Editor: peeWan
______________________
Trái tim Tô Vận đập thình thịch, dường như không thể hô hấp bình thường, chỉ có thể há miệng thở dốc rồi khẽ hít sâu vài hơi nhưng hầu như không có tác dụng.
Cô cảm thấy từ khi gặp Tưởng Mộ Thừa, tất cả mọi nguyên tắc cũng như sự kiên định và bình tĩnh của mình đều biến đi đâu mất, chẳng còn sót lại dù chỉ một chút.
Tưởng Mộ Thừa cũng thấy được sự khẩn trương của cô, khẽ cười, thầm nghĩ, không phải cô đã muốn anh từ lâu sao? Theo như lời nhắn trên Weibo thì có vẻ cô đã lên kế hoạch từ khá lâu rồi, tại sao bây giờ vào trận lại lúng túng như thế nhỉ?
Vẫn là anh mềm lòng, không nỡ nhìn cô sợ khiếp vía, lập tức dời sự chú ý của cô, "Cuối tuần này em sẽ được trở về khoa Nội tim mạch, mấy ngày nay nên nghỉ ngơi nhiều một chút."
Tô Vận hoàn hồn, "Cho em trở về liệu có gặp phiền toái gì không?"
Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng vuốt má cô, khóe miệng khẽ nở một nụ cười: "Không phiền, chỉ là bị mắng một chút thôi."
"Hả? Có người dám mắng anh?" Trong mắt Tô Vận, Tưởng Mộ Thừa giống như đỉnh Everest cao vút xuyên qua những đám mây, kiêu ngạo lạnh lùng, lại còn khí thế bức người. Everest là đỉnh núi cao nhất thế giới, vì vậy anh cũng chính là người đàn ông đứng đầu, thậm chí còn khó chinh phục hơn cả đỉnh Everest. Tựa như một vị vua từ khi sinh ra, vậy mà có người dám mắng anh...
Tưởng Mộ Thừa cười: "Là anh Hai, ai anh ấy cũng mắng, Tiểu Mễ còn bị anh ấy mắng đến mức không dám về nhà."
Ồ, hóa ra là anh trai, chẳng trách lại dám mắng anh.
Tô Vận hỏi: "Anh ấy làm gì thế ạ? Sao tính tình lại nóng nảy như vậy?"
Tưởng Mộ Thừa không nói gì, lấy điện thoại ra tìm kiếm trên Baidu rồi đưa cho cô xem, "Đây là anh Hai anh."
Tô Vận vừa nhìn thấy tên đã liên tục ho khan, cảm thấy thất lễ, lại vùi đầu vào lòng anh.
Tưởng Mộ Thừa cúi đầu hôn trán cô, "Bị dọa rồi sao?"
Giọng Tô Vận rầu rĩ, "Dạ, có một chút." Cả đời này cô chưa bao giờ gặp ai có chức vị cao như vậy.
Tưởng Mộ Thừa cười ha ha, "Hôm nào anh dẫn anh ấy đi khám tim, dọa anh ấy một chút, nói là nếu anh ấy còn tức giận nữa thì bệnh tình sẽ chuyển biến xấu."
"Không... Không dám."
"Không sao đâu, em cứ đi theo anh Cả, chỉ có anh Cả mới trị được anh Hai thôi. Hai người họ vẫn luôn bất hòa mà."
Tô Vận: "..."
Tính khí của mọi người trong gia đình này thật sự khó chiều, nếu ngày nào đó cô muốn đi gặp mặt bố mẹ chồng, chắc là phải chuẩn bị xe lăn, tốt nhất là thêm 120 xe cứu thương đi theo cho chắc.
Tô Vận bình tĩnh lại: "... Trong nhà chỉ có anh làm kinh doanh sao?"
"Anh với chị anh cùng kinh doanh, trong mắt cha anh, anh và chị anh là những đứa con ngỗ nghịch, bất trị, cuối cùng cũng không thèm dạy dỗ tụi anh nữa."
ĐM, Tô Vận không nhịn được buông một câu chửi thề, không thèm dạy dỗ mà trở thành nhân tài kiệt xuất giới thương nhân, nếu tiếp tục dạy dỗ, không lẽ trở thành người giàu nhất thế giới chắc?
Tô Vận lại hỏi anh: "Em nghe Lâm Việt nói ở trong nhà anh xếp thứ tư, là do trong nhà có nhiều họ hàng hay sao?"
"Anh xếp thứ tư trong nhà anh thôi, chưa tính anh em họ."
Tô Vận mở to mắt, chớp chớp, "Trong nhà anh nhiều con cháu vậy sao?" Đây không phải là siêu sinh sao? Nhà họ không thực hiện kế hoạch hóa gia đình à? Hay là trong nhà có người là chức lớn nên có thể sinh nhiều con...
Tưởng Mộ Thừa cũng định giấu diếm: "Anh Cả, anh Hai với chị anh là con vợ đầu của cha anh, sau khi hai người ly hôn, cha anh lại cưới mẹ anh, mẹ anh là người sinh ra anh với chú Năm."
Mất một lúc lâu Tô Vận mới tiêu hóa được tin này, hóa ra đại gia đình này có quan hệ phức tạp thật, có điều, "Cả nhà anh có vẻ như rất hòa hợp, Tiểu Mễ và Nhiên Nhiên thân với anh mà."
Tưởng Mộ Thừa gật đầu, "Ừ, đúng là không tệ. Các anh chị đều lớn hơn anh với chú Năm hơn hai mươi tuổi, bọn họ vẫn xem tụi anh như trẻ con. Chị anh dù không phải do mẹ anh sinh ra nhưng cũng không khác gì mẹ con ruột cả."
Tô Vận: "Chị anh có phải là mẹ Đào Nhiên không?"
"Ừ, chồng chị anh họ Trầm, nhưng Nhiên Nhiên theo họ mẹ, họ Đào, cũng là họ của mẹ anh. Mặc dù quan hệ trong gia đình anh khá tốt nhưng lục đục cũng nhiều, cha anh đã quen với việc sai bảo người khác, nhưng bọn anh cố tình đối nghịch ông ấy nên trong nhà cũng thường xuyên bất hòa."
Tô Vận hâm mộ nói: "Bất hòa một chút cũng vui mà." Không như cô, chỉ có thể đi gặp và nói chuyện với cha mẹ vào dịp lễ tết.
Tưởng Mộ Thừa biết mình đã vô tình gợi lại quá khứ đau buồn của cô, anh để tay lên trán cô: "Tết năm nay, anh với Nhiên Nhiên sẽ ở cùng em, có Nhiên Nhiên ở cạnh chắc chắn em sẽ không cô đơn đâu."
"Dạ."
Vậy thì không thế nói về chuyện khác được.
Tưởng Mộ Thừa ôm cô vào lòng: "Em ngủ một lát đi, khi nào về đến nhà thì anh gọi dậy."
"Vâng."
Trong cơn mơ màng, Tô Vận cảm giác có ai đánh thức cô, nhưng cơn buồn ngủ khiến cô không thể mở nổi mắt, sau đó thì không còn âm thanh gì nữa, mọi thứ trở nên vô cùng im lặng.
Tô Vận mở mắt ra, phát hiện mình đang mặc đồ rộng thùng thình nằm trên giường.
Mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, trong phòng không có nhiều ánh sáng, hơi u ám, chỉ có ánh sáng êm dịu từ ngọn đèn bên cạnh sô pha khiến cho căn phòng thêm phần ấm áp.
Tô Vận trợn mắt nhìn, sau khi nhìn rõ cách bố trí trong phòng, cô nhận ra đây là phòng của Tưởng Mộ Thừa. Cô chống tay ngồi dậy, xốc chăn lên mới phát hiện mình đang mặc áo sơ mi của Tưởng Mộ Thừa... Đôi chân dài trắng nõn lộ ra ngoài.
Sau đó lại phát hiện chuyện khiến cô vô cùng ngại ngùng, cô không mặc đồ lót...
Đầu Tô Vận nổ đùng một cái, bây giờ cô muốn chết thật sự. Rốt cuộc cô đã ngủ say tới mức nào mà Tưởng Mộ Thừa thay đồ cho cô, cô lại không có cảm giác, buổi tối uống rượu nhưng không say, sao lại như vậy được?
Tuy đã thay quần áo nhưng cơ thể không có gì bất thường, nhưng nghĩ lại thì, chắc chắn khi thay quần áo cho cô, anh đã thấy hết rồi.
Đồ. Lưu. Manh.
Cầm. Thú.
Áo sơ mi rất rộng, che đến chân cô, nhưng trong nhà có rất nhiều người giúp việc, mặc thế này mà đi ra thì rất bất lịch sự, lúc nào cũng có thể có người đi qua thấy.
Tô Vận không tìm thấy quần áo và đồ lót của mình trong phòng ngủ, đi sang phòng thay đồ, trong tủ toàn là đồ lót của Tưởng Mộ Thừa, cô hoàn toàn không thể mặc đồ của anh.
Đành phải mặc tạm một bộ đồ ngủ của Tưởng Mộ Thừa, xắn ống quần lên đến tận bắp chân để mặc như quần cắt gấu (*).
(*) Quần cắt gấu là quần ngắn trên mắt cá.
Trong lòng cô thầm mắng Tưởng Mộ Thừa một vạn lần...
Ra khỏi phòng ngủ, trên hành lang cũng chỉ có mấy bóng đèn trần tỏa ánh sáng êm dịu.
Thư phòng của Tưởng Mộ Thừa nằm bên cạnh phòng ngủ, cửa chỉ khép hờ truyền đến giọng nói quen thuộc, là Tưởng Mộ Thừa đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh.
Tô Vận nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không định đi vào, hai tay chống nạnh, trợn mắt nhìn nhau, ngực phập phồng vì tức giận, nhưng Tưởng Mộ Thừa lại thấy phong cảnh ở đây đẹp nhất.
Anh nhìn chằm chằm chỗ đó một lúc lâu, nhưng vẫn trao đổi với bên kia điện thoại bình thường, đây không phải là vừa làm việc vừa đùa giỡn với cô sao? Đồ lưu manh!
Ánh mắt nóng rực của Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng rời khỏi nơi cảnh sắc tuyệt đẹp kia, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, ra vẻ rất vừa long với quần áo của cô, chỉ tay tỏ ý bảo cô qua đây.
Tô Vận dùng khẩu hình nói, 'Anh chết chắc rồi!'
Tưởng Mộ Thừa cười không tiếng động, ý cười hoàn toàn không đứng đắn một chút nào, nhưng lại chẳng khiến người ta chán ghét. Anh nói với người ở đầu kia điện thoại vài câu rồi cúp máy. Tay anh còn chưa kịp buông, Tô Vận đã bắt đầu lên án: "Tưởng Mộ Thừa, anh quá đáng lắm, sao anh dám cởi đồ lót của em!"
Tưởng Mộ Thừa dù bận vẫn ung dung nhìn cô, cười như không: "Ai nói em là anh cởi đồ lót của em? Hay là, em đang nhắc nhở anh em đang không mặc đồ lót?"
Chốc lát, mặt Tô Vận đỏ bừng.
Giống như những đám mây đỏ hồng lúc chạng vạng chiều tháng Sáu.
Vô cùng đặc sắc.
Tưởng Mộ Thừa đi qua, nhìn kĩ cô một lượt, cố ý nói: "Tô Vận, em không mặc đồ lót mà mặc quần áo của anh."
Tô Vận tức giận đá anh một cái: "Tưởng Mộ Thừa anh quá đáng! Rốt cuộc anh cho em ăn cái gì vậy? Em không thể ngủ say như thế được!"
Tưởng Mộ Thừa thản nhiên: "Anh thấy em ngủ không ngon nên mới cho em uống thuốc ngủ, nếu không mới một lát sao em có sức hoạt động?"
Em không cần, hạ độc em thì có!
Tưởng Mộ Thừa cầm hai tay cô bắt chéo sau người, "Được rồi, đừng làm loạn nữa anh biết rồi." Tô Vận ra vẻ bình tĩnh hỏi anh: "Tưởng Mộ Thừa, cho em uống nước là được rồi, sao lại còn... lại còn..."
Tưởng Mộ Thừa cười: "Còn cởi đồ lót của em phải không?"
Tay Tô Vận bị giữ chặt không thể động đậy, đành dùng đầu gối thúc vào đùi anh, mếu máo: "Tưởng Mộ Thừa, anh khinh người quá đáng!"
Tưởng Mộ Thừa cũng không chọc cô nữa, anh thả tay ra rồi ôm cô vào lòng, "Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa nào, anh cũng không cố ý mà."
Có lẽ mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi tốt, tối hôm qua vừa nằm trong lòng anh một lát đã ngủ thiếp đi, khi xuống xe gọi cô cũng không tỉnh nên anh mới ôm cô vào nhà cho cô ngủ tiếp. Sau đó cô lại gặp ác mộng, cứ khóc nức nở, anh ôm cô vào lòng thì cô mới yên tĩnh lại, nhưng vẫn ngủ không yên, anh mới nói bảo mẫu lấy một chút nước ấm với thuốc ngủ cho cô ngủ yên giấc. Lúc cô uống nước, ban đầu uống rất bình thường, sau đó lại bất cẩn, vô ý làm nghiêng ly nước đổ hết lên người.
Giải thích đến đây, Tưởng Mộ Thừa hôn cô một cái, "Anh bọc em trong chăn rồi mới thay quần áo, chắc chắn không thấy gì hết." Nhưng tay anh đã ăn không ít đậu hũ, anh không phải quân tử, ở điểm này anh không phủ nhận.
Tô Vận nghi ngờ nhìn anh: "Thật không?"
Tưởng Mộ Thừa: "Anh trong mắt em tệ đến vậy sao?"
Tô Vận liên tục lắc đầu: "Ý em không phải vậy, chỉ nghĩ đây là trò đùa của anh thôi."
Tưởng Mộ Thừa nghiêm túc: "Như kiểu anh ăn no rửng mỡ?"
Tô Vận nghĩ lại, cũng hiểu được lý do nên rút tay ra, vòng qua ôm thắt lưng anh, ăn năn: "Anh có đói bụng không? Em làm đồ ăn tối cho anh nha?"
Tưởng Mộ Thừa cười như không cười: "Cũng được."
Tô Vận thuận miệng hỏi: "Anh ăn gì?"
Tưởng Mộ Thừa nghiêm túc nói với cô: "Đậu phụ luộc."
Tô Vận chớp chớp mắt, ăn tối bằng đậu phụ? Cũng đủ lạ.
"Anh còn muốn ăn thêm gì nữa không? Chỉ mỗi đậu phụ thì sẽ nhanh đói đấy."
Tưởng Mộ Thừa cười sâu xa: "Đói thì ăn thêm."
Tô Vận ngây thơ hỏi: "Ngày nào cũng ăn mà không chán à?"
Tưởng Mộ Thừa: "Ăn mỗi ngày cũng không chán."
______________________
Hello mọi người!
Mình quay lại rồi nè:>>> Đợt trước mình lặn hơi sâu nên để mọi người phải đợi lâu rồi. Do mình đã hứa sẽ hoàn bộ này nên mình sẽ cố gắng, nhưng thời gian hoàn thì không xác định được, tại mình bận quá, còn lười nữa:((( Anw mong mọi người đọc truyện vui vẻ nha.