Tiêu Nhiên chiêu đãi Vân Tả Ý một lúc sau thì bắt đầu ngáp liên tục. Rốt cục, sau khi tiếp đón Vân Tả Ý vài câu, hắn lập tức nằm trên giường ngủ khò khò.
Vân Tả Ý không nói gì, đứng ở địa phương sạch sẽ duy nhất trong phòng, không rõ ràng lắm tại sao mình lại rơi xuống loại hoàn cảnh này. Bất đắc dĩ, hắn liên lạc với Vân Hàm Phong bên kia. Mặc kệ thế nào cũng phải gọi về nhà báo bình an. Cao hứng vì Vân Tả Ý liên lạc với mình, nhưng chưa kịp nói chuyện Vân Hàm Phong đã bị hình ảnh quanh Vân Tả Ý sợ ngây người.
Vân Tả Ý cứng ngắc gượng cười :” Lần này thời gian đi ra ngắn lại một nửa, 50 ngày về sau có thể trở về nhà nhưng phải dẫn hắn theo.” Nói xong, Tả Ý nghiêng người, lộ ra Tiêu Nhiên nằm ngủ say trên giường
……
Tiêu Nhiên bị đói thức tỉnh. Ánh mắt vẫn nửa khép, hắn dựa vào công lực lâu nay rất thuận lợi tìm được bánh bích quy và ly nước, chợt hoảng hốt thấy trong phòng mình tựa hồ có người. Ảo giác rồi, trong phòng mình làm sao có người khác chứ ? Nhưng tiềm thức nói cho hắn nhất định không đúng, Tiêu Nhiên vừa bay tới bên cạnh Vân Tả Ý, vừa lấy bánh bích quy chấm nước đưa vào miệng. Sau khi cắn xong một miếng, Tiêu Nhiên chợt cứng đờ người.
” A ha ha, học đệ, là ngươi a……” Tiêu Nhiên sờ đầu ngượng ngùng cười. Thực dọa người, ngủ một giấc liền đã quên trong phòng còn có người khác.
Vân Tả Ý gật đầu chào. Kỳ thật lúc Tiêu Nhiên ngủ, hắn luôn luôn đánh giá căn phòng, nhưng thủy chung không hề di động một bước bởi vì thật sự không biết nên đặt chân ở đâu.
” Đúng rồi, học đệ, ngươi còn chưa ăn gì đi. Xem trí nhớ của ta này, ngươi chờ nhé, ta đi giúp ngươi lấy đồ ăn.” Tiêu Nhiên nói xong liền một đường đá rác rưởi đi giúp Vân Tả Ý chuẩn bị bữa tối. Sau khi trở lại, Tiêu Nhiên đã cầm trên tay một túi bánh bích quy cùng một chén nước nóng.
Vân Tả Ý đầu tiên là nghi hoặc, sau đó dưới sự nhiệt tình tiếp đón của Tiêu Nhiên, hắn mới hiểu được đây là bữa tối.
” Ha ha, học đệ, ngươi ăn đi.”
Vân Tả Ý lại cảm thấy cổ họng khô khốc:” Ngươi…ăn cái này.”
” Đúng vậy, rất tiện lợi a, hơn nữa hương vị cũng không tệ.”
” Ngươi, mỗi ngày đều ăn nó?” Vân Tả Ý không thể tin được hỏi.
“Ừ, chấm nước ăn một hồi liền no rồi. Đương nhiên ngươi cũng có thể làm kỹ một chút, giống như vậy nè , biến thành hồ bột.” Tiêu Nhiên nói xong cầm khối bánh bích quy để vào chén nước, không biết từ đâu lấy ra một cái muỗng nhỏ nhẹ nhàng quấy. Bánh bích quy rất nhanh bị nước nóng thấm nở vụn ra, hình thành một chén cháo bột bánh nóng hổi.
” Thế nào, rất ngon chứ. Đây là ta phát minh đó.” Tiêu Nhiên tự hào cười nói. Đồng thời cầm chén cháo đưa cho Vân Tả Ý .
Vân Tả Ý ngốc trễ nhìn hắn, máy móc tiếp nhận “Mỹ vị”, cúi đầu nhưng thật sự không có dũng khí ăn. Bên kia, Tiêu Nhiên đã bắt đầu chế tạo một chén “Mỹ vị” khác, vừa chế tạo xong liền nuốt ừng ực mấy khẩu hết chén cháo, sau đó vất chén sang bên cạnh, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn, ánh mắt nheo lại muốn ngủ tiếp.
Vân Tả Ý cứng đờ người cầm chén cháo kia, thẳng đến chén cháo nóng chậm rãi biến lạnh
……
Tiêu Nhiên trong mông lung nghe được có người đang không ngừng gọi hắn. Thanh âm rất xa lạ, trong trẻo lạnh lùng nhưng êm tai. Hắn khẳng định mình không quen ai có giọng nói thế này a, nhất định là đang nằm mơ……
” Tỉnh tỉnh……” Sao âm thanh còn tiếp tục chứ ? Ngay sau đó, Tiêu Nhiên liền cảm thấy có người nhẹ lay lay hắn,” Hử” Vẫn là đang nằm mơ sao? Lười biếng trở thân mình, Tiêu Nhiên lại tiếp tục ngủ……
” Tắm rửa…… Đồ dùng…… Ở……” Cái giọng trong trẻo lại truyền vào trong mộng, Tiêu Nhiên không thắng nổi quấy nhiễu , nhíu nhíu mày, mơ mơ màng màng nói:” Tắm rửa…… làm chi phải…… Tắm rửa? Ta…… tháng trước…… mới……tắm rồi……” Tựa hồ bởi vì hắn trả lời, âm thanh kia biến mất một thời gian rất lâu…..
Ngủ đủ giấc, hắn mới tỉnh dậy phát hiện trong phòng có người, lần này hắn chỉ sửng sốt một hồi, rất nhanh đã nghĩ ra là ai.
” Học đệ, chào buổi sáng . Tối hôm qua ngủ ngon……” lời vấn an im bặt, tay cầm chăn mền cứng đờ bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra nhà của hắn chỉ có một cái giường……
Vân Tả Ý ngẩng đầu mỏi mệt nhìn hắn, thanh âm hữu khí vô lực:” Dậy đi, theo giúp ta đi ra ngoài.” Cho tới bây giờ Vân Tả Ý chưa thấy qua người như vậy, ngủ cũng không thay quần áo, ngay cả áo khoác cũng không thoát, ngủ như vậy có thể thoải mái sao? Nghĩ đến tối hôm qua Tiêu Nhiên vừa ngủ vừa nói, Vân Tả Ý không khỏi lui về phía sau một bước….tháng trước mới tắm……
” A, học đệ, ngươi……” Thấy Vân Tả Ý hành động như thế, Tiêu Nhiên dù thần kinh có thô sơ cỡ nào cũng biết tối hôm qua Vân Tả Ý một đêm không ngủ, trong lòng áy náy không thôi nào còn dám trì hoãn. Đương nhiên là Vân Tả Ý ra một mệnh lệnh hắn liền làm một động tác, rất ít thấy hắn động tác lưu loát đứng dậy mặc hài, lại không hỏi câu hỏi mà nếu bình thường hắn nhất định sẽ hỏi ‘vì sao phải đi ra ngoài ?’
……….
Vân Tả Ý tới trước chổ bán đồ gia dụng đặt mua hai chiếc giường và mua một ít gia cụ cơ bản. Hai chiếc giường, một cái dành cho mình ngủ, một cái khác dành cho Tiêu Nhiên, hắn không tiếp thu cái giường ở nhà kia là dành cho người ngủ.
Mua xong gia cụ, Vân Tả Ý ghé vào chổ bán người máy. Trong nhà người dân liên minh bình thường đều có một, hai người máy giúp việc. Loại người giống như Vân Tả Ý muốn tự làm tự phục vụ là rất hiếm. Công dân của liên minh có tiền lương rất cao, rất ít người tự tay làm những chuyện mà người máy sẽ làm. Người máy có đủ loại hình, hơn nữa chịu được mệt nhọc, giá cũng rẻ. Đây là lần đầu tiên Vân Tả Ý đến mua người máy. Chúng chia làm hai loại hình, một loại là bắt chước y như người thật, giá mắc hơn, loại còn lại là thiên kì bách quái, bộ dáng gì cũng có.
Vân Tả Ý không thích dùng người máy hình người, nhìn nó vẻ trầm lặng phảng phất như cương thi, bởi vậy lựa chọn loại thứ hai. Nó cao chỉ tới eo, toàn bộ làm từ kim chúc. Loại người máy này có thể đồng thời hoàn thành nhiều công việc, hiệu suất rất cao. Dù vậy, Vân Tả Ý vẫn lo lắng mua hai người máy có kịp sửa sang lại ‘ổ chó’ của Tiêu Nhiên trước khi trời tối hay không.
Trái lại, Tiêu Nhiên vẫn ngả nghiêng đi theo phía sau Vân Tả Ý, thỉnh thoảng ngáp ngáp. Tuy rằng đi theo Vân Tả Ý lâu như vậy đã muốn mất hết kiên nhẫn, nhưng cũng không có ra tiếng oán giận, vì hắn biết bắt Vân Tả Ý trụ ở ổ của mình là sự ép buộc. Hai người lại bị quy định không thể rời đi quá xa, cho nên hôm nay đi ra mua đồ chung với nhau là chuyện sớm hay muộn.
Mua xong rồi người máy, Vân Tả Ý lại hướng chổ bán vật dụng hàng ngày. Không thể tin tưởng nổi Tiêu Nhiên cư nhiên chưa từng dùng qua dụng cụ tắm rửa, lại còn một tháng mới tắm một lần……
Ở phía sau hai người, nhóm đệ tử săn tin của Hoành Vũ học viện lặng lẽ đi theo, ghi nhớ động thái mới nhất của họ, đồng thời miệng không ngừng lẩm bẩm nói:” Ta đã nói mà, Vân hội trưởng gặp được Tiêu Nhiên hội trưởng nhất định sẽ không có cách. Hừ, bọn người các ngươi chờ bỏ tiền đi……”
Ngay tại một tên học viên Hoành Vũ đang cao hứng phấn chấn thì một bàn tay to chụp bờ vai hắn. Các đệ tử năm hai này run lên, sợ tới mức bút đều rớt xuống, thân thể cứng ngắc chậm rãi xoay lại……
” Ha ha, các bạn, có thể nói cho ta biết vì sao tụ tập ở chỗ này không? ” Cầm trên tay bản bình trắc, một giáo sư trung niên nho nhã cười rất hòa ái.
……………
Vẫn không cỡi quần áo, không chịu tắm rửa mà đi ngủ, Tiêu Nhiên bắt Vân Tả Ý kêu nửa ngày cũng không nửa điểm phản ứng. Mà tự lúc nghe xong ngày hôm qua Tiêu Nhiên bán mộng bán tỉnh nói ra, Vân Tả Ý cũng không có dũng khí đụng vào Tiêu Nhiên, tự nhiên liền cho hắn né qua, bất quá Vân Tả Ý âm thầm cắn răng: đây là ở nhà ngươi, chờ 50 ngày sau……
Vân Hàm Phong từ khi biết tình cảnh hiện tại của Vân Tả Ý, từng có ý phái tới nơi này đội vệ sinh chuyên nghiệp nhưng bị Vân Tả Ý cự tuyệt. Không phải hắn không muốn mà là học viện nhất định sẽ không cho phép.
Vân Vũ Chí cũng không biết bị an bài cái gì, buổi chiều mỗi ngày đều tới Vân Tả Ý khóc lóc kể lể. Khi Vân Tả Ý hỏi hắn rốt cuộc gặp chuyện gì hắn lại kiên quyết ngậm miệng không nói. Nhưng thật ra Phương Tuyết trong khoảng thời gian này vẫn không có liên lạc với hắn, này làm cho Vân Tả Ý cảm thấy có chút quái dị.