Edit: Lune
Động tác này của Bách Tâm Vũ quá ảo diệu, đến cả đạo diễn cũng phải ngớ người.
"Bách Tâm Vũ! Cậu làm gì thế! Một người diễn hai vai đấy à?"
Nữ chính cười phá lên: "Diễn còn đặc sắc hơn cả tôi."
Cố Cẩm Miên: "..."
Tên nhóc này có tí kiến thức chuyên môn nào của một diễn viên không hả.
Bách Tâm Vũ thầm thủ trong lòng, sao mấy người hiểu được cảm giác muốn di cư ra ngoài không gian của tôi chứ.
"Làm lại lần nữa!" Đạo diễn nói.
Bách Tâm Vũ thấy vẻ mặt của Cố Cẩm Miên lại trở nên nghiêm túc: "..."
"Có người đến thăm trường quay, tôi xin nghỉ ngơi một chút." Bách Tâm Vũ giơ tay lên nói.
Đạo diễn trông thấy Cố Cẩm Miên cùng Đỗ Bạch An, ông nhận ra Cố Cẩm Miên, hơn nữa cũng có vài lời oán giận với cậu.
Ban đầu nam chính của bộ phim này là Ân Mạc Thù xong lại chuyển sang cho Bách Tâm Vũ. Sau đó Cố Cẩm Miên tự mình đến nói, bảo bộ phim này thích hợp với Ân Mạc Thù hơn, nói đến mức làm trái tim của họ không ngừng rung động.
Kết quả, Ân Mạc Thù không đến, người đến vẫn là Bách Tâm Vũ.
Suốt hai ngày nay, ngày nào Ân Mạc Thù cũng lên hot search, ông nhìn mà đỏ cả mắt. Nếu Ân Mạc Thù đến diễn, bộ phim này của ông còn phải lo độ hot nữa hả?
Đạo diễn hừ một tiếng, đang định hô dừng lại nghe thấy Cố Cẩm Miên nói: "Không cần không cần, mọi người cứ tiếp tục đi, đừng để chậm trễ tiến độ quay phim."
Bách Tâm Vũ: "...?"
Có phải gần đây cậu ta lại làm sai chuyện gì không?
Vì sao lại muốn tra tấn cậu ta như thế?
Cuối cùng cảnh quay vẫn không xong, có Cố Cẩm Miên ở trước mặt, Bách Tâm Vũ không làm sao hôn xuống được, đạo diễn giận thì giận nhưng vẫn căn dặn cậu ta: "Cố Cẩm Miên với Ân Mạc thù đều công khai tham gia gameshow tình yêu, còn cậu... hầy!"
Bách Tâm Vũ: "...?"
"Qua mấy ngày nữa tôi cũng sẽ tham gia gameshow tình yêu đó." Bách Tâm Vũ nói: "Điều phối viên không nói gì với ngài hả?"
Đạo diễn: "..."
Đạo diễn hoàn toàn từ bỏ việc cứu cậu ta, phất tay để cậu ta đi.
Bách Tâm Vũ vui vẻ chạy về phía hai người: "Mấy người đến thăm trường quay sao không nói với tôi một tiếng?"
"Muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ." Đỗ Bạch An nói: "Hôm nay chúng tôi ký hợp đồng rồi."
"Oa!" Bách Tâm Vũ đang muốn chúc mừng bọn họ, bỗng phát hiện Cố Cẩm Miên cứ nhìn chằm chằm vào môi mình.
Bách Tâm Vũ: "...?"
"Home à, vừa nãy cậu nhìn chăm chú như vậy, có biết là đáng sợ lắm không?"
Cố Cẩm Miên: "Tôi học hỏi ở hiện trường một chút không được à?"
"..."
Cả hai đi bên cạnh Cố Cẩm Miên đều cảm thấy cậu hơi là lạ.
Cố Cẩm Miên hỏi: "Lúc mấy cậu hôn ấy, hai chân có như nhũn ra hay sống lưng có thấy tê dại không vậy?"
"..."
"Chắc không đến mức đấy." Bách Tâm Vũ dừng một chút, ngập ngừng lên tiếng: "Thật ra... cái đó ý, tôi cũng không biết, tôi chưa hôn thật bao giờ."
Tiếng Đỗ Bạch An rất nhỏ: "Tôi cũng không biết."
Nhóm ba người ngây thơ bỗng im lặng.
Cố Cẩm Miên không ngờ mình lại là người có kinh nghiêm phong phú nhất ở đây.
Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào.
Trong nguyên tác đâu có thế.
Hà Bất Tẫn chó chết kia cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, anh ta viết cực kỳ thực tế. Trong nguyên tác, lúc Bách Tâm Vũ vừa vào giới một thời gian đã cặp với một đàn chị vô cùng nóng bỏng, Đỗ Bạch An khi ấy cũng đang được người bao nuôi.
Mà bây giờ Cố Cẩm Miên đã chuyển mẹ của Đỗ Bạch An đến bệnh viện tốt nhất, cậu ấy cũng có nhiều cơ hội tốt hơn nên không cần phải bước lên con đường như thế nữa.
Bách Tâm Vũ cũng không giống trong nguyên tác.
Thậm chí Ân Mạc Thù với cậu còn đang "yêu nhau".
Cố Cẩm Miên chợt nhận ra nguyên tác sắp sụp đổ.
Nếu vậy, thế giới này liệu có bị sụp đổ hay không?
Cố Cẩm Miên vội nói với Bách Tâm Vũ: "Cậu nên kiếm người yêu đi."
Bách Tâm Vũ: "...?"
Có ông chủ nào lại đi thúc giục nghệ sỹ dưới tay mình đi kiếm người yêu không?
Nhưng lại có người mẹ giục con trai đi kiếm người yêu.
Chứng cứ xác thực của "home" là đây chứ đâu.
"Tôi yêu ai được chứ?"
Cố Cẩm Miên: "Ai quan tâm cậu yêu ai."
Trong truyện nam tần, nam chính yêu ai cũng là chuyện bình thường.
Bách Tâm Vũ không nhịn được mà nhìn thoáng qua Đỗ Bạch An, cậu ta gãi đầu rồi đáp: "À."
Ba người cùng nhau đi dạo quanh khu vực phim trường một lúc, không hiểu sao lại cảm thấy hơi ngớ ngẩn và đáng thương.
Mãi đến khi bắt đầu ăn tôm hùm, uống bia thì cảm giác kỳ lạ này mới biến mất.
Đợi Cố Cẩm Miên về khách sạn xong, Bách Tâm Vũ mới dám nói với Đỗ Bạch An: "Cậu có cảm thấy lúc không có Ân Mạc Thù, ba người chúng ta đi trên đường giống như mấy đứa trẻ không nhà đang đi lang thang không?"
Đỗ Bạch An: "..."
Bách Tâm Vũ thở dài, giọng đầy cảm khái: "Cái nhà này không thể thiếu Ân Mạc Thù được."
Cố Cẩm Miên cũng đang nghĩ về Ân Mạc Thù.
Kể từ sau nụ hôn đó.
Vốn qua hai ngày cậu cũng sắp quên rồi, nhưng hôm qua thấy cảnh hôn của Bách Tâm Vũ cậu lại nhớ tới.
Cố Cẩm Miên tự ấn vào môi dưới, cảm giác tê dại lúc bị cắn khi ấy dường như vẫn còn, hơi thở của ai đó vẫn vương quanh chóp mũi cậu.
Đó là lần đầu tiên Cố Cẩm Miên hôn trong đời.
Biểu hiện khá tệ.
Ngơ ngơ ngác ngác như đứa đầu đất, cả quá trình đều bị động.
Cố Cẩm Miên càng nghĩ càng phiền muộn, cậu lấy điện thoại ra tìm "Kỹ xảo hôn", "Hôn thế nào cho có vẻ lão luyện", "Khí thế khi hôn"...
Ở một thành phố khác cách đó 300 km, Ân Mạc Thù vừa kết thúc buổi diễn lưu động, hắn lập tức nhìn về phía khán đài theo thói quen.
Nhưng không có hình bóng quen thuộc, thay vào đó là hai người xa lạ.
Khi thấy Ân Mạc Thù đi qua, Hạ Chỉ lo lắng đứng dậy, ngay cả Bạch Kỳ Thụy cũng căng thẳng cả người.
Buổi buổi diễn lưu động lần này được tổ chức trong một rạp hát lớn, Ân Mạc Thù bước từng bước lên bậc thềm đi về phía bọn họ, cả người tắm trong ánh đèn rực rỡ chói mắt đến độ khiến người ta muốn rơi lệ.
Hắn rất cao, nhất là đôi chân cực dài, đi một bước bằng hai bậc thềm.
Không biết dáng vẻ lúc bé của hắn khi đi về phía "cha mẹ" thế nào, có phải sẽ lảo đảo không được vững vàng như thế hay không.
Đôi mắt của hắn rất giống Bạch Kỳ Thụy, khe mắt hẹp dài, khi cười cực kỳ cuốn hút ánh mắt người khác, lúc không cười lại hờ hững lạnh như băng.
Miệng lại giống Hạ Chỉ, môi mỏng nhạt màu, khí chất điềm tĩnh tự nhiên, khóe miệng mang theo độ cong quật cường.
"Chào... cậu." Hạ Chỉ đứng lên, không biết nên gọi hắn thế nào, cũng không biết giải thích vì sao họ lại ở đây, cả người lộ ra vẻ luống cuống.
Ân Mạc Thù thì ngược lại, hắn cực kỳ bình tĩnh, chỉ cười với Hạ Chỉ một tiếng song không hỏi họ bất cứ điều gì.
Điều này khiến hai người thở phào nhẹ nhõm.
Ân Mạc Thù hơi cúi đầu, giật một sợi tóc bên mai xuống đưa cho Hạ Chỉ: "Hai người đi làm giám định cha con đi."
Hai người giật mình.
Ân Mạc Thù không nói nhiều với họ, đưa tóc cho họ rồi định đi, Hạ Chỉ vội vàng hỏi hắn: "Con bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?"
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy hai người."
Hạ Chỉ còn muốn hỏi thêm nhưng nếu thật sự hỏi ra miệng, bà lại vừa lo cũng vừa sợ hãi.
Xung quanh bắt đầu có người nhìn qua, cảm thấy tò mò đôi chút.
Người phụ nữ mảnh mai với đôi mắt đỏ hoe, cắn chặt môi, cằm run run.
Đối diện với bà là một chàng trai trẻ, nét mặt bình tĩnh với nụ cười nhạt trên môi.
Nhìn hơi giống nhau nhưng lại tựa như người của hai thế giới.
Cũng may ở giữa bọn họ còn có một người đàn ông khác, Bạch Kỳ Thụy thay Hạ Chỉ hỏi ra vấn đề bà vẫn luôn muốn hỏi: "Con hận chúng ta ư?"
Ân Mạc Thù nhìn sợi tóc trong tay Hạ Chỉ, cười nói: "Chờ có kết quả rồi nói đến mấy chuyện này sau, nếu là người xa lạ thì lấy đâu ra hận thù."
Ân Mạc Thù đi rồi, Hạ Chỉ đang muốn đi theo hắn lại bị Bạch Kỳ Thụy giữ lại.
"Đừng hấp tấp, giờ nó không bình thường lắm." Bạch Kỳ Thụy nói.
Hạ Chỉ không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, bà nghiến răng: "Dù nó có bình thường hay không thì nó vẫn là con trai của em, là đứa con duy nhất của em!"
Bạch Kỳ Thụy ôm bà, vỗ vai trấn an Hạ Chỉ: "Anh biết anh biết, nó là đứa con trai duy nhất của chúng ta, dù nó có thế nào đi nữa."
Dưới sự an ủi của ông, Hạ Chỉ dần bình tĩnh lại nhưng vẫn không ngăn nổi nước mắt rơi ướt vai Bạch Kỳ Thụy.
Ân Mạc Thù quay về đã là một tuần sau đó, vào buổi tối trước ngày công chiếu bộ phim.
Tổ chương trình của《Bốn Mùa Trao Em》liên hệ với bọn họ để tiến hành quay chụp, buổi công chiếu phim cũng là một cảnh rất tốt.
Tổ chương trình vẫn sắp xếp hai đôi cùng xem phim với nhau.
Cố Cẩm Miên: "..."
Cái đờ mờ.
Trước khi công chiếu còn có một buổi lễ ra mắt, đoàn đội chế tác ở trên tương tác với fan và giới truyền thông, Cố Cẩm Miên đần mặt ngồi bên dưới cùng Quý Nam.
Lần này không phải livestream nên Cố Cẩm Miên cũng lười mở miệng nói chuyện với gã.
Bầu không khí hêt sức trầm mặc.
Tổ quay phim muốn quay ít cảnh đặc sắc làm tài liệu nhưng đành bất lực.
Cố Cẩm Miên lại cực kỳ vui vẻ tự đắc, cậu nhìn Ân Mạc Thù đang trả lời câu hỏi của phóng viên trên sân khấu, càng nhìn càng thấy hắn quá đẹp trai. Lúc Ân Mạc Thù trả lời xong, thời điểm hắn nhìn thẳng về phía cậu, cảm giác ấy lại càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Lúc này, đôi mắt của Cố Cẩm Miên sáng vô cùng, cả gương mặt cũng trở nên sinh động.
Khi một gương mặt đẹp vốn không có biểu cảm gì trở nên sinh động như vậy, không chỉ càng đẹp hơn mà còn như một mầm non đang trồi lên từ mặt đất đóng băng, sức sống mang đến có thể khiến cho lòng người rung động.
Quý Nam nhìn cậu một lúc, gã cau mày lại: "Sao em không nói chuyện với anh? Có nhất thiết phải vờ như 20 năm tình nghĩa không tồn tại chỉ để tránh tị hiềm cho người nào đó không?"
Cố Cẩm Miên: "...?"
Cố Cẩm Miên đần mặt nhìn về phía gã: "Anh bị điên hả?"
Quý Nam: "..."
Cố Cẩm Miên nghĩ đến những lời trong buổi livestream lần trước, giọng cậu lạnh như băng: "Sao cái lúc anh coi tôi như đồ dùng xong thì vứt, cái lúc anh nhốt tôi vào phòng tối thì không nói thế đi?"
Nhóm quay phim sợ đến mức tắt vội camera.
Quý Nam nhíu mày, giọng cực kỳ nghiêm túc: "Miên Miên, anh vẫn luôn muốn nói xin lỗi với em, năm đó là anh sai, anh cũng rất hối hận."
"Hối hận thì làm được cái gì?" Cố Cẩm Miên cười khẩy: "Anh có biết vì anh nhốt tôi trong phòng tối cả một đêm mà suốt một tuần sau đó tôi không dám ngủ, chỉ thấy phòng hơi tối một chút đã sợ lắm không?"
Quý Nam đang muốn giải thích bỗng thấy nhóm quay phim sôi nổi hẳn lên. Gã nhìn qua mới biết Ân Mạc Thù đang đi về phía bên này.
Cố Cẩm Miên đảo mắt, lập tức đứng dậy ôm lấy cánh tay của Ân Mạc Thù: "Giờ chỉ có khi ở bên cạnh anh ấy, tôi mới có thể ngủ ngon được."
Mặc dù Ân Mạc Thù không biết trước đó họ đang nói gì nhưng hắn vẫn mỉm cười nhéo nhẹ vào gáy Cố Cẩm Miên.
Đêm quá lúc hắn về đã khá muộn nên không muốn để Cố Cẩm Miên đón mình, hôm nay là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau một tuần xa cách.
Lúc Ân Mạc Thù dán sát vào gáy cậu, Cố Cẩm Miên lại cảm thấy thoải mái và yên lòng đến lạ.
Khi cậu ở gần Ân Mạc Thù, cậu ngửi thấy mùi hương linh sam cùng hoa phong lữ thoang thoảng trên người hắn, man mát lành lạnh khiến cả người cậu cảm thấy dễ chịu đến mức híp mắt lại.
"Có điều ngủ không ngoan lắm, luôn thích bò lên người tôi." Ân Mạc Thù chậm rãi lên tiếng.
Cố Cẩm Miên: "...?"
Cậu thấy vẻ mặt Quý Nam xấu đi hẳn, còn nhân viên công tác lại có vẻ cực kỳ phấn khích.
Cậu muốn phản bác nhưng lại không thể, quả thật lần duy nhất nằm cùng giường với nhau, cậu đã leo lên người Ân Mạc Thù, thậm chí còn ngủ mơ rồi cười "Há há há" làm Ân Mạc Thù tỉnh giấc, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ ánh mắt thâm trầm khi ấy của hắn.
Cố Cẩm Miên không dám phản bác bèn ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh hắn.
Ai nấy đều cảm thấy những lời này của Ân Mạc Thù ngọt ơi là ngọt, chỉ có mình Cố Cẩm Miên cảm thấy hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Sau buổi lễ, tất cả mọi người có mặt ở đây đều vào xem phim cùng nhau.
Chẳng có gì bất ngờ, bốn người họ lại ngồi với nhau.
Vốn dĩ là nam một ngồi cùng một hàng với nam hai, nhưng tổ chương trình cùng đoàn làm phim hợp tác với nhau nên sắp xếp cho bốn người họ ngồi cùng chỗ.
Cậu ngồi gần Hàng Uyển Đình bên trong, còn Ân Mạc Thù và Quý Nam ngồi hai bên.
Ban đầu Cố Cẩm Miên còn thấy không thoải mái, nhưng sau khi phim bắt đầu, cậu đã quên luôn cảm giác đó, toàn bộ tâm trí đều bị bộ phim hấp dẫn.
Phim điện ảnh có chế tác lớn, từ độ tinh xảo của trang phục cùng khả năng vận hành máy quay đều không phải bàn, ngay cả bầu trời cũng đẹp không ngớt, từng khung hình đều cực kỳ hưởng thụ.
Điều tuyệt vời nhất là các nhân vật, mỗi nhân vật đều có linh hồn riêng của mình. Lúc Lâm Kỳ Sinh do Ân Mạc Thù thủ vai xuất hiện, trong rạp chiếu phim còn vang lên một loạt tiếng hô đầy kinh ngạc.
Nhiều diễn viên phim truyền hình không thích hợp để đóng phim điện ảnh, ngoài những yêu cầu khắt khe hơn về biểu cảm tỉ mỉ trên mặt thì lúc gương mặt được phóng to trên màn ảnh lớn cũng là một trong những nguyên nhân, rất khó giấu được khuyết điểm mà phát huy ưu điểm.
Những người có cốt cách cùng tướng mạo tốt đều thích hợp với màn ảnh lớn hơn, giống như Ân Mạc Thù đang hạ gục trái tim của bao người lúc này.
Lâm Kỳ Sinh xuất hiện trong một bộ trang phục đỏ như máu, mái tóc đen tựa màn đêm, ngón tay mảnh khảnh đẹp như ngọc đang vuốt ve ly rượu, dáng cười vừa phong lưu lại cực kỳ hư hỏng.
Sau sự xuất hiện của hắn, rạp chiếu phim im ắng hơn hẳn, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Cố Cẩm Miên thấy có người nín thở nhìn không chớp mắt, có người còn bám vào lưng ghế phía trước rồi nhổm người lên, nghiêng người nhìn sang bên này.
Giống như mỗi lần trước đấy, Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An đều không tự chủ được mà nhìn hắn, hay như trong dạ tiệc thời trang lần trước, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hắn, như thể hoa hướng dương đuổi theo ánh mặt trời, vừa tự nhiên lại rất kỳ lạ.
Phòng chiếu thế này, rạp chiếu phim thế này và rạp chiếu phim trên cả nước cũng thế này.
Bình thường khi xem phim điện ảnh hay phim truyền hình, khán giả sẽ luôn tập trung vào nam chính nữ chính, nhưng ở đây thì không, tất cả bọn họ đều dõi theo Lâm Kỳ Sinh.
Khi biết Lâm Kỳ Sinh là nhân vật phản diện trong Man Thiên Quá Hải, trong phòng chiếu phim lại ồ lên đầy ngạc nhiên như thể bọn họ đều quên mất mình đã xem qua tuyên truyền được công khai trước đó, thậm chí họ còn thấy căng thẳng hơn.
Đoạn kết, Lâm Kỳ Sinh mỉm cười, cả người đầy máu tươi bước vào biển lửa. Trong rạp chiếu phim ngoài tiếng khóc ra còn có tiếng gầm đầy căm phẫn xen lẫn với tiếng đá ghế.
Cố Cẩm Miên: "..."
Đạo diễn Lâm: "..."
Thành thật mà nói, đạo diễn Lâm cực kỳ lo lắng, ông đã xem qua rất nhiều buổi công chiếu nhưng chưa từng thấy khán giả phản ứng như vậy.
Đến cả tổ chương trình cùng nhóm quay phim cũng ngẩn ngơ.
Họ gần như đã quên mình đang làm việc, cả người đều bị cuốn vào bộ phim. Thời điểm nhìn Ân Mạc Thù lần nữa, ánh mắt đều trở nên khác lạ.
Mọi người bắt đầu bước ra khỏi phòng chiếu với những suy nghĩ khác nhau.
Im lặng và bồn chồn.
Trong lúc đó, Quý Nam kéo Hàng Uyển Đình đứng dậy lại bị y hất tay ra, y đột nhiên nổi khùng quát: "Cút đi!"
Mọi người bấy giờ mới nhận ra y đang giận dữ đến độ ngực phập phồng liên tục, mắt cũng đỏ bừng.
Vẻ mặt ai cũng tỏ ra "Hóa ra đây là nam chính" càng khiến Hàng Uyển Đình giận điên lên, y thậm chí còn không quan tâm đến chương trình《Bốn Mùa Trao Em》đang ghi hình mà đẩy người đi thẳng ra ngoài.
Những người khác trong đoàn làm phim chẳng buồn quan tâm đến y.
Bọn họ còn đang hồi hộp chờ đợi.
Lúc Cố Cẩm Miên nhận thấy bộ phim này sẽ hot không phải vì đánh giá của các nhà phê bình điện ảnh mà vì lượng fan của Ân Mạc Thù đã tăng lên trước đó.
Bộ phim được công chiếu lần đầu tiên trên toàn quốc, không hề cho bên truyền thông xem riêng trước, bộ phim vừa kết thúc, lượng fan của Ân Mạc Thù đã tăng với tốc độ cực kỳ khủng khiếp.
Dù là trong sách hay ngoài sách, Cố Cẩm Miên cũng chưa từng thấy cảnh nào đáng sợ như vậy.
F5 một cái mà lượng fan đã tăng thêm mấy vạn, hệt như mua fan giả.
Cố Cẩm Miên không biết là choáng hay phát điên mà lúc thì đứng lúc lại ngồi, cậu ngồi ở kia lướt lướt vuốt vuốt rồi đứng dậy, đi được mấy bước lại dừng lại ngồi xuống vuốt vuốt xong lại đứng lên...
Lặp đi lặp lại.
Ân Mạc Thù không nhìn nổi nữa.
Đến lúc cậu lại muốn đứng lên, Ân Mạc Thù đè vai cậu xuống nhưng chỉ được một lúc, trong người Cố Cẩm Miên giống như đang có một sức mạnh to lớn không ai có thể cản nổi.
Ánh mắt cậu sáng như sao trời, phấn khích nhìn Ân Mạc Thù: "Ân Mạc Thù, anh bùng nổ chỉ qua một đêm!"
Vào thời điểm này, có rất nhiều bình luận trên mạng, hot search đã lên bảy tám cái, từng bình luận dài từ các nhà phê bình điện ảnh khác nhau lần lượt xuất hiện, các cuộc thảo luận trên các diễn đàn lớn đang diễn ra sôi nổi.
"Vậy phải cảm ơn em đã cho tôi vai diễn này." Ân Mạc Thù nhìn chăm chú vào ánh mắt sáng rực của cậu.
Vào đêm hắn trở nên nổi tiếng, tất cả mọi người trên mạng đều tỏ ra phấn khích, khung cảnh lộng lẫy tràn ngập khắp nơi nhưng hắn chỉ thu lại mỗi niềm vui trong mắt Cố Cẩm Miên.
"Không phải em! Đó là do anh diễn quá tốt!" Cố Cẩm Miên còn cường điệu dựng ngón tay cái lên, trong mắt lấp lánh vô vàn ngôi sao nhỏ: "Nhiều người bị anh hấp dẫn như thế, bọn họ giống như đã phát hiện ra một kho báu vậy!"
Cố Cẩm Miên cực kỳ hạnh phúc, hạnh phúc đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Cậu đến đây vì muốn nhìn thấy Ân Mạc Thù bước trên con đường xán lạn, muốn đưa Ân Mạc Thù đến nơi lộng lẫy nhất.
Cậu không muốn Ân Mạc Thù vấp phải những trắc trở khi bước trên con đường tăm tối đầy gập ghềnh kia, cũng không muốn Ân Mạc Thù biến mất khỏi thế giới này mà không ai biết.
Cậu dường như sắp thành công rồi vì bắt đầu có rất nhiều người cũng thích hắn như cậu.
Cố Cẩm Miên vui đến độ suýt bật khóc.
"Lúc sau tôi diễn quả thật rất tốt." Ân Mạc Thù nói.
"Ừm!" Cố Cẩm Miên điên cuồng gật đầu.
"Nếu không cố gắng thì sao tôi có thể sớm ngày xứng với em được." Ân Mạc Thù nói tiếp.
Quanh người Cố Cẩm Miên tràn ngập bong bóng hạnh phúc, cậu phấn khích đến độ đầu óc phình to, không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Ân Mạc Thù, cậu chỉ cảm thấy Ân Mạc Thù nói mấy lời như vậy để làm cậu vui vẻ. Cậu thoáng cái nhảy lên người hắn, ôm hắn rồi vui vẻ cọ lung tung.
"Xứng xứng, bé con của chúng ta đỉnh nhất thế giới, mama yêu con!"
Ân Mạc Thù: "..."
Cố Cẩm Miên kích động cọ loạn hồi lâu mới nhận ra Ân Mạc Thù không có chút phản ứng nào, cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cậu ngước khuôn mặt ửng hồng lên, trông thấy nụ cười thâm trầm của Ân Mạc Thù.
Ân Mạc Thù bế cậu bằng một tay, tay kia vuốt ve sống lưng của cậu.
"Bé con? Mama?" Nụ cười của hắn dần trở nên nguy hiểm: "Không ngờ... Miên Miên lại có sở thích như vậy?"
"..." Cảm giác như mình bị đẩy ngã xuống giường, Cố Cẩm Miên gào lên: "Sở thích kiểu này nên bị bóp chết từ trong trứng nước!"
Tác giả có điều muốn nói:
Ân Mạc Thù: Tôi nghĩ nên bóp chết ở trên giường.