầy đáng kính như đạo diễn Lâm cũng nói thế, trong mắt Quý Nam không khỏi lộ ra một tia mờ mịt.
Lưu Manh Manh ăn xong bánh bao cũng nói chen vào, "Các anh có phải hơi tự tin quá rồi không vậy, mấy ngày nay trong miệng Cố Cẩm Miên tất cả đều là Ân Mạc Thù, ngay cả nhắc cũng không thèm nhắc tới tên hai người, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hai người một cái."
Đường sống của Cố Cẩm Miên lại dài thêm một đoạn, đúng là không thiệt thòi khi mua bánh bao con heo buổi sáng cho Lưu Manh Manh mà. . 𝑇𝑟ờ u𝓂 𝑡𝑟u𝓂 hu𝘆ề𝒏 𝑡𝑟ù𝓂 ﹛ 𝑡𝑟u𝓂𝑡𝑟u𝘆 e𝒏.𝑽N ﹜
Có hai nữ diễn viên cũng lên tiếng theo.
"Đúng!"
"Trái lại toàn là các anh đến tìm Miên Miên thì có."
Ngay cả nhân viên phụ trách nước uống cũng không nhịn được, "Anh thích uống gì cậu ấy cũng không biết."
Cũng có người nói phụ họa, "Ngay cả anh thích ăn cái gì, cậu ấy cũng không biết."
Quý Nam: "......"
Gã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Hàng Uyển Đình thấy hầu hết mọi người trong đoàn đều nói thay cho Cố Cẩm Miên, sắc mặt y đen lại vì tức. Y đang định lên tiếng phủ nhận, Bách Tâm Vũ lại tiếp tục.
Hắn nói với Quý Nam: "Chuyện của hai người tôi cũng biết một chút. Cậu ấy thích chơi với anh từ nhỏ, nhiều năm như thế sao lại không có lòng chiếm hữu được chứ."
Hắn đưa ví dụ: "Giống như em gái tôi này, lúc nào nó cũng bảo tôi không được phép tìm chị dâu cho nó, nếu không kiểu gì nó cũng sẽ bắt nạt người ta."
Hắn vừa nói xong, Cố Cẩm Miên cùng Ân Mạc Thù đồng thời nhìn về phía hắn.
Cố Cẩm Miên nắm được cơ hội sống còn lớn hơn, cậu không chỉ hiểu rõ mối quan hệ của mình với Quý Nam mà còn tìm ra bước đột phá.
Khá lắm, nam chính!
Ân Mạc Thù nghe Bách Tâm Vũ nói xong, lông mày nhíu chặt lại, cũng không biết đang tự hỏi điều gì mà độ cong nơi khóe môi hạ ngay xuống.
Mà Hàng Uyển Đình cùng Quý Nam nghe đến đó, nhận thức đã có chút lung lay sắp đổ.
Bọn họ hoang mang nghĩ, chẳng lẽ lúc trước Cố Cẩm Miên làm những chuyện kia đều xuất phát từ lòng chiếm hữu của đứa nhỏ với anh trai mình?
Cố Cẩm Miên mặt ngoài đơ ra, nhưng kì thực trong lòng đang rất căng thẳng. Cậu nhìn chằm chằm hai người đối diện, răng cắn chặt đến mức hai má phồng hết lên, trong lòng rất sợ bọn họ lại nói ra tin sét đánh gì, khéo lúc đó cậu phải đào cái lỗ ngay trong đêm trốn khỏi mặt đất mất.
Lúc này Ân Mạc Thù bỗng đi tới trước mặt Cố Cẩm Miên, cúi đầu nhìn cậu, trong mắt ngập tràn ý cười, nói: "Đừng giận nữa, được không."
Hắn vốn cao hơn Cố Cẩm Miên nửa cái đầu. Giờ đứng trước mặt Cố Cẩm Miên, đầu hơi cúi xuống, đôi mắt sắc bén kia bất ngờ lộ ra chút cảm xúc khác lạ tựa như có thể chứa đựng tất cả sự mềm mại trên thế giới này, mênh mông đến mức hùng mạnh khiến người ta cảm thấy yên tâm vô cùng.
Cố Cẩm Miên trải qua bất lực, tức giận, rung động, xấu hổ, căng thẳng; thời điểm bị ánh mắt của hắn bao phủ, những cảm xúc kia căng lên như một quả bóng bay sắp nổ, sau đó chậm rãi xì ra, cả người cũng trở nên lỏng lẻo suy sụp.
Thậm chí còn hơi nhăn nhúm nữa.
"Xin lỗi... để cậu phải tủi thân rồi." Ân Mạc Thù nhìn chằm chằm vào gương mặt ủ rũ của cậu, ngón tay khẽ cử động nhưng cuối cùng vẫn không nâng chúng lên.
Hả?
Sao tự nhiên lại nói vậy?
Những người xung quanh vẫn đang dõi theo, chỉ còn một bước nữa là mọi người đều tin rằng Cố Cẩm Miên thích Ân Mạc Thù thay vì Quý Nam.
Ân Mạc Thù là "nam chính" là tới giúp mình, chỉ cần gõ cái búa xuống là sẽ đóng xong quan tài?
Bé con giỏi quá.
Cố Cẩm Miên lại cảm động, đương nhiên không thể phụ lòng ý tốt này được.
Nghĩ đến vòng bạn bè sắp cạn không khí kia cùng tin nhắn của anh cả, cảm nhận được ánh nhìn của những người xung quanh, Cố Cẩm Miên không thể không xuống sân khấu, cậu lập tức hít một hơi thật sâu...
Sau đó cậu nhào vào ngực Ân Mạc Thù rồi ôm chặt eo hắn.
》❆《
Tác giả có điều muốn nói:
Vỗ đầu Miên Miên: Không sao đâu, dù sao một đời người cũng sẽ trôi qua nhanh thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.