Kết quả có ngay trong ngày. Mọi người ồ lên, lập tức rất nhanh liền tán dương không ngớt. Muốn biết, vậy ta phải gặp trước Hội trưởng học sinh năm bốn —- Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên, hắn có tật xấu rất nổi tiếng mà mọi người đều biết, chính là rất lười, hơn nữa lười đến nỗi đã khiến người người oán trách không thôi. Lười di chuyển, lười tắm rửa, lười thay quần áo, lười sửa sang lại hình tượng.v.v… Thêm nữa hắn phi thường không quen hoàn cảnh quá mức sạch sẽ. Mấy điều này kết hợp với nhau không phải là hoàn toàn tương phản với Vân Tả Ý sao.
Mà lần này hoạt động của học viện chính là bắt hai người bọn họ sống chung một chổ; hơn nữa mỗi ngày thời gian ở chung không được dưới 20 giờ; hai người khi ở chung, khoảng cách xa nhất không được quá hai mươi thước. Hoạt động 100 ngày chia làm hai phần, phân biệt ở nhà hai người vượt qua, mà 50 ngày đầu đã được quyết định: Vân Tả Ý đến nhà Tiêu Nhiên vượt qua, 50 ngày sau Tiêu Nhiên sẽ đến nhà Vân Tả Ý.
Trừ bỏ như thế, học viện không hề hạn chế những mặt khác. Nói cách khác, hai người với thói quen tương phản hoàn toàn phải mỗi ngày đều cùng một chỗ, nhưng lại phải thể nghiệm cách sống của đối phương. Học viện tính toán lấy loại phương pháp này làm cho hai người ảnh hưởng nhau, khiến tính cách của bọn họ không còn cực đoan nữa.
Tin tức vừa tuôn ra, tất cả mọi người hiểu biết hoặc là nghe nói qua Vân Tả Ý không khỏi rùng mình. Cái ‘ổ chó’ của Tiêu Nhiên có thể dành cho người ở sao, hơn nữa còn cho vị Hội trưởng đi vào… Tất cả đệ tử đều âm thầm chờ mong hai người kia sẽ ở chung thế nào, hơn nữa còn thành lập chuyên môn bát quái báo. Đồng thời, đạo sư nghĩ ra chủ ý này bị nhóm đệ tử mệnh danh là cáo già ngàn năm,liệt vào hàng nguy hiểm cấp độ s, tuyệt đối không thể dễ dàng trêu chọc
……
Vân Tả Ý không thể tin nhìn người trước mắt. Tên này thật là học viên của Hoành Vũ học viện? Còn là Hội trưởng học sinh ? Không phải một ăn mày lưu lạc ven đường chạy tới giả danh chứ ?
“Ngươi khỏe chứ.” Đáng tiếc câu chào hỏi từ miệng người kia hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng của Vân Tả Ý.
“…… Xin chào.” Đây là người sắp sửa ở chung với hắn 100 ngày? Thanh âm coi như dễ nghe, cũng rất trẻ, nhưng…… tóc tai rối bời còn ánh dầu nhớp nháp, không biết đã bao lâu chưa gội. Lại đã bao lâu chưa giặt đồ, trang phục Hội trưởng bị hắn biến thành nhăn nhúm bẩn hề hề, có thể nhìn ra khoảng cách lần giặt tẩy trước tuyệt đối hơn một tháng. Đáng tiếc Vân Tả Ý đã đánh giá cao Tiêu Nhiên. Bộ quần áo của hắn đã nửa năm chưa giặt. Nhớ có một lần một nữ sinh ngưỡng mộ hắn đã chủ động giúp hắn tẩy, bất quá sau lại nữ sinh kia cũng không chịu nổi tính lười của hắn, giận dữ buông tha cho. Hiếm thấy Tiêu Nhiên được sạch sẽ một đoạn thời gian lại biến thành bẩn hề hề như trước kia.
” Ha ha, ngươi chính là Vân Tả Ý đi, cửu ngưỡng đại danh a. Chúng ta đi thôi, đi về nhà. Học viện rách nát này chỉ có ý đồ xấu là nhiều, muốn hảo hảo ngủ một giấc cũng không được.” Tiêu Nhiên thực tùy ý nói. Rất rõ ràng, hắn rất bất mãn với hoạt động lần này, nhưng bất mãn có năng lực gì chứ, nếu muốn sớm tốt nghiệp chỉ có thể nghe theo quy củ của học viện.
Vân Tả Ý không hé răng, trầm mặc đi theo sau hắn. Tâm hắn loạn như ma, hắn hoàn toàn không nắm chắc mình có thể cùng người như vậy sinh hoạt dưới mái hiên. Theo động tác huy tay áo tiêu sái của Tiêu Nhiên, phía trong tay áo cũng bị hắn thấy được—- bộ dáng y chang bên ngoài, nghĩ đến Tiêu Nhiên hẳn là thay phiên đổi hai mặt áo mặc qua lại.
Nhà của Tiêu Nhiên ngay tại tinh cầu này, hơn nữa cách học viện rất gần. Dùng lời của hắn thì quá xa rất phiền toái, không bằng tìm một chỗ gần đây.
Tiêu Nhiên mở ra cửa phòng, cười nói:” Vào đi, hơi lộn xộn một chút. A ha ha, không cần để ý a.”
Vân Tả Ý nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn. Đây không phải chỉ “hơi” lộn xộn a, quả thực không hề khác biệt một bãi rác. Đồ đạc trong nhà không nhiều lắm nhưng nằm hỗn độn bốn phía, tóm lại không có chổ cho chúng nó đứng, hơn nữa còn ngã trái ngã phải. Cho dù đồ đạc không nhiều, phòng ở liếc mắt một cái vẫn làm cho người ta cảm giác chật chội không chổ đặc chân. Nguyên nhân ngoài đồ dùng còn có quần áo bẩn, sách vở, bao túi rác tràn lan không còn khoảng trống. Vân Tả Ý nhìn một vòng, vẫn không nhìn ra sàn nhà là gì, bởi vì toàn bộ đều bị đống kia che khuất.
” Ngươi……ở chổ này……” Vân Tả Ý nghe được giọng nói của mình hơi khô khốc.
” Ha ha, đúng vậy, như thế nào? Mau vào a.” Tiêu Nhiên cũng biết phòng mình loạn, dẫn đầu đi vào hắn dùng chân dạt ra một khoảng trống để đặt chân.
Vân Tả Ý dùng thật lớn nghị lực mới bước vào khối đất trống Tiêu Nhiên đã dọn ra kia. Nhìn kỹ xem, nguyên lai che dấu dưới các loại rác rưởi quần áo, sàn nhà cũng không sạch sẽ. Cố tình lúc này, không hề cảnh giác đã bị Tiêu Nhiên rất hữu hảo vỗ vỗ bờ vai hắn. Vân Tả Ý cảm thấy máu và hô hấp dừng lại ngay thời khắc đôi bàn tay bẩn kia chụp đến người.
” Ha ha, Tả Ý học đệ, nơi này là nhà của ta, về sau ngươi cứ tùy tiện dùng. Ta thì mỗi ngày ngủ ngay trong nhà, chuyện khác đều không có, ngươi có thể xem nơi đây như nhà mình không cần bận tâm gì.” Vỗ nửa ngày, trời sinh so với người khác thần kinh thô hơn – Tiêu Nhiên – rốt cục nhận thấy thân thể dưới tay mình dị thường cứng ngắc. Đầu tiên là nghi hoặc, sau đó chợt nhớ tới một người hiểu chuyện đã nói cho hắn biết tư liệu về Vân Tả Ý, mới biết mình làm sai chuyện gì.
Tiêu Nhiên xấu hổ thu hồi tay, thật có lỗi cười nói:” Ha ha, ngượng ngùng, ta đã quên, ngươi không thích người khác tiếp xúc.”
” Không sao.” Vân Tả Ý trên mặt không có biểu tình đặc biệt, nhưng trời biết hắn lúc này cỡ nào mong muốn ra lệnh Tiêu Nhiên đi tắm rửa ngay lập tức. Đáng tiếc hắn không có quyền lợi kia, lại càng không nói Tiêu Nhiên là Hội trưởng của hắn. Sau chuyện này, Vân Tả Ý mới hiểu được nguyên lai phòng ngủ của bọn nam sinh khi hắn đi dạy tại tinh cầu trước kia là sạch sẽ đến cỡ nào……
“A, đúng rồi, Tả Ý học đệ, ngươi tới lâu như vậy còn không có ngồi xuống. Đến, đến, mau ngồi mau ngồi. A, ngươi chờ chút…… Quên đi, học đệ, ngươi vẫn là ngồi trên giường đi……” Tiêu Nhiên nhiệt tình tiếp đón, nhưng lật tung nửa ngày đống quần áo bẩn và tất thối vẫn không tìm thấy cái ghế. Kỳ quái, hắn nhớ rõ trong nhà có một cái ghế, rốt cuộc chạy đi đâu? Cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể vò vò mái tóc rối tung, quạt đi đồ vật trên giường, phủi tấm trải giường cười nói :” Ha ha, học đệ, ngươi ngồi đi, ta tìm không thấy ghế, ngồi tạm trên giường đi.”
Trời ạ, này…… Vân Tả Ý nhìn tấm vải nhớp nháp dơ bẩn có thể xem như một nùi giẻ được gọi là tấm trải giường, thật sự không có dũng khí ngồi xuống, ngay cả dũng khí xem đều không có, chỉ đành cứng ngắc giật nhẹ khóe miệng, ánh mắt nhìn trời :” Không cần, ta đứng là được.” A, tại hoàn cảnh quỷ quái này phải ngốc 50 ngày, mà hắn còn phải ở chung 100 ngày với nhân vật hoàn toàn không biết sạch sẽ kia……
……