Quả nhiên cảnh đêm ngoài cửa sổ cực kì đẹp.
Mùi vị nồng đậm của canh nấm hương được nấu bằng loại thịt cực kì non mềm cùng với tôm tươi và chanh, bánh ngọt làm bằng gan ngỗng, một ly kem nhỏ....
Vãn Vãn ăn rất nhiều, trên đường trở về, ở trong xe, trên mặt hai người đều là nụ cười vui vẻ.
"Em ăn rất nhiều, có phải anh cảm thấy rất ngạc nhiên không?" Sau khi ăn xong cô còn ăn thêm một bát mì sợi và uống một ly Coca Cola lớn, lúc đó ánh mắt của anh mở rất to.
"Trước đây em ăn rất nhiều chỉ là sau này vì giảm béo cho nên mới kìm chế lại." Vãn Vãn không biết xấu hổ nói: "Thật ra thì em rất sợ mập bởi vì khi mập nhìn rất khó coi...." Nhưng mà khi tâm tình của cô quá tốt hoặc quá xấu thì sẽ không kìm chế được sự hấp dẫn của đồ ăn đối với mình.
Theo cách nói của anh Hai thì chắc hẳn hiện tại Vãn Vãn mới mang thai khoảng được 6-7 tuần, vốn không nên lộ bụng bầu mới đúng, nhưng mà bụng của Vãn Vãn lại to lên rất nhiều.
Anh nghĩ quả thật cô đã mập lên không ít.
"Ăn trước rồi nói sau, bây giờ em là phụ nữ có thai, đừng có quan tâm tới vóc dáng nữa, muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn, như vậy lúc sinh bảo bảo ra thì mới có thể khỏe mạnh cường tráng được!" Anh cười cười trả lời.
Cô cũng nghĩ như vậy.
Trên mặt Vãn Vãn đều là ý cười.
"Món cá hồi ở Jade. On. 36 này rất tươi ngon nhưng em lại không thể ăn được, thật là đáng tiếc." Người nói đáng tiếc là anh, lúc nhân viên nhà hàng đặt thịt cá hồi sống trước mặt cô thì anh liền lấy đi.
"Chỉ là trời đất bao la nhưng cũng không có lớn bằng bảo bảo của em" Anh nhún vai một cái, buông lỏng nói.
Ừ, trời đất bao la nhưng cũng không có lớn bằng bảo bảo của chúng ta.
"Đúng rồi, ngày mai anh định đến nhà Chức Tâm chơi, Tiểu Quất Tử đã lớn hơn rất nhiều, nó đã biết bò rồi. Chức Tâm cũng mời em tới làm khách, em có muốn đi không?" Anh làm ra vẻ như là chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Trên thực tế quả thật Chức Tâm có mời cô, chỉ là sau khi biết bọn họ đã chia tay thì Chức Tâm rất kinh ngạc.
Vãn Vãn do dự.
Cô cũng muốn đi thăm Tiểu Quất Tử, nhưng mà bây giờ cô lấy thân phận gì để đến nhà bạn của anh?
"Đi đi, coi như đi học hỏi kinh nghiệm làm mẹ." Anh cười nói với cô.
"Được, được rồi...." Rốt cuộc Vãn Vãn cũng gật đầu.
Khóe miệng anh nhếch lên, mắt mở to.
Anh lái xe vào trong ga-ra, đỡ cô xuống xe, quả thật tâm tình tối hôm nay của hai người bọn họ đều rất vui vẻ.
Nếu như không phải đã gần mười một giờ mà cô lại là phụ nữ có thai thì anh không muốn đưa cô về nhà sớm như vậy.
Cả biệt thự đều tối đen như mực, cực kì âm trầm.
Anh Hai vẫn còn đang tăng ca ở công ty sao?
"Anh dẫn em lên phòng khách ở lầu ba." Lầu hai là địa bàn của anh Hai mà lầu ba lại là không gian của anh.
Vãn Vãn đang muốn gật đầu.
"Cô ấy nói muốn ở tại phòng khách lầu ba lúc nào?" Một người đàn ông từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, đứng ở trước mặt hai người bọn họ, ánh trăng chiếu lên gương mặt của anh ta làm lộ ra tức giận và u ám.
"Một phụ nữ có thai mà lại ở bên ngoài chơi với bạn bè đến mười một giờ, còn ra thể thống gì không? Em có để người chồng là anh vào trong mắt không hả?" Giang Thiệu Cạnh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng.
Xương sống Vãn Vãn tê dại một hồi.
Cô theo bản năng rụt tay lại, giấu hộp bánh ngọt nhỏ màu xanh lá cây mua ở Jade. On. 36 ra phía sau.
Hai chữ “bạn bè” của Giang Thiệu Cạnh kéo cô trở lại thực tế.
Hành vi ngốc nghếch này của cô đã sớm rơi vào trong mắt Giang Thiệu Cạnh.
Mới vừa rồi cảnh tượng cô và Giang Diệc Hãn trò chuyện với nhau rất vui vẻ khiến Giang Thiệu Cạnh cảm thấy không thể chịu nổi.
Nụ cười trên khóe môi Giang Diệc Hãn biến mất, vẻ mặt của anh trở nên cực kì hờ hững: "Em không có dẫn Vãn Vãn đến những chỗ không thích hợp cũng không có làm ra những cử chỉ không thích hợp, anh Hai không cần phải khẩn trương như thế."
Giang Diệc Hãn hời hợt nói nhưng lại khiến Giang Thiệu Cạnh cảm thấy giống như thêm dầu vào lửa.
"Anh đang dạy vợ của mình, không cần người khác chen miệng vào!" Ánh mắt Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo, không chớp mắt nhìn em trai mình.
Không khí ở đó đông cứng lại..
"Trở về phòng!" Giang Thiệu Cạnh kéo tay Vãn Vãn.
Hành động hơi thô lỗ của anh ta khiến Giang Diệc Hãn bước nhanh về phía trước, muốn ngăn anh ta lại.
Giang Thiệu Cạnh đưa lưng về phía anh, ánh trăng chiếu vào gò má của anh ta làm hiện ra bóng dáng mờ mờ.
"Diệc Hãn, cô ấy ở lầu hai, em hãy nhớ cho kĩ!" Anh ta nhấn mạnh những lời này, hàm răng nghiến chặt, điều này đại biểu cho việc ngực của anh ta đang bị lửa giận đốt cháy, đại biểu cho anh ta đang giận thật sự!
"Để cho cô ấy ở lầu ba!" Giang Diệc Hãn nói ra yêu cầu.
Anh sợ bây giờ Giang Thiệu Cạnh tức giận sẽ làm cô bị thương.
"Diệc Hãn, em biết hiện tại mình đang nói cái gì không?" Giang Thiệu Cạnh nhếch khóe miệng nhưng ý cười không lan tới mắt.
Giang Diệc Hãn sửng sốt một chút. Đúng vậy, anh biết mình đang nói cái gì, đang làm gì không? Bọn họ là vợ chồng thế nhưng anh lại yêu cầu cô ở phòng khách lầu ba.
"Yên tâm, mặc dù xuất thân của anh không có cao quý như em nhưng mà đời này anh chưa từng đánh phụ nữ!" Giang Thiệu Cạnh nói xong, hất cánh tay của Giang Diệc Hãn đang còn sững sờ như muốn trút giận: "Cuộc sống của anh đã được sắp xếp từ trước, sẽ không bao giờ đi chệch quỹ đạo, nếu nhưng có chệch thì cũng sẽ trở về quỹ đạo vốn có của nó!"
Đời này anh ta chỉ đánh đàn ông!
Vãn Vãn có chút không hiểu tại sao Giang Thiệu Cạnh lại tức giận như vậy, là bởi vì cô không tuân thủ cam kết sao? Cái này chính là chiến trường không có khói thuốc súng, Vãn Vãn cảm thấy hơi sợ, cô hoảng hốt nhìn Giang Diệc Hãn, anh cũng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm trầm.
Chỉ cần cô nói một câu hay là một ánh mắt kiên định thì anh sẽ thật sự mặc kệ.
Nhưng mà Vãn Vãn lại quay đầu đi, vội vàng bước theo Giang Thiệu Cạnh đi lên lầu hai.
Giờ phút này Giang Diệc Hãn đột nhiên cảm thấy mình giống như người thứ ba.
Ý đồ phá hỏng hôn nhân của người khác, người thứ ba sẽ chết không được tử tế.
Người kia lại anh Hai của anh, chắc là anh đáng phải bị Thiên Lôi đánh chết? Mười phút trước thậm chí anh còn cảm thấy như mình đang sống ở vui vẻ trên thiên đường, hiện tại....
Rõ ràng là anh đang đứng ở đây nhưng cô lại làm như không biết!
Anh không có vào nhà, cả người đứng dựa vào tường, ánh mắt tối tăm, mơ màng.
Nhưng mà lại nhiều hơn mấy phần cứng rắn.
Bởi vì cho dù bị Thiên Lôi đánh chết thì anh cũng không muốn từ bỏ.
....
Vãn Vãn sợ tình huống xấu sẽ xảy ra, hai anh em bọn họ sẽ thật sự trở mặt.
"Hạ Vị Vãn, hai người đã làm cái gì?" Vừa về tới phòng của mình, anh ta lạnh giọng gầm lên.
"Chỉ là đi ăn cơm...." Đối diện với ánh mắt bén nhọn của anh ta, Vãn Vãn nhẹ giọng giải thích.
"Đi ăn cơm? Đi ăn cơm mà điện thoại của hai người đều tắt máy? !" Việc này không khỏi khiến cho người khác suy nghĩ sâu xa!
Anh ta nắm chặt quả đấm, trong nháy mắt mỗi một tấc bắp thịt ở dưới lớp áo sơ mi căng cứng lên, trên người tán phát ra lửa giận, ngay cả quỷ nhìn thấy cũng phải nhượng bộ lui binh.
Vãn Vãn gần như là choáng váng nhìn anh ta, Giang Thiệu Cạnh làm sao vậy? Cái người hoàn toàn cởi bỏ lớp áo bình tĩnh thường ngày này là anh ta sao? Cô theo bản năng bảo vệ bụng, sợ cơn thịnh nộ của anh ta sẽ làm tổn thương đến bảo bảo.
Vẻ mặt cô nhìn Giang Diệc Hãn lúc đó thật sự là vui vẻ còn bây giờ khi đối mặt với anh ta thì thật sự giống như hoa ở trong tuyết, cả người hoảng sợ run rẩy lại càng kích thích anh ta hơn.
Chẳng lẽ ở trong mắt cô anh ta đáng sợ như vậy sao?
"Nếu em cảm thấy anh đáng sợ như vậy thì anh sẽ cho em thấy rốt cuộc đáng sợ là như thế nào!"
Giang Thiệu Cạnh giống như một khối đá lớn từ trên trời rớt xuống, phương thức trả thù của anh ta gần như làm cho người khác hít thở không thông. Anh ta đè lên cô ở trên giường mềm mại.