Không Yêu Không Vui

Chương 20: Gặp lại



Editor: peeWan

______________________

Trưa hôm sau, Tô Vận đang ngủ say, Triệu Tinh gọi điện thoại tới thúc giục cô đến nhà ăn ăn cơm. Tô Vận biết Phó Minh Diễm nhất định sẽ ở đó, nên cô từ chối thẳng, nói rằng mình đang buồn ngủ.

Triệu Tinh tiếc nuối: "Không đến thật hả?" Lời này không đúng với tính cách hoa si của Tô Vận, có trai đẹp cực phẩm thế này mà cô ấy không thèm ngắm sao?

Tô Vận trả lời cô ấy: "Không đi."

"Muốn ăn gì, tôi gói về cho cậu."

Tô Vận lại ngáp một cái, "Cái gì cũng được. Tôi ngủ tiếp đây." Tô Vận cúp máy rồi trùm chăn ngủ tiếp.

Triệu Tinh nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, lắc đầu, đúng là kì lạ, bình thường ở đâu có trai đẹp, cô ấy đều không kìm được phấn khích.

Năm ngoái ở khoa Mắt có một anh chàng đẹp trai, Tô Vận nói đôi mắt ngày nào cũng chua, chỉ cần anh chàng kia vẫn còn ở khu ngoại trú, cô sẽ là fan trung thành nhất của anh ta. Có điều cô là hoa si có thời hạn, không quá một tháng, cô đã mất đi sự hào hứng.

Thật ra cô biết Tô Vận không phải quá hoa si, mà là bởi vì trong lòng bị tổn thương quá nhiều, cô ấy chỉ tìm cách phóng thích cảm xúc bị kiềm chế mà thôi.

Cũng chính là Tô Vận, nếu những chuyện kia xảy đến với mình, có lẽ cô đã sớm sụp đổ.

"Màn hình điện thoại đẹp vậy sao?" Phó Minh Diễm đã ngồi vào phía đối diện Triệu Tinh.

Triệu Tinh cất điện thoại, thấy anh chuẩn bị ba phần đồ ăn, ngại ngùng nói: "Vợ nhỏ của tôi không đến, nói là buồn ngủ, lát nữa tôi gói lại đem về kí túc xá."

Phó Minh Diễm dùng sức nắm chặt đũa, cười nhạt nói: "Con gái đúng là không thể chịu được trực ca đêm."

"Ai nói không phải, cũng không biết ai thất đức, lại điều cô ấy đến khoa Cấp cứu." Triệu Tinh thở dài bắt đầu ăn cơm.

Phó Minh Diễm dần lơ đãng, người thì tại nhà ăn, nhưng suy nghĩ đã bay rất xa rồi.

Trong túc xá, Tô Vận sau khi tỉnh lại, rốt cuộc ngủ không được, dứt khoát rời giường rửa mặt, buổi tối còn phải ra ngoài ăn cơm, cô liền lấy mặt nạ ra đắp.

Mặt nạ còn chưa lột ra, Triệu Tinh đã cầm cơm hộp ung dung trở về, đặt lên mặt bàn, "Đại soái ca tự mình mua cơm cho cậu, ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"

"Bác sĩ Phó?"

"Trừ cậu ta ra thì còn ai vào đây nữa? Lúc đầu cậu ta chuẩn bị ba phần cơm hộp, không ngờ cậu không đi, cậu ta nhất định gọi gói thêm một phần, nói trời giá rét, không thể ăn cơm nguội." Triệu Tinh lại cảm khái: "Đàn ông đã có vợ đúng là không tầm thường, biết quan tâm thật."

Điện thoại di động của Triệu Tinh vang lên, cô đưa mắt nhìn xong liền cúp máy, dập máy chưa đến hai giây, tiếng chuông lại vang lên, cô lập tức kéo số gọi đến vào sổ đen.

Tô Vận thấy cô không tiếp, thuận miệng hỏi một câu: "Điện thoại quấy rầy hả?"

Triệu Tinh gật đầu: "Điện thoại quấy rầy của tra nam." Không đợi Tô Vận hỏi nhiều, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, "Tôi đến phòng giải phẫu, có một phụ nữ mang thai hẹn một giờ chiều sinh mổ, nói là coi số mệnh, muốn sinh con trong khoảng từ 1 giờ đến 2 giờ, có thể đại phú đại quý..."

Tô Vận cười nhẹ, biết Triệu Tinh không muốn nói nhiều đến gã tra nam kia, liền phụ họa nói có người mê tín tin rằng thời gian con cái sinh ra có thể quyết định được tương lai.

Sau khi Triệu Tinh rời đi, Tô Vận ngẩn người nhìn hộp cơm, cô không mở ra cũng biết nhất định bên trong đều là đồ cô thích ăn.

Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Phó Minh Diễm, điện thoại kết nối rất nhanh, Phó Minh Diễm mở miệng liền hỏi: "Cơm có bị nguội không?"

Tô Vận dùng sức nắm chặt điện thoại, trong lòng cảm thấy chua xót, cảm thấy có chuyện phải nói rõ ràng: "Về sau... Anh đừng mua cơm cho em được không? Anh thấy như vậy thích hợp sao?"

Trong điện thoại rất yên tĩnh, một lúc sau anh ta mới lên tiếng: "Được, sau này sẽ không như vậy nữa. Em ăn cơm đi."

"Phó Minh Diễm!"

"Hả?"

"Anh ấy... Anh ấy đối xử với em rất tốt, em... thích anh ấy, tình cảm bọn em rất tốt. Anh..." Cũng phải cố gắng.

Vẫn chưa nói ra nửa câu sau, Phó Minh Diễm liền ngắt lời cô: "Thật xin lỗi, quấy rầy em rồi."

Cũng không đợi Tô Vận nói thêm gì, Phó Minh Diễm trực tiếp cúp điện thoại.

Tô Vận rút một tờ giấy lau lau nước mắt, ăn uống chẳng có vị gì, mấy ngày nay trong đầu cô cứ luẩn một câu hát.

Bất đắc dĩ bi thương.

Sau này của sau này, em là ai của ai... Sau này của sau này, em sẽ cầm tay một người khác... (*)

(*) Bài này là "Sau này của sau này" do Trang Tâm Nghiên hát, là bài hát ở đầu chương cho bạn nào muốn nghe.

Chưa đến năm rưỡi nhưng Tưởng Mộ Thừa đã ở dưới lầu chờ cô.

Tô Vận cẩn thận chọn quần áo một lượt, lôi cả nhưng bộ váy dưới đáy tủ lên, nhìn mình trong gương, ngày trước lúc ra ngoài hẹn hò với Phó Minh Diễm cô cũng chưa bao giờ mặc đẹp như thế này cả.

Có lẽ khi đó tuổi còn trẻ, da dẻ còn căng mịn, trang điểm thì xấu.

Cũng có thể là khi đó nghèo hơn bây giờ, mua không nổi đồ trang điểm, càng không mua nổi quần áo đẹp.

Lúc Tô Vận xuống lầu, cửa sổ phía sau của xe đang hạ, Tưởng Mộ Thừa ngồi ở phía sau hết ức tập trung nhìn máy tính, vẫn luôn gõ không ngừng.

Cô ngồi lên xe, Tưởng Mộ Thừa nghe tiếng ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên, đây là lần thứ hai anh thấy cô trang điểm, vẻ ngoài thanh thuần nhưng vẫn không làm mất đi sự gợi cảm.

Tô Vận rất vui vẻ, nhưng ngại tài xế phía trước, cô dùng khẩu hình hỏi anh: "Nhìn được không?"

Tưởng Mộ Thừa đóng laptop, vươn tay ôm cổ cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng, "Đẹp lắm!"

Tô Vận cười đắc ý, lại rướn cổ sang hôn khóe miệng anh một cái, hỏi anh: "Tối nay chỉ có ba chúng ta ăn cơm thôi hả?"

Tưởng Mộ Thừa: "Không biết nữa, có thể còn có người khác, Lâm Việt cũng không nói là ai."

Lâm Việt đặt một phòng riêng ở một nhà hàng trong một tứ hợp viện tương đối yên tĩnh. Tô Vận sau khi xuống xe hỏi: "Đây là rượu ngon nào ngại ngõ sâu (*) sao?"

(*) Nguyên gốc là "Vàng thật không sợ lò lửa, rượu ngon nào ngại ngõ sâu" (真金不怕红炉火, 酒香不怕巷子深).

Nghĩa là nếu rượu được ủ thật tốt, thì dù trong ngõ nhỏ rất sâu cũng sẽ có người nghe hương biết vị, hâm mộ mà đến thưởng thức. Nghĩa bóng: chỉ cần đồ vật đó rất tốt, cho dù nó có ở một nơi vắng vẻ, thông qua phẩm chất ưu tú của nó, luôn có thể khiến người ta biết đến.

Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô cùng đi vào trong, "Bình thường chỉ chiêu đãi người quen, cho nên ở đâu cũng vậy thôi."

Người phục vụ dẫn họ đến phòng riêng, cửa phòng vừa mở ra, tiếng cười nói bên trong liền truyền đến, tiếng cười lớn nhất thuộc về Lâm Việt, giọng cười của anh ta quá đặc biệt, muốn không nhớ cũng khó.

Tưởng Mộ Thừa vừa bước vào, Lâm Việt liền bất mãn kêu lên: "Anh Tư, có phải Bắc Kinh hay chặn xe của anh không? Bây giờ đã hơn bảy giờ rồi đấy..." Cho dù là bò cũng đã tới từ lâu rồi.

Tưởng Mộ Thừa liếc anh ta, "Có vấn đề gì sao?"

Tô Vận bị Tưởng Mộ Thừa nắm tay, cũng bước vào trong phòng.

"Mịa nó! Suýt nữa em không nhận ra." Lâm Việt kích động đứng dậy, một mặt cười bỉ ổi: "Chị dâu, mau tới đây!"

Tô Vận chưa kịp nhìn những người khác trong phòng, chỉ chú ý đến vẻ màu mè cợt nhả của Lâm Việt, còn trừng mắt nhìn anh ta vì cách xưng hô.

Tưởng Mộ Thừa mặt âm trầm, không nói một lời nhìn chằm chằm Lâm Việt.

Lâm Việt bị chằm chằm tê cả da đầu, rồi cười ngại nhìn Tô Vận: "Cái kia... Chị dâu, ngồi đi, ngồi đi."

"Anh Tư."

Tô Vận nghe tiếng cũng nhìn theo, không hiểu sao, chân cô bỗng nhũn ra, suýt nữa trẹo chân, may mà cánh tay Tưởng Mộ Thừa ôm lấy eo cô, mới không khiến cô thất thố.

Tưởng Mộ Thừa nửa ôm cô ngồi xuống, bên phải cô là Lâm Việt, bên trái là Tưởng Mộ Thừa, người ngồi chéo... Phó Minh Diễm, cô có nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp lại Phó Minh Diễm trong một bữa tiệc lúng túng như thế này.

Viên Dĩnh ngồi cạnh Phó Minh Diễm, người đàn ông ngồi bên kia của Phó Minh Diễm cô quen, chính là người đàn ông tinh anh gặp được ở trung tâm kiểm soát sinh sản, còn gọi cô là chị Tư.

Trên bàn ăn còn có một cô gái cô không chào đón một chút nào, Diệp Tình Lam.

Cô không rõ bữa tiệc tối nay là có ý gì.

Lâm Việt giới thiệu nhanh mọi người với cô, khi nói đến Phó Minh Diễm, Lâm Việt nói: "Đây là anh rể em, Phó Minh Diễm, bác sĩ trong khoa Nội tim mạch, bây giờ đang làm chung bệnh viện với chị đấy."

Tô Vận không ngờ Viên Dĩnh là vợ anh, cô biết anh đã kết hôn, năm năm trước đã biết rồi, nhưng đến khi thấy hai vợ chồng họ cùng nhau xuất hiện, cô đã đánh giá cao sự thừa nhận trong lòng mình rồi.

Nhưng hình ảnh vỡ vụn lộn xộn dần hiện lên, biết được tin anh kết hôn, cô đi tìm anh, gọi điện thoại anh không nghe, tin nhắn chưa được hồi âm, cô bị cảnh cáo, bị uy hiếp... Cuộc sống của cô từ đó hoàn toàn u ám.

Nếu lúc đó cô không quen Điền Điềm, cô đã sớm bước lên một con đường không có lối về...

Nghĩ tới chuyện đó, trái tim Tô Vận lại bắt đầu quặn đau.

Tưởng Mộ Thừa chuyên chú nắm trọn tay cô, tay anh ấm áp bao phủ lấy đôi tay lạnh lẽo của cô, Tô Vận dần lấy lại ý thức, nói một câu 'Xin chào' đơn giản với Phó Minh Diễm.

Phó Minh Diễm chỉ 'Ừ' một tiếng, đương nhiên không vui với câu nói qua loa của cô.

Nếu như cô ngồi cạnh người đàn ông khác, chắc chắn anh ta sẽ giả bộ không quen biết, sẽ không để cô không thể xuống đài.

Nhưng người kia lại là Tưởng Mộ Thừa.

Anh ta không thể tự lừa mình dối người, làm như không thấy.

Lúc trước Tô Vận nói thế nào? Nói người đàn ông kia đối với cô ấy rất tốt, đúng không?

Người đàn ông như Tưởng Mộ Thừa có thể đối xử tốt với phụ nữ sao? Người phụ nữ duy nhất trong lòng hắn đã sớm gả cho người khác rồi.

Lúc trước vẫn là người phụ nữ kia không thích Tưởng Mộ Thừa, sau khi người phụ nữ đó kết hôn, Tưởng Mộ Thừa liền đi nước ngoài, đi một mạch năm năm.

Vốn dĩ Tưởng Mộ Thừa trở về, có lẽ vì liên quan đến người phụ nữ đó. Trước đó nghe Trì Hướng Đông nói người phụ nữ kia từ đầu năm đã bắt đầu ly hôn với chồng, bây giờ đã xong xuôi.

Như vậy Tưởng Mộ Thừa tìm Tô Vận là ý gì?

Dùng để kích thích người phụ nữ kia?

Để người phụ nữ kia vì vậy mà quay đầu?

Phó Minh Diễm nhìn Tô Vận cười nhạt một tiếng, ý vị sâu xa, anh ta nói: "Trí nhớ của bác sĩ Tô không phải kém bình thường nha, không nhớ tôi là ai sao?"

Nhất thời, trong phòng cuồn cuộn sóng ngầm.

Tô Vận khẽ giật mình, không ngờ Phó Minh Diễm sẽ nói như vậy khiến cô rơi vào tình huống khó xử, cách đối nhân xử thế của anh ta vẫn luôn đúng mực, tại sao hôm nay lại như vậy?

Sắc mặt Viên Dĩnh thay đổi liên tục như bảng pha màu, vô cùng đặc sắc. Cô ta dùng chân đá Phó Minh Diễm một cái, nhắc nhở anh ta nói chuyện có chừng mực.

Tô Vận lấy lại bình tĩnh, muốn trả lời, Phó Minh Diễm giành nói: "Cách đây mấy ngày tôi có gặp cô ấy ở nhà ăn bệnh viện, bạn học tiểu học của tôi là bạn cùng phòng với cô ấy."

Tưởng Mộ Thừa tiếp lời, "Thị lực của cô ấy không tốt lắm, trí nhớ cũng kém, trừ tôi ra, cô ấy rất ít khi nhớ được khuôn mặt của người khác phái."

Tô Vận: "..."

Mùi thuốc súng đậm đặc, cảm giác cuộc đại chiến này hết sức căng thẳng, Lâm Việt vội cứu lấy bầu không khí, pha trò: "Trí nhớ của Đại Tô Tô đúng là không tốt lắm, gặp em nhiều như vậy nhưng có lúc vẫn không nhớ em là ai."

Trận chiến không khói thuốc này cuối cùng cũng kết thúc.

Sau đó Lâm Việt lại tiếp tục giới thiệu cho Tô Vận một người khác, "Chị dâu, đây là Trì Hướng Đông, đại luật sư Trì."

Trì Hướng Đông cười, ý vị thâm trường, "Xin chào chị Tư, chúng ta thật là có duyên, lại gặp mặt rồi."

Tô Vận xấu hổ cười một tiếng, "Đúng là khéo thật."

Lâm Việt rót cho Tô Vận một ly nước ấm, đưa tới trước mặt cô, "Chị với anh Trì đã gặp nhau rồi à?"

Trì Hướng Đông tiếp lời, "Mấy hôm trước anh đưa vợ đi kiểm tra thai sản, đúng lúc gặp được anh chị Tư ở đấy luôn." Nói đến đây thì dừng lại, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng.

Tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người Tô Vận và Tưởng Mộ Thừa.

Tô Vận đỏ mặt, muốn giải thích thì Tưởng Mộ Thừa đã đi trước một bước, "Chuẩn bị có con, muốn tìm bác sĩ quen để hỏi một số chuyện cần lưu ý."

Tô Vận: "..."

Diệp Tình Lam nắm chặt tay, mấy đốt ngón tay đều trắng bệch.

Viên Dĩnh thì buồn vui đan xen, tâm tình khó nói lên lời.

Vui chính là, Tô Vận muốn kết hôn sinh con, Phó Minh Diễm cũng nên triệt để hết hi vọng.

Buồn chính là, có Tưởng Mộ Thừa là chỗ dựa, sau này Tô Vận vẫn sẽ ở lại bệnh viện, sớm tối chạm mặt Phó Minh Diễm.

Lâm Việt lơ đãng liếc nhìn Phó Minh Diễm, anh rể của anh ta, tối nay đến đây không phải ăn cơm mà là nước mắt, đáy lòng anh ta khẽ thở dài, tạo nghiệp rồi.

Để làm dịu đi bầu không khí lúng túng, Lâm Việt cầm menu, đóng vai người phục vụ, đưa cho mỗi người một tấm, "Em mới đặt phòng thôi, chưa gọi món đâu, mọi người nhìn xem mình thích ăn gì, không cần khách sáo với em đâu."

Lâm Việt ra hiệu cho tất cả người phụ vụ trong phòng ra ngoài, rồi quay mặt nói với người xinh đẹp nhất: "Ấy, em ở lại đi. Thật là tú sắc khả xan (*), để anh xem tối nay em có thể tiết kiệm chút tiền cho anh được không."

(*) Ý là người đẹp á.

Cô phục vụ xinh đẹp bất giác đỏ mặt.

Tưởng Mộ Thừa từ lúc nhận menu thì vẫn chưa nhìn qua, đặt nó ở một bên, nói với Tô Vận: "Chọn mấy món em thích ăn nhiều một chút, ăn không hết thì để anh ăn."

Cánh tay anh tùy ý khoác lên sau ghế tựa của Tô Vận, một tay lấy di động ra nhắn cho Lâm Việt: [Lát nữa nói cho anh Phó Minh Diễm gọi món gì.]

Lâm Việt đứng dậy, cười mập mờ với người phục vụ, "Người đẹp, em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi lấy menu cho."

Anh ta chậm rãi đi thu thực đơn của mọi người, tranh thủ nhìn của Phó Minh Diễm, anh ta gọi ba món, một sườn heo chua ngọt, một cá đao tự nhiên (*), còn có một canh rau mầm.

(*) Cá đao sông Trường Giang khá hiếm, giá siêu đắt luôn mọi người, theo mình đọc được trên mạng thì có thể lên đến 10 000 tệ/nửa kí ≈ hơn 33 triệu (@_@)

Hóa ra Tô Vận thích ăn mấy món này.

Lâm Việt điềm nhiên như không có việc gì đưa menu cho người phục vụ, "Món nào trùng nhau thì làm một phần thôi." Rồi dặn thêm: "Mau đưa thức ăn lên nhé, nếu không đói chóng mặt, anh sẽ dựa vào em, để em không đi đâu được đấy."

Người phục vụ bị Lâm Việt trêu chọc mặt đỏ tới mang tai, chạy trối chết.

Lâm Việt trở lại chỗ ngồi, tiếp tục trò chuyện về chủ đề lúc nãy với Phó Minh Diễm và Trì Hướng Đông, Lâm Việt cùng Trì Hướng Đông càng nói càng hăng, chỉ là Phó Minh Diễm bắt đầu không quan tâm, ánh mắt kiểu gì cũng sẽ không tự chủ nhìn về phía Tô Vận.

Lúc bốn mắt gặp nhau, Tô Vận vội vàng tránh đi.

Tưởng Mộ Thừa ngước mắt, từng động tác nhỏ của hai người đều rơi vào mắt anh, anh bất động thanh sắc thu tầm mắt lại, cầm di động mở ra một trang web, đưa tới trước mặt Tô Vận, "Em chọn giúp anh xem màu nào đẹp?"

Tô Vận nhìn chằm chằm màn hình mấy giây, mới từ từ chỉnh đốn lại những suy nghĩ ngổn ngang, ánh mắt dần tập trung, cuối cùng cô cũng nhìn ra đây là cửa hàng bán quần áo nam trên một trang web mua sắm.

Tưởng Mộ Thừa đưa cho cô xem một chiếc áo khoác dáng dài, giá 458 tệ.

Cô dò xét một chút Tưởng Mộ Thừa: "Anh muốn mua hả?"

Tưởng Mộ Thừa gật đầu.

Tô Vận không thể tưởng tượng nổi nhìn anh: "Anh chắc chắn?"

Mặc đồ nhái mua trên mạng?

Tưởng Mộ Thừa cười nhạt, rõ ràng chế nhạo: "Em mặc được mà anh không mặc được sao? Mua đồ đôi với em."

Tô Vận: "..." Vậy mà trước đó còn chọc cô mua váy trên mạng.

Tưởng Mộ Thừa thu lại ý cười, "Mua giúp anh một cái."

"Mua anh cũng không mặc, phí tiền lắm."

"Chắc chắn là anh mặc."

Tô Vận hoài nghi nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Có chắc hôm nay anh bình thường không đó?"

Tưởng Mộ Thừa hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Em cũng có thể mặc đồ mua trên mạng, sao anh lại không được?"

"Được, nếu anh không mặc thì mặc thử cũng được!" Tô Vận đăng nhập vào tài khoản của mình, lưu chiếc áo này lại, "Lúc về em sẽ xem trong đây có ai bán nữa không, tìm người nào được đánh giá tốt mà mua."

Tưởng Mộ Thừa đột nhiên hôn lên khóe miệng cô một cái, "Cảm ơn em."

Tô Vận nổi hết cả da gà, cô cảm giác đêm nay Tưởng Mộ Thừa có gì đó không đúng lắm, trước đó anh không bám cô như vậy, dù là lúc chỉ có hai người, anh cũng không ôm cô thân mật như thế này.

Tô Vận bất giác ngẩng đầu, phát hiện có đến tận mấy ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía này, cô ho khan vài tiếng, vội vàng cúi đầu làm bộ nhìn điện thoại Tưởng Mộ Thừa.

Tưởng Mộ Thừa lúc này mới buông Tô Vận ra, quay người ngồi xuống.

Anh không để ý đến ánh mắt khác thường của người khác, thuận tay cầm cầm ly nước trên bàn, không nhanh không chậm nhấp môi hai cái, sau đó đưa đến bên miệng Tô Vận, "Sắp ăn cơm rồi, em uống mấy ngụm cho thấm giọng."

Tô Vận nghĩ mình cầm ly nước, thể hiện tình cảm trước mặt mọi người, cô không quen lắm, huống chi là trước mặt bạn trai cũ.

Nhưng tay Tưởng Mộ Thừa từ đầu đến cuối không chịu buông lỏng, Tô Vận cũng không thể không nghĩ đến mặt mũi của anh, thế là há miệng uống nước anh đưa.

Tưởng Mộ Thừa ngước mắt, vừa vặn giao với ánh mắt lạnh lẽo của Phó Minh Diễm.

Chuyện cũ trước kia, trong lòng ai cũng biết rõ.

Trong nháy mắt, giương cung bạt kiếm, trong không khí sặc mùi thuốc súng nồng nặc.

Hai người đàn ông cứ giằng co như vậy, không kiêng nể gì, cũng không hề có một tiếng động.

Cuối cùng, Phó Minh Diễm chớp mắt, nhìn về phía bóng tối bên ngoài cửa sổ.

Đêm tối giống như tâm tình anh ta vậy, bi thương sâu không thấy đáy.

Tưởng Mộ Thừa thì điềm nhiên như không giúp Tô Vận lau nước bên khóe miệng, còn mình thì uống cạn nửa ly nước còn lại.

Lâm Việt vừa cùng Trì Hướng Đông trò chuyện, vừa lặng lẽ nhìn Tưởng Mộ Thừa cùng Phó Minh Diễm im lặng quyết đấu.

Anh ta vẫn luôn suy nghĩ, hai người này nếu không thể nhường nhịn mà đánh nhau chính diện thì kết quả sẽ như thế nào nhỉ?

Nhất định sẽ rất khốc liệt.

Đúng lúc này nhân viên mang đồ ăn lên.

Lâm Việt sờ mũi một cái, xem ra bữa tiệc Hồng Môn đêm nay mới chính thức bắt đầu.