Không Yêu Không Vui

Chương 19: Từ lúc chia tay đến giờ, em có khỏe không?



Editor: peeWan

______________________

Một tiếng 'Tô Tô', tất cả cảm xúc Tô Vận đều bị chấn động, cô không hỏi Phó Minh Diễm làm sao biết số cô, nhất định là lấy được từ sổ địa chỉ nội bộ của bệnh viện.

Cô lấy lại bình tĩnh: "Có việc gì?"

Bên kia hơi im lặng, mấy giây sau mới nói: "Có thể gặp em một lần nói vài câu được không?" Sợ cô không đáp ứng, lại vội nói: "Sẽ không làm chậm trễ thời gian của em đâu."

"Bác sĩ Phó, có chuyện gì thì nói trong điện thoại đi."

Lại im lặng.

Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở được truyền đi trong ống nghe.

Cuối cùng Phó Minh Diễm mở miệng trước: "Tô Tô, ra đi, anh đứng trước cổng tiểu khu đối diện bệnh viện chờ em." Rồi không cho Tô Vận có cơ hội từ chối, anh dứt khoát cúp máy.

Tô Vận nhìn điện thoại ngẩn người.

Cô rất hiểu anh, nếu cô không xuất hiện, anh sẽ không rời đi.

Tô Vận thở dài, vén chăn rời giường. Rửa mặt qua loa, buộc tóc thành đuôi ngựa, mặc một bộ quần áo bình thường rồi đi đến nơi hẹn.

Cô không biết Phó Minh Diễm tìm cô rốt cuộc có chuyện gì, nhưng bất kể là chuyện gì, tất cả đều đã vật đổi sao dời, còn có chuyện gì để nói đây?

Chỉ thêm đau lòng mà thôi.

Những chấp niệm kia, những chuyện không cam lòng rồi cũng thất bại bởi hiện thực.

Con đường từ nhà trọ đên khu cư xá đối diện bệnh viện không tính là xa, nhưng cô tốn rất nhiều thời gian. Có một thoáng, cô thật hi vọng con đường này không có điểm cuối để cô không cần phải đi gặp anh.

Nhưng không như cô mong muốn, đã đến cuối đường.

Phó Minh Diễm một tay bỏ túi đứng cạnh bồn hoa hút thuốc, làn khói trắng lượn lờ trên không trung.

Màn đêm nuối chửng sương mù, cũng che đậy hết thảy cảm xúc của anh.

Anh cởi áo khoác trắng, mặc bên trong áo khoác đen dài, phối với áo sơ mi xám nhạt làm nổi bật con người chững chạc anh tuấn, dáng người thẳng tắp.

Cho dù trời chạng vạng cũng khiến không ít người qua đường phải ngoái đầu lại nhìn.

Tô Vận không thể không thừa nhận, anh hôm nay so năm năm trước càng có sức hấp dẫn, là sự hấp dẫn đặc biệt của đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi.

Người đàn ông có sức quyến rũ đặc biệt này tồn tại trong cuộc sống của cô chín năm, từ mười chín tuổi đến hai mươi tám tuổi, anh chiếm giữ toàn bộ những năm tháng thanh xuân của cô, trước khi quen biết Tưởng Mộ Thừa, tất cả những kí ức của cô đều liên quan đến người đàn ông này.

Ngọt ngào, hạnh phúc, đau đớn, tuyệt vọng.

Tất cả đều liên quan đến anh.

Cô yêu anh bốn năm, lại tốn thời gian năm năm để quên đi.

Ngay khi cô tưởng đây là lúc bình yên, anh lại xuất hiện trước mặt cô.

Phó Minh Diễm lơ đãng ngẩng đầu chạm mặt Tô Vận, anh giật mình, dưới đáy lòng lại thở nhẹ một hơi, ném đầu thuốc lá vào thùng rác.

Cô càng đến gần.

Vẫn là dáng vẻ ngày trước.

Trong thoáng chốc, anh ngỡ mình đang đứng dưới kí túc xá nữ chờ cô.

Điều khác biệt duy nhất là cô sẽ không bổ nhào vào lòng anh lần nữa, sau đó hỏi anh một câu "Nhớ em không?". Những chuyện này rõ ràng đã qua tám, chín năm nhưng anh lại có thể nhớ rõ ràng từng biểu cảm của cô như vậy.

Càng muốn quên, càng dễ nhớ.

Tô Vận đã đến gần, Phó Minh Diễm cũng bưới tới trước mấy bước.

Đã từng là người yêu thân mật nhất, bây giờ lại như những người qua đường, nhìn nhau không nói.

Đây là sự xót xa và bất lực của thời gian.

Phó Minh Diễm đi lái xe tới đây, sau khi Tô Vận do dự, vẫn là ngồi ở ghế lái phụ. Tô Vận không biết anh muốn dẫn cô đi đâu, cô không hỏi, cũng không muốn hỏi.

Phó Minh Diễm cũng không đi xa, dừng xe ở bãi đỗ xe của công viên gần đó.

Dừng xe tắt máy, xung quanh rất yên tĩnh, đèn đường mờ mờ cách đó phản chiếu ánh sáng qua kính xe nhưng không đủ sáng khiến trong xe vẫn là một vùng tăm tối.

Phó Minh Diễm hạ thành ghế xuống, cả người tựa vào ghế, mệt mỏi không chịu nổi.

Mà Tô Vận thì giống như học sinh tiểu học, ngồi ngay ngắn.

"Anh sẽ nghĩ cách giúp em trở lại khoa Nội tim mạch." Đây là câu nói đầu tiên trong đêm nay của Phó Minh Diễm.

"Không cần, em ở khoa Cấp cứu rất ổn." Tô Vận từ chối theo bản năng.

Hai tay cô siết chặt quai túi, bứt rứt hồi hộp, chính cô cũng không biết mình đang hồi hộp chuyện gì.

Phó Minh Diễm híp mắt, "Tô Tô, trên đời này, ngoại trừ tình yêu, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm. Nếu như em để ý, nếu em về lại khoa Nội tim mạch, anh sẽ từ chức."

"Không phải là bởi vì anh, ở đâu cũng là cứu người, giống nhau cả thôi." Bóng cây trước xe đong đưa trong gió như một bức tranh phác họa.

Tiếc rằng chỉ thấy được chứ không sờ được.

Hư hư ảo ảo.

"Đã không phải vì anh thì trở về đi. Hai tay của em là dùng đến cứu càng nhiều sinh mệnh càng tốt, không phải để kéo dài các dấu hiệu sống. Ở khoa Cấp cứu, chuyên ngành của em sẽ không được tận dụng."

Tô Vận im lặng.

Phó Minh Diễm lại hỏi: "Tô Tô, ước mơ của em em còn nhớ không?"

Tô Vận nhìn bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ có người chạy ngang qua nhưng xung quanh vẫn vắng ngắt.

Ước mơ?

Sao cô có thể quên chứ?

Phó Minh Diễm lên cơn nghiện thuốc, anh ngồi xuống, lấy thuốc từ trong túi áo rồi đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Tô Vận cũng đi xuống, đứng cách anh không xa.

"Tại sao anh lại hút thuốc lá?"

Phó Minh Diễm liếc cô một cái: "Có một khoảng thời gian bề bộn nhiều việc, lúc buồn ngủ thì hút thuốc để nâng cao tinh thần." Nói xong, anh lại nhìn về phía bóng đêm vô tận.

Sau khi chia tay cô, anh thường xuyên mất ngủ trắng đêm, cũng không biết từ khi nào thì học được cách hút thuốc, càng hút càng hăng.

Tô Vận không nói thêm gì, mà hỏi: "Gọi em đến đây để nói chuyện điều động công việc này?" Nếu nói xong rồi, cô có thể đi chưa, bây giờ cô vẫn chưa thể luyện cho tâm lặng như nước để đối mặt anh.

Mỗi giây đi cùng anh đều là giày vò.

Phó Minh Diễm không nói chuyện, ném đầu thuốc lá trên mặt đất, dùng chân dụi tắt. Nếu là lúc trước anh tiện tay vứt rác, Tô Vận đã sớm lên án anh, nhưng bây giờ thì không.

Anh hơi rũ mắt, nhìn tàn thuốc bị giẫm đến biến dạng, thấp giọng hỏi: "Cậu có còn làm ở phòng nghiên cứu không? Thân thể mợ vẫn khỏe chứ?"

Cánh tay Tô Vận run rẩy: "Ừ, mợ cũng không tệ lắm."

Cô nghiêng mặt nhìn về phía lùm cây, cố gắng không cho nước mắt chảy ra, nếu anh không biết thì sẽ không phải dày vò tự trách, vậy cũng tốt.

"Nịnh Nịnh đâu? Đã yêu đương gì chưa?"

"Không có."

Phó Minh Diễm lúc này mới nhìn về phía Tô Vận, một lúc lâu sau, hỏi cô: "Còn em?"

Hốc mắt Tô Vận nóng lên, cô biết anh vòng vo như vậy cốt là muốn hỏi tình trạng gần đây của cô.

Cô đáp: "Rất tốt."

Phó Minh Diễm nhìn gò má cô, trong màn đêm dịu dàng mềm mại, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vất vả lấy hết dung khí: "Gặp được... người thích hợp sao?" Cả buổi chiều anh vẫn luôn nghĩ về đứa bé gọi cô là mợ ở bệnh viện.

Nước mắt Tô Vận chảy xuống trong tuyệt vọng, cô gật đầu một cách khó khan.

Giọng Phó Minh Diễm khàn khàn, "Rất tốt." Anh lại lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, mở bật lửa, đốt mấy lần đều không được, ngọn lửa xanh vẫn run rẩy.

Ngay cả lần đầu tiên cầm dao mổ cũng không run bằng đêm nay.

Vất vả mới đốt được thuốc, anh hít mạnh một hơi, nuốt hết khói vào miệng, mùi khói say lòng người tràn ngập đại não.

Làm anh sặc chảy nước mắt.

Anh biết, đã sớm biết, kể từ lúc anh kết hôn, cô sẽ gặp được người khác, người kia sẽ từ từ thay thế vị trí của anh, mà cô cũng sẽ dần dần quên anh, quên bọn anh đã từng yêu nhau như vậy.

Đốt hết một điếu, lại một điếu.

Mà Tô Vận vẫn duy trì tư thế như cũ, khoanh tay, quay mặt nhìn đi nơi khác, từ đầu đến cuối đều không nhìn anh một chút.

Phó Minh Diễm cuối cùng cũng không nhịn được mà bỏ đi lòng tự trọng hỏi cô: "Anh ta... tốt với em không?"

"Tốt lắm." Tô Vận đã lệ rơi đầy mặt.

Thật ra cô rất muốn nói cho anh biết, Minh Diễm, anh không cần lo lắng cho em, em đã gặp được một người đàn ông tốt, sau này sẽ không bị bắt nạt nữa đâu.

Nhưng những lời tàn nhẫn như vậy, cô vẫn là không nỡ nói ra.

Trên mặt đất lại xuất hiện thêm ba cái tàn thuốc.

Phó Minh Diễm cảm thấy cuống họng khô khốc, anh cất hộp thuốc lá và bật lửa, mắt nhìn đồng hồ, "Đi thôi, về nghỉ để lát giao ca."

Tô Vận cuối cùng cũng quay đầu lại, hai mắt sưng đỏ, cô gật gật đầu.

Khi ngồi trên xe, trên đường đi không ai nói lời nào.

Bản nhạc nhẹ trong xe đưa bọn họ trở lại những năm tháng thanh xuân, những năm tháng đó có vui vẻ, có nước mắt, có trưởng thành, có đau đớn.

Có thể thời gian để hoài niệm lúc nào cũng ngắn, thoáng chốc xe đã đến trước cổng bệnh viện.

Phó Minh Diễm không có xuống xe mà đậu xe ở bến, trước khi Tô Vận xuống xe, anh lại căn dặn vài câu: "Em ăn chút cơm rồi đi làm."

"Em biết rồi." Tô Vận vẫy vẫy tay với anh rồi quay người rời đi, rốt cuộc không dám quay đầu nhìn.

Phó Minh Diễm nhìn bóng lưng cô càng ngày càng xa, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Lúc cô xuống xe, anh rất muốn hỏi cô một câu: Tô Tô, mấy năm này, em có nghĩ đến anh không?

Anh còn muốn hỏi cô: em có yêu người đó không?

Cuối cùng anh cái gì cũng không dám hỏi?

Bởi vì anh sợ cô không yêu anh.

Điện thoại trong túi lại rung, vừa rồi ở công viên đã rung hai lần, lúc đó anh không để ý đến.

Phó Minh Diễm lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện tên người gọi: Viên Dĩnh.

Anh do dự mấy giây mới ấn nút trả lời, "Alo."

"Chồng ơi, anh về rồi sao?"

"Ừ."

"Trở về lúc nào?"

Phó Minh Diễm vô thức gõ ngón tay trên vô lăng, giọng nói có chút trào phúng: "Thế nào, bây giờ lại không tra ghi chép nhập cảnh của tôi sao?"

Viên Dĩnh: "... Chồng à, anh coi em là loại người gì vậy?"

Phó Minh Diễm 'A' một tiếng, không vạch trần cô, giọng hơi mất kiên nhẫn: "Không có việc gì thì tôi cúp máy đây, tôi đang bận."

"Chồng, khi nào anh về nhà?"

"Nói sau đi."

Viên Dĩnh cố gắng nhẫn nhịn, hít sâu mấy cái mới khẽ nói: "Lâm Việt biết anh về, nói rõ tối muộn muốn mời chúng ta ăn cơm, sau khi tan việc em đi đón anh."

"Không rảnh, tôi bận rồi." Phó Minh Diễm cúp điện thoại, anh mệt mỏi xoa mi tâm.

Không quá hai phút, chuông điện thoại lại vang lên, anh nghĩ là điện thoại của Viên Dĩnh, muốn cúp máy, không ngờ là điện thoại của mẹ.

Anh chớp chớp mắt, bất đắc dĩ bắt máy.

*

Tô Vận trở lại ký túc xá, ngâm nước nóng một lát, đắp mặt nạ mắt, xoa đá lạnh lên mặt, cuối cùng nhìn không ra dấu vết đã khóc, cô mới thay quần áo xuống lầu.

Lúc đang chờ thang máy, Tưởng Mộ Thừa gọi điện đến.

"Em đang ở kí túc xá sao?"

Tô Vận: "Vừa ra đến cửa, sắp giao ca rồi. Anh thì sao? Vẫn ở công ty hả?"

"Không." Tưởng Mộ Thừa lại hỏi ăn cơm tối chưa.

Tô Vận nói dối đã ăn rồi.

Thang máy rất nhanh liền đến dưới lầu, lúc đi ra khỏi cổng trọ, Tô Vận cho là mình hoa mắt, Tưởng Mộ Thừa đang đứng trên bậc thềm lẳng lặng nhìn cô, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

Tô Vận cất điện thoại, bước nhanh qua, "Sao anh lại đến đây?"

Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô đi xuống bậc thang, "Tới đón em đi làm."

Tô Vận trong lòng thích thú, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chỉ có mấy trăm mét, anh đâu cần phải thế."

Tưởng Mộ Thừa dừng lại, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm cô, "Tô Vận, anh muốn thương lượng với em chuyện này."

Tô Vận ngẩng đầu đối mặt với anh, cười: "Anh nói đi."

Tưởng Mộ Thừa: "Chuyển qua nhà trọ ở, em ở kí túc xá, anh qua không tiện."

Thế này mà gọi là thương lượng, rõ ràng là mệnh lệnh mà.

Có điều kiểu ăn nói trang trọng này, thậm chí là Tưởng Mộ Thừa lãnh đạm này, mới là người cô quen. Trước đó anh dịu dàng với cô, mọi chuyện đều theo ý cô, chắc là do trong lòng còn áy náy.

Bây giờ trở về như thường, cũng rất tốt.

Cô không muốn anh bởi vì áy náy mà biến thành người khác không chân thật, cô không muốn anh nói lời ngon ngọt yêu đương với cô, cái cô yêu là một Tưởng Mộ Thừa không nói nhiều nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể cho cô cảm giác an toàn.

Tô Vận: "Thế nhưng nhà trọ chỉ có hai phòng ngủ, một cái Nịnh Nịnh ở, một cái cậu mợ em, thời gian làm việc nghỉ ngơi của em với Nịnh Nịnh không giống nhau, ở chung phòng sẽ ảnh hưởng nhau."

Tưởng Mộ Thừa không hề nghĩ ngợi, nói ra: "Ở phòng ngủ của anh trên lầu."

Tô Vận: "... Hả?"

Ở phòng ngủ của anh, ngủ giường của anh...

Cô bất giác đỏ mặt, giống như làm chuyện gì xấu.

Tưởng Mộ Thừa nâng cằm cô: "Đỏ mặt cái gì?"

Tô Vận ho nhẹ hai tiếng, trợn mắt trừng một cái, "Ai đỏ mặt chứ!"

Tưởng Mộ Thừa dán mu bàn tay lên gò má cô: "Nóng như vậy."

Tô Vận đánh rớt tay của anh: "Tưởng Mộ Thừa, sao anh đáng ghét vậy!"

Tưởng Mộ Thừa: "Cả ngày YY anh, anh còn chưa tìm em tính sổ, em thì tốt rồi, dám quật ngược lại!"

Tô Vận suýt nữa giơ chân, "Em cái kia... cái kia anh lúc nào!"

Tưởng Mộ Thừa chỉ chỉ trong lòng cô, "Ở đây." Sau đó lại chỉ chỉ đầu cô: "Còn ở đây nữa."

Tô Vận vừa thẹn vừa giận, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

Tưởng Mộ Thừa cúi đầu, ngang với chiều cao của cô, "Tô Vận, muốn anh thfi em cứ việc nói thẳng, có nhu cầu là bình thường, anh nhất định sẽ thỏa mãn em."

Tô Vận cúi thấp đầu, hai tay ôm mặt, đỏ bừng.

Lưu manh như thế mà anh lại nói như thể chững chạc đàng hoàng lắm. Cô hung hăng trừng Tưởng Mộ Thừa một lát, quay người tức giận đi nhanh về hướng khoa Cấp cứu.

Tưởng Mộ Thừa hai tay bỏ túi đứng sau lưng cô, khóe miệng cong cong.

Lúc cô gần đến khoa Cấp cứu, Tưởng Mộ Thừa ở sau lưng kêu lên: "Tối mai anh đến đón em đi ăn cơm."

Tô Vận không quay đầu lại, gắt giọng: "Không thích đi!"

Tưởng Mộ Thừa: "Lâm Việt dặn anh nhất định phải dẫn em đi, nó nói tiền thuê nhà em vẫn chưa trả cho anh!"

Tô Vận tức giận nói: "Nói anh ta cút đi!"

Tưởng Mộ Thừa: "Chắc là có liên quan đến chuyện của Tô Nịnh Nịnh."

Tô Vận đã đi đến bậc thang, Tưởng Mộ Thừa không tiếp tục đi theo cô, "Năm giờ rưỡi anh đến đón em."

Tô Vận đưa lưng về phía anh làm một dấu OK.