Editor: peeWan
______________________
Trên bàn cơm, người vừa kinh ngạc lo sợ vừa tổn thương tuyệt vọng nhất chính là Diệp Tình Lam, cô ta lo lắng không biết Tưởng Mộ Thừa sẽ trừng trị cô ta thế nào, sẽ làm thế nào khiến cô ta không thể xuống đài.
Hôm qua cô ta quay phim ở tổ A, lúc trở về sau khi kết thúc công việc thì nghe người ở tổ B nói Tô Nịnh Nịnh đã về đoàn làm phim, là tổng giám đốc công ty đích thân đưa cô ấy đến studio.
Cô ta liền nghi ngờ, ai lại không nể mặt Tưởng Mộ Thừa dám công khai đối nghịch với anh, cô ta gọi điện thoại cho Viên Dĩnh, Viên Dĩnh cũng không hiểu, nói là để tìm người nghe ngóng thử.
Xem ra bây giờ chẳng cần phải nghe ngóng nữa, người dám không nể mặt Tưởng Mộ Thừa ngoài bản thân anh thì còn ai nữa đây?
Anh cũng đã biết được chân tướng sự tình, về sau cô ta còn có thể chờ đợi trong hội này sao? Người tiếp theo bị phong sát có lẽ là cô ta rồi.
Đồ ăn đã được đưa lên được một phần, nhưng cô ta đứng ngồi không yên liền nhắn Wechat cho Viên Dĩnh: [Không phải cậu nói tối hôm đó anh Tư chỉ diễn trò với Tô Vận thôi hay sao? Sao bây giờ thành sự thật rồi?]
Bởi vì Viên Dĩnh trước đó có nói cho cô ta biết bữa tiệc đêm đó là Tưởng Mộ Thừa cùng Tô Vận diễn kịch, cũng không phải là bạn bè thật nên cô ta mới có gan đánh Tô Nịnh Nịnh.
Tối nay cô ta nghe Viên Dĩnh nói bữa tiệc hôm nay Tưởng Mộ Thừa cũng sẽ tới nên đã bỏ qua một thông cáo khá quan trọng mà chạy đến đây, nào nghĩ đến kết cục mọi chuyện lại là như thế này.
Viên Dĩnh trả lời: [Tôi cũng muốn biết tại sao đùa mà thành thật đấy! Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai?!]
Diệp Tình Lam cắn môi dưới, [Tối nay anh Tư chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu, làm sao bây giờ?] Cô đây đúng là thông minh quá nên bị thông minh hại.
Viên Dĩnh: [Sẽ không đâu, cứ an tâm ăn cơm của cậu đi.]
Cô ta hiểu rất rõ Tưởng Mộ Thừa, dù anh không thích người nào đó, cũng sẽ không để người ta khó xử trước mặt mọi người, sự giáo dục đàng hoàng sẽ không cho phép anh làm như thế, nhưng những thủ đoạn tiếp theo sẽ khiến người đó sống không bằng chết.
Cho nên từ nay về sau, Diệp Tình Lam sẽ như thế nào, thật đúng là khó nói, nhưng bây giờ ngay cả bản thân mình cô ta cũng không dám chắc, nên chẳng lo được Diệp Tình Lam.
Muốn trách thì trách Lâm Việt, nói cái gì mà nó và Tưởng Mộ Thừa đã sớm không còn liên hệ gì với Tô Vận, nhìn thấy sự nhiệt tình của cậu ta đối với Tô Vận tối nay, đúng là muốn thả cho nó một "quả bom" mà!
Lâm Việt đột nhiên hắt hơi một cái, "Móa, ai nghĩ đến em vậy!"
Tô Vận 'a' một tiếng, "Nói là mắng anh nghe còn có lý hơn!"
Lâm Việt bất mãn liếc cô, lại ngại Tưởng Mộ Thừa đang ngồi bên cạnh cô, anh ta không dám làm càn nên rút tờ khăn giấy xoa xoa cái mũi.
Lúc ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Minh Diễm đang quay bàn xoay.
Lâm Việt lập tức nhìn chằm chằm bàn quay nhìn, quả nhiên là cá đao sông đã được bưng lên, chắc chắn Phó Minh Diễm muốn yên lặng chuyển đĩa cá đến trước mặt Tô Vận đây mà.
Bàn quay vừa dừng, Lâm Việt vô cùng không có phẩm vị bưng đĩa cá đao sông đến trước mặt mình, nhếch miệng nói: "Tối nay em đã gọi một bàn cá đao sông, mọi người không ai được phép cướp của em đâu."
Tô Vận nhìn đĩa cá đao sông, nghĩ thầm, món mình thích nhất đây mà. Bây giờ cá đao sông rất đắt, đã nhiều năm rồi cô chưa được ăn, thèm muốn chết. Vừa rồi cô có thấy trên thực đơn nhưng không gọi vì cảm thấy quá đắt.
Phó Minh Diễm cạn lời nhìn Lâm Việt, sao món anh ta gọi lại trùng với Lâm Việt...
Viên Dĩnh nhíu mày nhìn Lâm Việt, nghi ngờ nói: "Lâm Việt, không phải khi còn bé em ghét nhất là ăn cá sao?"
Lâm Việt vẻ mặt bình thản: "Đúng đó, nhưng bây giờ thích rồi, đĩa cá đao sông này giá năm ngàn, nếu em không ăn thì quá có lỗi với bản thân rồi, mà em lại không ngốc đến thế."
Lại có món ăn lên, là món sườn xào chua ngọt rất phổ biến. Nhìn đĩa sườn xào chua ngọt, Tô Vận cảm giác là Phó Minh Diễm gọi, ở nhà hàng cao cấp thế này, rất ít người sẽ gọi món sườn xào chua ngọt.
Từ nhỏ cô đã rất thích ăn sườn xào chua ngọt của cậu làm, nhưng bây giờ rất ít ăn vì luôn cảm thấy không đâu có được hương vị như ngày xưa.
Người phục vụ vừa đặt đĩa xuống, cánh tay Trì Hướng Đông duỗi ra, "Món này tôi gọi, có lẽ mọi người cũng không còn lạ gì, thôi thì để một mình tôi giải quyết đi."
Tô Vận: "..." Hóa ra là cô tự mình đa tình.
Khóe miệng Phó Minh Diễm giật giật, đêm nay anh ta không phải xui bình thường đâu.
Viên Dĩnh cũng cảm thấy khó hiểu, từ bao giờ mà Trì Hướng Đông lại... không có phẩm vị như vậy, một chút lễ nghi cơ bản trên bàn ăn cũng không có.
Khóe miệng Tưởng Mộ Thừa khẽ cong, lắc lắc ly rượu vang đỏ đế cao trong tay, khẽ nhấp một ngụm.
Nhân viên phục vụ tiếp tục mang thức ăn lên, mọi người trong lòng ai cũng thấp thỏm không yên, ngoài mặt nhìn như ăn uống say sưa ngon lành, liên tục khen đồ ăn không dứt miệng, thật ra ăn uống chẳng có vị gì, đặc biệt là Phó Minh Diễm, cảm giác như mình đang ăn phải thuốc đắng.
Mà Tưởng Mộ Thừa cũng không có hứng.
Đồ ăn Tô Vận gọi đã được bưng lên, cô cúi đầu yên lặng ăn, không dám ngước mắt, cứ cảm thấy ánh mắt nóng rực của Phó Minh Diễm cứ luôn dán lên người cô.
Tưởng Mộ Thừa chuyên tâm gắp thức ăn cho cô làm cả đĩa của cô đầy ụ, lúc cô đang ăn gà sốt mù tạt, Tưởng Mộ Thừa chợt hỏi cô: "Ăn ngon không?"
Cô gật đầu: "Mùi vị không tệ."
Tưởng Mộ Thừa ghé đầu lại, "Gắp một miếng cho anh nếm thử, trước kia anh sợ cay nên không ăn mù tạt."
Tô Vận định nói anh muốn ăn thì tự gắp đi, đĩa gà sốt mù tạt chẳng phải ở trước mặt anh sao?
Nhưng nhìn anh hoàn toàn không có ý định tự gắp, ghé miệng chờ ăn, cô đành phải gắp hai miếng gà đút cho anh.
Tưởng Mộ Thừa nhai mấy miếng, nhíu mày: "Cay thật đấy."
Lâm Việt ngồi bên cạnh không nhịn được thầm mắng Tưởng Mộ Thừa, dối trá, là ai hồi trước ăn cá hồi thay cơm? Còn dám nói không ăn mù tạt, sợ cay, đúng là già mồm.
Tô Vận bưng ly nước lên, "Anh uống chút nước đi."
Tưởng Mộ Thừa không cầm, ra hiệu cô bưng ly nước lên cao hơn.
Tô Vận im lặng nhìn anh, sao chớp mắt lại như đứa trẻ ba tuổi thế này? Trong đầu mờ mịt, nhưng cuối cùng cô vẫn bưng ly nước lên cao đỡ cho anh uống.
"Em nói hai người có thể đừng có không coi ai ra gì mà show ân ái như thế không? Có nghĩ đến tâm trạng của cẩu độc thân tụi em không thế?" Lâm Việt ầm ĩ khiến mọi người lại chú ý đến bên này.
Tưởng Mộ Thừa còn đường đường chính chính trả lời Lâm Việt: "Được, lần sau sẽ chú ý, bình thường bọn anh như vậy quen rồi nên không cảm thấy đấy là show ân ái."
Tô Vận: "..."
Trì Hướng Đông nhìn Tưởng Mộ Thừa dò xét, ánh mắt vô cùng không tốt đẹp gì nhưng Tưởng Mộ Thừa vờ như không thấy, Trì Hướng Đông cảm thấy nhạt nhẽo lại cúi đầu tiếp tục vừa gặm xương sườn, vừa thầm mắng Tưởng Mộ Thừa không phải người.
Chuyện là, trước khi thức ăn được mang lên, Tưởng Mộ Thừa đã nhắn Wechat cho Trì Hướng Đông, [Lát nữa xử lý hết sườn xào chua ngọt, không được để lại miếng nào cho người khác.]
Trì Hướng Đông ghét nhất là ăn xương sườn, bởi vì từ sau khi vợ mang thai, ngày nào cũng muốn ăn xương sườn, ăn không hết thì anh ta xử lý, làm anh ta bây giờ cứ nhìn thấy xương sườn là buồn nôn.
Thế là anh ta nhất quyết từ chối Tưởng Mộ Thừa: [Tại sao? Không muốn!]
Tưởng Mộ Thừa uy hiếp anh ta: [Video cậu hôn gái lạ do chơi thua trong tiệc sinh nhật của Lâm Việt tôi vẫn còn giữ trong điện thoại đấy.]
Trì Hướng Đông sau khi đọc xong muốn nhồi máu cơ tim mà chết, cắn răng trả lời Tưởng Mộ Thừa: [Anh Tư, anh là anh ruột em, anh nói cái gì thì em làm cái đó, yêu anh vô điều kiện!]
Lúc Trì Hướng Đông ăn miếng xương sườn thứ năm thì cảm cuộc đời này đúng là tuyệt vọng!
Mùi canh rau mầm bay đến, mắt Tô Vận sáng rực, sao vừa nãy cô lại không thấy trong thực đơn có món ăn thường ngày như vậy.
Chỉ là không đợi Tô Vận động đũa, Tưởng Mộ Thừa đã bưng tô canh rau mầm đến trước mặt, cảm giác được ánh mắt khác thường, anh nhàn nhạt giải thích: "Tô Vận gọi cho tôi, người ngoài không thể ăn."
Tô Vận bắt đầu nghi hoặc, vừa rồi cô có gọi món này sao? Xem ra đầu óc cô thật không dùng được, mới nháy mắt đã quên béng mọi chuyện.
Phó Minh Diễm nhìn tô canh rau mầm rồi lại nhìn Tưởng Mộ Thừa đang ăn canh ngon lành giống như đang được ăn sơn hào hải vị gì vậy.
Đêm nay anh ta gọi ba món ăn, một món bị Lâm Việt ăn, một món khác bị Trì Hướng Đông độc chiếm, còn món bây giờ lại bị Tưởng Mộ Thừa chiếm lấy. Anh ta trút hết tâm tình vào ly rượu vang rồi một hơi uống sạch, lẽ ra tối nay trước khi ra khỏi cửa, anh ta nên xem lịch hoàng đạo mới đúng.
Viên Dĩnh ngơ ngác nhìn Tưởng Mộ Thừa, tối nay đúng là kì lạ, ngay cả Tưởng Mộ Thừa luôn tao nhã cao quý trên bàn ăn cũng bắt đầu không biết xấu hổ.
Bữa cơm tối nay đúng là khiến tam quan của cô ta thay đổi.
Tô Vận vốn cho rằng Tưởng Mộ Thừa sẽ để phần canh rau mầm cho cô, kết quả ngay cả nước canh cô cũng chẳng thấy. Hóa ra cả tối anh không ăn gì là vì muốn đợi món canh rau mầm này sao?
Sau khi Tưởng Mộ Thừa ăn xong bát canh rau mầm cảm giác hơi buồn nôn, anh không hiểu tại sao Tô Vận lại thích ăn món ăn khó nuốt như vậy chứ?
Anh cầm khăn ướt lau lau khóe miệng, cầm ly rượu lên, nhìn về phía Phó Minh Diễm, giọng nói vẫn giữ được sự bình ổn lãnh đạm: "Chủ nhiệm Phó, về sau Tô Vận nhà tôi sẽ làm việc dưới trướng của anh, xin anh chiếu cố nhiều hơn."
Sau đó cụng ly với Phó Minh Diễm rồi uống cạn ly rượu vang đỏ.
Phó Minh Diễm cười nhạt một tiếng, ý cười không lan đến đáy mắt, anh ta không cầm ly rượu mà bưng một ly nước ấm trước mặt lên: "Anh Tư khách sáo rồi, hẳn là, trách nhiệm của tôi." Một câu hai ý nghĩa.
Nói xong, Phó Minh Diễm uống một hớp nước lớn, lẫn theo nhưng tâm tình phức tạp trôi xuống.
Sắc mặt Viên Dĩnh thay đổi, cô ta vội ra hiệu nhân viên rót rượu, nhỏ giọng nhắc nhở Phó Minh Diễm muốn mời rượu, không thể lấy nước thay rượu.
Phó Minh Diễm vờ như không nghe thấy, sau đó đổi chén rượu, quay đầu nói với Tô Vận: "Bác sĩ Tô, hợp tác vui vẻ." Ly rượu đỏ của anh ta còn hơn nửa, nhưng anh ta không nói thêm gì nữa mà một hơi uống cạn ly.
Lâm Việt hãi hùng khiếp vía nhìn anh rể nhà mình, dám không nể mặt Tưởng Mộ Thừa trước mặt mọi người, Phó Minh Diễm tuyệt đối là người đầu tiên.
Tô Vận đầu óc mơ hồ nghe Tưởng Mộ Thừa nói chuyện với Phó Minh Diễm, cô tự hỏi tại sao cô không biết chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lâm Việt nhắc nhở cô, "Này này này, chị dâu ơi, uống rượu nha, say rồi hả?"
Tô Vận hoàn hồn, trừng Lâm Việt một cái, vừa muốn bưng ly rượu lên liền bị Tưởng Mộ Thừa đổi thành ly nước, giọng nói anh ôn hòa, "Uống rượu không tốt cho da."
Tô Vận giật nhẹ khóe miệng, không thể phụ lòng tốt của anh được nên đành dùng nước thay rượu.
Lâm Việt trong lòng đếm thầm, 2:1, Tưởng Mộ Thừa toàn thắng. Tội nghiệp anh rể Phó Minh Diễm của anh ta.
Về sau, Trì Hướng Đông nhận điện thoại, vợ anh ta hối anh ta về nhà, nói là bụng hơi đau, Trì Hướng Đông giật mình, không phải là sắp sinh rồi chứ?
Anh ta vội vã đứng dậy, "Mọi người cứ tiếp tục đi, có lẽ vợ tôi sắp sinh rồi, tôi phải về nhà trước đây."
Bữa tiệc Hồng Môn này sau khi Trì Hướng Đông rời đi thì cũng kết thúc.
Sau khi ra khỏi phòng, Tưởng Mộ Thừa nắm tay Tô Vận đi phía trước, nói với cô: "Anh chưa ăn no."
Tô Vận: "... Ai bảo anh ăn hết canh rau mầm."
"Về nhà làm đồ ăn khuya cho anh."
"Anh muốn ăn gì?"
"Bánh sủi cảo."
"Trong tủ lạnh vừa vặn còn có một túi bánh sủi cảo đông lạnh."
Âm lượng cuộc tò chuyện của bọn họ không được coi là nhỏ, Phó Minh Diễm đi ở phía trước nghe được rất rõ ràng, mỗi một từ ngữ Tô Vận nói ra như từng cây kiếm đâm vào anh ta, khiến anh ta muốn chết cũng không được, sống cũng không xong.
Đi đến bãi đỗ xe, Viên Dĩnh nhìn về phía Phó Minh Diễm: "Về biệt thự hay nhà trọ của chúng ta?"
"Tôi về bệnh viện." Phó Minh Diễm đi hướng mình ô tô.
Viên Dĩnh mấy bước đuổi theo, có chút thất lễ: "Phó Minh Diễm, anh có ý gì?"
"Chính là ý mà cô nghe được." Phó Minh Diễm đẩy cô ta ra, tiếp tục đi về phía trước.
Viên Dĩnh níu cánh tay anh ta, giọng điệu hòa nhã hơn: "Chồng ơi, chúng ta về nhà đi."
Phó Minh Diễm rút tay ra, "Viên Dĩnh, cô có ý gì? Cô còn trông đợi gì ở cuộc hôn nhân nửa sống nửa chết này của chúng ta nữa? Mọi người chia tay trong vui vẻ thì không tốt sao? Chẳng lẽ phải vạch mặt nhau mới được sao?"
Viên Dĩnh tự giễu cười lạnh một tiếng: "Anh nhìn thấy người yêu cũ ở bên cạnh người đàn ông khác là cảm giác gì? Đau đến không muốn sống đúng không?"
Phó Minh Diễm híp mắt nhìn cô ta, ánh mắt lộ ra vài phần nguy hiểm, lặng im mấy giây, anh ta quay người rời đi.
Viên Dĩnh nói với bóng lưng của anh ta: "Phó Minh Diễm, chúng ta không thể ly hôn! Bố mẹ anh cũng sẽ không đồng ý cho anh ly hôn, càng không thể cho anh cưới người phụ nữ kia! Anh mau vứt bỏ cái suy nghĩ đó đi!"
Phó Minh Diễm cũng không quay đầu lại.
*
Tưởng Mộ Thừa ngồi trong xe.
Tô Vận tựa đầu vào vai anh, nghĩ lại về bữa tiệc ban nãy.
Phó Minh Diễm đã sớm có gia đình của mình, đến hôm nay cô cũng đã tự mình thoát khỏi vũng lầy, mặc dù khi nhìn thấy Phó Minh Diễm cô vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng loại cảm xúc này rồi cũng sẽ biến mất.
Bây giờ cô xác định, người hiện tại cô yêu là Tưởng Mộ Thừa, mà Phó Minh Diễm là cả thanh xuẩn của cô, cô đã từng yêu, từng trả giá, cũng đã nhận được.
Những năm tháng ấy đã in sâu vào cuộc sống của cô, không thể xóa bỏ, nhưng cũng không thể quay lại nữa rồi.
Tô Vận nhẹ giọng gọi: "Anh Tư."
"Nói đi, anh nghe." Tưởng Mộ Thừa đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Em với... Phó Minh Diễm... Bọn em..." Cô quyết định thẳng thắn với anh.
Tưởng Mộ Thừa ngắt lời cô: "Tô Vận, em không cần phải kể về quá khứ của mình với anh. Ai mà chẳng có." Anh vươn tay ôm cô vào lòng, "Nghỉ ngơi một lát đi."
Tô Vận thở phào một hơi, cảm kích việc anh không hỏi về quá khứ của cô, thế nhưng trong lòng lại chua chua, bởi vì anh nói ai cũng có quá khứ, anh cũng có. Có phải trong lòng anh cũng có một người phụ nữ không ai thay thế được?
Cô cố gắng chui vào lòng anh, vẫn có cảm giác không thoải mái, cứ nhích tới nhích lui.
Tưởng Mộ Thừa mở mắt ra, hỏi cô: "Sao vậy?"
Tô Vận không nói lời nào, cũng không biết phải nói thế nào.
Tưởng Mộ Thừa nâng cằm của cô, "Nói chuyện."
Tô Vận lắc đầu: "Nói thì anh sẽ không vui."
"Em không nói thì anh vui sao?"
Tô Vận cắn môi, buồn bực không lên tiếng.
"Nếu em không nói thì anh không vui thật đấy."
Tô Vận ngẩng đầu đối mặt với anh, trong mắt cô thể hiện rõ sự tủi thân, "Em cảm giác sau khi biết anh, em trở nên rất đáng ghét, bụng dạ hẹp hòi, lo được lo mất, trước kia em không như thế."
Biết rõ Tưởng Mộ Thừa đã hơn ba mươi tuổi, không thể chỉ có tình cảm đơn thuần, mà chính cô cũng đã từng có, nhưng cô lại tiêu chuẩn kép, ích kỉ nên muốn trong lòng Tưởng Mộ Thừa chỉ có mình cô mà thôi.
Tưởng Mộ Thừa buông cằm cô, ôm cô vào lòng xem như giải thích: "Tô Vận, em không có tình địch đâu, bởi vì anh sẽ không cho phép người phụ nữ nào có cơ hội đó."
Sau khi nói xong, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, "Ngủ đi."
Tô Vận dùng sức ôm eo anh, cảm giác vẫn không thể biểu đạt được tình cảm lúc này của mình, lại ngẩng đầu, khẽ cắn yết hầu của anh, lúc này mới hài lòng nằm sấp trong ngực anh híp mắt nghỉ ngơi.
Tưởng Mộ Thừa đột nhiên cúi đầu, nhỏ giọng bên tai cô: "Đêm nay về biệt thự của anh không?"
Tô Vận không ngốc, đương nhiên hiểu được ý từ sâu xa trong lời nói của anh, rõ ràng cô có thể từ chối vì dù sao thì bọn họ cũng mới ở bên nhau có mấy ngày, nhưng cô lại nói: "Được."