Không Được Vãng Sinh

Chương 9: Cầu Tất Chính kể khổ




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Hứa Bán Hạ tập thể dục xong thì sinh lực dồi dào, chạy tới khách sạn Lão Tống đang ở. Đúng lúc Lão Tống đang ăn sáng thì nhìn thấy đống tài liệu Hứa Bán Hạ đang cầm trong tay, ông ta ngạc nhiên nói: “Tiểu Hứa, ​​chưa mệt chết à? Vừa trở về hôm qua thôi đã chạy đi lo mấy cái này rồi?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Lúc ở phương Bắc, anh nói đi ra ngoài lâu quá rồi, muốn về nhà sớm. Tôi không khách sáo cũng không muốn giữ anh lại, tốt hơn hết là nên giải quyết sớm những việc này. Nhưng anh vẫn phải đến ngân hàng để mở tài khoản. Xong sớm thôi, bởi vì tôi đã xin giấy phép của Ngân hàng Nhân dân rồi, nhưng để mở tài khoản anh vẫn phải tự đem con dấu và hóa đơn đến ngân hàng. Tôi đưa cho anh hai con dấu mới chưa có chạm mực Đại biểu Chương và Tài vụ Chương, chúng ta chờ một chút rồi đi”.
Lão Tống là người thường xuyên tiếp xúc với ngân hàng, ông ta biết rất rõ ý của Hứa Bán Hạ. Con dấu của ngân hàng là bằng chứng cho thấy người ta có thể rút tiền từ tài khoản của mình. Hứa Bán Hạ cố tình không làm việc này mà lại đưa cho ông ta con dấu mới, điều đó có nghĩa là cô đứng ngoài việc này và cũng không muốn lôi thôi về vấn đề tiền bạc nhạy cảm này với Lão Tống.
“Tiểu Hứa, cô lo liệu thật là chu đáo. Nhưng thật ra cô tự làm cũng được, vì trong tài khoản không có tiền”. Tuy Lão Tống biết, nhưng vẫn phải khách sáo một chút.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cái này có phải là anh muốn tôi bỏ một trăm tệ mở dùm tài khoản không? Ha ha”.
Lão Tống cũng cười, biết là Hứa Bán Hạ đang nói đùa. Xác minh vốn và đăng ký thuế công nghiệp thương mại đều cần tiền, Lão Tống vốn muốn đưa cho cô. Nhưng Hứa Bán Hạ đã tuyên bố rõ ràng rằng cô ấy sẽ không nhận. Vừa rồi nhìn sơ qua ông đã thấy tất cả các biên lai đều được gửi kèm thư và kẹp vào với những tờ giấy chứng nhận. Lão Tống biết rõ, công ty ông ta phải trả tiền tươi thóc thật cho những cái biên lai này. Hứa Bán Hạ thực sự đã đưa tiền cho ông ta.
Một lát nữa bọn họ phải đến đơn vị giúp Hứa Bán Hạ giải quyết vấn đề tài chính khi nhập khẩu thép phế liệu của Nga. Hứa Bán Hạ làm vậy xem ra cũng rất biết điều, sau này có thể tiếp tục hợp tác cô. Tuy nhiên, Lão Tống vẫn xem như chưa nhìn thấy gì, tuy rằng chuyện này ai cũng biết, nhưng nếu để lên bàn cân nhắc thì có lẽ là thật nhàm chán.
Sau khi ăn cơm xong, Lão Tống và Hứa Bán Hạ đến mở tài khoản ngân hàng, sau đó nhanh chóng ghé qua công ty của Triệu Lỗi một rồi mới đi thẳng ra sân bay Trước khi ký gửi hành lý, Hứa Bán Hạ lấy ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt đưa cho Lão Tống và nói đó là một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, là quà cho con gái của Lão Tống.
Lão Tống đã suy nghĩ kỹ về việc này, Hứa Bán Hạ tặng một món quà có giá trị lớn thế, nên ông ta cứ liên tục từ chối. Nhưng cuối cùng ông ta cũng bị Hứa Bán Hạ thuyết phục rồi nhận nó. Sau khi lên máy bay, trong lòng Lão Tống vẫn luôn nghĩ rằng con người của Tiểu Hứa này rất được.
Sau khi Hứa Bán Hạ tiễn Lão Tống đi, Cầu Tất Chính liên tục gọi điện cho Hứa Bán Hạ, nói nhất định phải gặp mặt cô. Ngày hôm qua Phùng Ngộ đã nói hết mọi chuyện cho cô biết, đúng thật cô không muốn gặp Cầu Tất Chính. Cô luôn cảm thấy rằng ông ta sẽ thẳng tay giết chết Quách Khải Đông chứ sao lại tìm kiếm khắp nơi như vậy. Hay ông ấy nghĩ mình như chị Tường Lâm, sói mùa đông thì không cần phải nói gì, ngược lại vẫn có thể làm cho Quách Khải Đông bị vạch mặt trắng trợn.
Cầu Tất Chính đeo bám rất dai, khi Hứa Bán Hạ nói đến sân bay tiễn người thì ông ta lại nói sẽ lập tức chạy xe đến sân bay. Không còn cách nào khác, Hứa Bán Hạ đành phải gặp Cầu Tất Chính. Thật sự cô không muốn gặp, bởi vì Quách Khải Đông đang nắm trong tay việc kinh doanh vận chuyển của Đồng Kiêu Kỵ. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng tốt lành gì, Hứa Bán Hạ cũng không muốn đứng về phía Cầu Tất Chính mà làm mất lòng Quách Khải Đông.
Cầu Tất Chính mà mời ăn trưa thì ông ta luôn hào sảng với khách, luôn để ý chỗ tốt, giá cao. Lúc này Hứa Bán Hạ đang giảm béo nên không muốn uống rượu có hàm lượng calo cao, nhưng cô vẫn phải uống.
Không ngờ rằng ngay khi Cầu Tất Chính vừa ngồi xuống ông ta lại đưa cho Hứa Bán Hạ một tập tài liệu giống như của Phùng Ngộ, tức giận nói: “Tiểu Hứa, cô xem mấy cái này giúp tôi? Tôi đã hết lòng giúp đỡ A Quách, phí dàn xếp là năm mươi vạn nhân dân tệ, còn cho anh ta hai mươi phần trăm cổ phần danh nghĩa. Năm ngoái, tôi tính toán lại thì thấy thu nhập của anh ta còn cao hơn cả sếp Triệu.Anh ta còn không hài lòng cái gì nữa mà lại hãm hại sau lưng tôi. “
Hứa Bán Hạ cầm lấy tập tài liệu nhìn kỹ những chi tiết mà hôm qua cô chưa xem tới. Một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên, nói: “Sếp Quách sao, tôi không rõ lắm. Sao công ty thương mại lại có hóa đơn này?”.
Cầu Tất Chính mở miệng, nói ra những điều mà cô và Phùng Ngộ đã nói hôm qua. Hứa Bán Hạ bên cạnh vừa nghiêm túc lắng nghe vừa gật đầu. Cuối cùng nghe thấy ông ta nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác. Hôm nọ Tôi tìm luật sư hỏi thăm rằng việc này có phải là phạm tội không, nếu mà có phạm tội thì có đi tù không? Luật sư của tôi nói rằng việc này có thể coi là lạm dụng chức vụ, có thể ngồi tù. Nhưng tôi không nỡ, anh ta trên có già dưới còn trẻ, có như thế nào thì chúng tôi cũng đã từng hợp tác, làm sao tôi có thể nhẫn tâm mà tống anh ta vào tù được. Tiểu Hứa, cô nói xem tôi nên làm cái gì bây giờ?”.
Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, cái này cũng không phải là đành lòng hay không đành lòng, mà là ông ta lo lắng sau khi Quách Khải Đông đi rồi thì làm sao mình ông ta có thể ôm nổi cái sạp hàng lớn kia. Nhưng tục ngữ có câu bỏ con tép để bắt con tôm, cho dù sợ cái này cái kia đi chăng nữa thì cũng nên làm bằng bất cứ giá nào để so với Quách Khải Đông xem ai ác hơn. Cùng lắm thì nhà máy xí nghiệp lớn cũng bỏ luôn để cho người ta ăn cơm tù mấy năm, xem Quách Khải Đông có cầu xin hay không? Thật tiếc là sếp Cầu không làm được, chỉ biết cố gắng tranh thủ sự ủng hộ của dư luận ở khắp nơi như chị Tường Lâm. E là Quách Khải Đông cũng biết cái tính thích chần chừ của Cầu Tất Chính từ lâu nên mới muốn làm gì thì làm.
Hứa Bán Hạ cũng không hề đồng tình với Cầu Tất Chính, ông ta không có năng lực thì chỉ chờ bị đào thải, vì thế cô không muốn giúp ông ta đưa ra quyết định: “Sếp Cầu, tôi là cấp dưới, không thể nói chuyện với sếp Quách được. Sao ông không tìm người có khả năng ăn nói hơn, có quan hệ tốt với sếp Quách để họ thuyết phục sếp Quách. Lòng người cũng là thịt mềm thôi, có thể sếp Quách tạm thời hồ đồ, nếu nói rõ thì anh ta còn không hiểu tấm lòng của ông sao? Hoặc là tự ông tìm anh ta để nói chuyện cũng tốt?”.
Cầu Tất Chính nói: “Tiểu Hứa, cô nói thì không phải là không có lý, nhưng phải tìm ai đây? Phùng Ngộ đã nói tám trăm năm rồi chưa nói chuyện với A Quách, A Quách còn nói xấu sau lưng anh ta, nói anh ta là cái đồ nhà quê làm cho anh ta rất giận. Ngũ Kiến Thiết thì nói là nhìn thấy cái mặt trắng nhỏ nhí kia của A Quách đã mắc ói, còn nói để gọi người đánh anh ta một trận xem anh ta có phục hay không. Sếp Triệu là lựa chọn tốt nhất, nhưng anh ta vừa đi công tác về, mọi chuyện trong công ty bề bộn đủ thứ, ba cái điện thoại chỉ để một chỗ. Tôi còn mặt mũi nào mà làm phiền anh ta thêm nữa. Chà, chỉ có tìm cô thôi. Bây giờ tôi không có cách nào để nói chuyện với A Quách, nói thì chỉ có cãi nhau thôi, mà cãi nhau mãi cũng không phải là cách. Mọi người trong công ty sẽ thấy. Hai lãnh đạo lại cãi nhau ỏm tỏi thì không hay chút nào. Tiểu Hứa, cô giúp tôi một lần đi, cũng không cần phải thuyết phục anh ta, chỉ cần truyền một lời cho A Quách thôi, được không?”.
Đúng lúc Hứa Bán Hạ cũng có việc tìm Quách Khải Đông, vì phải thanh toán phí vận chuyển cho Đồng Kiêu Kỵ. Vừa đúng lúc có lý do để qua lại với Quách Khải Đông, không phải sợ tới sợ lui nữa.
Chủ đầu tư của công ty này là Cầu Tất Chính. Trong trường hợp ông ta may mắn tìm được người có thể thay thế Quách Khải Đông, mà bây giờ cô lại có mối quan hệ thân thiết với Quách Khải Đông, vậy sau này có khó coi đối với Cầu Tất Chính không nhỉ?
Cô gật đầu đồng ý: “Sếp Cầu, nói thì dễ quá rồi, tôi chỉ sợ mình quá nhỏ bé sẽ không thu hút được sự chú ý của sếp Quách. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Lát nữa tôi về công ty một lúc rồi sẽ đến gặp sếp Quách ngay”.
Sau bao nhiêu ngày thì cuối cùng Cầu Tất Chính cũng tìm được người nói chuyện giúp mình, ông ta vô cùng biết ơn. Vội vàng cầm ly rượu lên nhất quyết phải kính Hứa Bán Hạ một ly rượu đỏ, Hứa Bán Hạ thản nhiên nhận lấy.
Đã có ông bụt thì ắt sẽ có cá bống, cho dù Quách Khải Đông không quan tâm, nhưng lòng người có thịt mềm, chắc sẽ có chút áy náy. Vừa lúc tối hôm qua Đồng Kiêu Kỵ than phiền rằng Quách Khải Đông không ra mặt, làm việc thanh toán luôn bị chậm trễ. Lợi dụng một chút cảm giác tội lỗi của Quách Khải Đông, cô có thể kéo dài thời gian khất nợ phí vận chuyển cho A Kỵ.
Vì vậy Hứa Bán Hạ cũng không nói nước đôi với Cầu Tất Chính, mà là đến gặp thẳng Đồng Kiêu Kỵ kêu anh ta đưa hết giấy nợ đây. Vừa hay Cao Tân Di cũng rất ỷ lại có Đồng Kiêu Kỵ ở bên cạnh, thấy có chuyện thú vị sẽ nói với Đồng Kiêu Kỵ và Hứa Bán Hạ rằng cô ta cũng muốn đi theo. Mặc dù bọn họ nói nhỏ, nhưng Hứa Bán Hạ sao không nghe thấy được? Thấy vẻ mặt khó xử của Đồng Kiêu Kỵ, cô cười cười, nắm lấy cổ áo mèo hoang kéo ra ngoài.
Cao Tân Di chưa bao giờ tin câu nói “anh em” trong miệng Đồng Kiêu Kỵ, bây giờ Hứa Bán Hạ không theo lẽ thường mà ngã bài, lại xem mình như một con mèo nhỏ mà xách ra ngoài, lúc này cô ta mới nhận ra người này đúng thật là không giống phụ nữ. Cũng không dám tránh ra, ngoan ngoãn để Hứa Bán Hạ xách lên xe.
Sau khi lên xe xuất phát, Hứa Bán Hạ nói: “Quách Khải Đông mê gái, cô đừng có tùy tiện mà xen mồm vào, kẻo làm cho anh ta có ý nghĩ xấu”.
Cao Tân Di sửng sốt, sau đó nghĩ cô nghĩ rằng dù có mê gái đến đâu thì chắc cũng không biểu diễn trước mặt người khác đâu, nên cô ta không quan tâm lắm, chỉ gật đầu rồi thật thà nói: “Ồ, tôi biết rồi”.
Thế là Hứa Bán Hạ cũng không nói thêm nữa, cô lười đi ngóng chuyện lai lịch bối cảnh về bạn gái của Đồng Kiêu Kỵ, nếu cô thật sự muốn biết, Đồng Kiêu Kỵ sẽ nói cho cô biết. Cũng giống như Tiểu Trần hay Chu Thiến thì Hứa Bán Hạ biết rõ, vì Tiểu Trần đang chuẩn bị mua nhà kết hôn.
Không chỉ có Tiểu Trần nói cho cô, mà cô cũng âm thầm tìm hiểu Chu Thiến. Còn Cao Tân Di này, ai biết Đồng Kiêu Kỵ sẽ nhiệt tình được bao lâu, cũng không đáng để dành quá nhiều thời gian cho một con mèo hoang. Nhưng mà vừa rồi nhìn thấy cô ta quấn lấy Đồng Kiêu Kỵ, làm cho anh ta không làm việc được, Hứa Bán Hạ bực bội nên mới theo mong muốn của cô ta mà xách cô ta ra ngoài.
Tuy nhiên, Hứa Bán Hạ cho rằng đây không phải là biện pháp lâu dài. Nhìn cái cách ăn uống ngày hôm qua, A Kỵ có vẻ rất quan tâm con mèo hoang này. Nếu là thật thì con mèo này sẽ luôn quấn lấy A Kỵ khi anh ta đi làm. Cứ mãi như vậy thì sẽ hủy hoại cái sự nghiệp vừa mới bắt đầu của A Kỵ. Điều này không được. Thế nên sau khi suy nghĩ một lúc, Hứa Bán Hạ nói: “Tân Di, cô có thích loại đàm phán tiền bạc như này không?”. truyen bjyx
Cao Tân Di đảo mắt một vòng, cẩn thận nói: “Thích chứ, giống như trên TV vậy người ta vỗ bàn trả giá, nhìn rất ngầu nha”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy thì suýt nữa bật cười, cho dù Đồng Kiêu Kỵ đi ra ngoài uống trà bàn chuyện thì bây giờ người ta cũng không vỗ bàn để nói chuyện nữa rồi. Hơn nữa đây là chuyện công việc, có thể thấy rằng TV đã truyền bá sai lệch đến mức nào.
Cô mỉm cười nói: “Thích thì đi theo tôi. Mỗi ngày tôi đều phải đi đó đi đây để đàm phán.Cô xem, tay của tôi béo đúng không? Là do phải đập bàn đó”.
Cao Tân Di nhìn đôi bàn tay trắng nõn béo tròn trước mặt, nửa tin nửa ngờ nói: “Tôi có thể đi theo sao? A Kỵ sẽ không chịu đâu”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đừng lo chuyện A Kỵ, tôi cho cô theo. Tôi một phiếu cô một phiếu, anh ta không nói được gì đâu. Cô biết lái xe không?”.
Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, khoảng thời gian này là thời điểm mấu chốt để Đồng Kiêu Kỵ dốc sức phát triển. Thà bỏ ra một số tiền nhỏ để cho cô mèo hoang này đi học lái xe, đẩy cô ta ra xa, còn hơn để cô ta đi làm phiền Đồng Kiêu Kỵ rồi hủy hoại tương lai của anh ta.
Không ngờ Cao Tân Di lại vui vẻ nói: “Tôi có bằng lái xe, cho cô xem này”. Vừa nói chuyện cô ta vừa mò mẫm trong chiếc túi vải sặc sỡ của mình, một hồi lâu mới kiếm được. Cô ta không quan tâm Hứa Bán Hạ đang lái xe mà đưa qua cho cô xem luôn, như đang dâng hiến bảo vật.
Hứa Bán Hạ cũng lười nhìn đến, cho tới khi dừng lại ở đèn giao thông thì mới liếc mắt qua một cái. Không ngờ có thật. Cô không khỏi cẩn thận mà nhìn lại Cao Tân Di một chút, nói: “Tôi không ngờ là cô đã 23 tuổi đấy. Tôi nghĩ cô vừa tốt nghiệp trung học thôi. Vậy sau này cô đi theo tôi, làm trợ lý cho tôi, khi nào tôi uống rượu thì cô thay tôi lái xe”.
Cao Tân Di khẽ hét lên một tiếng rồi hỏi: “Vậy chức của tôi có lớn hơn A Kỵ không? Sau này anh ấy phải nghe lời tôi có phải không?”.
Hứa Bán Hạ thấy Cao Tân Di chẳng có chút nào quan tâm tới việc mình được giao việc lái xe, mà chỉ quan tâm chức của cô ta so với Đồng Kiểu Kỵ ai lớn hơn, cô không khỏi dở khóc dở cười. Sao cô gái 23 tuổi này vẫn còn ngây thơ như vậy. Cô khẽ cườivươn bàn tay béo núc ra vỗ vai Cao Tân Di, nói:
“Tất nhiên! Cô ở tổng công ty, lại còn là thân tín của tôi. Ai cũng phải nghe lời cô hết”.
Cao Tân Di trợn tròn mắt, giơ bàn tay nhỏ bé lên đỡ lấy bàn tay to béo của Hứa Bán Hạ ​​nói: “Bà chủ, cô đừng vỗ, đừng vỗ mạnh như vậy”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười rút tay về. Cô cảm thấy con mèo hoang này cũng rất đáng yêu, xem như đã quen cô ấy vậy. Có điều cả người cô ta ăn mặc rách bươm, tóc thì thắt bím như người da đỏ, thật sự không mang theo được. Mà thôi, cứ để cô ta đi vậy, dù sao cũng không cần cô ta phải làm gì.
Đúng là Quách Khải Đông trông thấy Hứa Bán Hạ trắng trẻo tròn tròn đi theo sau là một gái cô nhỏ ăn mặc như đầu gấu thì cảm thấy có hơi kỳ lạ. Nhưng cô gái này mặt mày xinh đẹp, đôi mắt trong veo, nhìn kỹ thì cũng không giống đầu gấu lắm. Nhưng anh ta hơi tò mò nên có nhìn thêm vài lần nữa, không ngờ cô gái nhỏ kia lại làm mặt quỷ hung dữ trừng lại anh ta.
Nhân lúc Hứa Bán Hạ đang bắt tay những người khác trong văn phòng, cô ấy hằn học nói một câu: “Nhìn cái gì, đồ dê xồm!”.
Khuôn mặt của Quách Khải Đông đỏ bừng lên vì xấu hổ. Hứa Bán Hạ đã âm thầm nhắc nhở Cao Tân Di, nghe được lời này cô chỉ âm thầm cười ở trong bụng mà không quay đầu lại, vờ như chưa nghe thấy gì. Qua một lúc cô mới ngồi xuống trước bàn làm việc của Quách Khải Đông. Còn Cao Tân Di thì ngồi xuống tựa lưng vào sô pha.
Hứa Bán Hạ vừa ngồi xuống thì không do dự mà nói ngay: “Trưa nay sếp Cầu vừa mời tôi ăn cơm”.Nói xong, cô không nói thêm gì nữa. Trong văn phòng còn có những người khác, cũng không tiện để nói nhiều.
Quả nhiên Quách Khải Đông ưỡn cổ một cái, làm như vô tình mà liếc nhìn những người khác trong phòng. Anh ta đứng lên nói: “Chúng ta vào phòng họp nói chuyện”.
Hứa Bán Hạ lập tức hiểu ra, mặc dù Cầu Tất Chính và Quách Khải Đông ngang nhiên gây gổ nhưng cũng chỉ bó hẹp trong công ty. Sau này bản thân anh ta phải nhúng tay vào việc kinh doanh này, nhất định không thể để người của sếp Cầu thấy dáng vẻ hung dữ của anh ta. Nếu chỉ có một người nói thì anh ta còn có thể phủ nhận, nói rằng sếp Cầu ác ý làm mất uy tín anh ta. Nhưng nếu có nhiều người khác nói tới nói lui thì uy tín của anh ta nhất định sẽ giảm sút, khiến người khác không muốn làm ăn cùng.
Sự nghiệp kiếm tiền của anh ta vừa mới bắt đầu, còn cả một chặng đường dài phía trước, không nên hủy hoại tương lai tốt đẹp của mình chỉ vì một chút sơ sót. Có thể thấy Quách Khải Đông vẫn biết sợ, biết sợ là tốt rồi.
Hứa Bán Hạ im lặng đi theo Quách Khải Đông vào phòng họp.Vừa vào cửa, cô đã lấy ra sổ sách đội vận chuyển của Đồng Kiêu Kỵ đưa cho Quách Khải Đông: “Nhìn thấy sếp Cầu tôi mới nhớ. Tôi đi công tác nên mới quên tới tìm sếp Quách để đưa kết toán tiền bạc. Sếp Quách nhìn xem, có phải mấy cái này hay không?”.
Quách Khải Đông sửng sốt, không biết Hứa Bán Hạ có ý gì, anh ta biết mấy ngày nay Cầu Tất Chính đang khóc than um lên. Hôm nay nếu không có chuyện gì sao lại tìm Hứa Bán Hạ ăn cơm, nhưng Hứa Bán Hạ cũng không nhắc gì tới chuyện đó, vậy là có ý gì? Anh ta nhìn thẳng vào Hứa Bán Hạ rồi nói: “Cô sẵn tiện giúp sếp Cầu tới nhắn à?”.
Hứa Bán Hạ cười nhìn Quách Khải Đông nói: “Trong mắt tôi chỉ có tiền, những thứ khác không có tiền tôi lười quan tâm. Sếp Quách, tiền vận chuyển của A Kỵ tháng trước tôi cũng lấy hết rồi, hôm nay anh cho tôi có được không? Không nhiều lắm, chỉ là một chút tiền dầu. Thực ra cũng không cần vào phòng họp để tính sổ đâu? Cũng không có bí mật thương nghiệp gì”.
Quách Khải Đông lạnh lùng nhìn Hứa Bán Hạ. Dù sao lương tâm anh ta có hơi cắn rứt. Mặc dù ăn chắc Cầu Tất Chính, nhưng biết đâu người khác lại không giống cái kiểu cầm không nổi cũng không bỏ xuống của Cầu Tất Chính. Chẳng biết ai nói cho Cầu Tất Chính biết mà ông ấy phát hiện việc làm lén lút của anh ta. Dù khi ấy anh ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, thế mà anh ta vẫn hoảng loạn một phen. Có điều không ngờ rằng Cầu Tất Chính lại chẳng làm gì, chỉ kêu oan khắp nơi như Thị Kính. Biết rằng Cầu Tất Chính đã hết chiêu nên anh ta mới làm lớn chuyện thêm. Cô Béo này rõ ràng là muốn dùng chuyện đó để đe dọa để anh ta nhanh chóng trả tiền, nếu không thì không biết cô có hiến kế gì cho Cầu Tất Chính hay không. Quách Khải Đông không muốn làm mất lòng Hứa Bán Hạ, ​​chỉ có thể ôm thù chịu uy hiếp. Không nói thêm nữa, anh ta chỉ cô đến phòng tài vụ và yêu cầu bộ phận đưa cho Hứa Bán Hạ giấy kết nợ.
Hứa Bán Hạ nhận tấm séc và quay trở lại văn phòng của Quách Khải Đông, lúc này đã không có người nào khác trong văn phòng, chỉ có Quách Khải Đông và Cao Tân Di. Hứa Bán Hạ cũng không cho Cao Tân Di đi ra ngoài, chỉ mỉm cười đi đến bên cạnh Quách Khải Đông đang không nhấc nổi mí mắt lên, đập mạnh vào vai anh ta hai cái rồi nói: “Sếp Quách, khuyên anh một câu, đừng ép người ta vào đường cùng, nếu không thì con giun xéo lắm cũng quằn, chuyện gì cũng làm ra được. A Kỵ cũng có nói với tôi, ở trong đó không có vui gì đâu”.
Quách Khải Đông sốt ruột nói: “Béo à, cô bớt nhiều chuyện đi. Cô giúp Cầu Tất Chính nói làm gì?”
Hứa Bán Hạ vẫn cười thành thật: “Tôi đã nói rồi, chuyện nào không có tiền thì tôi lười quan tâm tới. Sếp Quách, sau này mỗi tháng vẫn sẽ giao thương vận chuyển nhiều như vậy đúng không?”. Cô vừa lấy ra tấm séc vẫy nhè nhẹ trước mặt Quách Khải Đông,
Quách Khải Đông liền hiểu ngay, kẻ thủ ác này đang dùng chuyện giữa anh ta và Cầu Tất Chính để đe dọa anh ta đừng tức giận và tiếp tục giao thương vận chuyển cho cô. Nếu không cô sẽ “chuyện gì cũng làm được”. Đột nhiên anh ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, ngực bị đè nén muốn chết, nhưng không dám phát bệnh. Anh ta khổ ở chỗ là hiểu luật. Ngay cả khi anh ta làm cho Cầu Tất Chính cay cú ném chuột vỡ bình thì ông ta cũng không dám kiện anh ta. Nhưng chỉ cần sự việc bị người khác đâm ra là đủ để khởi kiện. Kết quả của vụ kiện có thể thực sự không phải dễ chơi nữa. Ý Hứa Bán Hạ rất rõ rang, cô làm như vậy bởi vì công ty của Cầu Tất Chính không liên quan đến cô, cho nên cô mới có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nghĩ đến đây, Quách Khải Đông như quả bóng bị xì hơi, đành phải đưa tay ra để có thể nâng mặt lên, ỉu xìu nói: “Tiểu Hứa, ngoại trừ trước và sau tết ra thì không có cách nào đạt được ngưỡng đó, những khi khác vẫn bình thường thôi”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười vỗ nhẹ vai Quách Khải Đông, cung kính nói: “Cám ơn sếp Quách, tháng sau tôi sẽ tới tìm anh như bây giờ. Không làm phiền anh nữa, tôi đi trước đây”.
Nói xong, cô cũng mặc kệ Quách Khải Đông ra sao mà nghênh ngang rời đi. Cái ý tưởng đen ăn đen này vừa được cô nghĩ ra lúc trên đường đến đòi nợ, đúng là dùng rất tốt. Bởi vậy cô không khách sáo mà lấy tiền của Quách Khải Đông. Tên họ Quách này là người có hiểu biết, biết được phải hiểu pháp luật, biết hành động theo luật, không giống với những người nhà quê không biết lo sợ, mà người ta sợ thì cô mới ăn được.
Cao Tân Di nhìn thấy Hứa Bán Hạ nở nụ cười đắc thắng, không hiểu tại sao. Khi lên xe, vừa định hỏi một câu nhưng Hứa Bán Hạ đã đưa điện thoại cho cô rồi nói: “Gọi cho A Kỵ đi, để cậu ta yên tâm. Nói tôi lấy được séc rồi và sẽ đến ngân hàng để thanh toán cho cậu ta. Sau đó nói với cậu ta rằng: chỉ cần sếp Quách vẫn làm việc ở đó, sau này làm ăn như thế nào cũng không cần đưa tiền hoa hồng cho anh ta nữa, cũng không phải lo anh ta thanh toán chậm trễ nữa đâu”.
Cao Tân Di khó hiểu nói: “Tôi không thấy cô đập bàn, cũng không nghe thấy cô nói mấy câu này, cô không có lừa A Kỵ chứ?”
Hứa Bán Hạ liếc cô ta một cái, nói: “Kêu cô nói thì cô cứ nói đi, A Kỵ là anh em của tôi, làm sao tôi có thể nói dối cậu ta? Chúng tôi nói bằng tiếng lóng, cô nghe không hiểu đâu”.
Cao Tân Di nửa tin nửa ngờ, nhưng cô không dám hỏi thêm nữa, bởi vì cô vẫn có thể nhìn thấy cô béo cười nói vài câu đã làm cho tên họ Quách kia ỉu xìu xuống. Cô không biết tiếng lóng đó có nghĩa gì, nhưng có vẻ rất có lực sát thương đấy.
Sau khi nhận được uy hiếp của Hứa Bán Hạ, ​​Quách Khải Đông không những không dám ngừng vận chuyển của Hứa Bán Hạ, ​​mà cũng thu tay lại một chút đối với Cầu Tất Chính, tỷ lệ phế liệu trên báo cáo giảm xuống đáng kể và công ty bắt đầu có lãi. Nhìn vào đó Cầu Tất Chính biết, nên đã đi hỏi xem Hứa Bán Hạ cuối cùng đã nói gì với Quách Khải Đông. Hứa Bán Hạ chỉ cười nói “bí mật, bí mật” mà không tiết lộ một lời. Cầu Tất Chính cũng không quan tâm, cảm thấy rất biết ơn Hứa Bán Hạ, trong lúc hiểm nghèo này, chỉ có cô béo mới là bạn chí cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.