Không Được Vãng Sinh

Chương 18: Điện thoại báo hỏng




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Hôm rằm tháng giêng đó, Hứa Bán Hạ theo lời bà Phùng ra sân bay đón Phùng Ngộ về nhà. Mới ra ngoài có năm ngày mà khuôn mặt trắng trẻo béo mập của Phùng Ngộ đã gầy gò hơn rồi, có thể thấy đã uống khá nhiều rượu. Theo Phùng Ngộ nói, anh ta đã nhìn thấy mánh khóe sau một ngày vào xưởng thép, biết năm nay khác với mọi năm. Sự thiếu hụt nguồn cung năm nay là do thanh lý kho hàng vô tội vạ, giống như năm nay đông ấm là do mùa xuân đến sớm. Hơn nữa, đêm đó khi trên bàn rượu anh ta nghe được mỗi ngày xưởng thép sản xuất mười thì bán ra bảy phần sản phẩm, chỉ cần có vốn xoay vòng linh động thì không sợ hàng bị tồn kho lâu. Mà chính họ cũng đoán trước được để nâng giá bán tháo hàng tồn.
Với kinh nghiệm nhiều năm, Phùng Ngộ hiểu rằng việc chặt chém giá cả chỉ là bước đầu, bây giờ trong xưởng vẫn còn hàng tồn kho, có thể lấy được dựa vào tác động bên ngoài. Chờ đến khi giá lên đủ cao, xưởng thép sẽ tập trung xả hàng, mà lúc bán ra lại cháy hàng, khi đó muốn mua được cũng phải giành giật kinh khủng lắm mới được. Hôm sau anh ta bàn bạc chuyện này với Hứa Bán Hạ, cả hai đều cảm thấy điểm mấu chốt chính là phải nâng giá thật nhanh. Thế là Phùng Ngộ tới ngân hàng rút bốn chục triệu nhân dân tệ từ thẻ ra, cười hì nhét vào ngăn kéo nội bộ. Thậm chí còn không thèm đóng gói bốn chục triệu đó mà chia thành bốn chồng đầy tờ trăm chục liếc qua là thấy, cứ như đang niêm yết, không hề bận tâm đối phương sẽ suy nghĩ ra sao. Mà đối phương cũng rất thoải mái, ngay lập tức đồng ý, ngày mai bắt đầu bàn bạc các thông số kỹ thuật và giao hàng trong ba ngày.
Đúng là có tiền thì lên trời cũng được, chiêu này Phùng Ngộ đánh rất chuẩn, đánh rất ác, cho nên sáng hôm sau đã thấy hàng của anh ta được chuyển đi rồi, bây giờ anh ta mới dám thả lỏng tâm trạng căng thẳng năm ngày nay chỉ vì một vấn đề. Khi thấy Hứa Bán Hạ thì cảm thán: “Béo này, nếu hôm đó tôi mà mang theo có hai chục triệu thì có khi không được chuyển hàng nhanh như vậy không?”.
Hứa Bán Hạ vừa lái xe vừa cười đáp: “Sợ là phải kéo dài thêm mấy ngày nữa. Nhưng mà đại ca, tôi thấy bốn chục triệu của anh vẫn đáng giá lắm đấy, bình quân mặt hàng thì mỗi tấn được thêm hai mươi tệ. Mấy ngày nay giá cả thị trường biến động, nếu xưởng thép hoãn lại mười ngày nửa tháng thì nhất định không chỉ tăng có hai mươi tệ thôi, mà hai chục triệu của anh chắc chắn sẽ không đủ. Mà hoãn thêm mấy ngày nữa thì hai chục triệu đó cũng chẳng đủ cho anh giao hàng đâu, thế là vội vàng đưa thêm hai chục triệu nữa, còn bị người ta xem thường. Kết quả đương nhiên tệ hơn việc anh quả quyết đưa thẳng bốn chục triệu rồi. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đại ca anh nói đúng”.
Phùng Ngộ thở dài: “Tôi cũng nghĩ thế, nhưng vẫn hơi bảo thủ chút. Nếu gặp cô trước tết thì đã dồn hết tiền vào xưởng thép rồi. Cùng lắm thì không có chỗ cho xe dừng, bảo xe nâng tới chuyển hàng là được. Ít nhất bây giờ không cần phải tự đi, không nói tới số tiền bốn chục triệu phải bỏ ra mà giá cả cũng cao hơn mấy năm gần đây nhiều”.
Hứa Bán Hạ cười: “Đại ca, nhìn lên thì thấy mình chẳng bằng ai thật, nhưng nhìn xuống mới biết mình hơn nhiều người. Anh quyết đoán bỏ ra bốn chục triệu, dù hôm sau Quách Khải Đông có đi theo ngay thì tổng tiền cũng không thuộc về tay anh ta, còn phải xin chỉ thị báo cáo cho sếp Cầu, có khi sếp Cầu phải tự tay làm thì mới yên tâm nữa. Thế thì phải kéo dài bao nhiêu ngày chứ? Không tin thì anh xem thử đi, chắc chắn sau đó sếp Cầu sẽ tự mình tìm tới của hỏi han tin tức bên anh, xem thử có nên ném tiền mở đường hay không?”.
Phùng Ngộ cười bảo: “Ha ha, sao tôi có thể đưa tiền ra ngoài được? Xưởng thép chịu gia hàng sớm là nể mặt mũi Phùng Ngộ tôi đây, đòi tiền mở đường làm gì? Tôi chưa từng nghe qua việc đó, ha ha”.
Cô nghe vậy thì bật cười: “Vậy là xong, lần này Quách Khải Đông không bị anh hại chết à? Nhất định sếp Cầu sẽ nghi ngờ anh ta có âm mưu khác”.
Phùng Ngộ mỉm cười: “Chúng ta cần gì hại hai người họ? Đã nghi ngờ, căm ghét lẫn nhau từ trước, chỉ là phải dựa hơi đối phương, thiếu đi là không được mà thôi. Hai kẻ như bọn họ, nếu tôi kể chuyện đưa tiền cho họ nghe, ai biết được liệu lúc cãi nhau họ có lỡ mồm nói ra hay không. Nên cứ nghe theo cô, lỡ có nguy hiểm gì thì cũng không ai hại tôi. Sự nghiệp sau này của tôi lớn mạnh rồi, còn ai dám tiếp cận tôi chứ? Như thế không phải tôi tự phá hỏng uy tín của sự nghiệp mình à? Có ai tự làm ra những chuyện có ảnh hưởng tiêu cực tới mình đâu”.
Hứa Bán Hạ bật cười hì, đúng thế, làm gì có ai tự hại mình đâu chứ. Hơn nữa còn giúp kẻ không biết điều như vậy: “Đại ca, mấy ngày nay lão Tống mang sáu ngàn tấn hàng hóa tới. Tôi xem trong mấy đơn đặt hàng anh ta cho tôi thì thấy có mấy đơn dùng được. Tôi đề nghị anh nghĩ cách dùng tiền mua lại đi, theo xu hướng tăng lên như thế này, trong hai tháng không bán hết được”.
Phùng Ngộ cũng biết lòng biết ơn của Hứa Bán Hạ, cô đã nói vậy mà mình cũng không dự đoán thị trường được, thế là không hề do dự, anh ta nói luôn: “Đợi lát nữa tôi về liên lạc với mấy người bạn, hỏi xem có ai rảnh rỗi cho tôi mượn tiền không. Béo, cô sắp phát tài rồi đấy”.
Cô bật cười ha ha, hồi lâu sau mới nói: “Mãi tới hôm qua tôi mới không bị lỗ nữa đấy. Nhưng mà tôi đã liên lạc với lão Tống rồi, chuẩn bị bắt đầu kinh doanh chuyến tiếp theo. Sau khi thành công chuyến này, tôi ra ngân hàng bảo họ đừng thu toàn bộ tiền cọc của tôi nữa. Tôi muốn tăng tốc chuyển hàng, tranh thủ lúc giá đang trên cao chưa hạ xuống làm xong chuyến số hai luôn”. Hứa Bán Hạ còn chưa nói là cô và lão Tống đã bàn xong kết quả rồi, hàng là lão Tống mang sáu ngàn tấn thép tới, dùng tài khoản thanh toán của cô đã trả cọc trước, mở thư tín dụng. Tổng giám đốc trong công ty của lão Tống đã phê duyệt kế hoạch này rồi. Mặc dù bây giờ việc nhập hàng là một chuyện tốt đối với Phùng Ngộ, nhưng Hứa Bán Hạ cảm thấy nếu cô nói hết dự định của mình ra thì không biết trong lòng anh ta sẽ nghĩ gì. Vẫn nên cẩn thận hơn chút thì tốt hơn.
Phùng Ngộ cúi đầu suy nghĩ gì đó rồi nói: “Béo, lần này cô làm ăn lớn đấy. Mặc dù vụ chuyển hướng này hơi khó khăn chút nhưng dù sao kết quả cũng rõ ràng hơn. Có công ty tài chính của lão Tống chống đỡ, nếu làm cho tốt thì phát tài đấy”.
Hứa Bán Hạ vội nói: “Nếu không phải hồi trước tết có đại ca ra tay cứu giúp thì sao có tôi của ngày hôm nay. Đại ca nói rất đúng, chỉ cần tôi làm chắc giai đoạn này thì phát tài là chuyện dễ như chơi. Cho nên tôi định rút một phần tiền vốn của mình lo chuyện ở bến tàu hôm trước anh nói tôi. Đất quanh nhà tôi không phải đất nông nghiệp nên không chăm kỹ, nơi đó cũng không thích hợp để nuôi trồng thủy hải sản gì, chỉ có chính quyền địa phương nhìn trúng thôi. Tôi định đợi cho đê biển vây quanh, có ưu thế hơn mới ra tay sớm không để người khác cướp mất, dù có người nâng giá cố ý muốn giành thì cũng không thể cho”.
Phùng Ngộ biết tính Hứa Bán Hạ, cười hì bảo: “Ừm, mảnh đất kia là của họ Hứa, ai dám giành chứ?”. Đang nói chuyện thì chuông điện thoại anh ta reo lên, Phùng Ngộ ừm à cả buổi, sau đó để điện thoại xuống nói với cô: “Tiểu Hứa, dẫn tôi tới chỗ Tiểu Lý đi. Tiểu Lý bệnh rồi, tôi không thể không đi thăm được. Cô hẹn sếp Cầu giúp tôi, làm gì cũng được. Tôi sẽ bảo vợ ngăn không cho sếp Cầu về nhà”.
Mặc dù mấy năm trước Hứa Bán Hạ còn cảm thấy mình hỗ trợ Phùng Ngộ thì tội lỗi với bà Phùng lắm, nhưng chuyện đã như thế thì vẫn phải giúp anh ta thôi. Cô thấy chuyện này chỉ cần Phùng Ngộ giấu diếm tốt là được, cô còn xen vào làm gì. “Đại ca, anh cũng biết bây giờ tôi mà hẹn gặp sếp Cầu thì vô nghĩa lắm, sao tôi mặt dày ra mãi được? Trừ khi tôi tiếp tục giúp ông ta vạch trần chuyện Quách Khải Đông ăn tiền của ông ta. Nhưng nếu vạch trần chuyện này thì không biết họ sẽ gây gổ như nào nữa. Đại ca, đến lúc đó anh tới chịu trách nhiệm cùng tôi được à”.
Phùng Ngộ cười: “Tiểu Hứa, vừa hay để cô bù đắp quan hệ với lão Cầu luôn. Sau này họ thế nào thì kệ họ. Bọn họ có thể thành ra thế nào được? Sếp Cầu cũng có tìm được ai thay thế Quách Khải Đông đâu, mà Quách Khải Đông cũng chẳng tìm được ai tốt hơn để ăn bám, họ cứ phải dính lấy nhau như thế thôi. Không sợ, lỡ có chuyện tôi cũng không ném cô làm vật hi sinh đâu. Cô yên tâm đi, tôi hẹn sếp Cầu cho cô, chuyện ra mặt cứ để tôi, còn lại cô làm”.
Mặc dù nếu hai người họ Cầu và họ Quách gây nhau thật thì có khả năng Triệu Lỗi không rút vốn được nhưng Triệu Lỗi đã đồng ý đầu tư rồi, có vàng bạc để đầu tư hay không là một chuyện, hơn nữa mức tiền chi ra của anh ta cũng không lớn, chủ yếu là anh ta đã hứa sẽ cố hết sức chi tiền đầu tư thôi. Về mặt tiền bạc vẫn phải dựa vào công ty lão Tống nhiều lắm. Bây giờ Phùng Ngộ đã nói rồi thì vẫn nên hỗ trợ cho tròn cho vẹn đã, hơn nữa Phùng Ngộ cũng hẹn sếp Cầu ra rồi, chẳng khác gì kéo hết gánh nặng lên vai mình, nếu cô còn tìm cách từ chối nữa thì lại không hay.
Phùng Ngộ thẳng thắn nói với Cầu Tất Chính: “Sếp Cầu, hồi tết tôi có nghĩ tới một chuyện, bây giờ cảm thấy vẫn nên nói với ông. Nhưng tôi là người ngoài nghề nên kêu Hứa Béo giải thích cho ông, hơn nữa hôm nay tôi về nhà cũng không rảnh. Ông mau tới cửa khách sạn Tiểu Trọng Sơn chờ chúng tôi, tôi dẫn cô Béo tới”.
Khỏi nghĩ cũng đoán được Cầu Tất Chính sẽ nói gì. Phùng Ngộ nghe điện thoại xong thì lên đường: “Sớm hay muộn gì cũng phải nói cho sếp Cầu, tôi ghét nhất loại người như Quách Khải Đông. Bây giờ thì tôi giấu cho cậu ta, cũng như người khác bao che cho cấp dưới của tôi vậy. Không bằng giúp đỡ sếp Cầu cho rồi”.
Hứa Bán Hạ cười đáp: “Đúng vậy, nghe nói đang kêu gọi tầng lớp vô sản khắp thế giới liên hợp lại, giai cấp tư sản chúng ta cũng phải liên hợp chứ”. Nhưng trong lòng cô lại nghĩ Quách Khải Đông có giữ mối làm ăn trong tay, lỡ như anh ta biết cô là kẻ đã gây ra rắc rối thì có không thèm thông báo đã chạy tới trả thù không, còn tính nợ lên đầu Đồng Kiêu Kỵ nữa? Xem ra hôm nay gặp sếp Cầu vẫn nên nói năng cẩn thận chút, không thể lấy Phùng Ngộ làm bia chống đạn mãi được.
Cho nên sau xe của Cầu Tất Chính trong khách sạn Tiểu Trọng Sơn, câu đầu tiên Hứa Bán Hạ nói là: “Sếp Phùng vốn đã chuẩn bị cho tôi tiếp đón sếp Cầu cả rồi, nhưng thật sự quá bận không có thời gian, làm như tôi còn là trai tráng khỏe mạnh ấy. Có lẽ tôi không hiểu rõ sếp Phùng lắm, chờ lát nữa trở về tìm sếp Phùng hỏi thử”.
Cầu Tất Chính khá nghi ngờ: “Tiểu Hứa, cô có thể nói sơ trước cho tôi không, để tôi còn chuẩn bị trước”.
Hứa Bán Hạ cười cười: “Sếp Cầu à, chúng tôi không có bằng chứng xác thực về chuyện này, chỉ là tổng hợp những điểm bất thường để suy đoán thôi. Sếp Phùng nói tôi không được lừa ông, đúng hay sai là do sếp Cầu tự quyết định cả. Sếp Cầu, điểm dừng kế tiếp của chúng tôi là một xưởng nhỏ ở thành phố kế bên, trong đó có các bộ thiết bị khá giống với dây chuyền sản xuất của công ty ông, nhưng có vẻ còn kém hơn công ty sếp Cầu nhiều. Ông tới xem đi, biết đâu lại nhìn thấy thứ gì. Cũng giữa trưa rồi, chúng ta dừng lại bên đường ăn một lát, nếu không thời gian nửa ngày thật sự không đủ đâu”.
Cầu Tất Chính ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Sếp Phùng sẽ không tới xem loại nhà xưởng đó đâu. Tiểu Hứa, chẳng lẽ cô đi xem rồi báo cáo lại cho cậu ta à?”.
Cô mỉm cười: “Dù là tôi cũng vô dụng. Nếu không có sếp Phùng thì tôi nào dám đi lung tung”. Mặc dù Hứa Bán Hạ biết Cầu Tất Chính không phải kẻ ngu, sao có thể dễ dàng qua mặt được nhưng cô cứ không thừa nhận đấy, ông ta cũng có khẳng định đây là chủ ý của cô được đâu, chuyện này còn là vấn đề nguyên tắc, Cầu Tất Chính sẽ không tốn công xử lí làm gì. Hơn nữa thân phận của Phùng Ngộ cao hơn, Cầu Tất Chính ít nhiều cũng phải nể mặt người ta.
Quả nhiên Cầu Tất Chính không hỏi tiếp, chỉ trò chuyện câu được câu không về giá cả thị trường với Hứa Bán Hạ. Cô lười bàn chuyện này với kẻ không có trình độ như ông ta nên cứ khóc than chẳng dừng, Cầu Tất Chính không dám hỏi nữa, đành chuyển qua chủ đề khác.
Hứa Bán Hạ lái xe rất nhanh, trong lúc nói chuyện cô đã lái tới nhà xưởng mình liên hệ trên đường đi. Cầu Tất Chính im lặng quan sát, người trong xưởng đúng là có quen biết Hứa Bán Hạ, mặc kệ cho họ đi lại tự do xung quanh. Có thể thấy thật ra Hứa Bán Hạ rất rành vụ này, Phùng Ngộ cùng lắm là nghe cô nói lại rồi đưa ra ý kiến của mình thôi. Nhưng cô đã không giành công thì ông ta cũng không hỏi nữa, có Phùng Ngộ ra mặt nên Cầu Tất Chính tin rằng Hứa Bán Hạ sẽ không lén lút làm chuyện xấu gì đâu. Mà ông ta chỉ sợ cô giành công vay tiền ông ta thôi.
Hứa Bán Hạ đi vào xưởng, dẫn Cầu Tất Chính đi tham quan từ đuôi máy lên, so sánh chi tiết thiết bị giữa hai nhà xưởng. Điều làm Cầu Tất Chính kiêu ngạo đó là như Hứa Bán Hạ nói thì xưởng của ông ta vẫn nhỉnh hơn. Lúc nhìn thấy đầu máy, dù là kẻ không biết gì như Cầu Tất Chính cũng nhìn ra chỗ khác biệt: “Tiểu Hứa, hình như họ hơn bên tôi một giai đoạn, bên chúng tôi không có công đoạn cắt vật liệu này”. Harry Potter fanfic
Cô cười bảo: “Chỗ này rất ồn, chúng ta vào phòng làm việc xưởng của họ nói chuyện đi”. Sau đó dẫn Cầu Tất Chính vào phòng làm việc xưởng. Mới vào Hứa Bán Hạ đã nói chuyện rôm rả với mọi người bên trong, có thể thấy hai bên quen biết. Cuối cùng cô mới nói với Cầu Tất Chính: “Sếp Cầu, thiết bị khi nãy ông thấy ở đầu máy là máy bào cơ khí, các vật liệu từ xưởng thép hình dáng đủ loại, phải dùng cái máy này cắt ra và tạo hình mới lắp ráp được. Công ty ông thiếu công đoạn này nên phải nhờ nơi khác gia công cho”.
Trong lòng Cầu Tất Chính đã hiểu sơ rồi, có khả năng hôm nay Hứa Bán Hạ dẫn ông ta tới xem nhà xưởng là do cái máy này. Ông ta ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tiếu Hứa, nếu dùng máy bào cơ khí thì liệu có tiết kiệm hơn trước không?”.
Không đợi Hứa Bán Hạ nói, một kỹ sư bên cạnh đã cười bảo: “Đương nhiên rồi, nếu dùng cái máy này thì đỡ đi quy trình nâng, dập, tạo hình, vận chuyển, tiết kiệm tiền bạc và công sức hơn hẳn. Với những người làm nghề này như chúng tôi, luôn luôn phải đặt máy bào cơ khí ở đầu máy”.
Đáy lòng Cầu Tất Chính run lên, nếu vậy chẳng lẽ là Quách Khải Đông cố ý không dùng tới máy bào cơ khí? Ông ta lập tức gọi điện cho nhân viên giao dịch thường dạy máy tính cho mình và yêu cầu cô ta kiểm tra lại phí máy bào cơ khí. Sau đó đặt điện thoại xuống và hỏi: “Tôi thấy máy bào cơ khí dùng khá dễ. Nếu nhờ nơi khác gia công thì mất bao nhiêu tiền một tấn?”.
Hứa Bán Hạ không đáp mà để kỹ sư kia nói: “Máy bào cơ khí không đắt lắm, chị vài tệ là mua được rồi. Nếu đặt ở đầu máy thì chi phí càng rẻ hơn. Chúng tôi làm ăn lợi nhuận rất thấp, nếu không tính toán tỉ mỉ rồi đưa ra ngoài gia công thì ông chủ còn kiếm tiền kiểu gì?”.
Cầu Tất Chính nghe vậy, tầm mắt nhìn qua Hứa Bán Hạ rồi lẩm bẩm không ngừng: “Có vấn đề, có vấn đề, có vấn đề”.
Hứa Bán Hạ không nói rõ với ông ta, tránh Cầu Tất Chính thấy cô nhiệt tình đâm ra nghi ngờ. Đợi một lát, nhân viên giao dịch lại gọi điện về cho Cầu Tất Chính, nhanh chóng báo cáo phí gia công một tấn năm chục nhân dân tệ. Ông ta nghe xong thì hét lên “Cái gì”, mặt mày tái mét. Chiếc điện thoại đáng thương bị ông ta đập liên tục lên tường xi măng, vang lên những tiếng kêu trầm đục, khỏi nói cũng biết cái điện thoại tinh xảo nhỏ nhắn đó hỏng rồi.
Cầu Tất Chính không thèm quan tâm ghế trong văn phòng bẩn cỡ nào, ngồi thẳng xuống tức giận hút thuốc. Ông ta không nói một câu, tiếng ồn ào trong xưởng còn chẳng át nổi tiếng “Xì xì” tí tách từ chiếc bật lửa kia. Chỉ là không ngờ lúc này bà Phùng đột nhiên gọi tới, hỏi vì sao không điện thoại cho Cầu Tất Chính được. Hứa Bán Hạ vội vàng ra ngoài cười hì giải thích cho bà Phùng nghe, bảo Cầu Tất Chính mới tức giận đập nát điện thoại. Sau đó cô ta hỏi chuyện Phùng Ngộ nữa, đương nhiên Hứa Bán Hạ đối phó dễ dàng. Trong lòng cô thầm kêu may mắn, nếu bà Phùng gọi sớm hơn một chút, cô ta tinh ranh gọi cho Cầu Tất Chính, ông ta không biết sẽ làm lộ hết. Vẫn cảm thấy kế này của Phùng Ngộ không lâu dài đâu.
Hứa Bán Hạ đi dạo khắp nơi, chào hỏi người quen, chờ Cầu Tất Chính có vẻ đã hút thuốc xong mới về nói với ông ta: “Sếp Cầu, chúng ta đi thôi, tôi dẫn ông đi xem công trường gia công của máy bào cơ khí”.
Sếp Cầu nhìn thẳng há miệng, sau đó cổ họng mới nhả ra một từ cộc lốc “Được”, chỉ là lúc rời đi vẫn không quên chào hỏi mọi người, rất lịch sự lễ phép. Tuy nhiên Hứa Bán Hạ luôn cảm thấy ông ta là một người không đủ liều lĩnh và thực tế.
Xuân mới đến là đồng ruộng đã có không khí mùa xuân lắm rồi, những cọng cỏ xanh tô điểm khắp nơi, thỉnh thoảng còn có hai con sẻ bay ngang, không còn vẻ hiu quạnh như khi trời đông trở gió. Nhưng trong xe rất im lặng, Cầu Tất Chính ngồi lên xe khó chịu hồi lâu mới hỏi một câu: “Tiểu Hứa, cô phát hiện từ khi nào?”.
Hứa Bán Hạ ném hết mọi chuyện cho Phùng Ngộ: “Sếp Cầu, tôi không liên quan, là sếp Phùng tìm ra điểm bất thường. Thời gian còn lại cũng chẳng còn nhiều, tôi thấy ông đừng điều tra, nếu là sếp Quách cố ý sắp xếp thì ông nghĩ phải mất bao lâu? Mà chúng ta chỉ mới phát hiện vấn đề, cộng thêm lần trước ông đã điều tra tìm điểm bất thường, ai biết được sếp Quách cài bao nhiêu tai mắt bên người ông”.
Cầu Tất Chính nghe vậy, hai mắt trầm xuống, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Tiểu Hứa, nhờ cô giúp đỡ chút, có thể tới nhà xưởng xem kỹ xem Quách Khải Đông còn động tay động chân lên thiết bị gì không? Cô phát hiện bất thường thì báo tôi, tôi nghĩ cách sau”.
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên lắm, sao Cầu Tất Chính lại đưa ra chủ ý đó chứ? Nhà xưởng là của ông ta, có phải Quách Khải Đông đâu mà không dám giơ đuốc cầm gậy tự điều tra, ngược lại còn muốn người ngoài như cô lén lút đi thăm dò. Chẳng lẽ trong tay Quách Khải Đông có thứ gì làm ông ta e sợ? Cũng không phải không có khả năng. Quách Khải Đông là một tên hèn hạ, cái gì cũng dám làm, trừ khi Cầu Tất Chính bị ép tới mức nhảy lầu, không thì chắc chắn anh ta sẽ chẳng thèm quan tâm: “Sếp Cầu, tôi đã xem qua thiết bị nhà xưởng ông rồi, ngoại trừ điểm bất thường mà hôm nay đã nói thì với chút tài mọn của tôi chẳng nhìn ra được gì. Hay là ông tìm người trong nghề tới xem đi, như sếp Phùng mới nhìn đã biết rõ vấn đề nằm ở đâu ấy”.
Cầu Tất Chính thở dài, không ngừng lặp lại mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Quách Khải Đông thế nào, thế mà anh ta lại ăn cháo đá bát. Còn chẳng có cách đối phó, thậm chí tức giận chỉ biết đập hỏng điện thoại chứ đâu gây nên đánh động gì lớn. Trong lòng Hứa Bán Hạ thật sự không hiểu, sao có người nhu nhược đến vậy, ngay cả một câu ác độc cũng chẳng thể thốt nên. Mấy câu Cầu Tất Chính nói thì để hóng hớt cũng được đấy, nhưng nghe nhiều sẽ phát ngán, thậm chí là chuyện từ lâu lắm rồi hôm nay cũng lật lại để nói, người khác chỉ đành coi ông ta như thím Tường Lâm mà chịu đựng thôi.
Xe nhanh chóng lái tới công trường gia công của máy bào cơ khí, Hứa Bán Hạ vừa tới nơi đã nhận được cuộc gọi từ Mèo Hoang Cao Tân Di: “Béo, không hay rồi, Tiểu Trần hôn mê. Phải làm sao đây?”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy, đầu tóc như muốn nổ tung tới nơi: “Mèo Hoang, bình tĩnh, lập tức lái xe đưa Tiểu Trần tới bệnh viện số 2, tôi sẽ gọi cho người quen đón cô, tôi cũng tới ngay đây”. Nói rồi lập tức gọi lão Tô, bảo anh ta một phút sau hãy tới cửa Santana màu trắng, sau đó gọi cho Chu Thiến, bảo cô ta đến bệnh viện hỗ trợ đi. Gọi xong mấy cuộc thì Quách Khải Đông đã đứng trước công trường. Hứa Bán Hạ rẽ ngang xe dừng lại ven đường đối diện, nói với Cầu Tất Chính: “Sếp Cầu, ở đây này. Anh em của tôi, Tiểu Trần ngất xỉu nhập viện, tôi phải tới thăm, không đi cùng ông được nữa. Ông tự xem tiếp hay để tôi lái xe tới bệnh viện rồi về xem sau?”.
Cầu Tất Chính thân là đại ca, trong trường hợp này đương nhiên phải thể hiện mình có nghĩa khí, lập tức sảng khoái nói: “Chỗ này vắng vẻ không có xe, cô cứ lái xe của tôi tới bệnh viện đi. Tôi ghi lại địa chỉ, sau này lại tới xem”.
Hứa Bán Hạ không chờ Cầu Tất Chính dứt câu, nhanh chóng khởi động xe phóng tới bệnh viện. Trong lòng cứ cảm thấy kỳ lạ không rõ khi trước trận thì Tiểu Trần luôn phát sốt còn bây giờ thì ngất xỉu, chắc chắn không phải chuyện nhỏ, có phải phụ nữ mang thai đâu. Nói thế nào cũng nhất định phải tìm rõ nguyên nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.