Khốn Lưu

Chương 30: Ác mộng




Trở lại biệt thự, Đàm Thanh Tuyền bắt đầu phát sốt, đã đắp hai tầng chăn bông nhưng vẫn lạnh phát run, thần chí mơ màng, không ngừng nói mớ.
Chu Hồng thấy tình hình không ổn, lập tức gọi điện cho Trương Huy. Trương Huy vội vàng đến kiểm tra cho y, nhưng lại không phát hiện trên người y có bất cứ bệnh trạng gì, suy nghĩ một chút hỏi: “Có phải cậu ấy bị cái gì kích thích không?”
Chu Hồng trầm mặt không nói, Trương Huy thở dài: “Không có cách nào khác, hạ nhiệt vật lý đi, uống nhiều nước. Tình trạng này có đưa đến bệnh viện cũng không có tác dụng.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Chu Hồng nghe xong đề nghị của hắn, dùng miếng bông thấm ướt cồn, chà lau dưới nách, bụng và lòng bàn tay bàn chân cho Đàm Thanh Tuyền, sau đó dùng thìa nhỏ đút cho y chút nước ấm. Tôn Kiện Ba nấu một tô cháo loãng, vừa cho Đàm Thanh Tuyền ăn được hai miếng thì y lại nôn ra toàn bộ.
Đàm Thanh Tuyền cuộn người nằm trong chăn, thỉnh thoảng phát ra tiếng nỉ non khe khẽ, miệng mấp máy tựa hồ gọi cha gọi mẹ, cẩn thận đến gần nghe kỹ thì lại không còn thanh âm nữa.
Chu Hồng ôm chặt y trong lòng, tròn hai ngày hai đêm.
Đàm Thanh Tuyền hoàn toàn chìm trong ác mộng, toàn bộ những cảnh tượng khiến y sợ hãi cứ lặp đi lặp lại trước mắt y.
Mẹ y bị đạn bắn xuyên qua đầu, máu tươi chảy ròng ròng trên mặt, lạnh lẽo bao trùm, bà chỉ có thể kiệt lực khống chế ánh mắt thống khổ, miệng bị bịt chặt không thể kêu ra tiếng; bản thân mình thì khóc lóc tìm kiếm một chút an ủi lại đổi lấy một cái bạt tai tàn nhẫn; khuôn mặt cha vặn vẹo, bi phẫn gào thét: “Vì sao không phải mày chết!”…
Giọng nói lạnh như băng từ trong loa truyền đến: “Mày đã quên mẹ mày chết như thế nào sao? Mày phải chuộc tội…”
Bản thân cuồng loạn gào to: “Tôi không chịu nổi nữa! Bọn họ muốn tôi giết các người, các người lại muốn tôi giết bọn họ! Con mẹ nó, tôi không giết ai hết, được không?!”
Mã thúc cười ôn hòa, bình tĩnh trấn an: “Cháu đang thi hành công vụ. Tiểu Đàm, chính nghĩa và tà ác sao có thể đánh đồng? Ba cháu luôn hy vọng cháu có thể làm thật tốt.”
Khuôn mặt ngây thơ dán lên khung cửa sổ kính, nhìn quanh bên ngoài – ba, hôm nay ba có về nhà không?
“Ba, hôm nay con thi đậu học viện cảnh sát hình sự, ba có thể về thăm con được không?”
“Cha của cháu, đồng chí Đàm Cương, đến nay một năm hai tháng hai mươi chín ngày, trong lúc chấp hành nhiệm vụ đặc biệt tại Myanmar, hy sinh vì nhiệm vụ.”
“Lần trước là ta gạt cháu…”
“Cha cháu yêu cầu như vậy.”
“Vì sao người chết không phải là mày?!”
Đến buổi sáng ngày thứ ba, Chu Hồng rốt cuộc nhìn thấy Đàm Thanh Tuyền chậm rãi mở mắt. Nhưng vẻ mặt y hờ hững, dường như không có phản ứng gì đối với hết thảy sự việc xung quanh.
Chu Hồng bảo Tôn Kiện Ba làm chút đồ ăn, tự mình thổi nguội rồi đưa đến bên môi Đàm Thanh Tuyền, nhưng y không chịu mở miệng. Chu Hồng đặt bát xuống, quay đầu nói với Tôn Kiện Ba: “Đổi ga giường và chăn màn mới đi, mở cửa sổ ra cho thoáng khí.” Sau đó cúi xuống ôm lấy Đàm Thanh Tuyền đi vào phòng tắm.
Đàm Thanh Tuyền ngồi co vào một góc trong bồn tắm trắng tinh lạnh lẽo, mặc cho dòng nước ấm đang không ngừng xối lên người, Chu Hồng cũng ngồi vào cùng, giúp y tắm rửa. Thật lâu sau Đàm Thanh Tuyền mới yếu ớt nói một câu: “Chu Hồng, anh không cần để ý đến tôi.”
Chu Hồng chợt dừng tay một chút, không nói gì, sau đó tiếp tục gội đầu cho y.
Đàm Thanh Tuyền cảm thấy rất mệt mỏi, là thứ cảm giác mệt mỏi phát ra từ nội tâm, thật muốn cứ như vậy nằm xuống, vĩnh viễn không cần tỉnh lại. Chu Hồng kéo y vào lòng, ôm chặt lấy y, tựa lưng vào thành bồn tắm.
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Hồng mở miệng hỏi y: “Cha em qua đời?”
Đàm Thanh Tuyền không trả lời, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Bọn họ đều lừa gạt tôi.”
Chu Hồng giả bộ không thèm để ý: “Em cũng đã lừa gạt người khác.”
Đàm Thanh Tuyền thấp giọng nói: “Không giống nhau.”
“Không có gì là không giống, cũng đều là lừa gạt mà thôi.”
Đàm Thanh Tuyền im lặng, dường như không biết nên nói cái gì, Chu Hồng cũng không thúc giục y, chậm rãi vuốt ve sau lưng y.
Lại qua một lúc lâu mới nghe thấy Đàm Thanh Tuyền khẽ nói: “Lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi thường dặn không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, cũng không được đi cùng người lạ, lúc ở nhà lại càng không được tùy tiện mở cửa cho người không quen biết, vì… ba của tôi là cảnh sát.”
Chu Hồng đương nhiên biết rõ vì sao, cảnh sát vì truy bắt tội phạm mà có thể bị trả thù, còn liên lụy đến cả người trong nhà, cũng không phải chuyện hiếm thấy. Hắn không tiếp lời mà tiếp tục nghe Đàm Thanh Tuyền nói: “Tôi luôn hiểu việc đó, luôn nghe lời mẹ tôi, tôi cho tới bây giờ đều nghe lời mẹ tôi nói, ngoại trừ lần đó.” Y cười khổ một tiếng, “Tôi thường quên hỏi người ta là ai, đã mở cửa. Các bạn học của tôi vẫn hay đến nhà chơi, vì vậy tôi cảm thấy cứ hỏi tới hỏi lui như vậy rất phiền toái. Thế nhưng lần đó, người đến lại là một bọn cướp…”
Sự tình phía sau, Đàm Thanh Tuyền nói ra rất đứt quãng. Một người, bởi vì anh ruột của hắn bị Đàm Cương bắt được, hơn nữa sau đó còn chết trong trại giam, vì vậy hắn tìm được khẩu súng ông nội hắn khi xưa tham gia cách mạng để lại, bắt giữ Đàm Thanh Tuyền và mẹ y lại.
Hắn nhốt hai mẹ con y vào một căn phòng, sau đó dùng điện thoại cố định gọi cho Đàm Cương. Hắn rất công bằng, chỉ muốn giết chết một người thân của Đàm Cương, vì vậy cho Đàm Cương một phút để lựa chọn.
Hắn mở loa ngoài, Đàm Thanh Tuyền có thể rõ ràng nghe được cha y không chút do dự lựa chọn vợ của mình.
Cái chết, giống như con rắn độc đang há miệng lao về phía Đàm Thanh Tuyền, y dốc sức liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn nghe thấy được hơi thở tàn nhẫn kia. Người kia để điện thoại xuống rồi trong nháy mắt liền nổ súng, mẹ y rướn người đẩy y ngã xuống rồi che trước người y, viên đạn xuyên qua đầu bà, máu tươi chảy ướt đẫm hai mắt Đàm Thanh Tuyền.
Người đàn ông kia bỏ đi, chờ đến khi Đàm Cương dẫn theo cảnh sát tìm được bọn họ, đã qua năm giờ đồng hồ. Nâng thi thể lạnh băng của người mẹ lên, phía dưới là đứa nhỏ vì sợ hãi mà ngây ngốc đờ đẫn.
Cha y ôm thi thể mẹ y lảo đảo đi ra ngoài, từ đó về sau, Đàm Thanh Tuyền chưa từng gặp lại người cha này, ngoại trừ có vài lần gọi điện thoại cho y, ví dụ như lần bảo y bỏ học đi nằm vùng.
Chu Hồng không ngắt lời y, kiên nhẫn nghe y nói, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Có bắt được hung thủ không?”
Đàm Thanh Tuyền lắc đầu, “Khi hắn nhốt mẹ con tôi trong căn phòng kia, hắn rất tỉnh táo, hắn còn nói cho chúng tôi biết sự tình của anh trai hắn. Trên thi thể của một cô gái bị hiếp dâm phát hiện được đồng hồ của anh trai hắn, mà cô gái này lại là bạn gái cũ của anh ta, vì bất hòa mà chia tay. Cha tôi bắt được anh trai hắn, khi đó không có bất cứ nhân chứng nào để chứng minh, cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào khác, cả nhà bọn họ đều khăng khăng anh trai hắn vô tội, nhưng cuối cùng anh ta lại đột nhiên đột tử trong nhà giam. Theo hắn nói thì toàn thân đều là dấu vết bị ngược đãi, về sau bị cưỡng chế hỏa táng, chết không đối chứng.” Y dừng một chút rồi nói tiếp: “Chu Hồng, tôi đã tra lại hồ sơ vụ án này. Anh trai hắn chết như thế nào đã không thể biết được nữa, nhưng bản án năm đó, anh ta đúng là vô tội. Bảy năm sau đó, một tên tội phạm bị bắt đã thừa nhận mình là hung thủ.”
Chu Hồng thở dài, nói: “Đàm Thanh Tuyền, cho dù em không mở cửa cũng vô ích, trong tay hắn có súng…”
“Nếu như hắn dùng súng, hàng xóm xung quanh sẽ nghe được.”
“Hắn cũng có thể có nhiều cách khác.”
“Chu Hồng, hắn không phải là tội phạm, nếu như có thể, chắc hẳn hắn sẽ là một người dân an phận thủ thường. Người như vậy, làm sao có thể liều lĩnh xông vào nhà người khác?”
“Chỉ cần hắn muốn, sẽ có biện pháp, không phải ai trời sinh ra đã là tội phạm.”
Đàm Thanh Tuyền im lặng thật lâu mới chậm rãi nói: “Chu Hồng, tôi rất mệt mỏi.”
Chu Hồng ôm lấy y, dùng khăn tắm lớn lau khô thân thể, rồi đặt y lên giường, đắp chăn lại. Sau đó đút cho y một chén cháo rồi để y nằm xuống.
“Ngủ.” Hắn nói, vừa muốn đứng dậy lại nghe thấy Đàm Thanh Tuyền nói, “Di vật của ba tôi ở chỗ Mã thúc.”
“Được, tôi biết rồi.”
Chu Hồng từ phòng ngủ đi ra, thấy Tôn Kiện Ba đứng chờ ngoài cửa, thấp giọng nói: “Gọi Khúc Sảng tới đây, đừng đánh thức cậu ấy, cậu đi theo tôi.”
Tôn Kiện Ba vội vàng đuổi kịp, xuống đến cửa, vừa xỏ giày vừa nói: “Chu ca, mọi việc đều sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ chờ anh ra lệnh nữa thôi.”
Chu Hồng liếc y một cái: “Cứ chờ đã, để cho Lôi Nặc sống thêm vài ngày nữa.”
Hai người lái xe thẳng đến cục cảnh sát.
Những nhân viên trong cảnh cục vẫn chưa hoàn hồn lại từ nỗi khiếp sợ mấy hôm trước, vừa nhìn thấy Chu Hồng thì giật nảy mình, chờ hắn đi lên lầu tìm Mã Cường, lập tức tụm lại xì xào bán tán.
Mã Cường giao cho hắn hộp giấy nhỏ kia và một địa chỉ ở thành phố D: “Đây là nơi đồng chí Đàm Cương khi còn sống đã ở, chìa khóa ở trong hộp.”
Chu Hồng không nói gì, nhận cái hộp, xoay người rời đi.
“Chu Hồng.” Mã Cường gọi hắn lại, “Tôi đề nghị, cậu nên tìm bác sĩ tâm lý cho Tiểu Đàm, cậu ấy có khả năng…”
“Cảm ơn Mã cục trưởng.” Chu Hồng lạnh lùng cắt ngang, “Chỉ cần các người không đến tìm Đàm Thanh Tuyền, cậu ấy sẽ không có vấn đề gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.