Khiết Phích

Chương 49: Chuyển biến xấu




Trần Lạc ngồi trong văn phòng đang xem biên bản khám bệnh của hai thực tập sinh vừa đưa tới, càng xem nhíu mày càng chặt, cuối cùng không kiên nhẫn vứt lên bàn, cầm lên ly cà phê đã nguội lạnh uống một hớp, lông mày mới giãn ra một chút. Thực tập sinh mới tới, tư chất không tốt, lại không chăm chỉ, nhưng tay nghề pha cà phê đúng là không tệ.
Kỳ thực Trần Lạc cũng không nhàn rỗi. Sáng nay cô đã tiếp hai bệnh nhân, buổi chiều còn phải chạy đến Đại học Y của tỉnh lên lớp, đến tối còn phải tham gia toạ đàm, vất vả lắm buổi trưa mới có chút thời gian nghỉ ngơi, còn phải chỉnh sửa bệnh án của thực tập sinh. Cô nhìn thấy còn được nửa tiếng, chuẩn bị đi lên giường đơn chợp mắt một lúc, ai ngờ đầu vừa chạm gối đã có người tới gọi.
"Trưởng khoa Trần có đây không? Viện trưởng gọi cô đến một chuyến."
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Trần Lạc thở dài, rời giường, tiện tay tròng áo blouse vào, day day sống mũi ra mở cửa, thấy rõ người tới là ai, cô xốc lại tinh thần, khách sáo cười nói, "Thì ra là Tiểu Trương, vất vả cho cậu, không biết viện trưởng tìm tôi có chuyện gì?"
"Trưởng khoa Trần, làm phiền cô nghỉ trưa thật ngại quá." Người đến cũng là một bác sĩ mặc áo blouse trắng, vẻ mặt xấu hổ, luôn miệng nói vài câu tự trách xong mới nói, "Tôi cũng không rõ, nhìn thấy điệu bộ sốt sắng của viện trưởng thì tới tám phần lại là bệnh nhân quan to nhiều tiền nào đó.
Trần Lạc nghe xong càng đau đầu. Viện 2 cái gì cũng tốt, có điều khoa tâm thần quá nổi tiếng, người bệnh nghe danh đến đây quá nhiều. Bệnh nhân bình thường hẳn sẽ không làm phiền đến viện trưởng tự mình đi mời, đây chắc lại là người quyền quý nào đó, tâm lý hoặc tinh thần có vấn đề không muốn người khác biết được, trực tiếp tìm đến viện trưởng, viện trưởng lại thần bí tìm đến mình. Cửa càng cao thì lòng càng sâu, luôn có những người mà nguyên nhân bị bệnh người bình thường có nghĩ nát óc cũng không ra, Trần Lạc nhìn thấy dạng này quá nhiều, cười thầm những người này, không ngại làm ra chuyện xấu, cũng không biết xấu hổ mà thoải mái đi khám bệnh, lại thích đi vào những chỗ thế này để dễ che giấu đi bí mật, chỉ lo lộ ra một chút phong thanh khiến người ta chê cười.
"Bây giờ viện trưởng ở đâu?" Trần Lạc khôi phục tinh thần, hỏi.
Bác sĩ Trương đáp: "Còn có thể ở chỗ nào, lầu mười sáu đó, lai lịch người này không nhỏ, tôi chưa từng thấy viện trưởng sốt sắng như vậy."
Viện 2 có địa vị đặc thù trong giới y học, người bình thường đều biết là có một bệnh viện như vậy, nhưng chưa từng vào, cho dù là bệnh nhân đang điều trị ở đây hay người nhà cũng chỉ biết khu nội trú có tổng cộng mười lăm tầng, cực ít người biết được Viện 2 còn có lầu mười sáu, thang máy cũng độc lập, không đi qua bất kỳ tầng lầu nào, tính bảo mật cực cao, tất nhiên, ở tầng này đều không phải là người bình thường. . truyen bac chien
"Biết rồi, cảm ơn Tiểu Trương, lát nữa mời cậu ăn cơm." Trần Lạc vung vung tay, cũng không định hỏi anh ta chưa từng thấy viện trưởng có loại nào "Sốt sắng", sải bước thẳng đến thang máy lên lầu mười sáu.
Người bình thường không đi tới lầu mười sáu, nhưng Trần Lạc đã đi nhiều lần, trong mắt cô, lầu một và lầu mười sáu cũng không khác nhau là bao, chỉ là nguyên nhân sinh bệnh không giống, bệnh tình không giống, cách điều trị cũng không giống mà thôi, thậm chí có khi bệnh của bệnh nhân ở lầu mười sáu còn không nguy hiểm bằng lầu một, nhưng bọn họ có thể ở trên tầng cao nhất, hưởng thụ sự phục vụ và điều trị cao cấp nhất, đơn giản chỉ vì trong tay họ nắm giữ quyền lực và tiền tài mà thôi.
Trần Lạc bị người quấy rầy giấc ngủ trưa, tâm tình không tốt, suy nghĩ mông lung trên đường tới thang máy, thang máy mới vừa dừng lại ở tầng mười sáu, viện trưởng đã chạy đến tiếp đón, mặt lộ vẻ khó xử nói: "Trưởng khoa Trần, giữa trưa mà gọi cô đến thế này thật ngại, nhưng thực sự là... Thực sự là bệnh này chờ không được..."
Trần Lạc cười thầm trong lòng, tới chỗ này khám bệnh đa số đều là bệnh mãn tính, không thể vội vàng, làm gì có người nào chờ không được chứ, sợ không phải là bệnh chờ không được, mà là cường quyền đè chết người, nhưng trên mặt cô vẫn giữ vẻ khiêm tốn, khách sáo, tao nhã, lịch sự, cô giao tiếp với bệnh nhân quen rồi, bình thường nói chuyện như nước chảy mây trôi, khiến người ta nghe xong liền yên lòng, "Viện trưởng nói gì vậy, tôi là bác sĩ, trị bệnh cứu người là trách nhiệm của tôi, viện trưởng cần gì phải nói vậy."
"Trưởng khoa Trần, có câu nói này của cô tôi yên tâm rồi!" Viện trưởng nghe xong, trên mặt rốt cuộc cũng lộ vẻ cười, vội vàng mời Trần Lạc vào trong phòng bệnh.
Trần Lạc mặt không thay đổi đánh giá chung quanh, mới biết lời của Tiểu Trương là có ý gì, thân phận của bệnh nhân lần này quả thật không tầm thường, vệ sĩ canh gác một đường từ thang máy đến trước cửa phòng bệnh, nhìn qua đều là được huấn luyện chuyên nghiệp. Trần Lạc ở ngoài phòng bệnh bị máy dò chuyên nghiệp kiểm tra hai lần mới được phép đi vào trong, sau khi đi vào, có một cô gái cao lớn đứng dậy tiếp cô, nhìn thấy Trần Lạc liền hỏi, "Cô là bác sĩ?"
Giọng điệu của cô ấy quá sốt ruột, nghe không thấy có chút nào tôn trọng, Trần Lạc hơi chán ghét, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười chuyên nghiệp, gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi họ Trần."
Người phụ nữ kia căn bản không nghe Trần Lạc nói chuyện, không đợi cô nói xong đã chỉ vào giường bệnh nói, "Bác sĩ, tôi mặc kệ là cô dùng cách gì, nhất định phải chữa khỏi cho cô ấy."
Giọng gần như ra lệnh, sự chán ghét của Trần Lạc càng sâu, cố nhẫn nại, tầm mắt chuyển đến bệnh nhân nằm trên giường, đồng tử đột nhiên co rút.
Người này, không phải Tiêu Đồng sao?
Trần Lạc không thể tin vào mắt mình, lấy cớ kiểm tra bệnh tình của bệnh nhân, đến gần một chút, cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên là Tiêu Đồng.
Nhưng không phải là Tiêu Đồng đang ở nhà Cảnh Hành sao? Trần Lạc nhớ lần tái khám trước của Tiêu Đồng là cách đây một tuần, khi đó bệnh tình đã có chuyển biến tốt, chịu tiếp nhận một ít kiến nghị điều trị của cô, dựa theo tiến độ đó, tuy rằng chậm nhưng cũng sẽ tốt lên từng ngày, sao chỉ mới có một tuần mà đã xấu đến mức này?
Trần Lạc nhìn vào hai mắt mất tiêu cự của Tiêu Đồng, ánh mắt nàng dại ra, ôm đầu gối co rút người trên giường, không chút phản ứng với cảnh vật xung quanh, cô ngồi xuống bênh cạnh Tiêu Đồng, nhẹ nhàng gọi thử một tiếng: "Tiêu Đồng?"
Không có được bất kỳ sự đáp lại nào của Tiêu Đồng, mắt không ánh sáng, cơ mặt không nhúc nhích, giống như Tiêu Đồng tự đóng kín bản thân, không cảm giác được bên ngoài có bất kỳ biến hoá nào.
"Cô ấy thế nào? Cô ấy sẽ tốt lên đúng không?" Du Khinh Hàn không chịu được Trần Lạc trầm mặc quá lâu, nhịn không nổi vội vã xông lên trước, muốn nghe được tin tốt từ miệng cô.
Trần Lạc bị người khác cắt ngang suy nghĩ nên cau mày, lại nhạy cảm phát hiện khoé miệng Tiêu Đồng nhúc nhích một chút, biên độ rất nhỏ, người bình thường hẳn là không phát hiện ra.
"Tiêu Đồng?" Trần Lạc lại thử kêu một tiếng, vẫn không phản ứng.
"Bác sĩ Trần, xin cô..." Du Khinh Hàn mới nói phân nửa, mắt Trần Lạc vẫn đang nhìn chằm chằm Tiêu Đồng, khó chịu ngắt lời Du Khinh Hàn, "Đi ra ngoài."
"Cái gì?" Du Khinh Hàn sững sờ.
"Vị tiểu thư này, mời cô đi ra ngoài, đừng cản trở tôi khám cho bệnh nhân." Trần Lạc lạnh lùng nhìn cô, trong mắt dường như có châm chọc.
"Cô!" Du Khinh Hàn trợn tròn mắt, mở miệng nửa ngày, nhìn Tiêu Đồng, lại nhìn Trần Lạc, cuối cùng im lặng, khí thế yếu đi.
Viện trưởng đứng bên cạnh tim muốn nhảy lên cổ họng, ông ta không hiểu Trần Lạc luôn kiềm chế, nghiêm cẩn tại sao hôm nay lại không khống chế được tâm trạng, lại lo lắng chọc giận vị tổ tông trước mắt này. Dù sao thì hơn phân nửa kinh phí nghiên cứu y học của tỉnh đều nằm trong tay anh trai cô ấy, đắc tội rồi biết phải làm sao. Thế là viện trưởng chạy đến làm dịu đi không khí, cười ha ha mời Du Khinh Hàn ra ngoài, rồi hướng về phía Trần Lạc làm động tác xin tha, bây giờ mới đóng cửa lại, cùng với Du Khinh Hàn đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh ngoại trừ Tiêu Đồng và Trần Lạc thì không có người khác, Trần Lạc lần thứ ba gọi tên Tiêu Đồng, vẫn không nhận được bất cứ phản ứng nào của nàng.
Nghĩ kỹ lại, Tiêu Đồng mỗi một lần có phản xạ lại với thế giới bên ngoài, giống như đều bởi vì Du Khinh Hàn.
"Thì ra vấn đề của cô nằm ở đây." Trần Lạc thở dài, "Cảnh Hành nhìn thấy cô bây giờ chắc sẽ thương tâm muốn chết."
Tiêu Đồng giống như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy. Nàng duy trì tư thế ôm chặt chính mình, mắt vẫn không tiêu cự, không hề nhúc nhích như một pho tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.