” Ý nhi , đến, há mồm.” Vân Hàm Phong cầm muỗng nhỏ, tựa như uy trẻ con dụ hống nói.
Vân Tả Ý (thân thể) ngoan ngoãn hé miệng, ăn trọn muỗng nhỏ, nuốt hết cháo Vân Hàm Phong uy . Vân Hàm Phong uy xong chén cháo, thỏa mãn dùng khăn tay giúp Vân Tả Ý lau miệng, hỏi:” Ý nhi, còn muốn nữa không?”
Được đến đáp án tự nhiên là gật đầu, bởi vậy Vân Hàm Phong lại múc thêm một chén, từng muỗng từng muỗng uy Vân Tả Ý.
Không cần làm quá như vậy chứ. Vân Tả Ý như muốn gục ngã, nhìn hai người hỗ động. Tuy rằng biết tên Vân Tả Ý kia hành động không liên quan tới hắn, nhưng đó là thân thể hắn a…… Thân thể của mình mỗi ngày bị người ôm ngủ, ăn cơm, tắm rửa toàn bộ bị xử lý hết. Thân thể kia không có ý thức, không có cảm giác, nhưng không đại biểu hắn cũng không có cảm giác.
Vân Hàm Phong uy xong cháo, liền đem hắn ôm đến ghế nằm, đưa qua một quyển sách nói:” Đây là ta hôm nay tìm được sách mới. Ý nhi muốn xem không? ”
Vân Tả Ý khi còn sống lúc rãnh rỗi hay có thói quen đọc sách, Vân Hàm Phong vài năm nay vẫn như cũ tuần hoàn theo cách của Vân Tả Ý khi còn sống làm việc và nghỉ ngơi, thật giống như Vân Tả Ý còn sống. Mọi người nhìn xem hai người đều cho rằng Vân Hàm Phong điên rồi.
Vân Hàm Phong nhìn Vân Tả Ý tiếp nhận sách sau đó im lặng lật trang sách. Tốc độ rất nhanh, mỗi trang chỉ liếc mắt một cái liền sang trang khác, một quyển sách không đến năm phút đồng hồ liền xem xong hết. Vân Tả Ý ngẩng đầu, không có được đến mệnh lệnh khác lại cúi đầu tiếp tục lặp lại động tác xem sách vừa rồi, từ trang thứ nhất đến trang cuối cùng rồi lại lặp lại xem từ trang đầu, cứ như thế…… Người máy tốc độ scan nhớ rất cao, thậm chí không cần mở ra, không đến một giây liền hoàn toàn scan hết toàn bộ nội dung sách và lưu trữ trong chip bộ nhớ. Vân Tả Ý lúc này hành vi hoàn toàn là đang lãng phí năng lượng. Lãng phí năng lượng, ở trong luật sử dụng người máy là không cho phép. Cho dù vũ trụ vô biên vô hạn, nhưng năng lượng đối với liên minh mà nói vẫn như cũ khan hiếm. Mà Vân Tả Ý lúc này có thể vô cố kỵ lãng phí năng lượng, tất cả đều bởi vì Vân Hàm Phong cho hắn thiết kế trình tự đặc thù.
Vân Hàm Phong nhìn hết thảy sự việc không khỏi có điểm chua sót. Ý nhi sẽ không đọc sách như vậy, thậm chí chỉ cần là nhân loại cũng rất ít có kiểu đọc sách như vậy. Bốn năm qua, mỗi ngày đều có rất nhiều chi tiết nhỏ vô tình nhắc nhở hắn: đây không phải là Ý nhi , Ý nhi của hắn đã không thể trở về……
Đang vì hành động không ôm ấp nữa của Vân Hàm Phong mà nhẹ nhõm, Vân Tả Ý đột nhiên ngây ngẩn cả người. Vừa rồi rơi xuống trên mu bàn tay hắn…xúc cảm ấm áp kia là gì?
Là nước mắt .. của hắn sao…… Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy ngực nhói lên, mu bàn tay xúc cảm ẩm ướt vẫn còn rất mới. Đây là lần đầu tiên hắn có xúc giác trong những ngày qua, nhưng không cao hứng như trong tưởng tượng. Hiện tại hắn rất muốn ngẩng đầu lên xem Vân Hàm Phong , xem hắn rốt cuộc thế nào……
Chính là cho dù động tác đơn giản như vậy, hiện tại với hắn mà nói đều khó hơn lên trời…… Thân thể Vân Tả Ý như trước đều từ vi mạch khống chế, động tác lật sách vẫn đều đều chưa từng loạn một chút, mà “virus” Vân Tả Ý hiện tại khó có thể đánh bại chương trình bảo vệ nghiêm ngặt vùng ý thức cơ thể.
” Ý nhi , sách xem xong rồi, ta mang ngươi đi ngủ trưa nhé. Trước kia vẫn muốn cho ngươi dưỡng thành thói quen này nhưng ngươi luôn bận rộn……” giọng Vân Hàm Phong có chút khàn khàn. Nhưng trừ bỏ điều này, mặt khác vẫn cùng trước kia giống nhau, Vân Tả Ý chưa kịp phản ứng lại thì thân thể bị nhẹ nhàng nâng lên, đi thẳng đến gian phòng quen thuộc.
Trong phòng bài trí cùng phòng của hắn trước kia giống nhau như đúc, nhưng Vân Tả Ý biết nơi này không phải Vân gia, thậm chí có ở trên Lam tinh hay không hắn cũng không dám khẳng định.
Vân Hàm Phong nhẹ nhàng đặt Vân Tả Ý xuống, giúp hắn đắp hảo chăn:” Hảo hảo ngủ đi, tỉnh ngủ Vân Tụ sẽ đến thăm ngươi. Ngươi không phải thích nhất tiểu tử kia sao.”
Vân Tụ, Vân Tụ…… Nghe đến tên đó, Vân Tả Ý thực kích động. Đã lâu không thấy bé, không biết bé thế nào.
Vân Hàm Phong lại bồi Vân Tả Ý một hồi rồi mới đi ra khỏi phòng. Hắn phải đi ra ngoài đưa Vân Tụ vào. Nơi này trừ bỏ hắn cùng Ý nhi , những người khác không thể tiếp cận, mà hắn cách một đoạn thời gian mới phóng cho những người muốn gặp Ý nhi tiến vào. Trong đó số lần Vân Tụ vào nhiều nhất, mỗi nửa năm một lần, Vân Vũ Chí là mỗi một năm một lần.
Vân Tả Ý (thân thể) đem ánh mắt nhắm lại, bởi vậy Vân Tả Ý chỉ có thể âm thầm kích động, lại nhìn không tới tình huống bên ngoài. Không biết bao lâu sau, Vân Hàm Phong lại đi đến. Vân Tả Ý (thân thể) mở to mắt, Vân Tả Ý cũng thấy được Vân Hàm Phong và một chú bé đi theo sau Vân Hàm Phong.
Lần đầu gặp, hắn chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, còn đang nghi hoặc, Vân Hàm Phong nhẹ giọng nói:” Ý nhi , Vân Tụ đến xem ngươi.”
Vân Tụ, hắn là Vân Tụ? Vân Tả Ý vạn phần kinh ngạc, trước mắt là bé trai năm sáu tuổi đáng yêu xinh đẹp, hắn là Vân Tụ – đứa nhỏ ngày trước ngay cả đi còn chưa vững sao?
” Ba ba” Cậu bé vui vẻ bổ nhào vào người Vân Tả Ý, ôm Vân Tả Ý cọ cọ. Vân Tả Ý không khỏi nở nụ cười, thật là có cha tất có con giống nhau, đang muốn vươn tay ôm hắn một cái, lại phát hiện thân thể mình căn bản không thể động đậy. Vân Tả Ý (thân thể) vẫn vẻ mặt lãnh đạm ngàn năm không đổi, giống như căn bản không biết trên người mình nhiều ra một người.
” Ba ba, ba như thế nào không để ý tới con.” Vân Tụ bị tổn thương tâm. Diệp Đàn bá bá nói cho hắn ba ba rất thích hắn, nhưng vì sao mỗi lần đến, ba ba cũng không ôm hắn, cũng không cười với hắn? Vũ thúc thúc tuy rằng không thích hắn, nhưng còn nói chuyện với hắn, chính là ba ba một câu cũng không nói, có phải hay không so với Vũ thúc thúc còn muốn chán ghét hắn ? Càng nghĩ càng ủy khuất, cái miệng nhỏ của Vân Tụ đã bắt đầu sắp nức nở, mắt to cũng đầy nước mắt.
” Vân Tụ, nếu ngươi khóc liền đi về ngay đi.” Vân Hàm Phong lãnh đạm nói.
Vân Tụ vừa nghe Vân Hàm Phong uy hiếp, lập tức cắn môi, liều mạng nhịn xuống nước mắt sắp trào. Thấy Vân Tụ bộ dáng đáng thương, Vân Tả Ý lại đau lòng lại bất mãn, đau lòng tự nhiên là với Vân Tụ, bất mãn dĩ nhiên là với Vân Hàm Phong: chính ngươi không phải đã khóc sao, lại không cho Vân Tụ khóc……
Ngay tại không khí có chút nặng nề, thời gian nửa năm một lần cho Vân Tụ cùng Vân Tả Ý ở chung đã trôi qua. Vân Tả Ý nhìn Vân Hàm Phong đem Vân Tụ lã chã chực khóc tiễn bước, trong lòng thật không hiểu tư vị ra sao.