Bạch Ly Nhược ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng quay đầu lại, nàng lo lắng Phong Mạc Thần, bây giờ hắn là hoàng đế, nhất định sẽ có không ít kẻ muốn giết chết hắn, hắn cứ hôn mê trên đường như vậy, không biết có gặp nguy hiểm nào không.
"Nếu không bỏ được, tại sao lại muốn rời đi?" Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt, mày rậm nhíu chặt một đường.
Bạch Ly Nhược thở dài, "Đi thôi, sát thủ huyết y phải tranh thủ nhanh rút lui mới được, làm ra hành động lớn như vậy, phỏng chừng sẽ sớm gặp phải những kẻ giết người hàng loạt của Đông xưởng ......". Ngôn Tình Trọng Sinh
"Đã tới rời...." Hàn Thiên Mạch cau mày, ghìm chặt dây cương, sắc mặt nghiêm trọng nhìn phía trước.
Bạch Ly Nhược dừng tại, nhìn dãy núi liên miên cùng vách đá lạnh lùng trước mặt, không hiểu hỏi, "Cái gì đã tới?"
"Sát thủ của Đông xưởng." Hàn Thiên Mạch thản nhiên, nắm chặt trường kiếm bên hông, thần sát của những sát thủ hồng y đi theo phía sau vô cùng trầm trọng, như gặp phải đại địch.
"Nếu bọn họ đã tới, tại sao lúc trước không cứu Phong Mạc Thần?" Bạch Ly Nhược nhảy xuống ngựa, buông dây cương ra, để cho ngựa tránh đi.
Hàn Thiên Mạch tung người xuống ngựa, vỗ mông ngựa một cái, khiến ngựa đi tới trước mặt, lắc đầu nói, "Có thể bọn họ đã phát hiện được hành tung của chúng ta từ sáng sớm, lúc này mới ra tay, là muốn một lưới bắt sạch!"
Bạch Ly Nhược vừa muốn nói gì, chỉ thấy ngựa của mình chạy vào hẻm núi, lập tức bị trúng tên mưa bắn vào gào thét ngã xuống đất co quắp, sắc mặt nàng biến đổi, lạnh lùng nói, "Phía trước có mai phục, làm sao bây giờ?"
"Phía sau cũng có mai phục, giờ quay đầu lại nhất định đã không còn kịp nữa rồi, chúng ta tựu tại chỗ này chờ, cứ để bọn họ hành động trước..." Hàn Thiên Mạch quay đầu lại, khiến toàn bộ sát thủ hồng y buông ngựa ra, cả đoàn người đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát sai, cung vệ của Đông xưởng mặc y phục hắc sác tay cầm trường kiếm xuất hiện, Bạch Ly Nhược cau mày, nhìn sang hướng khác, lại thấy một hàng phục binh hắc sác, "Bây giờ phải làm sao đây?"
Bạch Ly Nhược lo lắng nhìn bốn phía, vòng vây ngày càng nhỏ, nàng đưa tay móc súng lục bên hông ra, chỉ còn hai viên đạn, căn bản không làm được chuyện gì.
"Ta sẽ bảo vệ ngươi, cứ yên tâm!" trường kiếm của Hàn Thiên Mạch để ngang trước ngực, ánh mắt ngưng tụ, kéo trường kiếm ra, máu tươi bay giữa không gian, đã có người ngã xuống đất không ngừng kêu rên.
Bạch Ly Nhược ở trong vòng tròn được sát thủ hồng y và Hàn Thiên Mạch hình thành bảo vệ, nàng đã đoán biết được, người của Đông xưởng muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ, ra tay không chút lưu tình, chốc lát ngắn ngủi, đã có rất nhiều sát thủ hồng y ngã xuống, mà toàn bộ thi thể trên mặt đất đều không cụt tay thì cũng cụt chân.
Máu tươi bắn tung tóe trên gương mặt của Bạch Ly Nhược, nàng cầm súng lục đột nhiên hướng lên bầu trời nả một phát súng, mọi người đứng lặng tại chỗ, chấn kinh quên mất phải đánh giết, Hàn Thiên Mạch lập tức trở về bên cạnh nàng, thở dốc nói, "Nhược nhi, ngươi muốn làm gì?"
Bạch Ly Nhược lạnh lùng nhìn vòng vây sát thủ, lạnh lùng nói, "Ta muốn gặp chủ thượng của các ngươi, Tử Y!"
Mọi người cười lạnh một tiếng, chuẩn bị tiến lên tiến công lần nữa, Bạch Ly Nhược đột nhiên lại giơ súng lục lên nhắm ngay một nhân ảnh trên ngọn cây nơi xa, lạnh lùng nói, "Có tin hay không, dù xa như vậy nhưng một phát súng của ta có thể giết chết Tử Y?"
Mọi người nhất thời trầm mặc, một đạo bóng người màu tím nơi xa bay tới, tiếng cười khẩy tràn ngập khắp không gian bê bết máu tươi, Tử Y lạnh lùng đứng trước mặt Bạch Ly Nhược, lạnh giọng nói, "Ngươi cảm thấy, ngươi có thể uy hiếp được ta sao?"
"Ta cảm thấy có thể," cằm Bạch Ly Nhược hơi nhếch lên, lạnh lùng nói, "Ngươi hãy thả nhứng sát thủ hồng y và Thiên Mạch, nếu không, viên đạn cuối cùng của ta tuyệt đối chỉ cần một khắc sẽ bắn thủng ngươi, ngươi không tin, cứ việc thử xem, khinh công của ngươi lợi hại, hay đạn của ta nhanh hơn!"
Tử Y không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Ly Nhược, Hàn Thiên Mạch kéo ống tay áo của Bạch Ly Nhược, cau mày nói, "Đừng nói mê sảng nữa, nàng không thể nào bỏ qua cho ta, hơn nữa ta cũng sẽ không bỏ lại một mình ngươi."
Tử Y gật đầu, "Sát thủ hồng y có thể rời đi, nhưng Bạch Ly Nhược, ngươi cùng Hàn Thiên Mạch, không thể không chết!"
Hàn Thiên Mạch tiến lên, ưỡn ngực nói, "Thả Hồng y, ta cùng Ly Nhược, mặc ngươi xử trí!"
Bạch Ly Nhược tiến lên, bày tỏ đồng ý với lời nói của Hàn Thiên Mạch, Tử Y liếc lạnh nàng một cái, gật đầu nói, "Đưa súng lục cho ta, ta liền thả Hồng y."
"Thả Hồng y, ta liền đưa súng lục cho ngươi!" Bạch Ly Nhược không chút yếu thế, cho đến ngày hôm nay, nàng đã sớm biết phải xử lí tình huống như vậy ra sao.
"Đã vậy, không cần thương lượng gì cả, cứ tiếp tục đánh tiếp!" Tử Y vừa nói chuyện vừa xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng trên mặt lại là một bộ tư thái nghiêm trận phòng ngừa.
"Từ từ...!" Bạch Ly Nhược ngăn cản nàng, lạnh lùng nói, "Không bằng như vậy, ngươi để sát thủ hồng y đi trước, chỉ cần bọn họ đi tới hẻm núi trước mặt ta liền buông súng, coi như đây là ước định của hai bên!"
"Ý kiến hay!" Tử Y gật đầu, hướng về phía sát thủ Đông xưởng khẽ gật đầu, sát thủ nhường một đường, để cho sát thủ hồng y rời đi, sát thủ hồng y đồng loạt hướng về phía Hàn Thiên Mạch cùng Bạch Ly Nhược vái lạy một cái, mới nhanh chóng rời khỏi.
Khi bọn hắn được tới hẻm núi, tay Bạch Ly Nhược hơi thả súng xuống, lúc nàng khom lưng, hẻm núi đột nhiên truyền đến một tiếng đao kiếm, nàng lẫm nhiên quay đầu, tất cả sát thủ hồng y đã ngã xuống trong vũng máu, sát thủ đạc công của Đông lẫm nhiên đứng bên trong vũng máu như Tu La trường ấy.
Nàng nắm chặt súng lục muốn nhắm ngay vào Tử Y, Tử Y bay lên đá trúng cổ tay nàng, súng lục văng ra ngoài, Hàn Thiên Mạch tung người lên đoạt súng lục, một thanh trường kiếm trên không trung xẹt qua, từ lồng ngực của hắn một đạo máu tung tóe.
Bạch Ly Nhược tức giận nhìn Tử Y, con ngươi thiêu đốt ngọn lửa hừng hực cơ hồ đem Tử Y đốt thành tro bụi, Tử Y bị ánh mắt của nàng làm cho kinh sợ, trong nháy mắt, sát thủ Đông xưởng đã đoạt được súng lục trong tay Hàn Thiên Mạch đang bị thương, nàng hung hăng đánh một chưởng vào mi tâm của Bạch Ly Nhược.
Miệng Bạch Ly Nhược phun máu tươi, vết máu loang lổ khắp y phụ vàng nhạt, thân thể của nàng ở trong không trung kéo lê một đường vòng cung tuyệt mỹ, hai mắt vô hồn nhìn bầu trời bao la, vô lực ngã xuống.
Tử Y vẫn chưa hết giận, một cước đá vào hông Bạch Ly Nhược, thân thể của nàng như một bao tải bể rách tan tành bị đá vào vách đá, máu tươi nhỏ xuống mặt đất, thân thể của nàng rơi xuống vách đá vạn trượng hung tợn.
Thân thể Hàn Thiên Mạch bị trúng vài đao, hướng về phía bóng dáng Bạch Ly Nhược rơi xuống hô to một tiếng, "Ly Nhược!"
Hắn liều mạng trước đao kiếm, tung người nhảy một cái bắt được quần áo của Bạch Ly Nhược, quần áo trên tay hắn "Soạt" một tiếng tan vỡ, hắn chưa kịp phản ứng, đã có một cổ nội lực thâm hậu đánh hắn văng vào vách đá.