Không Được Vãng Sinh

Chương 6: Câu cá hay câu người




Dịch: Hảo Hảo/ Beta: Phi Phi
Cơn gió đầu thu mang chút se lạnh, nhưng cơ thể lại không thấy lạnh mà chỉ thấy thật sảng khoái. Nắng nhạt le lói, sóng khẽ lay động con thuyền đánh cá. Mặc dù con thuyền đánh cá bốc lên một mùi tanh tưởi, vậy mà Hứa Bán Hạ vẫn ôm bụng ngủ một cách ngon lành thoả mãn. Có điều, cô không dám động đậy nhiều, vì sức nặng của cơ thể nên cô vẫn dựa chắc lên chiếc ghế xếp bằng vải được đặt trên ván thuyền.
Cô đã đến hòn đảo đó rồi, đường đi gần ba tiếng đồng hồ, cô không ngủ thì làm gì bây giờ? Chẳng lẽ nhìn Triệu Lỗi và cô gái anh ta đưa đến một nam một nữ tán tỉnh nhau sao? Rõ ràng cô gái lần này Triệu Lỗi đưa theo không phải là cô Bao, không biết điều gì đã nâng đỡ đằng sau cô ấy.
Xem ra Triệu Lỗi còn lợi hại hơn cả Lưu Bị. Lưu Bị cũng từng nói “Anh em như tay chân, vợ như quần áo”, Triệu Lỗi lại kết hợp lý thuyết và thực hành vào thực tế, thay bạn gái còn nhanh hơn cả thay quần áo. Nhưng mà ai lại gọi anh ta là người đàn ông độc thân hoàng kim chứ? Chẳng phải những năm gần đây người ta hay nói đàn ông nhiều hơn phụ nữ sao? Tại sao lúc nào cũng thấy có tình huống phụ nữ tranh cướp đàn ông nhỉ? Hứa Bán Hạ cảm thấy phiền lòng, khuôn mặt buồn ngủ phụng phịu dưới chiếc mũ.
Điện thoại đến một địa điểm nào đó cũng sẽ mất tín hiệu, vậy cũng tốt, không gây ảnh hưởng đến giấc ngủ. Thời điểm Hứa Bán Hạ mơ thấy Chu Công, người trên thuyền đã bị say sóng gần hết một nửa. Triệu Lỗi và cô gái đi cùng anh ta cũng bị say sóng, làm hại Tiểu Trần và bạn gái tay chân cuống cuồng một phen. Đồng Kiêu Kỵ cũng tới lui giúp đỡ bọn họ súc miệng. Dù ồn ào như vậy, Hứa Bán Hạ vẫn không tỉnh dậy. Trong cơn mơ cô còn cười cười nói nói trêu chọc lão Tô, hại cho người đàn ông lương thiện không biết nên khóc hay nên cười. Khuôn mặt dưới mũ cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
Khi con thuyền cập bến vào một bến thuyền bọc lốp xe đơn sơ, Hứa Bán Hạ tự nhiên tỉnh dậy. Cô cởi mũ ra cảm nhận những tia nắng lọt vào ánh mắt, chớp mắt vài cái để thích ứng mới quay đầu lại nhìn. Lúc này cô mới ngạc nhiên nhìn bốn người trên thuyền người không ra người, ngợm không ra ngợm.
“Có chuyện gì vậy? Say sóng à?”.
Không ai trả lời cô, vì hai người đàn ông đang say sóng vẫn còn chút sức lực đã nhảy lên bờ. Hai cô gái kia chỉ có thể để Tiểu Trần và Đồng Kiêu Kỵ vừa đẩy vừa kéo lên bờ. Châu Khiếm ở trên bờ hỗ trợ trái phải, đều rất bận rộn. Hứa Bán Hạ nở nụ cười bí ẩn, tự mình nhảy lên bờ giúp Châu Khiếm đỡ lấy một cô gái, hình như cô ta là cô gái của Triệu Lỗi. Tất nhiên, Hứa Bán Hạ đã đặc biệt chọn cô ta. Đỡ cô gái đến gần Triệu Lỗi, Hứa Bán Hạ cười nói: “Xin lỗi Triệu tổng, tôi ngủ mất nên không biết điều gì đã xảy ra nữa”.
Triệu Lỗi còn nhăn nhó mặt mày nhưng vẫn đứng thẳng người dậy, nhìn cô rồi nói: “Tôi không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy, cứ nghĩ đã đi sông Trường Giang rồi thì sẽ không bị say sóng, thuyền đánh cá chắc cũng không sao. Biết trước thì tôi đã uống thuốc chống say sóng của cô cho rồi”.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Hứa Bán Hạ cười: “Sau khi nôn xong, uống thuốc vào sẽ không hiệu quả nữa. Bao giờ quay về, trước khi lên thuyền hãy uống thuốc, ngủ giống tôi thì sẽ không sao nữa. Đợi đến nhà ngư dân, uống chút nước nóng và nghỉ ngơi một lúc sẽ không có gì to tát đâu. Nhiều cô gái vì muốn giảm cân còn đặc biệt uống thuốc để khiến họ bị nôn mửa mà”.
Triệu Lỗi mở mắt cười cười, nhìn Hứa Bán Hạ nói: “Vậy nên nôn hay không đây?”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Triệu tổng nói thay tôi thì tốt rồi, bằng không tôi nói ra mọi người sẽ bảo tôi là người no không biết nỗi khổ của kẻ đói*”.
* Nguyên văn 饱汉不知饿汉饥 – Người no không biết nỗi khổ của kẻ đói: Tục ngữ của Trung Quốc, ý chỉ người trong hoàn cảnh tốt thì không hiểu được nỗi khổ của người khác.
Triệu Lỗi cười lớn, dịu dàng quay đầu đỡ cô gái phía sau mình, nói:
“Không sao đâu, đừng lo. Cứ coi như là đã giảm cân thành công, trở về ăn cơm ngủ nghỉ là sẽ ổn thôi”.
Cô gái nhỏ bên cạnh đã không còn sức lực để trả lời, chỉ chớp mắt nhìn làn da hồng hào khỏe mạnh của Hứa Bán Hạ càng tương phản với gương mặt tái nhợt của mình lúc này. Quả thực rất đáng thương, nhưng em gái Lâm lại có một phong vị khác.
Hai cô gái vào nhà mà ngư dân đã đặt trước, muốn đi ngủ luôn nhưng đã bị Hứa Bán Hạ chặn lại bắt họ uống vài ngụm cháo nóng rồi mới thả họ đi. Không biết Triệu Lỗi và các bạn của anh ta còn bao nhiêu sức lực mà không chịu đi ngủ, nhưng bọn họ cũng không còn đủ sức để động đậy nữa. Mấy người ngồi trên thềm nhà của ngư dân nhìn ra biển. Nước biển ở nơi này khác với màu vàng đục lúc ngoài khơi, nước biển trong vắt, trời xanh mây trắng bao phủ lấy hòn đảo. Lá cây trên đảo nhuộm hai màu vàng đỏ của sắc thu khiến lòng người cảm thấy sảng khoái.
Đồng Kiêu Kỵ, Tiểu Trần và Châu Khiếm không chịu được nữa, họ hăng hái mang cần câu tìm những nơi trũng thấp để câu cá theo sự hướng dẫn của các ngư dân. Hứa Bán Hạ coi như một nửa chủ nhà nên phải nhắm nửa con mắt rồi vác xác theo hầu mấy kẻ già yếu. Ngư dân đưa đến một ít cá khô, một bên nghe thấy Triệu Lỗi cùng người đàn ông kia nói chuyện, xem ra người đàn ông đó làm việc ở ngân hàng. Hứa Bán Hạ không muốn làm quen với người đó. Cô cũng có người bạn làm việc tại ngân hàng, tình bạn nhiều năm, có lấy ngàn vàng cũng không đổi…
Đột nhiên Triệu Lỗi hỏi: “Tiểu Hứa, cô làm sao vậy? Có suy nghĩ gì hay ho à?”
Hứa Bán Hạ mất một lúc mới nhận ra Triệu Lỗi đang nói chuyện mình. Vừa rồi cô gần như đã ngủ thiếp đi một lúc. Nhưng rồi anh ta lại cười, nói: “Vẫn như cũ, lấy sắt thép phế liệu để tái chế. Nhưng gần đây tôi nghĩ đến việc nhập khẩu thép phế liệu từ Nga, đã liên hệ với các phía rồi, trước mắt họ báo giá cũng ổn. Tôi đã tính qua, chi phí sẽ không cao hơn so với việc chúng ta thu mua sắt thép phế liệu và tái chế thành phẩm, quan trọng là bớt lo, có thể làm với số lượng lớn. Nếu như mang về bãi chứa của riêng mình, giở vài mánh rồi đem gửi đến nhà máy thép sẽ có thể kiếm được nhiều hơn một chút”.
Triệu Lỗi nghe xong, gương mặt đang tái nhợt vì nôn mửa hiện lên nét cười nhạt. Bạn của anh ta thấy chủ đề câu chuyện không liên quan đến mình bèn đi tìm bọn người Tiểu Trần xem câu cá.
“Tôi nghe nói trong lúc cân thép phế liệu có thể giở rất nhiều mánh khóe, rốt cuộc là làm gì vậy?”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Làm gì có thần kỳ như truyền thuyết, những người trong nhà máy cũng không phải loại ăn mà không làm, họ đã nghiên cứu kỹ lưỡng cả rồi. Hiện nay nhiều nhất là trong ngoài cấu kết với nhau, đổ thêm vài tấn nước vào xe tải chở sắt vụn, người kiểm tra phòng cân sẽ không thấy gì. Cân xong thì họ tìm chỗ nào đó để thoát nước ra, số tiền kiếm được chính là lượng nước đó”.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Thật ra còn nhiều thủ đoạn hơn nữa, chẳng qua đây là công việc kiếm tiền, Hứa Bán Hạ làm sao nói hết ra được? Thủ đoạn nhỏ như thêm nước này gần như là một bí mật nổi tiếng trong ngành phế liệu, nói cũng chẳng sao, xem chừng Triệu Lỗi cũng chưa nghe đến điều đó.
Quả nhiên Triệu Lỗi nghe xong cảm thấy buồn cười: “Còn có chuyện như vậy sao? Có phải xe cũng được chế tạo đặc biệt hay không?”
Hứa Bán Hạ cười tươi, vẻ mặt vô hại nói: “Tàm tạm, đúng là được chế tạo riêng nhưng không có yêu cầu đặc biệt về kỹ thuật, chỉ cần hàn thật chắc và bền, chịu được áp lực nước”.
Triệu Lỗi nhìn Hứa Bán Hạ cười một chút, rồi mới nói: “Vậy tại sao cô vẫn chưa ra tay đi? Nắm bắt cơ hội chứ”.
Hứa Bán Hạ có chút hồi hộp trong lòng, nghe ra chút ám chỉ trong lời nói của Triệu Lỗi.
“Không phải là không muốn làm, chủ yếu đây là loại hình vận tải quốc tế, lại còn là hàng rời nữa, yêu cầu trọng tải vận chuyển rất cao như bên công ty của Triệu tổng thường vận chuyển vật liệu từ ba ngàn tấn đúng không? Tôi đã tìm hiểu qua, phải vận chuyển từ năm ngàn tấn thép phế liệu trở lên. Không phải là tôi không lấy được tiền, vấn đề là hiện tại tôi không thể vay được tiền ngân hàng. Nếu ném hết tài sản vào ngân hàng để làm đặt cọc bảo lãnh tín dụng, chu kỳ nhập khẩu lại dài, vậy thì khoảng thời gian đó tôi đã mất trắng ở các ngành khác rồi. Tôi không thể giống một con gấu đen bẻ ngô, bẻ một cái rồi vứt đi luôn đúng không? Hơn nữa tôi tính toán rồi, sau khi phế liệu vận chuyển đến nơi, giao cho nhà máy luyện thép xong còn phải đợi nhà máy tái chế thành phẩm, chờ nguyên liệu đầu ra sẽ rất lâu. Tôi không thể bỏ hết tài sản vào chỉ để làm việc này. Cho dù bắt đầu làm từ ngay bây giờ, đợi đến khi tất cả nguyên liệu ra lò thì cũng đến cuối năm dương lịch rồi. Thời điểm này năm ngoái doanh thu và giá cả thấp đi một nửa, tôi nghi ngờ năm nay cũng sẽ không cao hơn là mấy, vì vậy tôi đã do dự rất nhiều”.
Giờ phút này, Hứa Bán Hạ cũng không giấu giếm điều gì nữa; bất kể là giọng điệu hay nội dung cô ấy nói, tất cả đều là sự thật.
Triệu Lỗi chỉ nói ngắn gọn: “Không sai, đây là một vấn đề, đều là vấn đề”.
Hứa Bán Hạ im lặng chờ Triệu Lỗi nói, nhưng đợi một lúc lâu lại không thấy anh ta trả lời. Cô có một chút thất vọng, không còn gì để nói nữa: “Tôi đã nói chuyện với Quách tổng rồi, anh ta nói nếu phải ra ngoài thì cũng chỉ có thể ra ngoài một ngày vào cuối tuấn, không thể đi được hai ngày. Công việc ở công ty không thể thiếu anh ta được”.
Triệu Lỗi đợi một chút mới định thần trở lại: “Tôi cũng đã nói với A Quách rồi, phong cách quản lý của cậu ta và tôi không giống nhau, cậu ta thích chu toàn quán xuyến mọi thứ”.
Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, tất nhiên anh ta thích nắm bắt mọi thứ thật chi tiết, bởi vì anh ta còn cần tiền từ những thứ đó. Có điều, Triệu Lỗi là bạn của Quách Khải Đông, vì vậy cô không thể đề cập vấn đề này một cách bừa bãi được.
“Chẳng trách Quách tổng lại gầy đến như vậy”.
Không ngờ Triệu Lỗi lại trầm ngâm một chút, nói: “Một người quản lý chuyên nghiệp muốn giữ được vị trí thì chỉ cần làm tốt một vài điều. Một là luôn nâng cao giá trị bản thân, lúc nào cũng năng nổ nhiệt tình suy tính cho ông chủ. Thật ra là vì muốn thanh khoản luôn eo hẹp nên ông chủ sẽ không dám sa thải người đó. Bởi ông ta sợ tuyển một tay mơ đến sẽ cắt đứt dòng vốn. Hai là không được tư lợi. Không có lợi nhuận, cuộc sống eo hẹp, làm người quản lý đương nhiên là không thể tham lam được, ông chủ tương đối yên tâm, nhưng cũng không quá lâu. Bằng không ông chủ sẽ bị mất lòng tin, đau ngắn còn hơn đau dài, cứ thế đổi người. Thứ ba là kiếm lời nhưng không phải cố sống cố chết đạt được mục đích, như vậy sẽ không có ai ham muốn vị trí này, và cũng không gièm pha trước mặt ông chủ chỉ cần ông chủ không cảm thấy phiền lòng, mọi chuyện sẽ bình yên”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hứa Bán Hạ nghe xong bèn cảm thấy kinh ngạc, Triệu Lỗi nói những chuyện này với mình để làm gì? Nếu anh ta nói như vậy, rất rõ ràng là anh ta đang ngồi trên miệng núi lửa, vậy tâm lý của người đang ngồi trên miệng núi lửa như thế nào? Hầu như không cần hỏi, chỉ có một cách: tìm lối thoát. Triệu Lỗi tự nhiên nói chuyện này với Hứa Bán Hạ, cho thấy anh ta muốn hợp tác với cô. Hứa Bán Hạ đổ thêm dầu vào lửa mà nói: “Khi liên quan đến tiền bạc, đặc biệt là khi liên quan đến số tiền lớn, mọi người không thể quá tách rời nhau. Dường như chẳng có ai thật sự dùng người mà không nghi ngờ, nhưng nghi ngờ sẽ không dùng người. Vì vậy, mâu thuẫn giữa ông chủ và những người quản lý chuyên nghiệp luôn tồn tại. Trừ khi có nhiều người đầu tư, những ông chủ sẽ có sự kiềm chế, những người quản lý cũng chỉ là những con bài để mặc cả, càng không thể tuỳ ý di chuyển”.
Triệu Lỗi giật mình nhìn Hứa Bán Hạ, không hề nghĩ ngợi nói: “Không sai, cô nói rất đúng”.
Hứa Bán Hạ không ngờ Triệu Lỗi có thể thẳng thắn như vậy, cô có chút kinh ngạc nhìn Triệu Lỗi. Hai người trầm ngâm nhìn nhau hồi lâu, Hứa Bán Hạ nói: “Đây chỉ là quan điểm của tôi, có thể là những người quản lý và nhà đầu tư luôn có những mâu thuẫn muôn thuở. Ha ha, Triệu tổng cũng đừng ngạc nhiên quá, tôi đọc được tạp chí “Giới Kinh doanh” đấy”.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Vẻ mặt Triệu Lỗi từ ngạc nhiên chuyển sang cười và nói: “Tôi nghĩ “Giới Kinh doanh” là một cuốn tạp chí truyền cảm hứng cho giới trẻ vẽ một chiếc bánh lên tường, không ngờ là vẫn còn những điều hay ho như vậy, sau này sẽ đọc thử. Tiểu Hứa à, không biết cô đã nghĩ gì về những điều Ngũ Kiến Thiết đã nói với tôi lúc ở Hàng Châu. A Quách nghe xong đã rất để bụng chuyện này”.
Hứa Bán Hạ nghe được A Quách từ chính miệng Triệu Lỗi. Thật ra hôm nay anh ta đặc biệt cố ý nhắc đến, chứng minh anh ta cũng để ý nhưng chỉ mượn A Quách để thử thái độ của Hứa Bán Hạ thôi.
“Triệu tổng, về lời nói của Ngũ tổng, người khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau. Nếu như Quách tổng nói những lời này với anh, thì có nghĩa là cảm thông và ngưỡng mộ. Nhưng người nói lại là Ngũ tổng, ý nghĩa sẽ theo hướng ngược lại. Có điều là lời nói của Ngũ tổng không phải là lời thật lòng”.
Hứa Bán Hạ hiểu những lời nói lúc này rất quan trọng. Triệu Lỗi là người thông minh, có thể nghe ra lời nói của cô lúc này là miễn cưỡng hay sự thật. Trong tình huống trực diện này, tốt hơn là nên nói ra sự thật. Chỉ cần giọng điệu của cô có vẻ thuần thục, sẽ cho người ta cảm giác thẳng thắn và thành thật.
Triệu Lỗi trầm mặc không nói, cầm lấy điếu thuốc trong hộp thuốc trên bàn hít một hơi. Từ hơi thở mang theo khói thuốc của anh ta, Hứa Bán Hạ dường như nghe được tiếng thở dài trong lòng. Không biết tại sao Hứa Bán Hạ cảm thấy có chút đau lòng, rất muốn mở miệng nói: “Lại đây, có chuyện gì phiền muộn, cùng nhau nói chuyện đi”. Nhưng Hứa Bán Hạ rất hiểu, trong thâm tâm của Triệu Lỗi, thân phận của cô không đủ để có thể ngang vai ngang vế với nhau. Hai người có thể thành thật mà đối mặt với nhau, Triệu Lỗi có thể nói với Hứa Bán Hạ những điều này, một là để thăm dò và còn là có dự tính nào đó cho kế hoạch trong tương lai. Hai là vì Hứa Bán Hạ cô thấp cổ bé họng không đáng kể, nói cho cô biết cũng không gây ảnh hưởng gì đến Triệu Lỗi. Thậm chí có thể là một chút gì đó ưu ái để có được một ơn huệ nho nhỏ. Đối với suy tính sâu xa của Triệu Lỗi mà nói, điều đó chẳng tính là nhân đạo. Dựa vào sự khôn ngoan của Triệu Lỗi, có vẻ Quách Khải Đông cũng không nội tình.
Vì vậy, Hứa Bán Hạ cũng không nói chuyện, vẫn là liếc mắt một cái nhìn ra biển, đắm mình trong ánh mặt trời. Cô không muốn quấy rầy đến dòng suy nghĩ của Triệu Lỗi. Có điều Hứa Bán Hạ nghĩ đến vấn đề của Quách Khải Đông, liên kết với Triệu Lỗi về mối quan hệ mèo và chuột giữa những người quản lý và những chủ đầu tư. Quách Khải Đông cũng có những khó khăn mà anh ta khó có thể nói ra. Cầu tổng không cải thiện những điều này, chỉ muốn làm đại ca, hằng ngày đều ở công ty “theo dõi” nhất cử nhất động của Quách Khải Đông, thậm chí còn can thiệp vào việc quản lý của một số người ở cấp thấp. Người tính tình ngạo mạn như Quách Khải Đông chắc chắn rất khó để nói chuyện với nhau. Một lần còn không sao, nhưng hai ba lần, không thể tránh khỏi có dã tâm.
Hứa Bán Hạ liên hệ sang chính chính mình, sau khi việc thu mua phế liệu giao cho Tiểu Trần, thực ra bản thân cô vẫn hay nghe tin tức về việc đằng sau có người điều khiển. Hơn nữa đội vận chuyển của Đồng Kiêu Kỵ cũng vậy, cô hiểu rất rõ về cách làm việc này. Không biết là Tiểu Trần và A Kỵ có điều gì hiềm khích với nhau hay không? Nếu có thì mối hiềm khích đó sẽ tích từ nhỏ thành lớn, rồi sau đó họ sẽ trở mặt với nhau sao? Điều đó cũng không phải là không có khả năng. Xem ra chuyện của Quách Khải Đông cũng là bài học nên rút kinh nghiệm. Quay về cô phải suy nghĩ thêm, phải nói chuyện lại với Tiểu Trần và A Kỳ. Mọi người đều có trách nhiệm và thành quả rõ ràng, mặc dù trước mắt điều này sẽ gây ra những bất tiện nhưng về lâu dài, nếu phát triển lớn hơn mà không có quy luật rõ ràng, chắc chắn Tiểu Trần và A Kỳ sẽ đào sâu vào chân tường như Quách Khải Đông. Những cái khác thì thôi bỏ đi, nhưng nếu tình nghĩa anh em bao năm bị phá hủy bởi điều này, đây mới là điều không thể tha thứ.
Tuy Hứa Bán Hạ không nuốt nổi đám mờ mịt này nhưng trong lòng cũng thăng trầm không kém Triệu Lỗi, chỉ là có suy nghĩ của riêng mình mà thôi.
Khi Triệu Lỗi đứng dậy để tìm chỗ bỏ tàn thuốc, ném chúng vào một thứ trông giống như thùng rác trong nhà, Hứa Bán Hạ nói: “Triệu tổng, nghe nói hiện tại Quách tổng đều tuyển dụng những người là đồng nghiệp cũ của anh ta. Đáng lẽ anh ta nên bớt lo lắng một chút, nhưng tại sao anh ta còn bận bịu hơn cả anh? Có phải là do cách tuyển dụng của anh và anh ta khác nhau không?”
Triệu Lỗi nhìn Hứa Bán Hạ, cười một cách đầy ẩn ý: “Tính cách trong công việc của A Quách là những gì mà một kỹ thuật viên giỏi phải có, cậu ta theo đuổi sự hoàn hảo, việc gì cũng yêu cầu phải làm tốt nhất, vì vậy cậu ta lúc nào cũng quá bận rộn. Tôi khá lười, có một số chuyện mắt nhắm mắt mở cho qua, mặc dù cũng không dám tỏ ra là không làm gì, những gần như là như vậy”.
Lời nói này của Triệu Lỗi phải phụ thuộc vào cách Hứa Bán Hạ hiểu nó như thế nào. Vì vậy Hứa Bán Hạ nghe xong liền cười nói: “Tính cách của Triệu tổng linh hoạt khéo léo, đạo đức nghề nghiệp tốt, không đến mức cực đoan, điều đó phù hợp với tư duy quản lý của Trần Bình và Lữ Đoan”.
Nói xong cô thầm tự cắn lưỡi mình, nói bậy gì mà Trần Bình Lữ Đoan, mấy điều này không thể lấy “Giới Kinh doanh” ra nói được.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Vẫn may Triệu Lỗi không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ cười rồi nói: “Nắm bắt tình hình chung, quản lý một số mắt xích lớn sẽ gây ảnh hưởng đến lợi nhuận, những cái khác đều là chi tiết nhỏ. Miễn nó không quá giới hạn, cô cũng phải giao cho nhân viên của mình một chút công việc chứ? Bên cạnh đó, quản những việc lớn việc nhỏ thì chi phí của quản lý cũng sẽ tăng cao, thu nhập không đủ đền bù vào khoản đó mà còn biến công ty thành một vũng bùn lầy. Nhân viên kém năng động tự giác, bản thân lại bị giày vò đến mệt mỏi, cần gì phải vậy?”
Hứa Bán Hạ vội vàng nói: “Đúng vậy, lựa chọn giữa được và mất cũng là kiến thức”.
Một bên cô mừng thầm vì Triệu Lỗi chẳng có cảm giác gì với Trần Bình và Lữ Đoan mà cô nói.
Triệu Lỗi dường như thở dài với những lời nói cảm động của Hứa Bán Hạ, những lời tâng bốc thật sự dễ chịu. Anh ta vừa định nói chuyện thì sau lưng truyền đến giọng nói của cô gái đi cùng: “Ơ, hai người không đi câu cá sao?”
Triệu Lỗi quay đầu cười nói: “Thoải mái hơn chút nào chưa? Em nôn đến nỗi phải nằm trên giường, anh làm sao dám đi chơi một mình?”.
Cô gái bước tới, dịu dàng dựa vào vai Triệu Lỗi, nhẹ nhàng trêu chọc: “Bản thân anh nôn đến mức không còn sức lực đi chơi nữa rồi chứ gì? Đừng giả vờ làm người tốt”.
Hứa Bán Hạ không nhìn nổi một màn tán tỉnh của bọn họ, cô đứng dậy nói: “Được rồi, trong nhà còn một người nữa giao cho hai người chăm sóc nhé. Tôi không đợi được muốn đi câu cá rồi”.
Nói xong, cô cười lớn rồi tìm đường đi xuống.
Cô gái nhìn Hứa Bán Hạ bước đi xa, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Vừa rồi em ở trong nghe hai người nói chuyện, cô béo này thật sự giỏi trong việc tâng bốc anh đấy”.
Triệu Lỗi cười cười nói: “Làm người cũng không nên ngay thẳng quá. Dựa vào mối quan hệ hiện tại giữa anh và cô ta, cô ta cũng chỉ có thể làm như thế này. Cũng may lời tâng bốc của cô ta khôn khéo, không khiến cho người khác thấy phản cảm. Học vấn của Tiểu Hứa tuy không cao, nhưng vẫn có kiến thức, đối với người khác rất thành thật. Điều tốt nhất là cô ta còn biết rất rõ quy tắc. Cô ta còn trẻ, năng lực làm việc tốt, chỉ là hơi ít kinh nghiệm nên rất dễ bị giật dây, hợp tác với cô ta tương đối an tâm. Cho cô ta cơ hội để tâng bốc thì cô ta mới tiếp cận anh. Bằng không anh soi mói những thủ đoạn nhỏ trong lời nói của cô ta, cô ta làm sao dám tiếp cận anh? Nước trong quá thì không cá, người xét nét quá thì không ai gần”.
Cô gái cảm thấy hâm mộ, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Triệu Lỗi, nói: “Anh thật là mưu mô toan tính, việc gì cũng đến tay anh, làm sao có thể qua mắt được anh? Cô béo đáng thương, em bắt đầu cảm thấy đồng cảm cho cô ấy rồi”.
Triệu Lỗi cười nói: “Hợp tác với anh, Tiểu Hứa làm sao có thể đáng thương được? Anh là người công minh hợp lý nhất, nếu không chuyện hợp tác sẽ chỉ là một sớm một chiều? Gặp được người có thể hợp tác không dễ dàng, đúng lúc đúng địa điểm và đúng người phù hợp, anh sẽ không đối xử tệ với Tiểu Hứa”.
Cô gái nũng nịu nói: “Em không đồng ý, sao anh không hợp tác với em? Em cũng làm rất tốt mà. Em còn có thể bảo cha em và bạn của ông ấy ra mặt giúp đỡ”.
Triệu Lỗi nghĩ thầm, cô ta lấy đâu ra bản lĩnh mà ở đây bàn chuyện làm ăn, nhưng ngoài miệng thì nói: “Em đấy, hưởng lộc thì không muốn, còn muốn làm ăn cái gì, loại yêu cầu thấp như thế này để cho người khác làm, ngay cả anh cũng không thèm làm”.
Nhìn bóng dáng của Hứa Bán Hạ đi xuống, Triệu Lỗi thầm nghĩ cô béo này trông vậy nhưng cũng ít mưu mô, con người vẫn còn tính là ngay thẳng. Với lại, nhìn từ việc cô ta giúp lão Tống, cũng rất chịu khó, biết co biết duỗi, vừa vặn có thể bù đắp cho vấn đề thân phận của cô ta, có một số việc vì thân phận vẫn không làm được. Nếu có thể kéo cô ta một tay, có thể Hứa Bán Hạ này sẽ biết ơn trong lòng đấy nhỉ??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.