Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Chương 25:




"Tên tiểu tử này, thật quá đáng, sáng hôm nay tất cả mọi người đều vô cùng bận rộn hỗ trợ viết chuyên đề về buổi tối hôm qua, tranh thủ cuối tuần có thể phát hành! Cậu thì hay lắm, lại có thể trốn ở nhà ngủ nướng!" Anh vừa mở cửa, Nhãn Kính Nam đã nói không ngừng, "Thật may là tôi biết địa chỉ nhà cậu, cho nên chúng tôi rủ nhau đến đây đánh hội đồng!"
"Các cậu chờ một chút.” Anh bị nói đến váng đầu, tại lúc tất cả mọi người kinh ngạc, lại đi đóng cửa lại.
"Vãn Vãn, em nói địa chỉ nhà cho bọn họ?" Anh bước vào phòng bếp hỏi Vãn Vãn.
Vãn Vãn nghe được động tĩnh ngoài cửa, sững sờ, "Em… Hôm qua bọn họ hỏi em có phải đang ở cùng anh hay không, địa chỉ ở đâu… Em…" Cô thật sự không hiểu được thế nào gọi là xã giao lấy lệ, hơn nữa những người kia là đồng nghiệp của anh.
Giang Diệc Hãn rất coi trọng không gian cá nhân, nhưng mà dáng vẻ xấu hổ của Vãn Vãn, thật sự làm cho anh không có biện pháp nào nói nhiều cô một câu.
"Em đi thay quần áo, sấy khô tóc đi." Anh đẩy cô vào phòng.
Vãn Vãn lúc này, tóc ướt xõa trên vai, lại mặc một bộ váy ngủ, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, anh không muốn để cho mấy con sói ngoài cửa nhìn thấy dáng vẻ mặc váy ngủ của cô.
Anh đi mở cửa lần nữa, vẻ mặt tươi cười, "Xin lỗi, tôi vào bảo Vãn Vãn thay quần áo trước." Một câu nói này làm cho mấy người bị cho ăn canh bế môn tha thứ cho hành động vừa rồi.
Đoàn người rải rác, lộn xộn đi vào nhà, anh bắt tay với nhóm người này, vỗ vai, ôm, giống như bọn họ đều là anh em tốt.
"Họa" này là do bạn gái gây ra, cho dù có không vui, anh cũng phải khắc phục hậu quả.
Dù sao, anh bây giờ không phải là một người, không thể cái gì cũng làm theo ý mình, anh cũng phải chú ý đến thể diện của Vãn Vãn.
Chỉ là, người cuối cùng…
"Tôi nói rồi, có cơ hội, tôi sẽ tới thăm nhà anh." Phó Vịnh Bội cười cười, nhìn anh.
Nụ cười của anh, phai nhạt đi mấy phần.
"Hai người thật sự cùng một chỗ hả, tiểu tử cậu tay chân cũng quá nhanh rồi!" Một tia hi vọng của Nhãn Kính Nam cuối cùng cũng tan vỡ.
"Dù thế nào thì bọn họ vẫn chưa kết hôn, cậu vẫn còn hi vọng, dựa vào bản lãnh của mình mà đi tranh thủ đi!" Một đồng nghiệp đùa giỡn giựt giây.
"Bọn họ cũng đã ở chung, cậu… cậu lại còn bảo tôi đi tranh thủ!" Nhãn Kính Nam vọt vào nhà vệ sinh, chỉ vào hai cái bàn chải đánh răng một xanh một hồng, đấm ngực kêu đau.
"Cho nên, tôi đã bảo cậu sớm chết cái ý niệm này đi!" Lúc Vãn Vãn từ trong phòng đi ra, nghe được tiếng cười khoái trá vang khắp phòng.
"Giang Hãn, không ngại tôi thăm quan nhà hai người một chút chứ?!" Tên đồng nghiệp khác nói.
"Phòng khách, phòng bếp, ban công tùy mấy người đi thăm, nhưng mà cấm không được đi tra xét không gian cá nhân." Giang Diệc Hãn cười cười nói.
Tiếng nói của anh còn chưa dứt, cửa phòng anh đã bị vô lễ mở ra.
"Mới vừa rồi dường như Vãn Vãn đi ra ngoài từ gian phòng bên cạnh, gian phòng này thì sao, là của ai vậy?" Phó Vịnh Bội cố ý hỏi.
Ở chung? Theo như cô thấy, chỉ là thuê chung mà thôi!
Nhưng mà, lời của mình còn chưa nói xong, hô hấp của Phó Vịnh Bội đã cứng lại.
Bởi vì, trong phòng của anh, ga giường vẫn còn vô cùng lộn xộn, trên đất là mấy tờ khăn giấy đã dùng qua, trong không khí còn có một mùi ** đậm tới mức không tan được.
Là người trưởng thành thì đều hiểu, thứ mùi này có bao nhiêu mập mờ.
Phó Vịnh Bội hóa đá.
Hành động của Phó Vịnh Bội khiến mặt Vãn Vãn hồng rực, ngượng ngùng đến luống cuống.
"Vãn Vãn, giúp anh dọn dẹp lại gian phòng một chút." Giang Diệc Hãn bước nhanh về phía trước đem Vãn Vãn đẩy mạnh vào trong phòng, để cho cô có thể hoãn hòa một chút, sau đó, ngay trước mặt Phó Vịnh Bội rầm một cái đóng cửa phòng lại.
"Cô Phó, chưa được chủ nhà cho phép, làm ơn không nên tùy tiện vào phòng của người khác." Trên mặt anh vẫn giữ vững nụ cười phong độ.
Nhưng mà, không hiểu, anh lúc này tự nhiên lộ ra một phong thái cao cao tại thượng, quý khí không hình dung được, làm cho người ta không có cách nào cùng anh đùa giỡn, nín thở, bất tri bất giác mà phục tùng anh.
Phó Vịnh Bội sửng sốt một chút, ngồi lại ghế sa lon.
"Mọi người có muốn đánh bài không?" Lúc anh cười lên, lại biến trở về Giang Diệc Hãn tràn đầy sức sống như ánh mặt trời.
"Đánh bài? Được đó!" Không khí lập tức trở nên sôi động, âm thanh hô hào nổi lên bốn phía.
Tình huống như thế, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Phó Vịnh Bội.
Hai bộ poker, mấy tên đàn ông tụ lại một chỗ, hăng hái bừng bừng đánh song khấu.
Hai, ba tiếng sau…
"Giang Hãn, cái tên tiểu tử này, bình thường không thấy cậu đánh bài, vậy mà cậu lại có thể đánh giỏi như vậy!" Mọi người kêu gào.
Tất cả mọi người phát hiện, trí nhớ của Giang Diệc Hãn rất tốt, đối với chữ số vô cùng nhạy cảm, mỗi người ra bài ra anh dường như đều ghi tạc từng cái trong đầu, sau đó lúc nào nên ra bom, những bài nên ra, những bài nên tạm giữ, anh cũng gần như nắm trong lòng bàn tay.
"Cậu không đi làm gian thương thì thật sự rất đáng tiếc!" Nhãn Kính Nam thua nhiều tiền nhất, tức giận nói.
Giang Diệc Hãn chỉ cười không nói.
Phó Vịnh Bội chăm chú nhìn gò má nam tính của anh, phát ngốc.
Giang Thiệu Cạnh cùng Giang Diệc Hãn mặc dù cùng cha, nhưng mà, gia thế hai người khác biệt, đứng dưới ánh mặt trời, đã biết rõ ràng.
Mẹ của Giang Thiệu Cạnh chỉ là một người phụ nữ thấp kém không biết liêm sỉ.
Nhưng mà, Giang Diệc Hãn lại khác, mẹ của anh - Lôi phu nhân xuất thân danh môn, bên ngoài đối với bà đánh giá rất cao, tao nhã, thông tuệ, quý khí lại không mất đi vẻ quyến rũ cùng hồn nhiên của phụ nữ, với cha anh càng giống như Phượng Hoàng cùng nhau, cầm sắt hài hòa.
Một người phụ nữ như vậy, sau khi biết chồng mình có con riêng bên ngoài, lập tức đề nghị ly hôn, dưới thời điểm người chồng còn đang luống cuống tay chân không ngừng cầu xin, quả quyết nói, nếu như không ly hôn thì biện pháp duy nhất chính là đem tài sản riêng của người chồng, toàn bộ đều chuyển thành tên của con trai mình, bảo đảm người phụ nữ và đứa con riêng bên ngoài không được một cọng lông nào!
Lúc bọn họ yêu nhau, duy nhất có một lần Giang Diệc Hãn nhắc tới cha mẹ của mình:
"Mỗi ngày tan học về nhà, nhìn phòng ốc trống rỗng, liền cảm thấy sợ hãi, hai người thân quý giá nhất có thể thay anh che gió che mưa cũng đã qua đời. Nhưng mà, mặt ngoài anh vẫn phải cố gắng tỏ ra kiên cường, anh biết rõ, không cha không mẹ, chẳng có cái gì cả, anh vẫn phải bình an lớn lên, mới có thể để cho bọn họ yên nghỉ ở trên thiên đường."
Chính lần ấy, cô biết, người yêu của mình là cô nhi, mấy chữ "Chẳng có cái gì cả" này, làm cho cô vô cùng sợ hãi. Nhưng mà, mãi đến mấy ngày trước người nhà của anh xuống tay với nhà họ Lôi, trong lúc vô tình biết được, cô nhi Giang Diệc Hãn này lại có tài sản hơn trăm! Cho nên, cô đây là đem kim cương vứt bỏ, đem một viên ngọc nhân tạo xem như bảo bối nắm trong tay, cô thật là có mắt không tròng đến buồn cười! Thực sự là… Làm cho người ta muốn sụp đổ…
Nhìn Hạ Vị Vãn khéo léo, yên lặng, toàn tâm toàn ý tin tưởng rúc vào bên người anh, Phó Vịnh Bội bắn ra ánh mắt vô cùng ghen tỵ.
"Vịnh Bội, ta đã hỏi qua ý của nhà họ Lôi, bọn họ cố ý để cho Giang Diệc Hãn và nhà họ Tống liên cưới, hai trùm ngành ăn uống đứng đầu Thượng Hải liên thủ! Nếu chuyện đều đã như vậy, Giang Thiệu Cạnh cũng là sự lựa chọn rất tốt! Ít nhất cho đến nay, Giang Diệc Hãn chưa từng đối xử tệ với anh trai của anh, mà Giang Thiệu Cạnh đối với lợi ích buôn bán cực kì có thủ đoạn, hội sở “Cạnh” chính là chứng minh tốt nhất! Chỉ cần một ngày Giang Diệc Hãn không muốn nắm quyền, Giang Thiệu Cạnh vẫn sẽ là chủ nhân của yến thiên hạ, dựa vào gia thế của chúng ta có thể leo lên Giang Thiệu Cạnh, cũng là tương đối khá rồi!"
Những lời cân nhắc ích lợi nặng nhẹ này của cha mẹ, là nhắc nhở cô dập tắt ngọn lửa quyến luyến với Giang Diệc Hãn trong lòng, sớm bứt ra, mới không quá muộn.
Cô đều hiểu, cho nên, cho dù lòng đang khóc khẽ, cũng không còn đường để lui.
Nhưng mà, cô ghen tỵ…
Cô chính là không muốn để cho Hạ Vị Vãn được như ý nguyện!
Cô càng muốn tận mắt nhìn thấy, tương lai Hạ Vị Vãn phải trải qua bị kịch hào môn, như vậy, bi thương của cô mới có thể dịu đi rất nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.