Editor: peeWan
______________________
Tưởng Mộ Thừa đến chỗ khúc quanh rút ra hai điếu thuốc, nhưng anh tới thật không khéo, ban nãy Tô Vận chơi đùa với Lâm Việt đã va phải anh.
Anh thấy có vẻ mình đến đây không đúng lúc nên lặng lẽ lui vào khu nghỉ ngơi.
Di động trên bàn rung lên, Tưởng Mộ Thừa cầm lên nhìn, là Lâm Việt gọi.
"Anh Tư, khi nào tới nơi?"
"Đến ngay." Tưởng Mộ Thừa dúi tắt thuốc trên tay.
Lúc Tưởng Mộ Thừa vào phòng, bên trong rất ầm ĩ, đến mức tưởng chừng có thể nổ tung cả mái nhà.
Đây là căn phòng xa hoa nhất hội sở, ăn uống chơi bời món gì cũng có.
Đây là lần đầu tiên Tô Vận tham dự một bữa tiệc như thế này, rất không thoải mái, cảm giác như cô bé Lọ Lem khi bước vào cung điện, lạ lẫm và xa cách.
Cô chẳng quen ai ở đây.
Sau khi Lâm Việt giới thiệu sơ qua về cô liền bị mấy người lôi kéo đi phạt rượu, những người kia đương nhiên không đặt cô vào mắt, ngay cả một câu chào khách sáo cũng không có.
Cũng có thể là do Lâm Việt giới thiệu đơn giản quá, bọn họ chỉ coi cô là một nữ bàng đại khoản (*), nhìn cô bằng ánh mắt xem thường.
(*) Bàng đại khoản (傍大款): sugar daddy:)))
Tô Vận đứng đợi một mình tại quầy bar một lúc lâu nhưng quá ồn nên cô định đi qua khu nghỉ ngơi xem điện thoại giết thời gian.
Lúc đi ngang qua sàn nhảy, chợt nghe thấy một tràng cười đùa của các cô gái trang điểm vô cùng rực rỡ.
Haiz, có vẻ những lời bàn luận đó có liên quan đến cô.
Có một cô nàng ngạo mạn đi đến: "Này, lễ phục đêm nay cô mua ở đâu thế?" Trong lời nói sặc vẻ khiêu khích.
Tô Vận cười cười, không lên tiếng.
Thầm nghĩ, tôi với cô không ân không oán, sao cô rảnh quá vậy?
Nhưng sự thật chứng minh, có vài người thật sự quá rảnh rỗi nên đi kiếm chuyện gây sự.
Cô gái không đồng ý, dần cao giọng: "Nè, tôi đang nói chuyện với cô đó!"
Tô Vận cười cười: "Tôi mua trên mạng giá 188 tệ, muốn không? Muốn thì tôi đưa cho cô một bộ."
Cô gái kinh ngạc, mặt đỏ tới mang tai.
Tô Vận quay người rời đi.
Lâm Việt bên này, mới uống hai ly, liền bị Viên Dĩnh túm đi.
"Này này này, chị thả em ra, làm gì vậy?" Lâm Việt rất không vui.
Đến một góc, Viên Dĩnh mới buông tay, giọng nói không hề có thiện cảm: "Em đùa với cô gái kia thật sao?"
Lâm Việt sửa sang lại áo sơ mi, ngước mắt: "Chị nói cho dễ nghe chút đi, cái gì mà chơi đùa? Tô Vận là con dâu mẹ em nhìn trúng đấy, chị nghĩ em đùa với cô ấy à?" .
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Viên Dĩnh ngây người mấy giây, kinh ngạc nói: "Dì nhìn trúng? Sao có thể?"
"Sao lại không thể?" Lâm Việt không nhịn được đẩy cô ta ra: "Chị cũng đừng quan tâm đến chuyện của em nữa, quản chồng chị trước rồi hãy nói đến người ngoài!"
"Lâm Việt, em quay lại cho chị!"
Lâm Việt không quay lại mà đi thẳng ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Việt rời đi, Viên Dĩnh dùng sức cắn môi dưới, sắc mặt hơi tái đi.
Bây giờ những gì cô ta lo lắng đều dần trở thành sự thật.
*
Tô Vận ngồi trên ghế salon ở khu nghỉ ngơi, lúc đang vô cùng buồn chán nhìn về phía đám đông, liền thoáng thấy một bóng hình thân thuộc kia.
Anh bị vây quanh bởi rất nhiều người, giống như là chúng tinh củng nguyệt (*).
(*) Chúng tinh củng nguyệt (众星拱月): ý chỉ người được mọi người yêu mến.
Lâm Việt nói rất đúng, người thích anh chắc chắn không chỉ có mình cô.
Ngay cả Diệp Tình Lam cũng như chim non bẽn lẽn đứng bên cạnh anh, trong ánh mắt đong đầy sự yêu thích.
Có mỹ nữ mời Tưởng Mộ Thừa khiêu vũ, anh khéo léo từ chối: "Hôm nay tôi hơi mệt, thật xin lỗi." Rồi nói với người bên cạnh: "Mọi người chơi tiếp đi, tôi vừa về nước, chưa quen với giờ giấc, xin lỗi không tiếp được."
Anh áy náy gật gật đầu, đi thẳng về khu nghỉ ngơi.
Diệp Tình Lam cầm lấy hai ly rượu đỏ từ trong khay của người phục vụ rồi theo sát sau lưng anh.
Những người khác cũng từng nghe được một chút chuyện giữa hai người, đều ghen tị mà dần tản ra.
Tưởng Mộ Thừa nhìn thấy Tô Vận một mình cô đơn ngồi ở đó, muốn đi qua, nghĩ một lát, lại ngồi ở một bên khác.
Diệp Tình Lam ngồi bên cạnh anh, đưa rượu đỏ cho anh: "Anh Tư, một ly không?"
Tưởng Mộ Thừa khoát tay: "Đau đầu."
Diệp Tình Lam đặt ly trên bàn trà rồi đứng dậy: "Em đi lấy cho anh ly nước ấm."
Tưởng Mộ Thừa không ngăn cản.
Mấy phút sau, Diệp Tình Lam bưng nước ấm đưa cho anh: "Nhiệt độ vừa vặn."
"Cảm ơn." Tưởng Mộ Thừa đúng là hơi khát nước, liền uống vào mấy ngụm.
Diệp Tình Lam yên lặng nhìn anh, lúc anh uống nước vô cùng cao ngạo đẹp đẽ, cũng mang đến cho cô ta cảm giác không thể với đến.
Chờ anh đặt ly nước xuống, cô ta nói bằng khẩu khí quen thuộc: "Sao Nhiên Nhiên không đến đây vậy? Đã lâu rồi em không gặp con bé."
Tưởng Mộ Thừa ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Tình Lam, ánh mắt sâu xa: "Nó nói nó đến rồi, có lẽ ham chơi nên chạy đi đâu đó thôi."
"À, hóa ra là vậy." Tai Diệp Tình Lam không khỏi nóng lên, lông mày hơi rủ xuống, không dám đối mặt với Tưởng Mộ Thừa.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Mộ Thừa an tĩnh mà chuyên chú nhìn cô ta như vậy, cô ta mong ngóng đã lâu, có điều lúc trong mắt anh toàn là mình, cô ta lại binh bại như núi đổ, không biết nên ứng phó ra sao.
Ánh mắt Diệp Tình Lam dời đi chỗ khác, chính là không dám nhìn anh.
Cô ta nâng tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều thể hiện rõ sự vô cùng nữ tính.
Ánh mắt cô ta hơi bối rối, dịu dàng thì thầm: "Anh Tư, chúng ta nhảy một điệu đi."
Ba giây, năm giây, ba mươi giây, Tưởng Mộ Thừa từ đầu đến cuối không có phản ứng.
Diệp Tình Lam cảm thấy âm lượng của cô đủ để Tưởng Mộ Thừa nghe được, cô ngẩng đầu, thấy anh vẫn nhìn về phía mình.
Chỉ là bi ai phát hiện, ánh mắt anh không dừng lại ở khuôn mặt cô, mà là ở phía sau cô.
Diệp Tình Lam quay đầu, hướng đó chỉ có một người.
Bạn gái Lâm Việt, Tô Vận.
Anh đang nhìn Tô Vận???
...
Tiệc sinh nhật của Lâm Việt cũng không quá khác tiệc sinh nhật của người bình thường, thổi nến, cầu nguyện, cắt bánh gato, sau đó bị đập bánh gato khắp người, có rất nhiều người nhìn vô cùng thê thảm.
Chỉ là có nhiều trò chơi khăm thú vị hơn bình thường thôi.
Thế giới của người có tiền, Tô Vận thật không hiểu được. Hai người nam nữ không quen không biết có thể ôm hôn nhau chỉ vì một trò chơi. Có thể do cô quá cổ hủ, không theo kịp biến hóa của thời đại.
Lâm Việt tốt bụng đem cho cô một miếng bánh gato: "Ăn một chút đi, có phúc của tôi thì tranh thủ sống lâu trăm tuổi, dù sao cũng không được coi thường sức chiến đấu của mấy tình địch của cô."
Tô Vận liếc anh ta một cái, cảnh cáo anh ta chú ý lời nói.
Lâm Việt vờ như không nhìn thấy, phối hợp nói: "Cô cãi nhau với anh Tư à?"
Tô Vận suýt nữa bị nghẹn bánh gato mà chết.
Chẳng có gì sai, mình khó chịu gì chứ? Cô ngược lại còn muốn được giận dỗi với anh, nhưng nào có may mắn như vậy. Không phải là cả buổi tối anh ngồi bồi chuyện Diệp Tình Lam sao?
Lâm Việt vội vàng vỗ lưng cô, cười nói: "Tôi chưa nói gì mà đã kích động vậy sao?"
Tô Vận rút tờ khăn giấy lau lau miệng, đặt bánh xuống, mất hứng ăn.
Lúc này, chỗ sàn nhảy bỗng có tiếng xì xào bàn tán, còn có tiếng huýt sáo.
Tô Vận ngẩng đầu nhìn lại, một cô nàng cao gầy, ăn mặc gợi cảm đi đến chỗ Lâm Việt, ỏn ẻn nũng nịu: "Chồng ơi, em đến muộn, thật xin lỗi, trên đường kẹt xe."
Tô Vận: "..."
Cô đây trở thành tiểu tam? Dẫu sao cô cũng vừa được Lâm Việt giới thiệu là bạn gái anh ta nha.
Lâm Việt: "..."
Cmn, chia tay rồi, ai là chồng cô chứ?
Quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt: "..."
Ha ha ha, có náo nhiệt để xem rồi~
Lâm Việt vội vàng đứng dậy đi qua, hạ giọng: "Cô muốn làm gì?"
Cô ả ra vẻ vô tội: "Mừng sinh nhật anh."
Lâm Việt đè nén sự tức giận: "Chúng ta đã sớm..."
Cô ả vội cắt lời anh ta: "Lâm Việt, em mang thai."
Thế là gian phòng an tĩnh.
Đại não Lâm Việt trống không.
Cả thế giới cùng trầm mặc.
Lâm Việt hoàn hồn, im lặng nhìn cô nàng trước mắt, mẹ nó, con gái nói dối đều không chớp mắt sao?
Anh ta chưa bao giờ quên dùng biện pháp an toàn. Khi làm rất cẩn thận, sao có thể mang thai!
Cô ả mắt long lanh chăm chú nhìn anh ta: "Lâm Việt, em chỉ cần anh nói một câu thôi, anh có muốn đứa bé này không?"
Lông mày Lâm Việt ẩn chứa sự giận dữ, không nói một lời nhìn chằm chằm cô gái.
Anh ta nghi ngờ không biết cô ả có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ không, bởi vì cô ả sống phóng túng, tính cách ngay thẳng thoải mái, từ khi nào mà biến thành giảo hoạt như vậy?
Trong phòng, những người kia đều chờ đợi xem náo nhiệt, nhìn Tô Vận chê cười, cục diện đã hỗn loạn đến mức Lâm Việt không thể khống chế, nhìn điệu bộ không đạt được mục đích thì không buông tha của bạn gái cũ, anh ta bắt đầu nghi hoặc, đứa bé rốt cuộc là thật hay giả?
Nếu như là giả, bạn gái cũ không dám đến làm ầm ĩ.
Nếu như là thật, anh ta không biết phải kết thúc đêm nay thế nào?
Mặt mũi Tô Vận làm sao lấy lại được đây?
Lúc này trong túi điện thoại rung lên, anh ta lấy ra xem, là Tưởng Mộ Thừa, anh ta vượt qua đám người nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, Tưởng Mộ Thừa ra hiệu anh ta nhìn điện thoại.
Lâm Việt mở điện thoại, hóa ra là Tưởng Mộ Thừa gửi tin nhắn.
Viên Dĩnh đi tới, nhìn cô gái: "Coi như cô có con của Lâm Việt, coi như hai người bây giờ vẫn thắm thiết như vậy, Lâm Việt cũng không thể cưới cô! Nó đã có hôn thê, dự định cuối năm kết hôn, Tô Vận là con dâu dì tôi nhìn trúng..."
Tô Vận không khỏi rùng mình, sao cô lại đắc tội cô nàng Viên Dĩnh này rồi?
Nhìn qua có vẻ như Viên Dĩnh bất bình giúp cô, thực ra khẩu Phật tâm xà, từng lời đều nhằm vào cô, hận không thể dẫm tôn nghiêm của cô dưới chân.
Lâm Việt đã xem xong tin nhắn, nhìn Tưởng Mộ Thừa với vẻ khó chịu.
Viên Dĩnh vẫn nói chuyện cay nghiệt.
Lâm Việt bất mãn với Viên Dĩnh: "Cô ấy là phụ nữ có thai, chị nói chuyện chú ý một chút! Còn nữa, em nói muốn cuối năm kết hôn với Tô Vận khi nào?"
Chỉ mấy giây, kịch bản đảo ngược một trăm tám mươi độ, quần chúng xem náo nhiệt càng kích động.
Lâm Việt cầm tay cô gái đi về phía cửa ra vào: "Anh đưa em về trước, có muốn ăn gì không?"
Lại quay đầu nói với Tô Vận: "Em khoan hãy đi, anh đi một tiếng sau sẽ về!"
...
Tất cả mọi người ở đây đều nghẹn lời.
Sau đó, các loại ánh mắt hoặc cảm thông, hoặc châm biếm, hoặc cười cợt đều rơi trên người Tô Vận.
Cô gái vẻ mặt cao ngạo ban nãy đi đến: "Xem ra người bị chồng bỏ rất thích hợp mặc lễ phục 188 tệ mua trên mạng, khí chất hình tượng gì đó đừng nên quá giả."
Sau khi nói xong, cô gái cười trên nỗi đau của người khác hừ lạnh một tiếng, rồi vui vẻ cười đùa với mấy người bạn của mình.
Lâm Việt đã rời đi, những người chế giễu vẫn tiếp tục bàn luận.
Trong nháy mắt, Tô Vận thấy mình thật sự cô đơn bất lực, như một gã hề chuyên làm trò vui cho người khác. Cho dù cô và Lâm Việt bên nhau là giả, nhưng xảy ra chuyện khó chịu như thế này, lại còn tại một nơi hoàn toàn xa lạ với cô, vậy mà anh ta không hề mảy may để ý gì đến cô.
Cho dù là một người bạn bình thường, lẽ ra anh ta cũng nên đưa cô ra khỏi chốn thị phi này chứ?
Nhưng anh cứ đi như thế, còn để cô ở lại.
Lâm Việt không cho cô đi, cô liền không đi.
Lâm Việt nói rất đúng, trên đời này, người biết giả bộ nhất là cô, giả tạo nhất cũng là cô. Rõ ràng trong lòng không thoải mái như vậy, nhưng cô còn cố giả bộ không quan tâm.
Tô Vận đột nhiên phát hiện ra, thật ra cô không hề hiểu Lâm Việt, có lẽ vì cô có thân phận như vậy nên không đủ tư cách để bọn họ đối đãi thật lòng. Trước đây anh ta tận tình quan tâm mình như vậy, chắc là máu dồn lên não.
Cũng có thể được coi như trò chơi nhất thời mới mẻ nên mới chơi để giết thời gian.
Mà trong trò chơi này, cô không có một chút trọng lượng nào.
Thật ra đối với cô, thắng thua không quan trọng, điều duy nhất cô quan tâm là công việc rất vất vả mới có được đó.
Cô không nỡ từ bỏ.
Càng không có khí phách chống lại bất công.
Cô vẫn nhớ như in bài học năm năm trước. Bây giờ cô không muốn đắc tội những người cô không đắc tội nổi. Nếu phải lựa chọn giữa sinh tồn và tôn nghiêm, không nghi ngờ gì, cô chắc chắn sẽ chọn vế trước.
Cô đã quá tuổi có thể tùy hứng làm bậy, cũng không còn là cô bé không hiểu chuyện năm năm trước nữa rồi.
Đương lúc cả thể xác lẫn tinh thần bị giày vò, Tô Vận không tự chủ đem ánh mắt rơi trên người Tưởng Mộ Thừa, mà hai con ngươi đen nhánh của anh cũng đang nhìn cô.
Trong một thoáng hai ánh mắt giao nhau, cô đột nhiên tủi thân muốn khóc.
Cô biết, trong trường hợp như thế này, anh sẽ không bước qua.
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ có mười mấy mét, nhưng giống như một ngọn núi không thể nào vượt qua.
Những người xem náo nhiệt còn chưa tản đi, đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói ngọt lịm: "Cậu ơi! Cậu ơi!"
Cả căn phòng lập tức yên lặng.