Không Được Vãng Sinh

Chương 15: Năm mới, không khí mới




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Vì câu nói đó của Cao Dược Tiến, Hứa Bán Hạ cho rằng ông ta sẽ tranh thủ thời gian hẹn riêng cô ra trước khi Cao Tân Di đi làm lại vào mồng mười, một mặt bàn chuyện bồi dưỡng con gái ông ta, một mặt đề nghị cô để ý tới cô ta nhiều hơn một chút. Hứa Bán Hạ cảm thấy chỉ cần mình không chủ động lợi dụng tình cảm anh em và vợ của anh em là được, còn Cao Dược Tiến tự tặng mình lợi ích thì cô sẽ cười mà không trực tiếp từ chối. Cùng lắm thì cô sẽ thật thà cởi mở giải thích với anh em.
Thế nhưng mãi cho tới mồng chín, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ trước khi đi làm, Cao Dược Tiến vẫn không có liên lạc với cô. Điện thoại nhận được từ ông chỉ là cuộc gọi tới để xác nhận giờ làm việc, sau đó là hỏi han cô về chuyện mấy khoản tiền bồi thường hàng trên thị trường vào đầu xuân như thế nào mà thôi. Hứa Bán Hạ khó hiểu, cuối cùng Cao Dược Tiến là thấy chuyện người khác ra sức giúp đỡ ông ta là chuyện hiển nhiên, hay là kiểu mèo vờn chuột chỉ giương cung mà không bắn. Đợi tới lúc người trẻ tuổi tính khí nóng vội là Hứa Bán Hạ cô phải ra tay đánh phủ đầu trước, sau đó ông ta sẽ tương kế tựu kế mà lùi một bước đánh trả đối phương? Nếu như là cái đầu tiên, vậy cũng mặc kệ ông ta đi. Dù sao cô cũng không có ý định gì với Cao Tân Di, chỉ muốn tìm lại vợ cho người anh em của mình thôi. Còn nếu như là cái thứ hai, hừm, Hứa Bán Hạ liên tục cảm thấy hiếu thắng, trong đầu cũng nảy ra rất nhiều suy nghĩ.
Mồng mười, bảo mẫu đi làm lại, Hứa Bán Hạ dắt Phiêu Nhiễm đi chạy bộ, trên đường còn gặp lão Tô hai vai đang vác chân giò ngâm tương ở trước mặt mình. Hứa Bán Hạ thấy khoảng cách cả hai còn khá xa, đành sai Phiêu Nhiễm: “Phiêu Nhiễm, chạy tới níu lão Tô lại”. Dường như Phiêu Nhiễm nghe hiểu, nó lập tức lao như tên bắn về phía lão Tô. Mặt đường sáng sớm rất tĩnh lặng, mặc dù tiếng chân của Phiêu Nhiễm rất nhẹ nhàng nhưng vẫn bị lão Tô phát hiện được. Anh ta vừa quay đầu đã thấy Phiêu Nhiễm lao tới, cả người nó không nhỏ, bị sức ì của nó đè lên thật sự không phải là chuyện đùa. Lão Tô vội vàng lùi về sau mấy bước mới trung bình tấn để dồn lực đứng vững vàng. Nhìn thấy Phiêu Nhiễm cũng như nhìn thấy Hứa Bán Hạ, lão Tô mừng rỡ chào hỏi: “Cô Béo, hồi Tết cô không ra ngoài chạy bộ à?”.
Hứa Bán Hạ có hơi giật mình, lão Tô này, không phải là mỗi sáng mấy ngày Tết đều mang chân giò ngâm tương mà ra ngoài này đợi cô chạy bộ đó chứ? Cô thoáng nhớ tới mồng ba có nhìn thấy đám người lão Tô qua cửa khu chung cư của mình, lại hỏi: “Lão Tô, đồ anh mang theo là cho tôi à?”.
Lão Tô cười rất tươi nói: “Đúng đó, bởi vì Tết tôi phải đi làm, không thể về quê ở Tứ Xuyên, cho nên bố mẹ tôi cũng đành kéo nhau qua đây luôn. Em trai tôi vừa nghỉ lễ cũng chạy qua chỗ tôi. Tôi bảo bố mẹ tôi làm thêm ít thịt khô với lạp xưởng cho cô, tôi nghĩ nhất định cô sẽ thích. Nhưng mà từ trước Tết tới giờ cô không ló mặt ra ngày nào. Tôi đứng đợi ở khu chung cư của cô cũng không chờ được cô, đoán rằng có lẽ là cô đi du lịch rồi. Sao hả, đi chơi vui không?”.
Lúc này Hứa Bán Hạ nghĩ lại, cảm thấy rất áy náy. Hóa ra ngày đó lão Tô đứng giữa trời đông giá rét ở khu chung cư của cô là thật sự chờ cô: “Lão Tô, năm nay tôi quá bận, không có ra ngoài du lịch. Mấy năm trước vào ngày Tết đều là bôn ba ở ngoài nên năm nay tôi ngủ đông, gần như là không có đi ra ngoài. Hồi mồng ba tôi có ra ngoài một lần, thấy anh đứng đợi ở cổng khu chung cư, tôi còn tưởng là anh đợi ai nên cũng không tiện kêu anh, thật sự là ngại quá. Bây giờ tôi mới hối tiếc ngày đó không gọi anh một tiếng. Anh không biết mấy ngày Tết qua tôi đói meo như nào đâu, nhưng mà bây giờ lạp xưởng trứ danh vùng Tứ Xuyên lại tự nhiên tìm tới tôi rồi”. Dù sao trước mặt lão Tô thì Hứa Bán Hạ cũng chẳng có gì hay ho, lúc nói chuyện với anh ta cô chỉ toàn nghĩ sẽ trêu chọc anh ta như nào mà thôi. Cho nên, chuyện lúc mồng ba cô cũng không cần che giấu, cứ nói thẳng một mạch: “Lão Tô, cho tôi ngửi thử xem là mùi gì thế!”
Lão Tô thật sự rất nhiệt tình, vòng qua khẽ ngồi xổm xuống cho Hứa Bán Hạ ngửi, nói: “Cô Béo, lúc mồng ba sao tôi đợi lâu như vậy mà cũng không gặp cô nhỉ, cô ra ngoài từ lúc nào thế?”. Tiên Hiệp Hay
Hứa Bán Hạ lấy mấy gói chân giò trong bọc ngửi lấy ngửi để, không để tâm tới lời của lão Tô, một lúc lâu sau mới thỏa mãn nói: “Tí nữa tôi về kêu bảo mẫu làm. Lão Tô à, thơm thật đó, bố mẹ anh đỉnh thật sự. À đúng rồi, lão Tô, cho tôi số điện thoại đi. Tôi có người anh em gần đây không được khỏe, xanh xao vàng vọt, khi nào có cơ hội tôi dắt anh tới đó, anh khám cho anh ấy giúp tôi, tôi không tin không khám ra được bệnh. Anh cho tôi số điện thoại đi!”. Hứa Bán Hạ vừa nói lại vừa lấy điện thoại di động ra, lưu số điện thoại lão Tô vào.
Nhìn ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của Hứa Bán Hạ linh hoạt di chuyển nhấn nút ghi lại số điện thoại trên màn hình điện thoại, trong lòng lão Tô thật sự rất muốn dùng bàn tay thô kệch này của mình nắm lấy tay cô. Anh ta nuốt một ngụm nước bọt nhịn xuống. Bình thường anh ta không chủ động chọc cô Béo, người này đã làm anh ta nghẹn suýt chết rồi, giờ nếu lỡ mở miệng chọc giận thì không phải sẽ bị cô đánh chết sao? Nhưng mà lão Tô vẫn không nhịn được, lấy hết can đảm ra hỏi một câu: “Cô Béo, bố mẹ cô đâu? Không nghe cô nói ăn Tết cùng với họ vậy?”.
Hứa Bán Hạ không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Tôi không có bố mẹ, tôi không biết đã từng nói với anh chưa nữa, mẹ của tôi lúc sinh tôi ra xong đã chết rồi”.
Lão Tô nghe xong, còn tưởng bố mẹ của Hứa Bán Hạ đều đã mất rồi, vội vàng áy náy: “Xin lỗi”.
Hứa Bán Hạ đảo mắt một vòng, nói: “Đừng giả vờ, hỏi có tí thôi thì có gì đâu. Nói với anh luôn, tôi họ Hứa, vì cũng có nét giống với chữ béo nên anh có thể gọi tôi là Hứa Béo. Nhưng mà không được phép gọi tên của tôi dù chỉ một chữ, tôi ghét nhất là tên tôi. Người khác thì mặc kệ họ gọi như nào cũng được, nhưng mà bạn bè của tôi thì không được. Vậy nên tạm thời tôi sẽ không cho anh biết tên tôi. À đúng rồi, làm sao anh lại biết tôi ở trong khu chung cư kia?”.
Vừa nghe Hứa Béo nói mình là một trong những người bạn của cô, lão Tô lấy đó làm vui vẻ, vội hỏi: “Được, vậy sau này tôi vẫn sẽ gọi cô là cô Béo. Tôi thấy đường cô về chỉ có một chung cư đó thôi, mặc dù có tới mấy cái cổng nhưng mà tôi định thử vận may xem sao. Cô Béo, cô có xe đúng không? Nếu không thì làm sao có thể thấy tôi trong khi tôi lại không nhìn thấy cô chứ?”.
Hứa Bán Hạ cười hì hì nói: “Lão Tô, nói anh vụng về nhưng đôi lúc lại rất thông minh. Nhưng mà nói anh thông minh thì tôi nghĩ là anh lại vụng về nên bị người ta ức hiếp. Tối giao thừa và mồng một anh đều phải đi làm, sáng mồng ba lại rảnh rỗi cho nên mới tới tìm tôi”.
Lão Tô bị Hứa Bán Hạ nói đến đỏ mặt, hồi lâu sau mới nói: “Cô nói coi, người ta ai cũng đều có nhà có cửa, có vợ con đợi về. Chứ tôi…”.
Hứa Bán Hạ “phì” một tiếng, cắt ngang lời lão Tô: “Người ta có nhà có cửa, anh cũng có mà? Bố mẹ anh từ Tứ Xuyên xa xôi tới đây, bọn họ cố ý tới thăm anh, vậy mà anh ngay cả tất niên cũng không có trải qua cùng với họ. Làm gì có đạo lý nào như vậy? Nhà người ta ba người cùng quây quần một chỗ, có khi còn cãi nhau hằng ngày, bên ngoài treo cờ tung bay theo gió, còn anh sao lại nhiệt huyết với đi làm như vậy? Bố mẹ anh không đáng để anh nhiệt huyết vậy sao? Đồ ngốc, tôi bị anh chọc tức chết rồi”.
Lão Tô bất đắc dĩ nhìn Hứa Béo trợn mắt không thèm ngó tới mình, nhưng trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Cô Béo như thế này là đang suy nghĩ cho anh ta còn gì nữa. Hứa Bán Hạ cũng không có hơi sức đâu chỉnh lại tâm lý cho lão Tô, bởi cô biết rõ người ngốc thì không có khả năng cứu chữa được. Nhưng mà trong lòng cô lại đang nghĩ, cũng chỉ có loại người ngốc như này mới vào ngày đầu năm chờ cô để tặng cô lạp xưởng. Nhìn thấy lão Tô mang một túi thịt khô lạp xưởng, lòng Hứa Bán Hạ mềm mại ra. Hơn nữa lão Tô cũng rất có trách nhiệm, đưa cô tới khu chung cư nhà cô mới đưa túi đồ cho cô. Túi đồ rất nặng, nghĩ rằng đây là quà mà bố mẹ của anh ta mang từ Tứ Xuyên tới, lòng cô càng thêm cảm động. Hứa Bán Hạ nhân lúc lão Tô vẫn còn đang lải nhải cách chế biến lạp xưởng bèn dang tay ra ôm lấy anh ta một cái, ngay lúc lão Tô đang ngơ ngác tê cứng cả người, cô lại buông ra rồi mang theo túi đồ rời đi. Dạy cô thì cô cũng không biết làm, dù sao thì người rành về nấu nướng chính là bảo mẫu.
Đáng tiếc, lão Tô lại đứng ngây ngốc tại đó hồi lâu, đây là ý gì vậy?
Lão Tô thật sự là một người vui vẻ, rất nhiệt tình đối với tất cả mọi người, nhưng bác sĩ xếp ca vừa nhìn thấy tâm trạng lão Tô tốt như vậy đã lén sắp nhiều ca đêm hơn. Lúc bị phát hiện, lão Tô chợt nhớ tới ánh mắt đầy quan tâm của cô Béo dành cho mình. Lần đầu tiên, anh ta đã hùng hồn nói “Không”. Người khác nói lý do nào cũng không được, anh ta cũng không giải thích gì thêm, nói không là không. Sau đó, lão Tô nhìn bác sĩ xếp ca tức giận bỏ đi, trong lòng đắc ý, nghĩ rằng sáng mai phải nói chuyện này lại với Hứa Béo biết mới được.
Hứa Bán Hạ cũng không biết một lời quan tâm như với anh em thiện lành của mình dành cho lão Tô lại có ảnh hưởng lớn tới thế. Vì xe của Triệu Lỗi đã trả lại cho tài xế của Triệu Lỗi, xe của mình thì trước mắt cô không có tiền chuộc, cho nên sáng sớm Hứa Bán Hạ chỉ đành gọi Tiểu Trần tới đón. Nghỉ xong một cái Tết dài, vẻ mặt của Tiểu Trần vẫn còn hơi trắng bệch, nhưng mà tinh thần đã rất tốt, cũng không phát sốt nữa. Vậy nên Hứa Bán Hạ cũng không nhắc tới chuyện đã hẹn với lão Tô nữa.
Ngày đi làm đầu tiên, tất cả mọi người đều tới rất đông đủ. Cao Tân Di và Đồng Kiêu Kỵ thoáng đây đã không thấy tăm hơi. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, nếu như bị Cao Dược Tiến kia biết chuyện sẽ có khi vặn nát cả tim cô ra cũng không chừng.
Rất nhanh sau đó, điện thoại liên tục gọi tới, đều là hỏi Hứa Bán Hạ giá bán hàng bao nhiêu. Hứa Bán Hạ mở miệng nói đã bán rồi, người ta còn hỏi giá cả chưa ổn sao lại bán rồi. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm lời này cũng đúng rồi, đang đợi giá tăng nên không bán.
Phùng Ngộ đã trở về, gọi cho Hứa Bán Hạ. Nhìn thấy người kia lái chiếc xe cũ tới, anh ta tò mò hỏi lý do lại bị Hứa Bán Hạ cả giận, ở ngay trước mặt vợ mình mà đấm anh ta một cú: “Mẹ kiếp, hai người lúc nào mà không thể đi du lịch, suýt chút đã hại chết tôi rồi”. Sau đó, cô thuật lại chuyện truy thu thuế của cục thuế vụ với hai người họ.
Vợ chồng Phùng Ngộ nghe xong đều phì cười, bà Phùng nói: “Nếu không ổn thì tôi đưa xe của mình cho cô đi một thời gian, dù sao tôi cũng không hay đi ra ngoài, nhà lại gần”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Chờ chiếc xe này của tôi ngủm đã, khi đó nhất định sẽ hỏi mượn cô”. Vừa nói xong cô lại nghe bên dưới có tiếng xe vang lên, ló đầu ra ngoài lại thấy là Cầu Tất Chính: “Sếp Cầu tới rồi”. Nhưng mà Hứa Bán Hạ lại không nói gì về chuyện Cầu Tất Chính xuất hiện, càng không có nói tiếng nào với Quách Khải Đông đang bước xuống xe cùng với Cầu Tất Chính đó. Vẫn theo trình tự cũ là Quách Khải Đông lái xe, nhưng anh ta cũng không cầm túi xách cho Cầu Tất Chính nữa. Điều này chứng tỏ không có việc gì lại tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì chính là trộm. Bây giờ Quách Khải Đông đã không cúi mặt trước Cầu Tất Chính nữa, dĩ nhiên sẽ không lại tiếp tục ân cần.
Phùng Ngộ chỉ “ha hả” hai tiếng, bà Phùng giành nói trước: “Tôi vào phòng ngủ đây, mấy người không được phép chơi mạt chược đâu nhé”. Sau đó, cô ta đi vào phòng ngủ nhỏ trong văn phòng. Hứa Bán Hạ biết bà Phùng ghét phải nói chuyện hợp tác với những người bằng mặt mà không bằng lòng này. Nhưng với tư cách là một thương nhân mà nói, Hứa Bán Hạ làm chuyện gì cũng đều nhìn tiền chứ không nhìn người. Lúc tết Cầu Tất Chính không cho mượn tiền, Hứa Bán Hạ ghi nhớ trong lòng.
Sếp Cầu thấy Hứa Bán Hạ cũng ở đây, lớn giọng cười nói: “Tiểu Hứa, lần này cô phát tài rồi. Hồi tết phóng khoáng nhiều như vậy, bây giờ giá cả đều đang tăng trở lại rồi. Tăng hơn cuối năm ngoái những hai trăm đó nhé”. Quách Khải Đông chỉ trò chuyện cùng với Phùng Ngộ, ngó lơ coi như không thấy Hứa Bán hạ.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Vậy cũng không hẳn, tôi đầu tư là thép phế liệu Nga, giá thành vốn dĩ đã cao rồi. Trừ khi năm nay giá thành có thể tăng tới ngưỡng của tháng mười một vào năm ngoái, nếu không tôi vẫn là lỗ vốn”.
Sếp Cầu vẫn liên mồm: “Sẽ tăng mà, sẽ tăng mà. Tiểu Hứa, cô không cần nóng vội đâu, cứ giữ vững tâm đi. Sếp Phùng à, vừa nãy tôi thấy ở dưới đó có chất nhiều vật liệu, cậu cũng có dự tính trước rồi à. Cậu bắt đầu vào lúc nào? Năm trước tôi vẫn chưa thấy”.
Phùng Ngộ bày vẻ mặt rất đắc ý. Hóa ra lúc đầu anh ta chỉ là mang tiền đặt cọc ở xưởng thép, chờ hóa đơn nhận hàng năm tới. Sau đó nói chuyện với Hứa Bán Hạ và Triệu Lỗi, biết được suy nghĩ của hai người họ, anh ta cảm thấy xứng đáng để mạo hiểm, thế là cấp tốc phóng vào xưởng thép mua vào một ít, nhưng mà cũng không dám đầu tư vào quá nhiều, sợ sẽ có rủi ro. Bây giờ, nguồn hàng này tăng giá, anh ta đã thu được trăm vạn lợi nhuận từ mối đầu tư này rồi, hơn nữa đó còn là lợi nhuận ròng. Mặc dù anh ta có hơi hối hận trước đó không đầu tư nhiều hơn, nhưng so trên không đủ, so dưới có thừa, anh ta cũng đã đủ hí hửng lắm rồi. Vì thế mới cười rạng rỡ: “Tôi cũng nghĩ ra chuyện này sau cái ngày anh tới, đang thấy hối hận không đầu tư nhiều hơn đây. Mọi người thì sao? Tôi nhớ mọi người đều không có đầu tư vào”.
Cầu Tất Chính có chút gượng gạo, Quánh Khải Đông nói: “Chúng tôi không có đầu tư. Nhưng mà bên phía xưởng thép đã có nói với tôi rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng mang hàng giao cho chúng tôi”.
Phùng Ngộ nói: “Nói tới giao hàng, vừa nãy tôi cũng đang rầu rĩ đây. Vốn dĩ đã hẹn với tôi sẽ giao hàng vào mùng bảy, vậy mà tới giờ vẫn không có động tĩnh gì. Nghe nói mấy nay hàng trong xưởng thép vừa ra đã chuyển đi ngay, tấm thép nóng đến độ có thể nướng khoai lang được cũng cho xuất xưởng. Tôi chuẩn bị ngày mai đến đó để giục, không được để giá thành lên rồi mới gửi qua cho tôi, số tiền mà vốn dĩ tôi có thể mua được một ngàn tấn nay chỉ đủ mua tám trăm tấn”.
Hứa Bán Hạ chen lời nói: “Tôi nghe bạn bè bên xưởng thép nói, bọn họ trước tiên muốn thỏa mãn vài mối lớn trước, như là bên vật tư tỉnh này, bên khoáng sản này, và mấy công ty đại loại vậy, để sau này những mối đó lại lấy hàng của họ. Nhưng mà bọn họ thường xuyên cứ một lò tập kết đến mấy loại, có vài loại không phổ biến lắm mà bên khoáng sản không cần. Mọi người xem được thì có thể tới đó lấy hàng bị bỏ lại. Nhưng mà nếu không có người của các người ngày ngày đều ngồi xổm chực chờ bên kia, vừa thấy dư đã giành giật, vậy có thể mãi cũng sẽ không có cơ hội đâu”.
Phùng Ngộ và Quách Khải Đông liếc mắt nhìn nhau, có hơi sửng sốt. Phùng Ngộ nói với Hứa Bán Hạ: “Nói theo kiểu của cô, chính là đã có người đích thân qua đó rồi?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Khả năng vẫn phải đi mới có hiệu quả, nếu không thì anh cướp, người khác cũng cướp. Chờ anh điện một cú điện thoại phái người đi thì đã xác định rồi, người ở bên kia đã giành xong xuôi hết rồi”.
Quách Khải Đông nghĩ đến chuyện anh ta mới là người nắm rõ công ty mình sản xuất gì và không sản xuất gì, nếu như cần phải có một người có ích đi thì có thể chỉ có anh ta mà thôi. Vậy nên anh ta không thể không hỏi Phùng Ngộ: “Sếp Phùng, anh tự mình đi nhỉ?”.
Phùng Ngộ gật đầu, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Hứa Bán Hạ không có thiện cảm với hai người trước mặt này, không biết lời này có phải là cô đang nói để dụ cho hai người kia vui vẻ hay không nữa. Chuyện này thì phải đợi tới lúc không có người khác mới có thể hỏi Hứa Bán Hạ được, bây giờ cứ tung hứng cùng với cô diễn xong màn kịch được rồi: “Tiểu Hứa, sao cô lại biết mấy chuyện này? Tôi đã làm nhiều năm rồi còn chưa biết nữa?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Mấy người đều là ông chủ lớn, đi về đều có nhân viên đưa đón, không giống tôi muốn đi đâu phải đi nhờ cửa sau, ngay cả chuyện đi gửi hóa đơn cũng phải tự tôi mang tới nhà kho. Đám nhân viên bán hàng thì miệng lưỡi trơn tru, anh muốn biết cái gì thì còn phải chuốc say. Còn mấy người công nhân ở xưởng lại khác, cái gì cũng biết, mà cái gì cũng nói. Mấy lần qua lại trở nên quen thuộc thì những tin tức về sau đều sẽ nói với anh”.
Cầu Tất Chính vừa nghe thấy có lý như vậy bèn cuống lên nói: “A Quách, chúng ta bây giờ không có tý thép gì để sản xuất, xem ra cậu phải đi nhanh một chuyến. Trời ơi, hồi trước tết có lấy một ít là được rồi”.
Mọi người đều biết hiện tại ông ta với Quách Khải Đông đang có xích mích nên cũng không tiện thể hiện ra ngoài. Thật ra ý ông ta chính là đang nói tới quyết định sai lầm của Quách Khải Đông, trước tết không có chuẩn bị. Hứa Bán Hạ không nói gì. Thật ra,người tinh tường đều hiểu rõ, Quách Khải Đông không thể nhập hàng trước tết được, bởi vì đất xưởng của bọn họ đã bị Quách Khải Đông tinh ranh này tận dụng hết công dụng rồi, sắp xếp đến không có kẽ hở, quả thật là làm võ đường trong vỏ ốc mà. A Kỵ nói muốn tới xưởng của họ thì phải đỗ xe ở ngoài, quay đầu xe lại, rồi phải có một người ở phía đuôi xe hướng dẫn xe lùi vào, nếu không vào rồi sẽ rất khó ra ngoài. Nếu như bọn họ mà muốn đem một đống thép vào xưởng như Phùng Ngộ thì cũng không biết phải để ở chỗ nào. Nói đến đây mới thấy, Quách Khải Đông thật sự là một người tài. Không biết anh ta đã tính toán như thế nào mà ngày ngày có chỗ để vật liệu đầu vào vào mà vẫn có thể đảm bảo thành phẩm làm ra vừa đủ bán đi, không để lại chiếm chỗ trong xưởng. Nhưng mà hai người này không phải là loại tốt đẹp gì, cứ hùa theo bọn họ là được rồi.
Quả nhiên, Quách Khải Đông lạnh lùng nói: “Nếu sếp Cầu có thể tìm được một nơi để tôi để vật liệu, thì tôi cũng có thể mua một số lượng lớn để trữ trước Tết”.
Cầu Tất Chính quả nhiên là không còn gì để nói, chỉ nghẹn họng ở đó. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, này thật sự đúng là một lãnh đạo bù nhìn không hiểu chuyện, không phải vậy cũng sẽ không tự mình chuốc nhục nhã. Cầu Tất Chính thấy mình bị mất mặt, đành quay sang Hứa Bán hạ nói: “Tiểu Hứa, chỗ của cô bên đó có kiểu cách như trong xưởng của chúng tôi không?”.
Hứa Bán Hạ lắc đầu nói: “Không giống, sản phẩm làm khác mà”. Có giống cũng sẽ nói không giống. Hiện tại giá cả đang dao động, sao hứa Bán Hạ có thể dễ dàng bán vậy chứ.
Quách Khải Đông nhẹ giọng nói với Phùng Ngộ: “Sếp Phùng, chúng ta đi cùng một nơi nhỉ? Hay là cùng nhau đi đi?”.
Phùng Ngộ do dự nhìn Hứa Bán Hạ, cô ở đây vừa nhìn đã hiểu, cười hì nói: “Đại ca à, anh còn chưa có báo cáo tình hình với chị dâu đâu nhé, trên người anh có nhiều tiền quỹ đen vậy sao?”.
Phùng Ngộ lập tức hiểu được ý của cô, cười đáp: “Ừ nhỉ, vợ tôi sợ tôi đánh mạt chược sẽ thua tiền, tiền mặt vẫn luôn bị cô ấy quản lý. Tối về tôi hỏi cô ấy một chút rồi mang tiền đi. A Quách, anh đi tới đó trước đi, chút nữa tôi sẽ qua đó sau”.
Quách Khải Đông nghe xong lại đứng lên nói: “Được rồi, vậy tôi đi trước. Chốc nữa tôi sẽ xem giúp anh thử có hợp với nguồn vật liệu của công ty anh hay không”.
Phùng Ngộ nghe xong vui vẻ nói: “Còn chuyện nào tốt bằng vậy chứ, anh sành nghề như vậy, có anh ở đó, tôi không đi cũng an tâm được rồi. Vậy tôi cũng không giữ anh lại nữa”.
Cầu Tất Chính cũng đứng lên tạm biệt, trong lòng ông ta luôn cảm thấy có vấn đề. Hứa Bán Hạ này năm ngoái còn định tới chỗ ông ta vay tiền, bị ông ta từ chối, không biết trong lòng có ghim thù hận gì không, làm sao có thể thành thật như vậy? Hơn nữa, nhìn cách cô và Phùng Ngộ liếc mắt nhìn nhau, lại hung hăng kéo Phùng Ngộ rời đi, nói cái gì mà phải cần có chút tiền mặt nên tạm thời không đi liền được. Cầu Tất Chính làm sao lại không biết trong thẻ tín dụng của Phùng Ngộ có bao nhiêu tiền chứ, cho nên vừa nhìn đã biết là có bẫy. Lúc lên xe ông nói với Quách Khải Đông: “A Quách, năm trước tôi mích lòng với Hứa Béo đó. Tôi nghi ngờ năm nay cô ta giỡn mặt với chúng ta thôi. Cậu không thấy cô ta dốc sức ngăn cho Phùng Ngộ không đi cùng cậu đó sao?”.
Quách Khải Đông là kiểu người của công xưởng, vừa nãy nghe Hứa Bán Hạ nói chuyện thì anh ta đã hiểu được ngay, cảm thấy cũng vô cùng có lý, kết hợp với tình hình thực tế xem xét thì chuyện cô nói hẳn là sự thật. Bây giờ nghe Cầu Tất Chính nói vậy lại thấy có điểm lạ. Đúng nhỉ, vốn dĩ Phùng Ngộ đi cùng thì ổn thỏa rồi. Hai nhà hợp tác với nhau, số lượng thép cần cũng lớn hơn, có thể khiến cho xưởng thép chú ý hơn, sao cô lại muốn ngăn cản? Tuy nhiên, anh ta vẫn cảm thấy đáng để đi, cho dù lời nói của Hứa Bán Hạ không đáng giá, nhưng Quách Khải Đông cảm thấy nhận định của mình đáng giá. Nhưng mà dù sao thì Cầu Tất Chính cũng là ông chủ, nếu ông ta đã nói vậy rồi mà anh ta vẫn cố ý muốn đi thì có phải lại làm mất mặt nhau, cần thiết không chứ? Cho nên lại nói: “Ý của sếp Cầu là…”.
Cầu Tất Chính lắc đầu nói: “Đợi thêm vài ngày nữa. Vừa rồi lúc Hứa Béo thất thế tôi đã đắc tội với cô ta. Phụ nữ bụng dạ hẹp hòi, khó tránh hôm nay cô ta gài bẫy tôi”.
Quách Khải Đông dù không lên tiếng, nhưng vẫn gật gù. Anh ta cũng đang có ý này, không nhất thiết chuyện gì cũng nóng vội như thể lửa cháy tới mông như vậy. Nếu Cầu Tất Chính đã nói không vội, vậy anh ta cũng sẽ không vội, đợi thêm vài ngày nữa rồi nói. Gần đây, việc vận chuyển hành khách lại đang trên đà cao điểm, cũng lười đi chen chúc cùng với người khác.
Hứa Bán Hạ vừa nhìn thấy hai người kia rời đi đã lập tức nói với Phùng Ngộ: “Anh hai, năm nay tất cả mọi người đều không có hàng tồn kho, bây giờ vừa khai công nhất định là sẽ đầu tư vật liệu với số lượng lớn vào rồi. Bây giờ tất cả mọi người đều chưa kịp làm gì, hình như cũng còn đang quan sát, đợi tới lúc thấy chuyện này không ổn sẽ vội vàng đi qua xưởng thép giục hàng. Tôi đã nghe bạn bè bên xưởng thép nói rằng năm nay họ làm rất nhiều cho bên Định Dương, và dù chỉ làm những đơn hàng đó, họ cũng có thể phải làm hết công suất trong vòng hai tháng. Cho nên anh tốt nhất lập tức chạy đi, nhanh được ngày nào hay ngày đó, để còn có thể cướp được chút ít số lẻ. Nếu không đợi tới lúc đám người đó kịp thời nhận thức được, khả năng anh chèn chân vào được là rất thấp. Tốt nhất là mang theo chút tiền đút lót đi”.
Phùng Ngộ kinh ngạc nói: “Nói thế có nghĩa là những gì cô nói đều là thật?”.
Hứa Bán Hạ cười hì hì nói: “Lời tôi nói có là thật hay không, cũng phải xem người khác hiểu nó như nào nữa”.
Phùng Ngộ ngẫm nghĩ một lúc, cười nói: “Quỷ tinh ranh, người Mông cũng không có nói như vậy, lần này đánh chết Cầu Tất Chính cũng sẽ không đi đâu”.
Hứa Bán Hạ cười ngây thơ: “Số còn thừa vốn dĩ đã ít, công ty của bọn họ họ nguyên liệu lại giống với của anh, đi nhiều hơn một người thì không phải anh sẽ thiếu ăn thêm một miếng sao?”.
Phùng Ngộ không nhịn được mà cười: “Tiểu quỷ, thật sự là quỷ kế đa đoan, đợi tới lúc Cầu Tất Chính nhận ra mọi chuyện, đến cả muốn mắng cô cũng không biết nắm thóp như nào”.
Hứa Bán Hạ chỉ cười rất tươi, cũng không có giải thích vì dù sao thì đền được ơn cho Phùng Ngộ là được rồi.
Lợi nhuận ròng: Lợi nhuận ròng là số tiền bán hàng còn lại sau khi đã trừ chi phí hoạt động, lãi suất, thuế và cổ tức ưu đãi (không phải cổ tức cổ phiếu phổ thông) đã được khấu trừ từ tổng doanh thu của công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.