Editor: peeWan
______________________
Sau khi bắt chuyện, Viên Dĩnh không có ý muốn rời đi mà hỏi Tưởng Mộ Thừa có muốn ghép bàn hay không, đúng lúc có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.
Tưởng Mộ Thừa không đưa ra ý kiến, chỉ nhìn về phía Đào Nhiên, nếu như cô bé nhỏ nhen không đồng ý, anh sẽ trực tiếp từ chối.
Bình thường Viên Dĩnh đối xử với Đào Nhiên rất không tệ, cho dù Đào Nhiên không quá ưa thích Diệp Tình Lam thì cũng không thể không để ý đến mặt mũi của Viên Dĩnh.
Đào Nhiên cười nói: "Cậu ơi, đã lâu rồi cháu không cùng ăn cơm với dì Viên nha."
Ý tứ rất rõ ràng, đồng ý ghép bàn.
Đào Nhiên ngồi với Tưởng Mộ Thừa, Viên Dĩnh cùng Diệp Tình Lam lần lượt ngồi cạnh Tưởng Tiểu Mễ.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Tình Lam vẫn một mực mang khẩu trang, không hề có ý định lấy xuống.
Tưởng Mộ Thừa nhìn một cái, không hỏi nhiều, ngược lại Tưởng Tiểu Mễ tỏ vẻ khinh thường: "Diệp mỹ nữ, chỗ này vô cùng an toàn, người khác không đến gần được, cô có thể bỏ khẩu trang xuống rồi."
Diệp Tình Lam do do dự dự, ánh mắt luôn bất giác nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, nhưng Tưởng Mộ Thừa vẫn luôn nhìn điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến sự bất thường của cô ta.
Viên Dĩnh ra hiệu cho cô ta: "Tháo xuống đi, ở trước mặt mọi người không có gì phải ngại hết."
Diệp Tình Lam lúc này mới bất đắc dĩ tháo khẩu trang xuống, thật ra lúc nãy cô ta không đồng ý ghép bàn, thế nhưng Viên Dĩnh đã nói ra rồi, cô không thể khăng khăng không muốn được.
"Cmn, ai đánh cô vậy?" Tưởng Tiểu Mễ kinh ngạc hỏi.
Tưởng Mộ Thừa và Đào Nhiên không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Diệp Tình Lam cúi đầu thật thấp, nhưng vẫn có thể thấy được vết sưng đỏ chưa tan trên mặt cô. Người đánh phải hận cô ta bao nhiêu mới có thể ra tay tàn nhẫn như vậy được chứ?
Tưởng Mộ Thừa lịch sự quan tâm: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Không đợi Diệp Tình Lam mở miệng, Viên Dĩnh giành nói: "Bị một diễn viên tuyến mười tám trong đoàn đánh, hôm nay lúc Tình Lam diễn cảnh đối thủ với cô ta mới nói có nhiều câu thoại phải để tâm thì mới tìm được cảm giác, kết quả đối phương không đồng ý, nói là coi thường kĩ năng diễn xuất của cô ấy, sau đó thì bị hai cái bạt tai."
Tưởng Tiểu Mễ run một cái: "Sao lại lớn lối như vậy!"
Diệp Tình Lam ngồi một bên nhìn Viên Dĩnh, hồi hộp nuốt nước miếng, cô không ngờ Viên Dĩnh sẽ nói như vậy, thật sự bất ngờ.
Viên Dĩnh tiếp lời: "Người ta có chống lưng, còn có đạo diễn... Haiz, được rồi, không nói chuyện này nữa. Cả đoàn làm phim không có ai thích cô gái kia hết, phách lối ngang ngược, dù sao cũng không phải lần đầu gây phiền phức với Tình Lam."
Tưởng Tiểu Mễ hỏi: "Không phải đạo diễn Trương với Diệp mỹ nữ có quan hệ không tồi à, sao lại dung túng cô gái kia như vậy?"
Viên Dĩnh thở dài: "Thời thế thay đổi mà, trước đó Đạo diễn Trương đối với Tình Lam không tệ, không phải do nhìn mặt anh Tư sao? Bây giờ anh ta cảm thấy không thể nịnh bợ anh Tư thông qua Tình Lam nữa, đã sớm bất mãn với Tình Lam... Người ta cũng sống thực tế thôi."
Rồi cô nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, thay đổi giọng điệu: "Anh Tư, chuyện này anh đúng là nên thay Tình Lam đòi một lời giải thích, nhiều người thấy cô ấy bị đánh như vậy, không nói đến thể diện của cô ấy, nếu cô ấy vẫn bấm bụng chịu như vậy, về sau không biết cô gái kia còn bắt nạt cô ấy đến mức nào nữa chứ?"
Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng cầm thành cốc, cười nhạt một tiếng, hỏi Viên Dĩnh: "Tôi với Diệp tiểu thư không thân quen lắm, tôi lấy thân phận gì để ra mặt giúp Diệp tiểu thư đây?"
Viên Dĩnh bị nghẹn lời nhất thời nói không được gì.
Người khó xử nhất lại là Diệp Tình Lam, thẳng thắn đả thương người khác mà anh lại rất điềm nhiên, chưa từng để ý đến mặt mũi và cảm nhận của người khác.
Viên Dĩnh dần bình tĩnh lại, nói: "Anh Tư, em cũng không vòng vo với anh nữa. Em không có bản lĩnh lớn như vậy, nhìn Tình Lam bị uất ức mà cũng bó tay hết cách, trùng hợp tối nay gặp được anh mới muốn xin anh giúp một chuyện, thay bạn tốt của em xả giận. Nếu như không phải cô gái kia quá đáng, lại nhiều lần gây phiền phức cho Tình Lam thì em cũng sẽ không mở miệng nhờ anh. Anh cũng biết con người em mà, nếu không phải thật sự hết cách, em sẽ không mở miệng nhờ vả ai."
Điểm này đúng là thật, Tưởng Mộ Thừa quen biết cô ta bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô ta nhờ anh giúp đỡ, mà còn không phải vì chuyện của mình.
Đào Nhiên ngồi một bên đã sớm đứng ngồi không yên, dù sao cô bé cũng là trẻ con, mặc dù không thích Diệp Tình Lam, nhưng thấy cô ta bị đánh như thế, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy tự trách.
Cô bé nghĩ, nếu như không phải mình ấm đầu, cậu sẽ không đầu tư vào bộ phim kia, Diệp Tình Lam sẽ không quen biết đạo diễn Trương, càng sẽ không đắc tội đạo diễn Trương, cũng sẽ không vô duyên vô cớ bị tát mà không có chỗ giãi bày.
Cảm giác kẻ gây ra tất cả mọi chuyện là chính mình.
Đào Nhiên lay cánh tay Tưởng Mộ Thừa: "Cậu, đều tại cháu, nếu như tối hôm đó cháu đi đến buổi công chiếu với cậu, có lẽ đạo diễn Trương sẽ không tức giận, cũng sẽ không dung túng diễn viên kia đánh người. sao cô gái kia có thể tùy tiện tát người ta cơ chứ, nếu không cho cô ta một bài học, về sau cô ta sẽ càng ngang ngược."
Tưởng Mộ Thừa xoa xoa đầu của cô bé: "Đừng tự trách nữa." Sau đó nhìn về phía Viên Dĩnh: "Ngày mai trợ lí Khương sẽ liên hệ với em, cậu ta sẽ xử lý tốt hết thảy."
Viên Dĩnh thở phào một cái, không ngờ Tưởng Mộ Thừa sẽ thẳng thắn đồng ý như vậy: "Cảm ơn anh Tư. Ngày mai em tự mình đến Trung Xuyên tìm trợ lí Khương."
Tưởng Mộ Thừa: "Cậu ta không ở công ty."
Viên Dĩnh biết chừng mực, cười nói: "Vậy được, em chờ điện thoại của trợ lí Khương."
Diệp Tình Lam cũng nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, trong hốc mắt đều là nước mắt oan ức, cô ta lau lau khóe mắt: "Anh Tư, cảm ơn anh."
Tưởng Mộ Thừa chỉ ừ một tiếng, điện thoại trên bàn rung hai cái, anh lập tức cầm lấy, có thông báo, đối phương đã thêm anh làm bạn tốt.
Anh nhìn biệt danh, vậy mà từ Nghe đồn nửa thật nửa giả đổi thành Tô Tô.
Anh hỏi: [Mới đổi biệt danh à?]
Tô Vận không ngờ anh lại nhắn cho cô nhanh như vậy, sau khi thấy tin nhắn, cả người đều không tốt, đây không phải biết rõ còn cố hỏi, cố ý để cô không xuống đài được sao?
Tô Vận nhắn lại: [Tôi vẫn luôn là Tô Tô nha.]
Tưởng Mộ Thừa: [Giả bộ!]
Tô Vận cười, hỏi anh: [Ăn cơm xong chưa?]
Tưởng Mộ Thừa: [Vẫn chưa, đang đợi bữa ăn, cô thì sao?]
Tô Vận: [Tôi vừa về ký túc xá, chuẩn bị đi nhà ăn.]
Tưởng Mộ Thừa: [Nếu không cô qua đây ăn chung? Còn có Nhiên Nhiên với Tiểu Mễ, cô cũng quen. Nhà hàng cách bệnh viện các cô không xa, để tôi lái xe đi đón cô.]
Tô Vận nhìn điện thoại bật cười ngây ngốc, giống đang nhìn một viên kẹo, khi còn bé thích ăn nhất mấy vien kẹo vị hoa quả, mỗi lần cậu đi công tác về đều sẽ cho cô mấy túi.
Nhiều năm trôi qua, cô không thể tìm lại được cảm giác ngọt ngào đó, mà bây giờ chỉ nhìn mấy chữ này, cô đã cảm thấy ngọt muốn chết.
Tưởng Mộ Thừa lại nhắn tin đến: [Nói chuyện!]
Tô Vận hoàn hồn: [Không đi, đã nói với bạn cùng phòng đi nhà ăn, không bỏ cô ấy được.]
Tưởng Mộ Thừa: [Được, mau đi ăn cơm đi.]
Tô Vận nhìn hàng chữ này, hé miệng cười khẽ, cô cảm giác nói chuyện với Tưởng Mộ Thừa giống như bạn bè nam nữ, không khách sáo, cũng không hờ hững, tất cả đều rất tự nhiên.
Đột nhiên trên vai xuất hiện một cái móng heo: "Chuyện gì đây, phát xuân à?"
Triệu Tinh lại gần, muốn xem Tô Vận nhìn thấy cái gì mà cứ đứng đó cười ngốc.
Tô Vận vội vã cất điện thoại, vuốt ve móng vuốt của cô nàng: "Cậu phiền quá! Đi chỗ khác chơi!"
Triệu Tinh xoa bóp mặt cô: "Tô Đại Xuân, mau khai ra cho tôi, có phải cậu đang lén lút với người đàn ông khác sau lưng tôi không?"
Tô Vận đạp cô một cước: "Cậu mới là Tô Đại Xuân!"
Triệu Tinh sao có thể tuỳ tiện buông tha cơ hội bát quái, kéo Tô Vận qua, ôm cổ cô uy hiếp: "Nói hay không? Không nói lão nương sẽ ném ngươi ra bây giờ!"
Tô Vận biết tránh không khỏi, liền nói dối: "Tôi nói chuyện với Tô Nịnh Nịnh, nó nói nó có thể diễn nữ chính trong bộ phim sắp tới, sau này có tiền nuôi tôi rồi."
"Dừng!" Triệu Tinh nghe là Tô Nịnh Nịnh, một chút hứng thú cũng không có, buông cô ra: "Có đi ăn cơm không? Tôi đói xẹp cả bụng rồi."
"Đi, bây giờ đi." Tô Vận cầm áo khoác cùng phiếu ăn, chuẩn bị đi ra ngoài.
Triệu Tinh liếc mắt nhìn điện thoại: "Ài, Tô Tô, bạn học tiểu học của tôi sắp về rồi đấy, sau này cậu có thể tiết kiệm được tiền ăn rồi."
"Vì sao?"
"Tú sắc khả xan (*) đó."
"..." .
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
(*) Tú sắc khả xan (秀色可餐): chỉ việc ăn, được mở rộng thành việc tinh thần được vui vẻ và thẩm mĩ được thỏa mãn, ý Tinh Tinh nói là ngắm trai đẹp no rồi không cần ăn nữa:)))
Triệu Tinh lại hỏi: "Nịnh Nịnh thật sự muốn diễn nữ chính?"
"Ừ, một bộ cung đấu."
"Khi nào con bé rảnh tôi muốn mời nó đi ăn cơm, nhân tiện chụp mấy tấm ảnh chung, chờ nó hot rồi tôi sẽ đem đi khắp nơi khoe khoang."
Tô Vận: "...Dạo này chắc nó không rảnh, cứ ở đoàn làm phim suốt, bộ phim mới vừa khai máy."
Triệu Tinh đề nghị: "Cuối tuần này lúc nghỉ ngơi chúng ta đi tham ban (*) đi."
(*) Tham ban (探班): đến đoàn làm phim thăm diễn viên.
"Được."
Kết quả không đợi đến khi Tô Vận đi tham ban, ngày hôm sau, Tô Nịnh Nịnh liền chủ động gọi điện thoại đến, nói mình nghỉ ngơi mấy ngày nay, muốn về phòng.
Buổi chiều sau khi tan việc, Tô Vận lấy thẻ vào nhà rồi đưa Tô Nịnh Nịnh đến phòng mới thuê.
Tô Nịnh Nịnh vũ trang đầy đủ, kính râm khẩu trang cùng khăn quàng cổ.
Trong thang máy Tô Vận ra hiệu cô có thể tháo trang bị xuống: "Đây là thang máy độc lập, người khác không vào được, em không cần che kín như thế."
Tô Nịnh Nịnh không nghe, chỉ nói phiền phức, về nhà mới tháo.
Tô Vận không ngờ phòng trọ lại lớn như vậy, phục thức (*), lầu trên lầu dưới hơn ba tram mét vuông, trang trí sang trọng đơn giản, nhìn qua không giống phẩm vị của Lâm Việt, ngược lại rất giống phong cách trang trí biệt thự của Tưởng Mộ Thừa.
(*) Phục thức: (tiếng Anh là duplex) căn hộ Duplex là hình thức thiết kế căn hộ thông tầng giữa ít nhất 2 tầng liền kề trong cùng một tòa nhà, thông thường căn hộ Duplex được thiết kế tại tầng áp mái của một dự án căn hộ và trung tâm thương mại cao cấp. (Nguồn: smartland.vn)
Tô Nịnh Nịnh nhìn Tô Vận nửa ngày: "Chị, chị cướp ngân hàng à?"
Tô Vận: "... Phòng này là của Lâm Việt, anh ta bình thường rất ít ở nên nhân tiện cho chị thuê."
Tô Nịnh Nịnh không biết chuyện xảy ra ở bữa tiệc, thế là khuyên Tô Vận: "Anh ấy đối với chị không tệ nha, chị, mau gả cho anh ấy đi."
Tô Vận không trả lời mà hối cô tháo khẩu trang xuống.
Tô Nịnh Nịnh lề mà lề mề cầm khẩu trang, vội giải thích trước khi Tô Vận bị hoảng: "Đây là kịch bản yêu cầu, em vì muốn diễn thật môt chút nên mới cho người ta đánh thật, chị, không sao đâu."
Nhưng Tô Vận vẫn nhìn đến hốc mắt đỏ lên: "Rất đau đúng không?"
Tô Vận muốn sờ một chút, lại sợ làm đau cô.
Hai bên mặt đều bị đánh sưng lên, Tô Vận nhìn thấy mà giật mình.
Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, nói không ra lời, sợ mở miệng ra liền bán đứng tâm tình của mình.
"Em nghỉ ngơi một chút đi, chị đi nấu cơm cho em." Tô Vận đi thẳng vào phòng bếp, không muốn để cho Tô Nịnh Nịnh thấy cô rơi nước mắt.
Tô Vận vẫn cho rằng Tô Nịnh Nịnh thật ra bởi vì mặt chưa hết sưng nên mới ở trong nhà nghỉ ngơi mấy ngày, chờ đến khi mặt đỡ hơn sẽ đến đoàn làm phim diễn nốt phần còn lại.
Mãi đến buổi sáng hôm đó nhận điện thoại của người đại diện Tô Nịnh Nịnh, cô mới biết hóa ra mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
______________________
Tèn ten!
Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong năm vừa qua. Thực ra mình tự thấy mình không năng suất lắm vì mình đào hố khá lâu rồi mà mới chỉ có 16 chương, huhu thông cảm cho mình nha tại mình bận kinh khủng với lười nữa:))) Tự hứa là năm Canh Tý này mình sẽ siêng edit hơn, cố gắng hoàn luôn bộ này để mọi người có truyện đọc nha.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng.