Khó Ngủ

Chương 32:




Chiếc xe kia có bị hư hại, nhưng vẫn dùng được. Hàn Chu và Hà Dung An kéo tên đàn ông trong xe ra ngoài, đổi phương tiện, không dừng lại lâu nữa.
May mà một đường thuận lợi.
Họ đi ngang một trạm xăng dầu, nó dơ bẩn cũ nát, còn có một cửa hàng nhỏ nữa.
Hàn Chu móc trên xe ra chút tiền mặt, bảo Hà Dung An ngồi im đợi hắn, rồi xuống xe.
Hà Dung An mở cửa sổ, mắt vẫn luôn dính trên người Hàn Chu.
Hai người dùng nước khoáng rửa máu đi rồi, nhưng dáng vẻ chật vật và chán nản của họ vẫn rất thu hút sự chú ý của người khác.
Người đàn ông trung niên trong trạm xăng quan sát Hàn Chu từ trên xuống dưới rất lâu mới đồng ý đổ xăng cho họ.
Hàn Chu quay đầu lại, đối diện với tầm mắt Hà Dung An, hắn hơi cong khóe miệng, khuôn mặt vốn lạnh lùng lộ ra một nụ cười cực kì nhạt. Hà Dung An gối cằm lên tay, nằm nhoài trên cửa sổ, thiếu tự nhiên mà dời mắt.
Cửa hàng nhỏ rất đơn sơ, đồ ăn và dụng cụ bày lộn xộn trên kệ hàng, Hàn Chu liếc mấy cái, rồi chọn vài thứ đặt trong hộc tủ.
Bà chủ đang buồn bực xem TV, ấn máy tính lạch cạch rồi báo giá tiền, thấy thương tích trên mặt Hàn Chu thì đa nghi nhìn hắn thêm mấy cái, Hàn Chu chẳng sợ gì, để mặc cho bà ta ngó.
Đột nhiên hắn quay đầu, liếc TV, màn hình đang chiếu tin tức, là một thông báo tìm người.
Hàn Chu mua đồ xong, xăng cũng đã đầy.
Hắn lên xe, đưa chiếc túi đầy đồ ăn vặt cho Hà Dung An, nói: “Em ăn chút đi”.
Hà Dung An ừm một tiếng, lấy cái bánh mì đưa Hàn Chu trước, lắc lắc hai lần mới phát hiện có cả một túi sữa.
“Cho em à?”. Cậu cười, cầm sữa quay đầu hỏi hắn. Hàn Chu không nhấc mắt, cắn vài nhát là ăn xong cái bánh mì, uống mấy ngụm nước, mới đáp một tiếng.
Hà Dung An xé ống hút rồi uống, mùi sữa đậm, dường như từ đầu lưỡi đến lục phủ ngũ tạng đều dính vị ngọt.
Cậu nói: “Chỉ có con nít mới uống sữa thôi”.
Hàn Chu chậm rãi à một tiếng, định lấy túi sữa trong tay cậu đi, Hà Dung An lại né tránh, đút một ngụm vào miệng hắn.
Hà Dung An cười với hắn.
Đuôi mày khóe mắt Hàn Chu đều mềm xuống, ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng xoa má cậu. . Ngôn Tình Trọng Sinh
Dọc đường đi hai người không nói thêm gì nữa, Hà Dung An lâu rồi mới được thả lỏng tâm tình, như thể trời đất đều trống trải, lờ mờ thấy được cái mùi trong veo của sự tự do.
Trời sáng dần, đường cũng trở nên bớt trống trải, không chỉ có mỗi chiếc xe cô độc của họ mà còn có vài chiếc xe tải to chở hàng chạy ngang qua.
Đột nhiên, Hàn Chu dừng xe lại.
Hà Dung An cắn ống hút, nghi hoặc nhìn hắn, trên mặt Hàn Chu không có biểu cảm gì, đưa chiếc điện thoại di động tới trước mặt cậu.
Hàn Chu nói: “An An, em nên về nhà đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.