Không Yêu Không Vui

Chương 10: Tưởng Mộ Thừa uống nước trái cây của cô



Editor: peeWan

______________________

Đây là lần đầu tiên Tô Vận thật sự chứng kiến cái gì gọi là biệt thự cao cấp.

Ngôi biệt thự kiểu Pháp bốn tầng, phong thái tôn quý, bao quanh biệt thự là hai đình viện (*), tiền viện có hồ bơi lộ thiên và vườn hoa riêng. Trong hoa viên có cây cầu nhỏ bắc qua hòn non bộ, cây cối xum xuê, hương thơm tứ phía, còn có các loại cá bơi lội tung tăng trong nước. Cô thích nhất là chiếc xích đu ở một góc khu vườn.

(*) Đình viện: sân nhà.

Hậu viện có một sân cỏ được cắt tỉa kĩ càng, đủ rộng để tổ chức một bữa tiệc cỡ nhỏ, phía bên phải còn có một sân quần vợt.

Giờ phút này, Tô Vận cảm giác mình như một con cá con đến từ cống rãnh, vì một trận mưa lớn mà lạc vào sông lớn, lần đầu tiên nhìn thấy một vùng nước bao la thanh tịnh như vậy, cô đột nhiên như rơi vào cơn say, ngay cả việc cơ bản nhất là bơi cũng quên mất.

Thời gian còn sớm, Lâm Việt đề nghị đánh quần vợt, Tưởng Mộ Thừa đồng ý.

Tô Vận nhìn họ, nghĩ thầm, chẳng lẽ lại muốn mặc đồ này đánh bóng?

Sau đó hai người vào phòng thay quần áo, lúc ra hai người đều mặc đồ thể thao. Lâm Việt màu đỏ cợt nhả, Tưởng Mộ Thừa mặc màu đen huyền bí hấp dẫn.

Tô Vận kinh ngạc nhìn Lâm Việt: "Anh có quần áo ở đây?"

"Ừ, tôi thường xuyên tới chơi bóng nên chuẩn bị mấy bộ quần áo trong phòng thay quần áo." Lâm Việt đi qua thuận thế ôm cổ cô, hỏi: "Có phải tôi rất đẹp trai không?"

Tô Vận theo bản năng muốn trốn tránh, lại bị Lâm Việt ôm chặt hơn, anh ta ghé sát Tô Vận, nhỏ giọng nói: "Anh Tư và mẹ tôi cùng một phe, cô quên rồi?"

Tô Vận không giãy dụa nữa, mặc cho anh ta ôm, nhưng lúc cô liếc mắt về phía Tưởng Mộ Thừa, bốn mắt đụng nhau, cô chật vật thu tầm mắt lại nhìn về phía nơi khác.

Trong chốc lát, Tưởng Mộ Thừa rời khỏi biệt thự, đi tới hậu viện.

Lúc này Tô Vận mới kéo tay Lâm Việt khoác trên vai mình xuống: "Đi thôi."

Trên sân bóng, trọng tài cùng mấy cầu đồng (*) đã đến nơi, bốn cầu đồng, mỗi bên hai đứa.

(*) Cầu đồng: đứa trẻ nhặt bóng trong sân quần vợt.

Tô Vận nhìn khung cảnh này, ngây người mấy giây. Chỉ là trò chơi tiêu khiển mà thôi, có cần phải trang trọng như thế hay không? Người có tiền đều đốt tiền như vậy sao?

Lâm Việt đứng sau lưng cô: "Hôm nay tâm trạng anh Tư không tốt."

Tô Vận quay đầu, mờ mịt: "Có ý gì?"

Lâm Việt thở dài, vừa rồi anh ta đúng là ăn no rửng mỡ mới đề nghị chơi bóng. Hắn đau lòng vỗ vỗ bả vai Tô Vận: "Nhớ chút nữa nhặt xác cho tôi." Rồi không đợi Tô Vận kịp phản ứng, anh ta cất bước nặng nề đi về phía sân bóng.

Tô Vận ngồi ở khu nghỉ ngơi, Tưởng Mộ Thừa đã nói giúp việc chuẩn bị cho cô một chút hoa quả và nước trái cây, đều là những thứ cô thích ăn, có lẽ là trùng hợp, cô nghĩ như vậy.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt di chuyển theo bước chân Tưởng Mộ Thừa, anh nhỏ giọng bàn với huấn luyện viên vài câu rồi trở lại sân bóng, làm vài động tác khởi động trước khi bắt đầu.

Ngược sáng, ngũ quan của anh càng hiện rõ những góc cạnh, cả người toát ra khí chất trầm ổn mà cao quý, quần thể thao màu đen ôm lấy đôi chân dài, đường nét cơ bắp mạnh mẽ...

Tô Vận nhất thời nhìn thất thần. Chờ lúc cô hoàn hồn, anh đúng lúc nhìn cô. Tô Vận vội vàng cúi đầu, cầm một ly nước trái cây từ trong khay rồi miệt mài uống.

Trận đấu bắt đầu.

Tô Vận có hiểu sơ về luật chơi quần vợt, sau khi hết hai game, cô rõ ràng cảm thấy Lâm Việt có chút lực bất tòng tâm.

(*) Cách tính điểm trong thi đấu quần vợt: Một trận quần vợt gồm có điểm, game, và set để tính chung cho cả trận. Một trận đấu có thể đánh 3 set (đấu thủ/đôi nào thắng 2 set trước sẽ thắng trận), hoặc trận đấu 5 set (đấu thủ/đôi nào thắng 3 set trước sẽ thắng trận). Trong mỗi set, ai thắng trước 6 game thì thắng set, nhưng phải hơn đối thủ với cách biệt là 2 game. Tức trong trường hơp, tỉ số set đấu là 5 – 5 thì sẽ chơi tiếp đến khi 1 đối thủ thắng nhiều hơn đối thủ kia 2 game để quyết định người thắng set đó. Lưu ý: Nếu tỉ số hiệp là 7–6 thì set cũng kết thúc (nhưng không phải là set cuối cùng khi trước đó cả hai đã hòa 1–1 hay 2–2 tùy theo set của trận đấu). (nguồn: https://thegioitennis.com.vn)

Tưởng Mộ Thừa mỗi lần đánh đều rất có lực sát thương, Lâm Việt căn bản không có chút lực chống đỡ. Set thứ nhất Tưởng Mộ Thừa thắng sáu game liên tiếp, không hề mắc lỗi.

Trái lại thể lực Lâm Việt bị tiêu hao gần hết, còn nhiều lần xuất hiện sai lầm, phát bóng ra ngoài, chạm lưới, đến game thứ sáu, thậm chí anh ta còn mắc lỗi phát bóng đến hai lần.

Sau set đầu tiên, Lâm Việt ném vợt đi rồi nằm thẳng trên mặt đất.

Nhiều năm rồi chưa đấu một trận kịch liệt như vậy, mặc dù thua đầy bụi đất, nhưng cũng tâm phục khẩu phục.

Anh ta không ngờ Tưởng Mộ Thừa sẽ tàn nhẫn như vậy, chỉ cần có cơ hội sẽ phát cho anh ta một đòn chí mạng, giống như đối xử với đối thủ một mất một còn trên thương trường, tàn nhẫn quyết không để lại đường sống.

Tưởng Mộ Thừa cũng mồ hôi đầm đìa, ánh mắt anh thấy Tô Vận cũng đang nhìn về bên này. Anh chợt xoay người đối diện với cô, nhưng cô giống như tên trộm vội vàng cúi đầu, hai tay cầm ly nước trái cây giả bộ uống. Trong chớp mắt, tâm tình của anh thoải mái không ít.

Tưởng Mộ Thừa thu tầm mắt lại, hô to với Lâm Việt: "Đừng giả bộ chết, dậy mà đánh set khác."

Lâm Việt thở hồng hộc: "Anh Tư, không đánh nữa, em nhận thua, em còn muốn giữ sức, buổi tối bồi Tô Vận."

Tưởng Mộ Thừa nghe vậy, hình như có chút không vui, nhưng cũng không lên tiếng, đưa vợt bóng bàn cho cầu đồng rồi đi về khu nghỉ ngơi.

Lâm Việt gọi Tô Vận: "Vợ ơi, cho anh một ly nước, anh sắp chết rồi."

Tô Vận: "..."

Sau đó nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, anh đến gần, mái tóc đẫm mồ hôi. Không khí xung quanh tràn ngập hơi thở của anh, mát lạnh, hòa lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, kỳ lạ là không có mùi mồ hôi.

Ánh mắt cô thất thần một lát, từ đầu đến cuối đều không dám liếc anh, cô đứng dậy bưng một ly nước trái cây đến chỗ Lâm Việt.

Lâm Việt như đứa trẻ, vươn tay: "Kéo anh một cái."

Tô Vận trừng hắn nhưng hắn nhắm mắt làm ngơ. Cô đưa tay kéo hắn, Lâm Việt còn nói: "Tay anh mỏi quá, đút anh uống đi."

Tô Vận: "..."

Thật sự coi cô là bạn gái mà sai khiến à?

Có điều Lâm Việt bướng bỉnh quá, Tô Vận đặt lý nước bên miệng anh ta, anh ta như đứa trẻ vòi vĩnh thành công, miệng đè thấp ly nước, uống từng ngụm nhỏ giống như rượu vang.

Chờ Lâm Việt uống xong, Tưởng Mộ Thừa đã sớm rời khỏi sân bóng.

Tô Vận trở lại khu nghỉ ngơi, định uống hết ly nước của mình, thế nhưng trong ly trống không, không thừa một giọt.

Cái này?

...

Cô cạn lời nhìn ly nước trái cây đầy trong khay, kia mới là ly của anh mà? Sao anh lại uống nước của cô?

Lâm Việt đứng lên, nói với Tô Vận: "Cô đi dạo vườn hoa đi, ở đó cảnh rất đẹp."

Tô Vận hỏi: "Anh thì sao?"

"Tôi đi tìm anh Tư nói chút chuyện."

Tô Vận cố ý đùa: "Nói chuyện gì? Tôi cũng muốn đi."

Lâm Việt ra vẻ nhẹ nhõm, vẻ mặt không đứng đắn: "Nói chuyện anh Tư liệu có cấm dục hay không, còn có, thích kiểu phụ nữ như thế nào." Sau đó thấy Tô Vận nhíu mày: "Đi chung đi."

"Cút!"

*

Tám giờ tối, Tô Vận cùng Lâm Việt đến hội sở.

Lâm Việt đi phía trước, Tô Vận theo sát phía sau.

Lúc gần đến phòng bao, chợt Lâm Việt dừng lại quay đầu, Tô Vận suýt nữa đụng vào lưng hắn, cô nhíu mày nhìn Lâm Việt, vô cùng bất mãn: "Dừng lại cũng nên nói một tiếng chứ."

Lâm Việt cười: "Nếu như tôi là anh Tư, chắc chắn cô sẽ tự nguyện đụng vào."

Tô Vận há hốc mồm, lại không thể phản bác, cô không dùng phấn má, nhưng bây giờ gương mặt lại hồng như quả đào. Có cảm giác không chỗ che thân khi bị nhìn thấu cảm xúc.

Lâm Việt sờ sờ tóc của cô, giống như là trấn an, cúi đầu xích lại gần cô: "Nói thật cho cô biết, tôi cũng thích anh Tư, rất thích."

Tô Vận mắt hạnh trừng trừng, không thể tin nhìn chằm chằm Lâm Việt, một lúc lâu không nói được tiếng nào, thật sự là quá khiếp sợ, anh ta vậy mà thích đàn ông.

Lâm Việt rất hài lòng với phản ứng của cô, sau đó quay đầu chỗ khác, cười ha hả. Tô Vận biết mình bị chọc, tức giận đến mức vung nắm đấm đánh anh ta. Lâm Việt cười mà hai vai rung bần bật, lại nhỏ giọng nhắc nhở: "Phụ nữ thích anh Tư không phải chỉ có một người, lát nữa chắc chắn sẽ có vô số người vây quanh anh ấy."

Tô Vận: "Anh ấy chưa có vợ sao?"

Lâm Việt hai tay bỏ túi, lười biếng tựa vào tường, cười xấu xa: "Nhịn nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng chịu hỏi rồi sao?"

Tô Vận cự tuyệt không thừa nhận: "Ai nhịn chứ?"

Lâm Việt vẻ mặt thì ra là thế: "Vậy là tôi hiểu lầm, cô cứ coi như tôi chưa nói gì."

Tô Vận tức nổ phổi nhưng lại không thể phản bác.

Lâm Việt lại đùa cô: "Ài, đến cùng có muốn biết hay không?"

Tô Vận mặt đều đỏ lên, như thể chưa từng bị uất ức như thế này, cắn răng nói: "Muốn!"

Lâm Việt sờ mũi một cái, muốn cười mà không cười: "Nhưng bây giờ tôi lại không muốn nói, cô nói làm sao bây giờ?"

Tô Vận không thể nhịn được nữa, chỉ thiếu nước giậm chân: "Lâm Việt, anh quá đáng!"

"Ha ha!" Lâm Việt bị nét mặt của cô đùa suýt nữa cười chảy cả nước mắt.

Tô Vận trực tiếp đạp một cái, trong lòng gào thét tức giận mắng Lâm Việt, anh mẹ nó cầu nguyện tốt nhất đừng rơi vào tay lão nương!

Lâm Việt vẫn cười, xoay người vỗ vỗ ống quần: "Tô Vận, tôi thấy trên đời này người biết giả bộ nhất chắc là cô, bình thường luôn là bộ dạng đường hoàng thục nữ, thật ra bên trong là kẻ lưu manh! Lỗ mãng ghê gớm!" Rất giống Tô Nịnh Nịnh ở phương diện nào đó.

Tô Vận không phủ nhận, đúng là cô trong ngoài bất nhất, nhưng cô không thể tùy tâm sở dục (*), không có vốn liếng để tùy hứng làm bậy, bởi vì không có người xử lý cục diện rối rắm giúp cô, cũng không có người che cho cô khỏi mặt đen tối của hiện thực. Cô chỉ có thể tiếp tục tồn tại dựa theo sự tàn nhẫn và thực tế nhất của xã hội mà thôi.

(*) Tùy tâm sở dục (随心所欲): thích làm gì thì làm.

Đôi khi nhìn thấy mình dịu dàng khéo léo, hiểu chuyện nghe lời, cô tưởng như mình sắp quên đi con người thật của mình rồi.

Lâm Việt nhận ra lời nói của mình khiến cô đau lòng, không biết nên an ủi thế nào, cuối cùng chỉ nói câu: "Hết tối nay là cô được tự do."

Tô Vận vẻ mặt mờ mịt, muốn hỏi anh ta có ý gì thì cửa phòng được kéo ra từ bên trong, một người phụ nữ mặc trang phục tinh tế đi đến.

"Lâm Việt, đứng ngốc ở đây làm gì, mọi người đang chờ em đấy!"

Viên Dĩnh lúc này nhìn đến người phụ nữ quay lưng về phía cô, cổ thon dài, tóc vén lên, mặc một bộ lễ phục đơn giản màu trắng, vòng eo mềm mại tinh tế, dù chỉ là nhìn bóng lưng cũng cảm thấy đẹp không gì sánh được.

Tô Vận nghe tiếng quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, Tô Vận cảm giác người đứng trước mặt mình bối rối, vẻ mặt căng thẳng.

Chẳng lẽ là bởi vì mình quá đẹp?

Viên Dĩnh vất vả lắm mới bình tĩnh lại, nhìn về phía Lâm Việt, khóe miệng cứng nhắc: "Vị này là?"

"Bạn gái." Lâm Việt ôm Tô Vận vào ngực, giới thiệu cho cô: "Đây là chị họ nhà dì cả anh, Viên Dĩnh."

Tô Vận cười nhạt lên tiếng chào hỏi.

Mặt Viên Dĩnh sượng ngắt nhưng vẫn gượng gạo đáp lời.