Không Yêu Không Vui

Chương 17: Nhà dột còn gặp mưa



Editor: peeWan

______________________

Tô Vận dành thời gian gọi điện thoại cho Tô Nịnh Nịnh, điện thoại tắt máy, chẳng trách người đại diện nói cô nên lưu ý đến cảm xúc của Nịnh Nịnh, xem ra hiện thực so với cô nghĩ còn bết bát hơn.

Vất vả đến tận lúc trưa tan ca, cô gần như là chạy về phòng trọ.

Sau khi mở cửa, trong phòng khách không ai, cô gõ cửa phòng Tô Nịnh Nịnh rất lâu nhưng không có ai mở cửa.

Tô Vận sốt ruột, sợ Tô Nịnh Nịnh nghĩ quẩn.

"Nịnh Nịnh, mở cửa." Tô Vận hai tay gõ cửa.

Bên trong vẫn không có động tĩnh, cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo bảo vệ, chợt cửa được kéo ra từ bên trong.

Tô Nịnh Nịnh mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bời, hai mắt sưng đỏ, nhưng khóe miệng cô còn mang theo ý cười: "Chị, sao chị lại về? Vừa rồi em đọc kịch bản, khóc như mưa, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nhân vật."

Tô Vận đau lòng ôm lấy cô: "Nịnh Nịnh, chị biết em bị người ta bắt nạt mà tại sao không nói cho chị? Em có biết lúc nãy suýt nữa chị bị hù chết rồi không? Sợ em nghĩ quẩn."

"Chị, em không sao thật đấy." Tô Nịnh Nịnh lau lau nước mắt cho Tô Vận: "Chỉ bị mấy cái tát thôi, còn lại không sao hết."

"Chị Lý nói em... nói em bị công ty phong sát, còn phải hủy hợp đồng, mấy bộ phim kia sẽ bị người khác thay thế, là thật sao?"

"Em đã không muốn ở trong công ty đáng ghét đó lâu rồi, không nói đến chuyện chèn ép nghệ sĩ, công ty còn muốn chúng em phải tiếp nhận mấy việc hèn hạ." Tô Nịnh Nịnh khẽ vuốt lưng Tô Vận: "Chị, chị đừng khóc, không phải em vẫn ổn sao?"

Tô Vận khóc càng dữ dội hơn, cô biết Nịnh Nịnh đang an ủi cô nên mới nói về công ty như thế, lúc trước kí tên với công ty này, còn có chị Lý làm người đại diện, Tô Nịnh Nịnh phấn khích đến mức mấy ngày không ngủ được.

Cô em này, từ nhỏ đã giống chị gái chăm sóc cho cô.

Tô Vận lại hỏi Tô Nịnh Nịnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tô Nịnh Nịnh thoạt đầu ấp úng không chịu nói, về sau Tô Vận cứ hỏi mãi, cô đành phải thật lòng bẩm báo.

Thật ra chính cô ấy cũng không biết sao lại đắc tội Diệp Tình Lam, lúc trước quay phim vẫn rất tốt, Diệp Tình Lam rất chiếu cố người mới như cô.

Hai ngày trước cô hỏi Diệp Tình Lam xin kí tên, nói là mấy y tá của chị mình đều mê cô.

Diệp Tình Lam mới hỏi chị cô là ai, cô cũng không giấu diếm, nói là bác sĩ tốt nhất khoa Nội tim mạch của bệnh viện Bắc Kinh, dáng vẻ rất xinh đẹp, lúc ấy Diệp Tình Lam hỏi tên chị, cô liền nói cho Diệp Tình Lam.

Từ đó về sau không hiểu sao Diệp Tình Lam cứ liên tục bắt bẻ cô.

Kết quả là, chiều nay có cảnh quay, nhân vật của cô trong bộ phim có đẩy nhân vật nữ chính của Diệp Tình Lam, nhưng tất cả động tác xô đảy đều là theo yêu cầu của đạo diễn, không hề xen lẫn bất kì tâm tư cá nhân nào, huống hồ giữa cô và Diệp Tình Lam cũng không hề có khúc mắc gì.

Nhưng nào biết được khi ở phòng hóa trang, cô đang tháo trang sức thì Diệp Tình Lam khí thế hung hăng đến gây phiền phức, cô giải thích thêm hai câu liền Diệp Tình Lam cho hai cái bạt tai, cô bị đánh tỉnh cả người.

Lúc Diệp Tình Lam định tát cái thứ ba, cô cũng bắt đầu đánh lại, đại não nhất thời chập mạch, cô bất chấp hậu quả tát Diệp Tình Lam hai cái, hai người giằng xé một lúc, cuối cùng bị thợ trang điểm kéo ra.

Bởi vì trong vòng đều biết Diệp Tình Lam có bạn trai rất lợi hại, không ai dám đắc tội cô ta, ngay cả đạo diễn cũng muốn bán mấy phần mặt mũi cho Diệp Tình Lam nên cô bị phong sát cũng là chuyện trong dự liệu.

Tô Vận hỏi: "Em bị phong sát cũng là do Diệp Tình Lam làm?"

Tô Nịnh Nịnh gật đầu: "Chị Lý nói là ý của bên trên công ty, thật ra chính là ý của bạn trai Diệp Tình Lam, nghe nói anh ta là cổ đông lớn nhất công ty giải trí bọn em."

"Em nói bạn trai Diệp Tình Lam là cổ đông lớn nhất công ty bọn em?" Tô Vận cảm thấy chuyện này hình như hết đường xoay xở rồi.

Tô Nịnh Nịnh khẽ thở dài một cái: "Dạ, nhưng chúng em chưa ai thấy mặt ông chủ lớn này cả, nghe đồn anh ta rất kín kẽ, người trong vòng đều gọi là anh Tư."

Tô Vận sau khi nghe xong, trố mắt nhìn Tô Nịnh Nịnh một lúc sau mới tỉnh lại, Tưởng Mộ Thừa là bạn trai Diệp Tình Lam?

Sao có thể?

Nhưng nghĩ lại, lại giống như không có gì không thể.

Tưởng Mộ Thừa biết rõ Tô Nịnh Nịnh là em gái cô, còn không phải phong sát bình thường.

Tại bữa tiệc đêm đó, sở dĩ anh giúp cô hẳn là vì nể mặt Lâm Việt, không đúng, thật ra anh chính là giúp Lâm Việt, chỉ có cô tự mình đa tình hiểu thành anh có thiện cảm với mình.

Tô Nịnh Nịnh lại nói: "Bạn trai cô ta đối với cô ta khá tốt, vì cô ta còn đặc biệt đầu tư một bộ phim để cô ta diễn nữ chính, chính là bộ phim tình cảm của đặc vụ hồi trước đó."

Thấy Tô Vận còn đang ngẩn người, trong ánh mắt đều là bi thương, Tô Nịnh Nịnh trấn an nói: "Chị, không có chuyện gì, cùng lắm thì em không làm diễn viên nữa, về sau chị nuôi em có được không?"

Tô Vận khổ sở nhìn Tô Nịnh Nịnh, có lẽ đêm đó Tưởng Mộ Thừa giúp mình khiến Diệp Tình Lam trong lòng không thoải mái nên mới trút giận lên người Tô Nịnh Nịnh.

Tô Vận vốn định nói chuyện với Tô Nịnh Nịnh thêm một lúc, không ngờ đồng nghiệp gọi điện thoại đến, nói chủ nhiệm thông báo họp. Cô cảm thấy rất kì lạ, sao họp sớm vậy nhỉ?

Cô là người cuối cùng đến văn phòng chủ nhiệm, lúc cô đi vào, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, cô nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp bên cạnh: "Sao rồi?"

Đồng nghiệp muốn nói lại thôi.

Chủ nhiệm Hà nhìn cô, thở dài nói: "Gọi mọi người đến đây để tuyên bố một chuyện, về việc điều động nhân viên."

"Lãnh đạo bệnh viện qua bàn bạc đã quyết định điều Tô Vận đến khám Cấp cứu, buổi chiều bàn giao hết công việc cho bác sĩ Trương, tối nay đến báo danh bên khoa Cấp cứu."

Sau đó chủ nhiệm Hà nói thêm gì đó nhưng hai tai cô đã ù đi, một chữ cũng không lọt.

Mãi đến khi tất cả các đồng nghiệp khác đều rời đi, cô vẫn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích.

Từ khoa Nội tim mạch chuyển đến khoa Cấp cứu, không nói đến sẽ mệt mỏi và bận rộn hơn, còn cách xa lĩnh vực chuyên môn của cô, chuyện này đối với cô mà nói, giống như Tô Nịnh Nịnh yêu diễn xuất mà bị phong sát vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhiệm Hà: "Chủ nhiệm, ý của lãnh đạo là gì?"

Chủ nhiệm Hà trầm mặc hồi lâu: "Bên khoa Cấp cứu thiếu người nên điều cô đến."

Tô Vận cười lạnh một tiếng, khoa Cấp cứu thiếu người? Là bởi vì cô không có người chống lưng cho nên chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé, nhưng cô nào có đắc tội ai.

Chủ nhiệm Hà: "Tô Vận, trước tiên cô cứ làm tạm bên kia đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cô."

"Chủ nhiệm, không cần, nếu là ý của lãnh đạo, chú có đi xin cũng vô dụng."

Tô Vận cũng không biết mình đi ra khỏi văn phòng thế nào.

Sau cô điều chỉnh tốt cảm xúc, giao tất cả bệnh nhân của mình cho đồng nghiệp, sau đó đến khoa Cấp cứu báo danh, chủ nhiệm khoa Cấp cứu cho cô về nghỉ ngơi trước rồi đến trực ca đêm sau.

Cô cười đắng chát.

Tô Vận không về ký túc xá, cũng không đến phòng trọ, một mình đi đến hồ nước bệnh viện.

Hoàng hôn buông dần, cô ngồi một mình trên chiếc ghế dài nhìn nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, đầu óc đờ đẫn mà trái tim lại đau nhói.

Tô Vận cảm giác mình quay lại thời gian năm năm trước, tất cả mọi chuyện đều tệ hại, giống như đi vào ngõ cụt, không thấy hi vọng, cũng không có đường lui.

Điện thoại trong túi cô rung mấy lần, là tin nhắn của Triệu Tinh, hỏi cô: [Đang ở đâu? Có ổn không?]

Cô hít sâu một cái, nhắn cho Triệu Tinh: [Rất ổn, tôi trực đêm, không cần chờ tôi về ăn cơm đâu.]

Phát hiện còn có tin nhắn Wechat chưa đọc, không ngờ là Tưởng Mộ Thừa gửi tới, thời gian lúc 12:30 trưa, lúc cô đang ở phòng trọ bồi Tô Nịnh Nịnh nên không để ý.

Tưởng Mộ Thừa: [Tăng ca buổi tối sao?]

Tô Vận nhìn mấy chữ này, tâm tình khó nói lên lời, nếu trước hôm nay, là anh chủ động gửi tin nhắn cho cô, cô nhất định sẽ kích động đến quên mất cả họ của mình, nhưng bây giờ cảm giác thật chua chát.

Có lẽ đàn ông ai cũng giống nhau, đứng núi này trông núi nọ, rõ ràng đã có bạn gái mà còn muốn mập mờ với cô, đang tìm kiếm cảm giác kích thích chăng?

Cô xóa tin nhắn.

Lúc này trong thư phòng ở biệt thự.

Tưởng Mộ Thừa cầm điện thoại lên nhìn không dưới một trăm lần.

Mãi từ lúc nghỉ trưa đến khi đi làm, đợi đến lúc tan tầm, bây giờ đã xong cơm tối mà cô vẫn chưa nhắn lại.

Anh nhìn màn hình di động, chắc hẳn cô có ca phẫu thuật nên chưa kịp nhìn, cũng có thể do điện thoại hết pin, hoặc là, điện thoại chưa bật nguồn nên chưa nhận được tin.

Lúc này có tiếng gõ cửa thư phòng vang lên, "Tưởng tổng, là tôi."

Tưởng Mộ Thừa đặt di động ở một bên, "Vào đi."

Trợ lý Khương phong trần mệt mỏi mới từ sân bay trở về liền lập tức chạy đến báo cáo công việc.

"Tưởng tổng, đây là những gì tôi tra được ở thành phố C." Trợ lý Khương đặt túi hồ sơ trước mặt Tưởng Mộ Thừa, "Tưởng tổng, anh chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Tưởng Mộ Thừa ngước mắt: "Có ý gì?"

Trợ lý Khương trầm mặc hai giây, "Tô Thế Khải hiện tại thần chí không rõ, không thể tự sinh hoạt hàng ngày."

Tưởng Mộ Thừa run rẩy cầm túi hồ sơ, anh không dám mở túi hồ sơ, hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Nhà máy dược phẩm Hằng Lợi mấy năm trước xảy ra chuyện thuốc sản xuất không đúng yêu cầu dẫn đến chuyện bệnh nhân đột tử, mà Tô Thế Khải là người đứng đầu Trung tâm Nghiên cứu dược phẩm Hằng Lợi, sau khi điều tra xác định là do việc phối trộn thuốc của trung tâm có vấn đề, nghe nói là do Tô Thế Khải cố ý, cuối cùng bị phán ở tù, cả quá trình đều được tiến hành rất kín kẽ, không được truyền thông đưa tin. Tô Thế Khải vào tù ba tháng thì bắt đầu đầu óc mơ hồ, lúc đó người giúp ông ta được phóng thích (*) vẫn là..." Nói đến đây, trợ lý Khương dừng lại.

(*) Bản gốc dùng từ 保外就医, hiểu nôm na là phóng thích một pham nhân có bệnh tật vô cùng nghiêm trọng.

Tưởng Mộ Thừa ánh mắt dần trầm xuống: "Là ai?"

Trợ lý Khương khóe miệng co giật nói: "Là tôi."

Tưởng Mộ Thừa nhíu mày, còn tưởng rằng mình nghe lầm, "Sao lại là cậu?"

Trợ lý Khương: "Lâm Việt tìm anh, anh phân phó tôi xử lý." Nếu không phải lúc này đi tìm Tô Thế Khải thì anh ta cũng quên mất mảnh ghép này.

Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm túi hồ sơ trong tay, giống như trong ấn tượng của anh đúng là có chuyện như vậy, lúc ấy Lâm Việt tìm anh giúp đỡ, nói rằng người thân của chị họ gặp phiền phức, muốn được tha tù. Lúc bảo đảm người từ trong tù ra, anh cũng không hỏi nhiều.

Thế nhưng từ khi nào mà Tô Thế Khải lại là người thân của Viên Dĩnh?

Trợ lý Khương nhìn ra sự nghi hoặc của Tưởng Mộ Thừa, giải thích: "Tưởng tổng, cổ đông lớn nhất của nhà máy dược Hằng Lợi chính là Viên thị, công ty nhà mẹ đẻ Viên Dĩnh. Lúc trước Viên Dĩnh tìm Lâm Việt giúp đỡ, Lâm Việt mới tìm anh."

Tưởng Mộ Thừa như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nhìn trợ lý Khương: "Tại sao Tô Thế Khải lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy? Nhà máy dược Hằng Lợi xảy ra chuyện như vậy, Viên thị làm đại cổ đông thì căm hận Tô Thế Khải còn không kịp, sao còn có thể có lòng tốt cứu ông ấy từ trong ngục ra?"

"Chuyện này đúng là rất kỳ quặc, tôi đã thử tra lại vụ này ở thành phố C nhưng gặp phải trở ngại, nếu tra được sẽ rất phiền phức, có lẽ vụ án này đã liên lụy quá nhiều người, tôi vội trở về trong đêm để hỏi ý kiến anh, liệu anh có muốn tiếp tục không?"

"Tra, phải tra rõ ràng mới được." Tưởng Mộ Thừa lấy ra một tờ giấy nhớ, ghi lên một dãy số: "Khi nào cần thiết thì tìm anh cả tôi để anh ấy đến chào hỏi cơ quan tư pháp địa phương."

"Được." Trợ lý Khương cầm tờ giấy, đây là số của thư kí anh cả Tưởng.

Tưởng Mộ Thừa nhìn đồng hồ, đã khá khuya nên anh cho trợ lý Khương về nghỉ. Lúc trợ lý Khương đi đến cửa, anh lại gọi lại: "Chờ một chút."

Trợ lý Khương ngừng chân quay người: "Tưởng tổng, anh muốn dặn dò gì ạ?"

Tưởng Mộ Thừa: "Cậu đã liên lạc với Viên Dĩnh rồi đúng không? Chuyện công ty giải trí."

Trợ lý Khương gật đầu: "Đã liên lạc, tôi đã gọi cho người phụ trách bên công ty giải trí, chuyện còn lại Viên Dĩnh nói cô ấy tìm người bên đó xử lý."

Tưởng Mộ Thừa gật đầu: "Ừ, ngày mai cậu đi hỏi thăm xử lý như thế nào, việc Diệp Tình Lam bị đánh chắc chắn không vô tội như Viên Dĩnh nói."

Trợ lý Khương bày tỏ đã hiểu, "Được."

Sau khi trợ lý Khương rời đi, Tưởng Mộ Thừa mở điện thoại, vẫn không có tin nhắn hồi âm. Anh mở túi hồ sơ, xuyên suốt bốn tờ giấy là toàn bộ tình hình Tô gia gần đây.

Sau khi xem xong, anh cầm điếu thuốc đi lên sân thượng.

Trong lòng có chút quẫn trí, Tô Thế Khải đầu óc mơ hồ, bà ngoại Tô Vận đột nhiên qua đời, những chuyện mà Tô Vận phải trải qua, từng chuyện một, cứ luẩn quẩn mãi trong đầu anh trong buông được.

Rốt cuộc cô đã sống thế nào?

Tại sao anh lại không thành lập trung tâm nghiên cứu và phát minh dược phẩm sớm hơn vài năm?

Tại sao không đi tìm Tô Thế Khải sớm hơn?

Nếu làm sớm hơn năm năm, kết quả sẽ thế nào?

Đốt hết một điếu, lại một điếu.

Nhiều năm trước khi anh mới bước chân vào ngành y liền quen được Tô Thế Khải, Tô Thế Khải là kỳ tài hiếm có trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển thuốc, có tầm nhìn rất độc đáo trong tương lai phát triển của ngành, bọn họ từng có nhiều dịp giao lưu, nói chuyện rất ăn ý.

Thành phố C cách Thượng Hải không đến hai giờ đi xe, lúc anh đến Thượng Hải còn qua nhà Tô Thế Khải làm khách mấy lần.

Ngoài chuyện trên trời dưới đất, anh còn nói đùa Tô Thế Khải khi nào hắn có cỡ lớn nghiên cứu phát minh trung tâm, nhất định sẽ mời ông làm sở trưởng, một mao tiền cũng không cho hắn. Tô Thế Khải lúc ấy đã nói một câu thế này: "Nếu cậu không sợ bị con bé Vận nhà anh đánh thì dù cậu không cho anh một xu, anh cũng không có ý kiến."

Về sau anh mới biết được, con bé Vận là cháu gái ông, không có cha mẹ, theo ông lớn lên, đang là sinh viên năm nhất của một trường y ở Thượng Hải, tính cách rất đanh đá.

Lúc trước tra tư liệu của Nghe đồn nửa thật nửa giả, anh liền điều tra lý lịch của cô, không ngờ cậu của cô là Tô Thế Khải.

Cả tháng bảy anh cùng Lâm Việt đi thành phố C, ngoại trừ khảo sát địa điểm cho hạng mục mới, anh cũng muốn đến thăm hỏi Tô Thế Khải bởi vì trung tâm nghiên cứu và phát minh dược phẩm tại Thượng Hải của anh sắp xây xong, anh có ý muốn mời Tô Thế Khải đến làm việc với mức lương cao.

Không ngờ trong nhà Tô Thế Khải không có ai, gọi điện thoại cũng không ai nghe.

Lúc ấy công ty bên Bắc Kinh có việc gấp, anh liền vội vã trở về, nghĩ đến lần sau có thời gian lại đi thăm hỏi.

Không ngờ lại gặp Tô Vận ở khu phục vụ, nếu như cô không phải cháu gái Tô Thế Khải, sao lúc ấy anh có thể dễ dàng buông tha cho trận sóng gió mà cô tạo ra trên mạng chứ.

...

Mãi đến mấy hôm trước, trung tâm nghiên cứu và phát minh dược phẩm ở Thượng Hải của công ty dược Trung Xuyên đã xây xong, anh lại lần nữa nói trợ lý Khương liên hệ Tô Thế Khải, anh muốn đích thân đến thăm hỏi.

Kết quả trợ lý Khương dùng nhiều cách nghe ngóng cũng không liên lạc được, nghe nói Tô Thế Khải đã sớm không còn ở nhà máy dược Hằng Lợi, dường như mấy năm trước đã xảy ra chuyện gì lớn lắm.

Anh mơ hồ cảm thấy không đúng, lại không thể hỏi trực tiếp Tô Vận, liền nói trợ lý Khương đến thành phố C điều tra, không ngờ lại là kết quả như vậy.

Điện thoại trong túi rung lên, anh kích động móc ra, là tin nhắn hệ thống.

Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm màn hình, cười một tiếng.

Từ khi nào thì anh bắt đầu biết lo được lo mất?

Rồi từ khi nào trong lòng anh bắt đầu thay đổi?

Ngẫm lại một chút, có lẽ từ khi cho cô mượn bật lửa ở khu phục vụ.

Anh có bệnh thích sạch sẽ, tất cả mọi thứ, ngoại trừ Đào Nhiên có thể chạm vào, những người khác thì không, vậy mà anh lại đưa bật lửa cho cô mượn.

Lại đến về sau không hẹn mà gặp mấy lần, cô cứ như vậy đi vào lòng của anh.

Anh nhớ rõ Lâm Việt trước kia già mồm nói qua một đoạn văn:

Trong đời một người đàn ông, đừng hỏi lý do, bỏ qua thời gian, mặc kệ địa điểm, liều lĩnh thích một cô gái, mà cô gái này không phải quá tốt, nhưng chính là nhìn vừa ý, bắt buộc phải là cô ấy, những người khác không được.

Lúc ấy anh còn khịt mũi coi thường đoạn văn này, cảm thấy chua lè.

Không ngờ cũng có ngày anh bị quật tơi bời thế này.

Anh ấn mở điện thoại nhắn một tin cho cô: [Ngủ chưa?]