Khiết Phích

Chương 86



Mọi việc ở Giang Vũ đều được xử lý ổn thoả, trong tay Tiêu Đồng còn lại một ít tiền, không nhiều, nàng gom hết trở về Thượng Dung một chuyến.

Vừa qua năm mới, vé tàu dễ mua hơn nhiều, Tiêu Đồng mua vé tám giờ sáng, tới Thượng Dung lúc bốn giờ chiều. Lần này xuống tàu là ban ngày, trước đó cũng đã đi một lần, đối với địa điểm mới cũng có một chút thông thạo, thật tình mà nói thì quy hoạch hiện tại của Thượng Dung không tệ, tất nhiên là không so được với Giang Vũ, nhưng cũng coi như là kiến trúc được xây dựng hợp lý, đường xá rộng rãi, công viên quảng trường gì cũng đều ra hình ra dáng.

Tiêu Đồng dự định về Thượng Dung định cư.

Kỳ thực đây không phải lựa chọn tốt nhất, Thượng Dung để lại cho Tiêu Đồng hồi ức không mấy êm đềm, Tiêu Đồng hoàn toàn có thể định cư ở một trấn nhỏ miền Nam nào đó có mức sinh hoạt thấp, nhịp sống chậm và một bầu trời vào bất kỳ mùa nào cũng trong xanh, mát mẻ. Nhưng bà nội nàng được chôn cất ở đây, Tiêu Đồng xa bà nội nhiều năm như vậy, bây giờ đã đến lúc trở về.

May mắn thay, sau bao nhiêu năm, Thượng Dung đã trở thành một nơi hoàn toàn xa lạ, bất luận là các toà nhà, đường phố hay là cuộc sống của cư dân ở nơi này đều phả vào mặt Tiêu Đồng hơi thở lạ lẫm, mọi người ai cũng mang gương mặt lạnh lùng, đã lâu không còn chuyện cặp vợ chồng nhà nào đó đánh nhau, cãi nhau chỉ mất một giờ đã lan truyền khắp làng trên xóm dưới. Cũng bởi vì sự xa lạ này làm cho áp lực của Tiêu Đồng giảm xuống rất nhiều khi bắt đầu lại cuộc sống ở nơi đây.

Năm trước Tiêu Đồng đã tìm hiểu được, hai bên đường Nhị Kiều có hơn hai mươi căn nhà mặt tiền, mỗi căn là một toà nhà độc lập cho gia đình sinh sống, tầng một là mặt tiền có thể dùng làm nơi buôn bán, tầng hai và ba, mỗi tầng có hai phòng, diện tích không lớn, khoảng bốn mươi mét vuông.

Tiêu Đồng về khách sạn cất hành lý rồi đi xem nhà, mặt tiền hướng ra đường cái sáng sủa, lại gần khu dân cư, không lo thiếu khách.

Giá đất ở huyện nhỏ không đáng kể, ngay cả khi đang trong thời kỳ giá nhà đất tăng chóng mặt thì mỗi mét vuông ở đây chỉ khoảng 10.000 tệ, nên cũng chỉ mất khoảng 400.000 tệ cho một căn nhà như vậy. Tiêu Đồng ở lại huyện Thượng Dung thêm hai ngày, xem được bảy, tám căn nhà, cuối cùng nàng ưng ý một ngôi nhà đang hoàn thiện phần thô nằm ở hướng Đông. Tiêu Đồng thanh toán một lần nên được chiết khấu, cuối cùng chỉ phải trả 360.000 tệ cho căn nhà này.

Tiêu Đồng dự định trở lại Thượng Dung mở một tiệm may.

Nửa đời trước của nàng đã sống quá mãnh liệt, gặp phải chuyện bẩn thỉu nhất, cũng trải qua phồn hoa rực rỡ nhất, vậy nên giờ đây chỉ muốn bình bình đạm đạm mà sống. Nàng vốn là người không có tham vọng cũng không có dã tâm, một ngày ba bữa cơm canh đạm bạc, tri túc thường lạc*, đây là đạo lý ngày trước bà nội thường dạy nàng, tuổi Tiêu Đồng càng lớn, càng đồng tình với điều này.

*Tri túc thường lạc: Tâm biết đủ là hạnh phúc.

Sau khi mua được nhà, trang trí trở thành vấn đề lớn. Tiêu Đồng tìm thấy mấy công ty thiết kế nội thất được đánh giá cao trên mạng, so sánh qua lại, xem xét mấy ngày cuối cùng chọn được một công ty, tuy giá cả hơi cao so với mặt bằng chung, nhưng lại được đánh giá rất tốt, mọi người đều nói ông chủ làm việc cẩn thận lại tỉ mỉ. Thế là Tiêu Đồng đặt lịch hẹn với công ty đó, hôm sau tìm đến công ty theo địa chỉ họ gửi để chuẩn bị khảo sát thực địa.

Công ty trang trí đó không nằm ở huyện thành, mà nằm trong khu buôn bán vật liệu xây dựng lớn trong thành phố, nhìn qua quy mô không lớn, chỉ có chừng mười mấy nhân viên, lúc Tiêu Đồng đến thấy ông chủ đã đợi sẵn ở đó. Đó là một người đàn ông mập mạp có kiểu cười híp mắt gần gũi, thấp hơn Tiêu Đồng một chút, thấy Tiêu Đồng đến, vội vàng đứng dậy tiếp đón, "Xin hỏi có phải là Tiêu tiểu thư không?"

Tiêu Đồng khách sáo mỉm cười, bắt tay với anh ta, "Đúng, ngài là ông chủ Trần?"

"Tiêu tiểu thư khách sáo rồi, cái gì mà ông chủ với không ông chủ, tôi chỉ làm ăn nhỏ thôi, mọi người đều gọi tôi là Trần Đại Bàn*, cô cứ gọi tôi là Trần Béo cũng được."

*Bàn(胖): có nghĩa béo, mập mạp

Tiêu Đồng đi theo ông chủ Trần vào văn phòng anh ta, sau khi ngồi xuống, thấy ông chủ Trần vẫn đang tìm tòi đánh giá trên mặt mình, Tiêu Đồng lập tức cảnh giác, "Ông chủ Trần có việc gì vậy?"

"Hả?" Ông chủ Trần hoàn hồn lại, "Không có gì, không có gì, chỉ là nhìn Tiêu tiểu thư thấy hơi quen, nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu." Ông chủ Trần dời sự chú ý từ trên người Tiêu Đồng sang chỗ khác, gọi một kiến trúc sư và một kế toán đi vào, để Tiêu Đồng miêu tả đại khái bố cục ngôi nhà và phong cách thiết kế nàng muốn, sau đó ước tính sơ bộ.

Tiêu Đồng cũng xuất thân là nhà thiết kế, tuy rằng không phải trong lĩnh vực trang trí nội thất nhưng nàng vẫn có ý tưởng thiết kế riêng của mình. Nàng hỏi ông chủ Trần lấy vài tờ A4, giới thiệu qua về kết cấu phòng ốc, vừa vẽ vừa nói về phong cách mỗi tầng mà nàng muốn, kiến trúc sư vừa nghe vừa nhớ. Mấy người mất một buổi sáng mới xác định được phương án trang trí của cả ba tầng. Ông chủ Trần báo một con số đại khái, gần như tương đồng với con số trong đầu Tiêu Đồng, mọi người lại bàn với nhau đi xem nhà vào buổi chiều.

Tiêu Đồng hẹn thời gian buổi chiều, đến lúc ông chủ Trần đưa nàng ra cửa công ty, mới vỗ trán một cái sực nhớ ra, "Tôi nhớ rồi, cậu không phải là Tiêu Đồng sao! Thượng Dung cao trung! Đúng không?"

Tiêu Đồng có chút bất ngờ, "Anh là...?"

"Tôi là Trần Béo đây! Cậu không nhớ? Sơ trung lẫn cao trung chúng ta đều học cùng một lớp, hồi cao trung tôi vẫn hay trực nhật chung với cậu đó! Cậu quên rồi à?"

"Trần béo?" Trong đầu Tiêu Đồng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhớ được.

"Đúng rồi, thật sự là cậu không nhớ ra tôi à? Là cái thằng học tới sơ trung còn chảy nước mũi, lên cao trung thì luôn bị người ta bắt nạt đó, tụi mình từ sơ trung đến cao trung đều luôn bị bọn họ tẩy chay nhớ chưa?"

"..." Đúng là Tiêu Đồng có nhớ được bản thân mình từ tiểu học đến cao trung đều luôn bị người xa lánh, nhưng thật sự không nhớ ra còn có một nhân vật khác như vậy.

"Còn có năm đó, bà nội cậu bị xuất huyết não, là tôi phát hiện nên chạy tới trường gọi cậu, nhớ ra chưa?" Ông chủ Trần nói, "Vẫn chưa à?"

"Ồ — nhớ rồi." Tiêu Đồng bỗng nhiên tỉnh ngộ, thật sự là có người như vậy, năm đó cậu ta vẫn chưa mập như thế, nhưng là người thật thà, dễ ức hiếp, vì vậy mà bạn bè trong lớp thường hay sai khiến cậu ta, bắt chạy đông chạy tây.

"Cuối cùng cũng nhớ rồi." Ông chủ Trần thở ra một hơi, "Tiêu Đồng, lớp chúng ta hơn sáu mươi người, chỉ có cậu là bản lĩnh nhất! Được trúng tuyển trường Đại học ở nước ngoài mà chẳng cần phải thi Đại học, thầy Lý chủ nhiệm lớp mình mỗi lần nhắc tới cậu đều rất tự hào, là nhà thiết kế danh tiếng quốc tế! Trên TV thấy cậu bao nhiêu lần! Chậc chậc, có tiền đồ!"

Tiêu Đồng không mấy ấn tượng với chủ nhiệm lớp bọn họ, nhớ có lần Tiêu Đồng hỏi ông ta chỗ khó hiểu trong đề Toán, ông ta chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, sau đó Tiêu Đồng cũng không hỏi bất kỳ vấn đề gì nữa. Tiêu Đồng thực sự không biết tại sao mình lại trở thành "Học trò đáng tự hào" của ông ta.

"Nhà thiết kế lớn à, nước Pháp, Ý gì đó tốt như vậy sao không ở, lại trở về Thượng Dung? Cái chỗ chim không thèm ị đó có gì mà tốt?"

"Bây giờ tôi không làm nhà thiết kế nữa." Tiêu Đồng mỉm cười, "Về Thượng Dung mở một tiệm may, chờ khi nào cửa hàng khai trương, mong ông chủ Trần nhớ tới ủng hộ."

"Cậu mở cửa hàng thì làm sao tôi tới nổi, cậu đừng làm bạn học cũ xấu hổ vậy chứ." Ông chủ Trần vung vung tay, "Năm kia tôi đi công tác, đúng lúc thấy được cửa hàng kia bán quần áo của cậu, thầm nghĩ mua tặng cho bà xã một cái, làm cho cô ấy xinh đẹp hơn, kết quả vừa đi vào nhìn, trời ạ, một cái áo khoác mỏng có giá hơn ba mươi ngàn tệ, tôi còn phải tích cóp tiền để cho hai đứa nhỏ sau này đi du học đó, trang phục đắt giá như vậy bọn tôi mặc không nổi."

Nhắc đến con mình, ông chủ Trần nở nụ cười cưng chiều, "Đều là bạn học cũ, tôi cũng không sợ cậu chê cười, tôi cũng muốn bồi dưỡng hai đứa con thật tốt, giúp cho bọn chúng có tương lai tốt như cậu, không, còn bản lĩnh hơn cả cậu."

Tiêu Đồng cười gật đầu, "Tất nhiên rồi."

"Bạn học cũ với nhau, năm đó còn thường xuyên bị bắt nạt giống nhau, hôm nào đến nhà tôi đi, tôi nói bà xã làm cho cậu mấy món ngon ngon, không phải là tôi nói quá đâu, vợ tôi nấu ăn ngon hơn nhiều nhà hàng đó, còn có hai đứa con gái, sinh đôi! Vợ tôi đúng là có bản lĩnh, một lần sinh cho tôi tận hai đứa..."

Ông chủ Trần là người thành thật lại nhiệt tình, lại cùng học chung, cùng bị bắt nạt lúc trước, vậy nên cũng không thiếu đề tài để nói. Tiêu Đồng kiên nhẫn, mỉm cười nghe anh ta kể về cuộc sống gia đình hạnh phúc hiện tại, tới cuối cùng vẫn là ông chủ Trần chợt nhận ra mà xấu hổ, "Con người tôi vậy đó, vừa nhắc tới vợ con lập tức không quản được cái miệng, cậu đừng để ý nha."

"Ông chủ Trần khách sáo rồi, xem ra Trần phu nhân đúng là một người vợ hiền, mới khiến anh yêu thương nhiều như vậy."

"Cái gì vợ hiền không vợ hiền, tính khí cô ấy hung dữ lắm, có điều tôi có sự nghiệp như ngày hôm nay, cũng là nhờ có cô ấy làm hậu phương ủng hộ..." Ông chủ Trần lại không nhịn được nói thêm, cuối cùng cười ngượng, "Vậy chiều nay tôi đến xem nhà cậu, cậu yên tâm, vì tình bạn giữa chúng ta, tôi nhất định sẽ làm cho cậu thật cẩn thận, nhất định không có sơ sót nào."

"Có câu này của anh là tôi yên tâm rồi."

Khi đi xa khỏi công ty của ông chủ Trần, Tiêu Đồng mới dần dần nhớ rõ người bạn này.

Ai có thể nghĩ tới, con người trung thực lại có chút ngốc nghếch của năm đó, bây giờ có thể một mình chống đỡ cả công ty, còn lập gia đình, vợ hiền con ngoan, trên mặt không giấu được sự mãn nguyện. Chỉ cần nhìn vào sự vui sướng của ông chủ Trần khi nhắc đến vợ con cũng đủ biết cuộc sống của anh ta bây giờ có bao nhiêu hạnh phúc.

Tiêu Đồng rất ghen tị với anh ta.

Có đố kỵ cũng vô ích, hạnh phúc của người khác thuộc về người khác, tháng ngày còn lại của Tiêu Đồng cũng chỉ có một mình.

Tiêu Đồng từ thành phố trở về Thượng Dung, ở khách sạn không có việc gì làm nên nàng về nhà cũ của bà nội một chuyến.

Những người hàng xóm năm xưa, hoặc là ra ngoài làm công hoặc là định cư ở thành phố khác, nếu như người trong huyện kiếm được ít tiền thì cũng đi nơi khác mua nhà mới, khu vực này cơ bản trở thành xóm dân nghèo với những bức tranh nguệch ngoạc trên tường, tường đất đổ nát, chỉ còn vài bộ quần áo phất phơ trên dây phơi trước nhà, hầu như mọi người đã đi hết.

Tiêu Đồng theo chỉ dẫn của ký ức tìm về ngôi nhà của bà nội năm đó, nàng tưởng rằng nó đã bị bụi bặm và mạng nhện phủ kín lối vào, không ngờ căn nhà đó vẫn được người ta quét dọn, tuy rằng rách nát, nhưng trong sân rất sạch sẽ, là khung cảnh chỉ nhìn thấy khi có người ở.

"Có ai không?" Tiêu Đồng đứng trong sân gọi.

Từ trong nhà có một người đàn bà thấp bé đi ra, sau bà ta là hai đứa nhỏ, một nam một nữ, đứa bé gái thì lớn hơn một chút, chắc khoảng mười tuổi, đứa bé trai thì rất nhỏ, chỉ chừng năm, sáu tuổi.

Người đó nhìn thấy Tiêu Đồng thì rất hoảng hốt, hai đứa bé lại càng sợ sệt nắm lấy áo người đàn bà, trốn sau lưng bà ấy.

"Cô tìm ai?" Người đàn bà ôm con cảnh giác hỏi.

"Xin hỏi đây có phải là nhà của bà Tiêu Diễm Mai không?" Tiêu Đồng mỉm cười lùi về sau một bước, tỏ ra mình không có ác ý, "Tôi là cháu gái của bà ấy."

Người phụ nữ kia chửi tục, "Cái gì Tiêu Diễm Mai chứ, tôi căn bản không biết người này, đây là nhà chồng tôi, cô tìm lầm chỗ rồi, mau cút đi!"

Chồng? Tiêu Đồng cau mày, cảm giác không ổn, "Chồng bà có phải là Trần què?"

Vẻ mặt người đàn bà co thắt lại, bà ta ôm con lộ ra sự căng thẳng, "Người đã chết rồi, các người còn muốn thế nào! Tôi nói tôi không có tiền! Hắn nợ tiền tôi cũng không biết! Tôi không có quan hệ gì với hắn, các người... Ai thiếu nợ các người thì tự đi tìm người đó mà đòi! Oan có đầu nợ có chủ, các người tới tìm tôi làm gì!"

"Trần què chết rồi?"

"Chết rồi, chết lâu rồi, bị các các người hết nhóm này tới nhóm khác bức chết, hừ, các người làm hắn chết, lại đến đây giả vờ vô tội với tôi!"

Tiêu Đồng sửng sốt, hỏi: "Hai đứa bé này là con của bà và Trần què?"

"Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đem con tôi đi bán sao? Tôi nói cho cô biết, trừ khi tôi chết! Tôi không tin bây giờ không còn vương pháp!"

Tiêu Đồng nhìn người đàn bà đầy mặt hung ác, lại nhìn hai đứa nhỏ yếu ớt sợ hãi đằng sau, tâm tình phức tạp.

Theo quan hệ huyết thống, hai đứa trẻ này chính là em trai, em gái của nàng.

Tiêu Đồng cùng từng giống như chúng, nàng biết làm con của Trần què sẽ có cuộc sống khổ sở thế nào.

"Vị này... Thưa bà, bà hiểu lầm rồi." Tiêu Đồng hạ giọng mình xuống hết mức có thể, "Căn nhà này hiện đang đứng tên tôi, năm ngoái tôi nhận được thông báo, nghe bảo là muốn giải toả, có một khoản bồi thường cho việc này. Nếu bà là vợ của Trần què, vậy thì là người thừa kế hợp pháp của căn nhà này, tôi định chuyển sang danh nghĩa của bà, khoản tiền kia cũng coi như để dành cho hai đứa nhỏ đi học, bà xem lúc nào có thời gian, cùng đi với tôi làm thủ tục sang tên?"

Người đàn bà tất nhiên không tin trên đời có chuyện tốt như vậy, bà ta rụt rè hỏi, "Thật không?"

"Tất cả chi phí tôi sẽ bỏ ra, dù sao bà cũng không phải bỏ tiền, thật hay giả, bà cùng đi với tôi làm thủ tục không phải sẽ biết sao?"

"Vậy tôi không muốn nhà." Người đàn bà nói, "Tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi quỷ quái này, cô bán nhà đi, đưa hết tiền cùng với phí giải toả di dời gì đó cho tôi, tôi cầm tiền lập tức đưa con đi, không ở thêm giây phút nào."

Tiêu Đồng biết rõ bà ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh khốn cùng, nhẹ nhàng cười, nói một tiếng được. Lúc này người đàn bà mới yên tâm, trên nét mặt rốt cuộc cũng có một tia vui sướng vì được giải thoát.

Nếu lấy phí bồi thường mà không ở lại thì thủ tục được làm nhanh hơn, Tiêu Đồng tận dụng thời gian trống nhân lúc trang trí nhà của mình, cùng người đàn bà kia đi làm thủ tục, ngoại trừ chi phí đền bù giải toả, Tiêu Đồng lại bỏ thêm vào đó 100.000 tệ tiền của mình, không phải con số lớn nhưng là tâm ý của nàng dành cho hai đứa nhỏ.

Tiêu Đồng đới với cha mình chỉ có hận thù cùng với căm ghét, còn đối với hai đứa "em" này của mình, ngoại trừ đồng cảm thì không còn cảm giác gì khác. Bây giờ cũng chưa muộn, người đàn bà kia cầm số tiền đó hoàn toàn có thể tìm được một nơi bắt đầu cuộc sống mới, mua một căn hộ nhỏ, dùng nó làm chỗ buôn bán, nuôi hai đứa bé trưởng thành.

Trên đời có trăm ngàn loại người, có người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, có người thì chỉ có thể giãy giụa cầu sinh, Tiêu Đồng không phải Thượng Đế, có thể giúp họ một lần đã là làm hết khả năng của mình, con đường sau này như thế nào, phải xem chính họ.

Căn nhà đã được sửa sang lại, theo dự tính thì hai, ba tháng sau mới có thể hoàn công, có bạn học cũ giám sát, Tiêu Đồng không cần thường xuyên ở đây trông coi, nàng trở về Giang Vũ, nói với Mạc Tịch Nguyên dự định của mình.

"Nhất định phải về Thượng Dung sao?" Mạc Tịch Nguyên suy tư nói: "Em không muốn làm nhà thiết kế, muốn làm thợ may, ở đâu mà không được? Thượng Dung cũng quá xa xôi, một mình em ở đó, chị thật sự không yên tâm."

"Nếu như Thượng Dung không có bà nội em, vậy thì em ở đâu cũng vậy, nhưng vì bà em ở đó, nên nơi đó mới là nhà em."

Mạc Tịch Nguyên nói: "Giang Vũ cũng có thể là nhà của em, chị là chị của em, nhà chị chính là nhà em."

"Không, nhà của chị là nhà họ Mạc, chị, trong lòng chị hiểu rõ mà."

Mạc Tịch Nguyên tất nhiên hiểu rõ, Mạc gia chính là Mạc gia, với sự tồn tại khó xử của Tiêu Đồng, dù có ở Mạc gia cũng chỉ có thể lấy thân phận khách khứa, không phải vậy thì biết làm thế nào? Nói với toàn bộ người trong thành phố biết Tiêu Đồng là em gái cùng mẹ khác cha với Mạc Tịch Nguyên? Như vậy không phải cũng đồng thời nói rõ thân thế Mạc gia chủ mẫu đã mất không sạch sẽ sao? Trăm năm danh tiếng của Mạc gia hẳn sẽ sụp đổ.

"Được rồi." Mạc Tịch Nguyên thở dài, "Chờ thêm hai mươi năm nữa, người thừa kế đời kế tiếp của Mạc gia vây cánh cứng rồi, chị cũng có thể rời khỏi đại gia tộc này, theo em đi làm tiệm may, bây giờ em đi dò đường trước cho chị vậy."

"Thôi đi, chị làm hả?" Tiêu Đồng cười một tràng dài, nói, "Tay của chị có phải bàn tay dùng để cầm kim chỉ đâu, khoan hãy nói đến việc chị không biết may, xỏ kim vào lỗ không biết chị có làm được không nữa là. Giao vào trong tay chị, nước từ lòng bàn tay đi vào, lại từ mu bàn tay đi ra, chắc là thành cái đồng hồ nước."

Mạc Tịch Nguyên nhíu mày, "Hay lắm Tiêu Đồng, bây giờ còn học được cách cười nhạo chị của em nữa."

Tiêu Đồng lập tức trở nên nghiêm túc, "Không có nha, em cũng không dám!"

Hiện tại Tiêu Đồng ở Giang Vũ không còn chỗ đặt chân, nàng vốn định thuê một căn hộ ở tạm hai tháng rồi lại về Thượng Dung, nhưng Mạc Tịch Nguyên nhất quyết bắt Tiêu Đồng phải ở lại Mạc gia, "Mạc gia thì làm sao? Có thể ăn thịt em à? Em chỉ cần coi mình là khách của chị, tới làm khách, được không?"

"Em sống một mình quen rồi, không chịu được những quy củ cứng nhắc của gia tộc lớn nhà chị."

"Có quy củ gì đâu chứ, chị thấy em xem phim truyền hình nhiều quá rồi." Mạc Tịch Nguyên cười nàng, "Cha chị bây giờ chuyên tâm lễ Phật, mấy chú bác thân thích cũng không ở đây, một toà nhà lớn như vậy chỉ có một người ở, hơn nữa, em cũng sắp đi rồi, nói không chừng là định cư ở Thượng Dung cả đời, chỉ ở Giang Vũ có hai tháng như vậy, ở với chị thêm một chút cũng không được sao?"

"... Được rồi." Tiêu Đồng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Mạc Tịch Nguyên, miễn cưỡng đồng ý.

Lần này Tiêu Đồng thật sự trở thành kẻ ăn không ngồi rồi, nàng cũng không muốn để mình nhàn rỗi, nhân lúc còn ở Giang Vũ, đi dạo mấy tiệm vải có tiếng, đa số ông chủ đều là người quen lúc trước, Tiêu Đồng cố ý đi chào hỏi họ, nhân đó cũng báo với họ một tiếng, nói không chừng sau này còn phải nhập hàng từ đây. Khi mở cửa hàng chuyện gì cũng phải tự thân làm, còn may là khi sửa sàng nhà cửa đụng phải bạn học cũ, nếu không việc lo lắng lại càng nhiều hơn.

Sau khi dạo mấy vòng, Tiêu Đồng mua mấy cuộn vải mẫu và catalogue. Nàng định thêu cho Mạc Tịch Nguyên một chiếc khăn tay, để lại cho chị chút kỷ niệm, dù sao mình cũng ở Mạc gia ăn chùa uống chùa lâu như vậy.

Kỹ thuật thêu thùa của Tiêu Đồng rất tốt, một nhánh mai vàng trên chiếc khăn thuần trắng, tinh khiết tao nhã. Sau khi Mạc Tịch Nguyên nhận được yêu thích không nỡ buông tay, tựa như có thể ngửi được hương thơm của hoa mai phảng phất bay ra, không khỏi cảm khái đôi tay của Tiêu Đồng thật sự vô cùng khéo léo.

"Nhà thiết kế lớn tự tay thiết kế, thêu nên chiếc khăn này, nếu như đem bán đấu giá thì có thể bán được mấy triệu không đây?" Mạc Tịch Nguyên cầm khăn Tiêu Đồng thêu trêu ghẹo nói.

Tiêu Đồng không khó chịu mà còn trêu lại chị, "Người ta đều nói không gian không phải thương nhân, quả nhiên không sai, trong mắt luôn nhìn thấy tiền."

"Nói ai là gian thương đó? Mới một năm không gặp, em còn không biết cô giáo Tiêu có thể cay nghiệt thế này."Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía ngoài, kèm theo đó là tiếng cười sang sảng, Tiêu Đồng và Mạc Tịch Nguyên ngừng cười đùa, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài, hóa ra là Từ Diệc Tình.

"Diệc Tình? Sao lại đến sớm vậy?" Mạc Tịch Nguyên đứng dậy mời Từ Diệc Tình ngồi, quản gia nhanh chóng gọi người đưa trà lên, đặt lên trên khay trà.

"Em ở nhà khó chịu muốn chết rồi, phải tìm cách ra ngoài hóng gió một tí chứ." Từ Diệc Tình nhấp ngụm trà, đi đến bên cạnh Tiêu Đồng nhỏ giọng thốt lên, "Oa! Chiếc khăn này thật là tinh xảo nha! Tiêu Đồng chị cũng thêu cho em một cái được không? Năn nỉ đó."

Một năm không gặp, Từ Diệc Tình cao lớn hơn trước khá nhiều, nhưng vẫn là cô gái ngây thơ có gương mặt trong sáng, kéo kéo tay Tiêu Đồng làm nũng, không khiến người ta khó chịu chút nào.

Mạc Tịch Nguyên cười trêu cô, "Được rồi, đi nhõng nhẽo với chị của em đi, đừng quấn dính Tiêu Đồng nữa."

"Ai bảo em sùng bái Tiêu Đồng làm chi chứ. Aizzz, Tiêu Đồng, từ sau khi chị không làm thiết kế nữa, em không còn chút động lực mua sắm nào..." Từ Diệc Tình buông tay Tiêu Đồng, đi lại nằm ngửa trên sofa, "Chị em à? Chị em giống hệt như Diêm vương, em đâu dám chọc chứ."

Mạc Tịch Nguyên nói: "Để em suốt ngày ăn chơi, vốn là người thừa kế Từ gia danh chính ngôn thuận, cuối cùng lại bị chị mình đoạt quyền."

"Đoạt thì cứ đoạt đi, em cũng không thèm khát người thừa kế vô dụng gì đó, cả ngày bị người ta hết bắt học cái này tới học cái kia, đầu sắp sưng phù luôn. Ngược lại bây giờ có Từ Khê Vãn, em vui muốn chết rồi, không cần phải học Luật kinh tế rồi Kinh tế học gì đó, tiền tiêu vặt mỗi tháng lại không ít, ha ha, cuộc sống tươi đẹp."

"..." Mạc Tịch Nguyên nghĩ, Từ lão gia khi còn sống cũng là một nhân vật sáng chói, con gái lớn Từ Khê Vãn lại là con riêng không được thương yêu, lăn lộn bên ngoài mà trưởng thành, thế nhưng tính khí lẫn thủ đoạn làm việc của cô ta cực kỳ giống Từ lão gia, thậm chí còn cao tay hơn ông ấy. Ngược lại Từ lão gia vẫn luôn nuông chiều con gái nhỏ Từ Diệc Tình, ngây thơ trong sáng không rành thế sự, hoàn toàn không giống người nhà họ Từ.

Cũng may là Từ Diệc Tình không có uy hiếp đối với Từ Khê Vãn, nếu không thì Từ Diệc Tình chết như thế nào cũng không biết.

"Một mình em đến? Từ Khê Vãn đâu?"

"Còn đang ở khách sạn, tối hôm qua em dẫn Tiểu Hạnh đi ăn khuya, chỉ ăn nhiều kem hơn một chút, kết quả là nôn mửa, tiêu chảy suốt đêm, em hối hận muốn chết. Chị không thấy ánh mắt kia của chị em đâu, chỉ thiếu nước tìm cây búa đóng em lún xuống đất thôi, bây giờ người cũng khoẻ rồi, chị em đưa cô ấy đến khách sạn nghỉ, bảo em đến nói với chị, hai ngày nữa chị ấy tới."

"Ừm, gửi lời đến chị em giúp chị, nói cô ấy không cần phải gấp, đúng rồi, quản gia." Mạc Tịch Nguyên gọi quản gia vào, "Ông nói bác sĩ Chu đi xem thử xem, đầu xuân, sức đề kháng của mấy đứa nhỏ yếu, không cẩn thận lại bị cảm."

"Vâng."

Từ Diệc Tình nở nụ cười xán lạn với Mạc Tịch Nguyên, "Chị Tịch Nguyên, coi như em thay Tiểu Hạnh cảm ơn chị."

"Được rồi, chị còn có việc, hai người chơi đi."

Mạc Tịch Nguyên đi khỏi, Từ Diệc Tình thần bí chạy tới chỗ Tiêu Đồng nhiều chuyện, "Ây da, hôm nay em nhìn thấy Du Khinh Hàn."

Đúng lúc Tiêu Đồng đang cất kim chỉ vào trong hộp, không để ý, đầu ngón tay bị mũi kim đâm vào, lập tức chảy ra một giọt máu.

"Ồ." Tiêu Đồng thản nhiên lấy khăn lau khô vết máu trên tay, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

"Nói thật, em chưa từng thấy Du Khinh Hàn giống người mất hồn như vậy."

Tiêu Đồng nhướng mắt, "Em muốn đến nói chuyện giúp Du Khinh Hàn?"

"Chị nghĩ đi đâu rồi." Từ Diệc Tình tức giận, "Tuy rằng theo vai vế em là dì của Du Khinh Hàn, nhưng em là phần tử ủng hộ trung thành của chị! Du Khinh Hàn là người thế nào đâu phải em không biết, Tiêu Đồng, chị làm đúng, nói thật, với cái nhân cách đó của Du Khinh Hàn, cũng chỉ có chị mới có thể chịu đựng nhiều năm vậy thôi, nếu em là chị, thì đã sớm đá cô ta rồi."

Từ Diệc Tình mang gương mặt trẻ thơ, nhìn như một đứa bé, khi nói chuyện lại giống như con nít học làm người lớn, Tiêu Đồng không giận cô được, phì cười, nói: "Không nói tới cô ta nữa, đúng rồi, em tới Giang Vũ làm gì? Ở đây mấy ngày?"

"Vài ngày nữa là chú hai nhà họ Mạc được năm mươi tuổi, thông thường Mạc gia sẽ làm tiệc mừng thọ, không riêng gì Từ gia, người của mấy gia tộc lớn khác đều đến, đúng rồi Tiêu Đồng, em còn tưởng chị với Mạc Tịch Nguyên là đối thủ một mất một còn đó, không ngờ quan hệ hai người thật sự rất tốt nha."

"Ừm, lúc trước chị bị bệnh... chị ấy giúp chị rất nhiều."

Từ Diệc Tình mơ hồ chớp mắt nhìn Tiêu Đồng, lại giống như nhìn thấu được bí mật nào đó, mờ ám nháy mắt với Tiêu Đồng vài cái, "Vừa vào cửa đã thấy hai người quan hệ rất tốt, bây giờ chị cũng độc thân, hay là thử cân nhắc Mạc Tịch Nguyên? Gia chủ hiện tại của Mạc gia, đời tư trong sạch, từ tính cách đến nhân phẩm đều không chê trách gì được, tốt gấp một vạn lần so với Du Khinh Hàn."

"..." Tiêu Đồng nhìn thấy bộ dạng của cô, không khỏi dở khóc dở cười, qua loa nói: "Nói sau đi." Sau đó cầm hộp kim chỉ đi về phòng mình.

Từ Diệc Tình tự nhiên lại muốn tác hợp cho nàng và chị gái? Tiêu Đồng nghĩ lại mà nổi da gà khắp toàn thân.

...

Đến ngày diễn ra tiệc mừng thọ, xe chạy vào Mạc gia nối liền không dứt, Tiêu Đồng thức thời, tối hôm trước đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nước uống, trốn trong phòng mình không ra, để tránh tình cờ gặp phải khách khứa không tiện giải thích.

Từ sáng sớm Mạc Tịch Nguyên đã bắt đầu bận rộn, thực sự không rảnh chăm sóc Tiêu Đồng, chỉ ra lệnh quản gia nhớ đưa trà nước, thức ăn tới cho Tiêu Đồng, sau đó quay đầu chiêu đãi khách khứa.

Du gia có Du Khinh Minh cùng đến với Du Khinh Hàn, hiện tại quan hệ giữa Du gia và Mạc gia đang nổi sóng ngầm, nhưng bên ngoài thì vẫn phải giữ quy cách, Mạc Tịch Nguyên khách sáo cười, nâng ly với Du Khinh Minh, như thể không có gì xảy ra.

Mục đích khi đến của Du Khinh Hàn chỉ có một, chính là gặp mặt Tiêu Đồng, các doanh nhân lẫn chính trị gia đang cụng ly đối cốc ở đây không liên quan gì đến cô, cô chỉ xuất hiện lúc bữa tiệc mới bắt đầu, sau đó nhấc váy lên không thấy bóng dáng.

Khi còn bé, Du Khinh Hàn không ở Du gia thì là ở Mạc gia, đường ngang ngõ tắt ở Mạc gia cô quen thuộc như nhà mình. Sau khi rời khỏi sảnh tiệc, cô để ý xem có ai giao đồ ăn thức uống đến nơi nào không, quả nhiên nhìn thấy nữ đầu bếp xách theo hộp cơm đi về hướng phòng Mạc Tịch Nguyên. Du Khinh Hàn cởi giày cao gót ra cầm trên tay, rón rén theo sau, mắt thấy nữ đầu bếp đi vào căn phòng bên cạnh phòng ngủ của Mạc Tịch Nguyên, sau khi đi ra thì trên tay không còn hộp cơm. Du Khinh Hàn đợi mấy phút, chờ người kia đi xa, mới bước tới gõ cửa.

"Ai vậy?" Người bên trong hỏi.

Du Khinh Hàn vừa nghe thấy giọng nói này, tim đã ầm ầm đập liên hồi.

"Ai vậy?" Tiêu Đồng lại hỏi.

Du Khinh Hàn không đáp, chỉ gõ cửa thêm lần nữa.

Tiêu Đồng tuỳ ý vuốt lại mấy sợi tóc ngắn loà xoà trên trán, đi chân trần xuống giường mở cửa.

Tiêu Đồng không ngờ Du Khinh Hàn lại có thể vào nhà chính của Mạc gia dễ dàng như vậy, vừa mở cửa nhìn thấy gương mặt đó, nhịn không được muốn đóng sầm cửa lại.

"Cô lại muốn làm gì?" Mạch máu hai bên thái dương của Tiêu Đồng giật giật, nàng không hiểu có câu nào của mình không rõ ràng, hay là hành động nào của mình khiến Du Khinh Hàn có ảo giác hay người họ còn có hi vọng, mới khiến cô kiên nhẫn như vậy. Nói chung bây giờ khi nhìn thấy Du Khinh Hàn, nàng đã bắt đầu nảy sinh tâm lý căm ghét.

"Tiệc rượu nhạt nhẽo, tìm đến chỗ em chơi." Du Khinh Hàn bỏ qua vẻ khó chịu trên mặt Tiêu Đồng, nở một nụ cười thật tươi, muốn chen vào phòng của Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng không muốn cho cô vào, nhưng Du Khinh Hàn có thể vào đi vào nhà chính, không chừng lát nữa còn có thêm người tới đây, Tiêu Đồng không muốn hôm nay lại gây thêm phiền phức cho Mạc Tịch Nguyên, đành phải mở cửa cho Du Khinh Hàn vào.