Khiết Phích

Chương 87: Bẩn




Du Khinh Hàn quen thuộc nhà họ Mạc gấp trăm lần so với Tiêu Đồng, cô bước vào phòng, theo thói quen rót cho mình một ly nước, cầm lên cuốn sách Tiêu Đồng đang đọc dở đặt trên tủ đầu giường lật qua lật lại, "Em đang đọc gì vậy?"
Nhưng Du Khinh Hàn mới lật hai trang đã phụng phịu bỏ xuống, đó là cuốn sách chuyên ngành thiết kế viết bằng tiếng Pháp, một đống lớn cả chữ lẫn hình, Du Khinh Hàn chỉ hiểu được dấu chấm câu.
Tiêu Đồng đứng ở cửa, nhìn Du Khinh Hàn cầm lên đặt xuống đồ vật trong phòng, cảm thấy đầu mình đau nhức, nên chỉ đứng yên tại đó nhìn mà không đi qua.
Du Khinh Hàn nhận ra nàng bất động, đặt cuốn sách xuống ngoắc ngoắc tay với Tiêu Đồng, "Em đứng vậy không mệt sao, lại đây ngồi đi, mình nói chuyện một chút, em không biết đâu, dạo này tôi mệt muốn chết luôn..."
"Cái gì cần nói với cô tôi đã nói hết rồi, giờ không còn gì để nói nữa."
Du Khinh Hàn nhói đau trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười bất biến, không biết xấu hổ đi đến bên cạnh Tiêu Đồng, "Em không qua đây, vậy tôi đến được chưa? Với lại, không có câu nào là nói hoài sẽ hết, bây giờ không có chuyện để nói thì cứ nghĩ chuyện gì đó là được rồi."
Người này không cần mặt mũi quấn chặt lấy Tiêu Đồng, trốn không thoát giãy không ra, Tiêu Đồng nhìn nụ cười lì lợm của cô, thật sự không có cách nào.
Ngoại trừ lạnh nhạt phớt lờ cô, dường như Tiêu Đồng không thể làm gì cô nữa. Sau lưng Du Khinh Hàn có đại gia tộc, Tiêu Đồng không chọc nổi, thậm chí không thể trốn tránh.
Tiêu Đồng nghiêng người tránh khỏi Du Khinh Hàn, đi thẳng vào trong, cầm lấy cuốn sách đang đọc được một nửa kia, ngồi lên ghế sofa xem tiếp.
Du Khinh Hàn cười hì hì chạy theo, cũng ngồi xuống sát bên Tiêu Đồng, chen chúc đọc sách chung với Tiêu Đồng, đầu sắp dựa hẳn vào vai nàng.
Tâm tư Du Khinh Hàn không đặt trong sách, mắt cô nhìn vào sách nhưng dư quang không ngừng liếc sang Tiêu Đồng.
Cô không nhìn được gương mặt Tiêu Đồng, chỉ có thể thấy chiếc cằm gầy gò của nàng, còn có một vùng da trắng như tuyết trên xương quai xanh của nàng, mềm mại, thanh tú như bạch ngọc, Du Khinh Hàn giống như bị bỏ bùa mê, theo bản năng giơ tay lên, muốn sờ một chút lên xương quai xanh đẹp vô ngần của Tiêu Đồng.
Trong khoảnh khắc Du Khinh Hàn giơ tay lên, cô cảm giác bắp thịt toàn thân Tiêu Đồng căng cứng, cô ngẩng đầu, mắt đối mắt cùng Tiêu Đồng, chỉ thấy trong mắt nàng tràn ngập khuất nhục và phẫn hận, còn có chút khinh thường, giống như đang nói: "Nhìn đi, tôi biết cô chỉ vì chuyện này thôi."
Du Khinh Hàn giật mình thức tỉnh, ngượng ngùng rút tay về, sờ sờ mũi, "Tiêu Đồng, em khát không? Tôi đi lấy nước cho em nha."
Cảm xúc trong mắt Tiêu Đồng được giấu đi rất nhanh, đến lúc Du Khinh Hàn nhìn lại, tâm tình trong mắt nàng đã biến mất không còn sót chút gì, tầm mắt Tiêu Đồng lần nữa đặt vào trang sách, nhàn nhạt nói không cần.
Du Khinh Hàn thật sự rất khó chịu. Cô nhìn chằm chằm Tiêu Đồng một hồi lâu, đột nhiên, giống như phát điên, giật lấy cuốn sách Tiêu Đồng đang cầm trên tay, ném xuống đất.
Tiêu Đồng không nói nên lời, "Du Khinh Hàn, cô có bệnh không vậy?"
"Tiêu Đồng, em đừng đối xử với tôi như vậy được không?" Du Khinh Hàn ngồi xổm bên chân Tiêu Đồng, ngẩng đầu nhìn nàng, "Tiêu Đồng, tôi khó chịu lắm, thật đó, trước giờ tôi chưa từng có cảm giác thế này."
"Ở đây..." Du Khinh Hàn kéo tay Tiêu Đồng đặt lên ngực mình, "Tiêu Đồng, nơi này của tôi rất đau, mỗi một câu nói của em, giống như là đâm vào lòng tôi một nhát dao, mũi dao cắm vào còn xoáy mấy lần, thực sự tôi đau không chịu nổi nữa..."
Ngực Du Khinh Hàn nóng ran, mấy lần Tiêu Đồng muốn rút tay về, lại bị Du Khinh Hàn nắm càng chặt hơn, căn bản là không cho nàng tránh né.
Tiêu Đồng tức giận: "Du Khinh Hàn, cô buông ra!"
Du Khinh Hàn như không nghe thấy, đè tay Tiêu Đồng lên ngực mình, ánh mắt buồn bã, tự nói với mình, "Tôi biết em ghét tôi hận tôi, vậy mà tôi còn điếc không sợ súng, tìm mọi cơ hội để chạy đến bên cạnh em, bị em làm đau hết lần này tới lần khác. Tiêu Đồng, em tưởng rằng tôi chưa từng thử rời xa em sao? Nhưng khi không thấy được em, lòng tôi còn đau hơn trước ngàn vạn lần, cơn đau làm tôi mở mắt ra cũng thấy em mà nhắm mắt lại cũng là em, đến khi ngủ cũng gặp em.... Tiêu Đồng, thật sự tôi không biết mình phải làm gì, phải làm như thế nào bây giờ. Em dạy tôi đi... Em nói tôi phải làm thế nào em mới tha thứ cho tôi, làm thế nào để chúng ta quay lại như lúc đầu? Chỉ cần em nói ra cách, dù có muốn tôi chết, tôi cũng chấp nhận."
Du Khinh Hàn như điên loạn lảm nhảm một hồi, Tiêu Đồng nhìn thấy mà cũng chán nản, "Du Khinh Hàn, cô muốn quay lại lúc đầu chỉ là để huỷ hoại tôi thêm lần nữa."
"Tôi không có!" Du Khinh Hàn ngẩng đầu lên, cô cảm thấy có trăm cái miệng cũng khó có thể biện minh, chỉ có thể một mực phủ nhận, "Tiêu Đồng, tôi sẽ không như vậy! Tôi không muốn huỷ hoại em, tôi muốn tốt với em, Tiêu Đồng à, cái tên Du Khinh Hàn khốn kiếp trước đây đã chết rồi, người trước mắt em bây giờ chỉ muốn tới gần em, yêu em, bảo vệ em. Tiêu Đồng, tôi sẽ sửa, tôi sẽ thay đổi! Tôi sẽ không bao giờ làm em thương tâm khổ sở nữa, sau này em nói gì tôi nghe nấy, chỉ cần... chỉ cần em cho cho tôi thêm một cơ hội..."
"Nhưng ai sẽ cho tôi cơ hội." Tiêu Đồng quay đầu không nhìn Du Khinh Hàn, lấy mu bàn tay kia lau mắt, "Du Khinh Hàn, tôi cho phép cô chà đạp tôi mười năm, cô cũng không cho tôi một cơ hội, chỉ thiếu chút nữa thôi là tôi đã chết trong tay cô rồi. Hôm nay tôi có thể còn sống mà đứng ở đây, còn có thể nghe cô nói những lời này, cơ hội là tôi dùng nửa cái mạng đổi lấy."
"Cho nên tôi biết sai rồi, Tiêu Đồng, tôi có thể thay đổi, em tin tôi một lần thôi."
"Cô không thay đổi được." Tiêu Đồng lại lau mắt, hít sâu một hơi, "Du Khinh Hàn, có một giây phút nào đó cô tôn trọng tôi sao, để ý đến cảm nhận của tôi sao? Lúc cô chán ghét tôi, một bên hưởng thụ sự tôn sùng của tôi đối với cô, một bên dẫn bao nhiêu người qua đêm trong nhà tôi, cô tưởng rằng tôi không biết hay sao? Trong khi cô lên giường với những người đó, quay lại cô còn mắng tôi dơ bẩn, Du Khinh Hàn, cô thông minh như vậy, chắc chắn trăm phần trăm là biết được ai đang ở bên ngoài cửa? Cô biết tôi có bệnh dạ dày không? Khi tôi đau đến ngất đi gọi điện cho cô, cô chịu nghe sao? Lúc đó cô đang ở trong vòng tay ai?"
"Bây giờ cô chơi chán rồi, muốn có cuộc sống ổn định tốt đẹp, thế là lại nghĩ đến tôi? Đúng rồi, làm gì có ai yếu hèn được như tôi, dù cho bị Du tiểu thư cô ghét bỏ chửi rủa vẫn một lòng một dạ hầu hạ cô."
"Du Khinh Hàn, sao cô có thể không biết xấu hổ mà xin tôi một cơ hội chứ?"
Những câu này vốn dĩ Tiêu Đồng không muốn nói, con người ai cũng muốn đi về phía trước, những chuyện trong quá khứ là Tiêu Đồng cam tâm tình nguyện, lúc trước mắt mù, bây giờ nhắc tới cũng không có ý nghĩa gì, nhưng thật sự là Du Khinh Hàn đã bức nàng đến đường cùng. Tiêu Đồng không muốn nhắc lại, nhưng Du Khinh Hàn hết lần này đến lần khác đem chuyện ra nói trước mặt cô, lại còn đóng vai nạn nhân. Đã vậy, không bằng nói hết một lần cho nhẹ nhõm, nhìn thử xem da mặt Du Khinh Hàn có phải thật là tường đồng vách sắt hay không, cô ấy có còn biết xấu hổ hay không.
Du Khinh Hàn sững sờ nhìn nàng, không nói nên lời, Tiêu Đồng liền nói tiếp, "Cô nói tôi cho cô một cơ hội, nhưng cô có nghĩ cho tôi không? Cô chê tôi bẩn, chê mười mấy năm, đột nhiên hồi tâm chuyển ý, không chê nữa? Nếu như hôm nay tôi cho cô cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, đột nhiên có một ngày cô lại hoàn toàn tỉnh ngộ, lần nữa cảm thấy tôi ô uế, cô sẽ làm gì? Tôi phải làm thế nào? Cô có nghĩ đến tôi không?"
Du Khinh Hàn bị mấy câu nói của Tiêu Đồng làm đổ mồ hôi lạnh, hai chân cô như nhũn ra, quỳ ngồi trên thảm, môi run run, giọng nói đã nghẹn ngào, "Đến lúc đó tuỳ em xử trí, được không?"
"Mặc tôi xử trí." Tiêu Đồng cười lạnh, "Xử trí như thế nào? Đánh cô mắng cô, hay là giết cô? Huống hồ Du gia một tay che trời, đến lúc đó không biết cô đã sớm đi nơi nào tiêu dao khoái hoạt rồi, còn đến lượt tôi xử trí?"
"Nếu như... Nếu như tôi từ bỏ Du gia thì sao?" Du Khinh Hàn như nắm được cọng cỏ cứu mạng, cô bò dậy, giữ vai Tiêu Đồng, "Tôi không muốn bất cứ thứ gì Du gia cho tôi, từ nay trở đi, tôi sẽ không tiếp tục làm Du gia Nhị tiểu thư nữa, tôi chỉ là Du Khinh Hàn, tôi chỉ đi theo em, những chuyện lúc trước tôi gây ra cho em, em có thể trả lại gấp trăm ngàn lần như vậy, vậy em... em có chấp nhận cho tôi một cơ hội không?"
Tiêu Đồng muốn đẩy cô ra, "Tôi thấy cô điên rồi."
"Tôi không điên!" Cặp mắt Du Khinh Hàn đỏ như máu, cô đè Tiêu Đồng lên ghế sofa, không nói một lời cúi xuống hôn nàng.
Tiêu Đồng chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng đen, nàng hoảng sợ không biết phải làm sao, vừa cắn vừa đá Du Khinh Hàn, "Cô thả tôi ra! Du Khinh Hàn đồ khốn này! Cút ngay!"
Du Khinh Hàn không hề có ý dừng lại, tay luồn vào trong vạt áo phông của Tiêu Đồng mò lên trên.
"Cô không khác gì bọn chúng —" Tiêu Đồng gào lên trong cổ họng, trong miệng cô toàn là mùi máu tanh.
Động tác của Du Khinh Hàn đột ngột ngừng lại, ánh mắt cuối cùng cũng khôi phục tỉnh táo, thất thần nhìn Tiêu Đồng, cả người như bị đông cứng.
Tiêu Đồng thấy thế, nhân cơ hội đạp một cước vào bụng Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn lăn khỏi sofa, ngã xuống đất.
Tiêu Đồng quần áo xộc xệch, thở phì phò, nhìn lên trần nhà vừa khóc vừa cười, "Cô nhìn đi Du Khinh Hàn, cô giống hệt bọn chúng, trong mắt cô tôi không được xem là con người."
Du Khinh Hàn ôm bụng, mấp máy môi, "Tiêu..."
"Du Khinh Hàn." Tiêu Đồng che mắt, "Cô còn bẩn hơn nhiều so với tôi."
"Cô bẩn hơn nhiều lắm... Các người đều giống nhau, cái gì mà yêu hay không, nói thẳng ra chỉ là vì muốn lên giường không phải sao? Đúng rồi, chuyện đó mấy tên cặn bã kia đều có thể làm, sao cô lại không thể chứ?"
Tiêu Đồng cởi chiếc áo phông mỏng manh trên người mình xuống, trần trụi đứng trước mặt Du Khinh Hàn, "Nữ với nữ thì làm thế nào? Cô dạy tôi đi, tôi lên giường với cô... Tôi lên giường với cô, cô buông tha cho tôi đi."
Cơ thể Tiêu Đồng run rẩy trong không khí "Cô buông tha cho tôi đi..."
"Tiêu... Tiêu Đồng... Tôi... Tôi không phải muốn như vậy..." Du Khinh Hàn vừa căng thẳng vừa hối hận, nói năng lắp bắp, "Tôi... em nói đúng tôi là đồ cầm thú!"
Du Khinh Hàn giơ tay tát mình hai cái, cái tát quá mạnh làm quai hàm cô tê rần, tay cũng vừa tê vừa đau, cô kéo drap trải giường đến bọc người Tiêu Đồng lại, sau đó ôm lấy nàng, "Tiêu Đồng, tôi lại làm chuyện ngu ngốc nữa rồi."
"Đừng đụng vào tôi." Tiêu Đồng nói, "Cô bẩn lắm."
"Tôi cũng chê tôi bẩn." Khoé môi Du Khinh Hàn kéo ra một nụ cười gượng gạo, "Nhưng Tiêu Đồng à, ngoài tôi ra em còn có thể yêu ai nữa."
"Tôi yêu chính mình."
"Vậy tôi cùng với em yêu em."
Tiêu Đồng không cần.
Con người bẩn thỉu như thế, nghe được từ "Yêu" trong miệng cô ấy chỉ khiến Tiêu Đồng thấy buồn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.